Tô Cẩm Tinh nhìn chăm chú một lúc lâu mới miễn cưỡng nhận ra được cô gái trẻ xinh đẹp trước mắt là ai.
Chẳng qua cô vẫn chưa chắc chắn, vì thế cô hỏi dò: “… Hà Hiểu Hiểu?”
“Còn không là ai chứ!” Hà Hiểu Hiểu vung vẩy mái tóc dài màu nâu xinh đẹp của mình: “Sao cậu lại ở trong bệnh viện thế này, ngã bệnh sao? Tớ thấy sắc mặt của cậu không tốt lắm.”
Tô Cẩm Tinh nở nụ cười gượng: “Không phải, là mẹ tớ, bà ấy ngã bệnh rồi. Hiểu Hiểu, cậu khác trước quá, thay đổi nhiều thật.”
Nhắc đến chuyện này, Hà Hiểu Hiểu cũng cảm thấy chẳng có gì ghê gớm: “Đúng vậy ha, hồi lúc đi học tớ vừa đen vừa mập, thường hay bị mấy nam sinh kia ghét bỏ, đều nhờ có cậu bảo vệ tớ. À đúng rồi, cậu và học trưởng Phong kết hôn rồi sao?”
“… Rồi.”
Kết thì cũng đã kết rồi, nhưng chắc là sẽ nhanh chóng ly thôi.
Mấy năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến mức cô cũng không biết bắt đầu nói từ đâu cho phải.
Hà Hiểu Hiểu trái lại thật lòng vui mừng thay cho hai người: “Lúc đó tớ thật sự vô cùng ghen tị với cậu. Cậu vừa có vẻ ngoài xinh đẹp, lại học giỏi, hơn nữa còn là ủy viên văn nghệ trong lớp, biết hát biết múa, tất cả mọi người đều thích cậu. Với lại, bạn trai cậu còn là Tiêu Cẩn Ngôn! Ai da, học trưởng Phong đẹp trai như thế, còn đối xử tốt với cậu nữa… Cuộc sống của cậu ấy, thật khiến người ta ghen tị biết bao.”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười, cúi đầu thoáng nhìn xuống nền gạch có thể sáng đến mức soi được mặt mình dưới đấy.
Nhân viên quét dọn đã lau nền nhà vô cùng sạch sẽ, sạch đến mức có thể thấy được bóng người.
Cô hiện giờ đã không còn là Tô Cẩm Tinh vui vẻ rạng rỡ của trước kia nữa. Lúc trước cô thích mặt váy hoa ngắn, thích buộc tóc có hình nơ bướm xinh xắn, còn bây giờ thì sao?
Cô chỉ mặc một bộ quần áo bông ở nhà, rộng như một cái bao tải, bọc kỹ toàn thân của cô ở trong bộ quần áo đó. Trên mặt cô không còn lớp trang điểm nữa, tóc khô xơ rối tung, bộ dáng sa sút chán chường đến mức không còn giống cô nữa.
Tô Cẩm Tinh cười khổ, bây giờ dáng vẻ của cô thế này, Hà Hiểu Hiểu có thể nhận ra cô đã là kỳ tích rồi.
Lúc trước Tô Cẩm Tinh là ngôi sao lấp lánh trên trời cao, còn bây giờ cô đã sớm rơi xuống đất vấy bùn dơ, không đáng một đồng.
“À đúng rồi, bác gái bệnh có nặng lắm không? Có cần tớ giúp gì không?”
Tô Cẩm Tinh cắn môi: “Hiểu Hiểu, tớ…”
“Phồn Tinh, cậu có gì khó nói sao? Không sao hết, chúng ta đã là bạn học cũ nhiều năm như thế mà. Huống chi trước đây cậu còn giúp tớ nhiều như thế nữa, có khó khăn gì cậu cứ việc nói. Chỉ cần tớ có thể giúp thì nhất định sẽ giúp!”
Câu nói này, cô cảm thấy không biết phải nói ra làm sao: “… Cậu có thể cho tớ mượn ít tiền trước không, tớ cần để mẹ đi khám bệnh.”
“Hả?” Hà Hiểu Hiểu dường như cảm thấy không ngờ đến: “Cậu… tớ nhớ điều kiện nhà cậu rất tốt kia mà, hơn nữa còn học trưởng Phong…”
“… Hiểu Hiểu. Nói ra rất dài dòng. Nếu như không phải đến đường cùng, tớ cũng không muốn mở miệng mượn tiền cậu.”
Hà Hiểu Hiểu hiểu được, cô ấy nhẹ nhàng gật đầu đồng ý: “Tớ hiểu rồi, cậu có lẽ cũng có điều khó xử. À, trong thẻ này của tớ có hai vạn, cậu cứ cầm mà dùng trước đi, không đủ thì tớ sẽ đưa thêm.”
Một tấm thẻ ngân hàng màu lam chìa đến trước mặt cô.
Tô Cẩm Tinh chần chờ có nên vươn tay lấy hay không, cuối cùng cô vẫn phải nhắm mắt lại, đưa tay nhận lấy: “Hiểu Hiểu, cảm ơn cậu. Tớ sẽ nghĩ cách nhanh chóng trả cho cậu.”
Hà Hiểu Hiểu ôm chặt lấy cô: “Đừng vội, Phồn Tinh. Nếu như trước đây không nhờ có cậu giúp tớ, có lẽ tớ sẽ bị những nam sinh đó bắt nạt tới trầm cảm mất, xem như đây là lời cảm ơn của tớ gửi đến cậu. Đây là số điện thoại của tớ, bất kỳ lúc nào cũng có thể gọi cho tớ.”
“… Cảm ơn.”
Lúc trở lại phòng bệnh, mẹ cô đã được sắp xếp giường bệnh xong xuôi, y tá đang tiêm thuốc cho bà.
Lưu Ngọc Quân đã ngủ, mí mắt dưới đã có một vòng quầng thâm đen thui, dáng vẻ trông khổ cực vô cùng.
Y tá vừa liếc mắt đã nhận ra cô: “Cô không phải là cô gái… bị ung thử phổi còn muốn sinh con ư… cô Tô?”
Tô Cẩm Tinh đặt ngón trỏ lên môi: “Cô y tá, phiền cô nhỏ giọng một chút.”
Y tá nhìn sang Lưu Ngọc Quân đang ngủ say trên giường bệnh, nhẹ nhàng gật đầu.
“Cô y tá, tôi có vài lời muốn nới với cô, cô có tiện ra ngoài nói chuyện với tôi một lúc được không?”
Y tá đưa cô vào văn phòng làm việc của y tá. Lúc này đang là giờ làm việc, các y tá khác đều đang bận rộn, trong văn phòng không còn ai khác.
Tô Cẩm Tinh xoay người đóng cửa lại, cúi người trước nữ y tá: “Cô y tá, liệu tôi có thể phiền cô giúp tôi giữ kín bí mật này hay không.”
Nữ y tá khó hiểu nhìn cô: “Cô… không có ý định để người nhà biết cô vị ung thư phổi hay sao?”
“Đúng vậy, tôi không muốn để mẹ tôi lo lắng.”
“Nhưng mà… mặc dù bây giờ cô đã giải phẫu cắt bỏ khối u nhưng không ai có thể chắc chắn được khi nào nó sẽ tái phát. Cô còn phải hóa trị định kỳ… Cô có thể giấu được sao?”
“Cho nên tôi mới đến để thỉnh cầu cô. Bất kể là ai cô cũng hãy giúp tôi giấu kín bí mật này. Sức khỏe của mẹ tôi rất yếu, tôi sợ bà ấy không chịu nổi cú sốc này.”
Cô y tá khó xử: “Cô Tô, tôi có thể hiểu được tấm lòng của người làm con gái như cô, nhưng…”
“Xin nhờ cô.” Tô Cẩm Tinh cúi người cầu xin: “Tôi có lẽ không sống được bao lâu nữa, xem như đây là nguyện vọng của tôi, có được không?”
Vẻ mặt y tá có vẻ do dự, một hồi lâu cũng không nói gì.
Tô Cẩm Tinh lại cúi người cầu xin: “Van xin cô…”
“Ôi cô Tô, cô chỉ mới vừa phẫu thuật mà thôi, không thể cúi đầu xuống như thế được, vết thương sẽ bị nứt ra mất. Cô mau đứng dậy đi… tôi, tôi đồng ý với cô, đồng ý với cô.”
“Cảm ơn, thật sự cảm ơn cô.”
Y tá thở dài, vô cùng bất đắc dĩ: “Cô Tô, cô thật sự muốn che giấu tất cả mọi người như thế này hay sao? Đến cả chồng cô cũng giấu ư?”
Cô khẽ lắc đầu: “Giấu hay không giấu anh ta cũng chẳng có ý nghĩa gì. Xem như tôi có nói cho anh ta biết thì có lẽ anh ta cũng sẽ không tin.”
Dù sao y tá cũng cỡ tuổi với cô, ít nhiều cũng có sự đồng cảm với cô. Nữ y tá vỗ vỗ mu bàn tay cô, nhỏ giọng an ủi: “Cố lên, cố gắng trị liệu, vẫn có tỉ lệ chữa khỏi mà, con gái của cô còn cần đến cô nữa.”
Con gái…
Vừa nghĩ đến cô con gái nhỏ nhắn, bên khóe miệng Tô Cẩm Tinh cuối cùng cũng xuất hiện ý cười: “Đúng vậy, tôi còn con gái nữa.”
“Con gái của cô rất xinh xắn.” Cô y tá nói tiếp: “Cô bé trông rất giống cô.”
Vẻ mặt Tô Cẩm Tinh trở nên dịu dàng ôn hòa: “Thật ra nó lại càng giống bố nó hơn.”
“Vậy là chồng cô nhất định vô cùng đẹp trai rồi.”
“Đúng vậy, anh ta thật sự rất đẹp trai.”
Tô Cẩm Tinh nhớ về cậu thiếu niên trước đây. Tiêu Cận Ngôn có gương mặt với đường nét sắc bén kiêu ngạo, đẹp trai sáng lán. Chỉ khi đối mặt cô mới lộ vẻ dịu dàng.
Nhưng khi cô bước vào phòng bệnh thì lại phát hiện con gái ở trong nôi đã biến đâu mất.
Cô vội vàng tìm y tá hỏi chuyện: “Con gái tôi đâu rồi? Trước đó còn ở trong nôi ngủ kia mà…”
Y tá lộ vẻ mặt kỳ quái: “Bố của con bé vừa đến đón đi rồi. Cô là mẹ của đứa nhỏ, cô không biết gì sao?”