Khi trở lại khách sạn Dung Thành thì trời đã nhá nhem tối.
Lưu Uyển Chân thực sự sắp điên lên, khi nhìn thấy cô quay về trong bộ dạng ướt sũng thì giật mình: “Con đã đi đâu vậy Tiểu Tinh Tinh? Sao lại dầm mưa đến mức như vậy? Lỡ bị cảm thì phải làm sao?”
Rõ ràng là đã tháng mười hai, lúc này ở Châu Âu, trong nhà có một cái lò sưởi lớn, dù bên ngoài có tuyết rơi nhiều thế nào đi nữa thì trong nhà vẫn rất ấm áp.
Thành phố H cũng được xem là thành phố cận nhiệt đới, trước đây tháng mười còn rất nóng nực, nhưng hôm nay lại hơi bất thường, gió lạnh như cắt da cắt thịt.
Lưu Uyển Chân vội vàng đi vào nhà lấy một cái chăn len lớn quấn lại cho cô, sau đó đi vào phòng bếp rót cho cô một ly nước nóng: “Mau uống đi cho ấm bụng.”
“Mẹ.”
“Hả?”
“Con muốn ngủ một lát.”
Lưu Uyển Chân hỏi: “Đi tắm nước nóng đã? Tắm xong rồi hãy ngủ.”
“Không tắm nữa, con mệt quá mẹ à…”
Lưu Uyển Chân bước tới hai bước, nhìn thấy hai mắt con gái đỏ hoe, vẻ mặt đau đớn thì trong lòng cũng hiểu: “Con lại nhớ tới Tiên sinh phải không?”
Tô Cẩm Tinh nở một nụ cười gượng gạo: “Con đã gặp rồi…”
Một khuôn mặt giống hệt anh, và mùi nước hoa Cologne quen thuộc trên người anh.
Mỗi một chi tiết đều như một móng vuốt sắc bén, như cố bắt cô bước vào quá khứ đau đớn tận tâm can của ba năm trước.
Cô đi một mình dưới mưa rất lâu, cô rất muốn biết vào mấy đêm hôm trước khi xảy ra tai nạn, toàn thân anh ướt sũng, lại còn vội vàng trở về ấy, rốt cuộc thì anh đã dầm mưa trong bao lâu?
Nhưng sau đó cô lại càng đau đớn khi phát hiện ra rằng cô thực sự hiểu biết quá ít về Tiên sinh.
Cô không biết tại sao đêm đó Tiên sinh lại bị thương, lại càng không biết ngày hôm đó anh đã trải qua những chuyện gì.
Ngay vào giây phút cuối cùng khi cô bỏ đi, Tiên sinh thoáng mở mắt ra khỏi cơn mê, dường như anh định mở miệng, như muốn nói điều gì đó với cô, nhưng cơn mưa quá lớn đã nhấn chìm giọng nói của anh trong màn nước xối xả.
“Con đã gặp rồi ư? Chẳng lẽ Tiên sinh còn sống ư?” Lưu Uyển Chân kinh ngạc: “Không phải con nói cậu ấy…”
Lưu Uyển Chân nhận ra rằng bọn trẻ vẫn đang ngủ trong phòng nên vội vàng im lặng.
“Tiểu Tinh Tinh, có phải con trở lại thành phố H, tức cảnh sinh tình nên sinh ra ảo giác không?”
Tô Cẩm Tinh cười gượng: “Có lẽ vậy. Mẹ, con đi ngủ trước.”
Lưu Uyển Chân thấy tâm trạng của cô không tốt nên chỉ có thể gật đầu: “Vậy con mau ngủ đi, bọn trẻ đã có mẹ chăm sóc rồi, con cứ yên tâm mà nghỉ ngơi thật tốt. Về phần Tiểu Thần… Tiểu Tinh Tinh, mẹ nói câu này hơi ích kỷ nhưng có lẽ con bé không sống được nữa, đối với con hay con bé đều là một sự giải thoát.”
“Không.” Tô Cẩm Tinh lập tức phản đối: “Mẹ, nhất định con phải cứu con bé.”
“Nhưng con bé…”
“Mẹ.” Tô Cẩm Tinh nhắm mắt lại và lắc đầu: “Lần này con trở về chính là vì con bé… Mẹ, con thật sự không thể không có con bé.”
Lưu Uyển Chân thật sự rất đau khổ ôm lấy cô: “Được được được, mẹ biết con đang nghĩ gì, chúng ta phải cứu đứa nhỏ này, tán gia bại sản cũng phải cứu, cứ coi như con giữ lại một kỷ niệm…”
Cũng may khách sạn Dung Thành đủ yên tĩnh, chỉ có tiếng sấm ầm ầm bên ngoài, kèm theo cơn mưa tầm tã đã ngăn cách mọi tiếng ồn.
Dường như trận mưa hôm nay còn lớn hơn trận mưa ba năm trước.
Cô liều mạng muốn nghe rõ Tiên sinh nói gì đó, nhưng Quách Khánh An đã ném cô xuống đất bằng một gậy. Cây gậy giống như là một cái hào sâu, cô không thể nào đẩy ra được, tránh cũng không thoát mà chỉ biết trơ mắt nhìn anh ta chỉ cây gậy vào huyệt thái dương của Tiên sinh.
Giọng điệu của ông cụ Hình vẫn rất hiền từ và bình thản: “Cô Tô, cô đã hiểu rõ rồi chứ? Nếu cô còn kéo dài thời gian thì tôi sợ rằng ngay cả tôi cũng không cứu được cậu ta.”
Vừa nói, Quách Khánh An vừa dùng sức ấn mạnh xuống, lập tức Tiên sinh bật ra một tiếng kêu rên đau đớn.
“Đừng.” Cô gần như quỳ trên mặt đất, cầu xin ông ta: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi đi.”
“Được rồi, tôi hi vọng cô nói lời giữ lời.”
“… Nếu tôi đi rồi, ông có thể cam đoan sẽ cứu anh ấy chứ?”
Ông cụ Hình vẫn đang cầm quả óc chó trên tay, một người đàn ông mặc đồ đen đứng sau lưng, giúp ông ta cầm ô. Xung quanh đều là những hạt mưa nặng hạt trên mặt đất tạo nên những bọt nước, nhưng chỉ có một mảnh đất nhỏ dưới mặt đất có ô che là khô ráo.
“Không thể.” Ông cụ Hình cười khẽ: “Nếu sau khi cậu ta tỉnh dậy mà vẫn nhớ thương cô, cứ muốn từ bỏ tất cả để tìm cô thì tại sao tôi phải cứu cậu ta?”
“Vậy ông…”
“Bắt đầu từ hôm nay, cô không được quay lại thành phố H, cô không được phép xen vào những chuyện liên quan đến cậu ta. Chỉ cần cô làm được thì số nợ của tập đoàn Tô thị sẽ được xóa sạch, ngoài ra tôi còn cho cô thêm một số tiền để xử lý cục diện rối rắm mà cậu cô đã để lại cho cô. Đương nhiên, có thể làm được đến đâu còn phả xem năng lực của cô thế nào. Cô không có con đường thứ hai để đi.”
Tô Cẩm Tinh cắn môi, nghĩ đi nghĩ lại rồi gật đầu: “Được, tôi hứa, ông mau cứu anh ấy đi.”
“Không vội.” Ông cụ Hình nói: “Để đảm bảo không có sai sót gì thì cô hãy viết cho cậu ta một lá thư đi. Cô Tô, cô là người thông minh nên chắc tự biết mình phải viết gì rồi đúng chứ?”
“Tôi…”
Thấy cô còn chần chừ, cây gậy nhanh chóng rời khỏi thái dương và ấn thẳng vào cánh tay trái của anh.
“Đừng…”
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên cắt ngang giấc mơ.
Tô Cẩm Tinh choàng tỉnh giấc, sau khi định thần lại thì toàn thân đã đổ đầy mồ hôi.
Đầu đau như búa bổ.
Mơ mơ màng màng.
Nhưng cô vẫn nhớ như in phần mở đầu của lá thư, cô đã viết phần mở đầu và phần kết thúc bằng nét chữ run run.
Mở đầu là: Vân Hồi yêu quý.
Kết thư là tên của cô, Tô Cẩm Tinh.
Cô lấy khăn giấy ra, vừa nghĩ vừa lau mồ hôi trên trán, cô không biết trước khi rời khỏi thế giới này anh đã kịp đọc lá thư đầy những lưỡi lao sắc bén kia chưa?
Anh đã bỏ cuộc vì tuyệt vọng, hay vì bị thương quá nặng đến mức không bao giờ tỉnh lại nữa?
Cô thà tin câu chuyện phía sau còn hơn.
Cô thà rằng Tiên sinh vĩnh viễn đừng mở lá thư đó ra.
“Tiểu Tinh Tinh?” Lưu Uyển Chân cẩn thận mở cửa đi vào: “Con tỉnh rồi à?”
“Mẹ.”
“Ôi, cổ họng sao lại thế này? Con xem, kêu con tắm nước ấm con lại không tắm, chắc chắn là cảm lạnh rồi.”
“Con không sao.”
“Trước mặt mẹ, đừng gắng gượng nữa.” Lưu Uyển Chân nói: “Mẹ đi xuống lầu mua thuốc cho con. À đúng rồi, Hiểu Hiểu đến, hình như có chuyện muốn nói với con.”
“Dạ.”
Cô trèo ra khỏi giường, thay quần áo, chải lại đầu tóc rồi mở cửa đi ra ngoài.
Khi Hà Hiểu Hiểu nhìn thấy cô thì vô cùng kinh ngạc: “Cẩm Tinh, mới một ngày không gặp mà sao cậu lại như vậy rồi?”
Tô Cẩm Tinh nhìn lên đồng hồ treo trên tường, hóa ra cô đã ngủ hơn hai mươi tiếng, bây giờ đã là sáng hôm sau.
“… Chỉ là cảm xoàng thôi mà, có lẽ sống ở châu Âu đã lâu nên không thích nghi được với khí hậu của thành phố H.”
Hà Hiểu Hiểu gật đầu, ra sức thuyết phục: “Hay là… cậu đưa Tiểu Thần cho tớ đi, cậu đừng quá lao tâm đến chuyện này nữa. Dù sao thì… cậu cũng là vì tớ.”
“Không liên quan gì đến cậu.” Tô Cẩm Tinh nói: “Hiểu Hiểu, Tiểu Thần là con gái ruột của tớ.”
Ở nửa câu sau, cô dùng giọng điệu rất nặng để nhấn mạnh.
Hà Hiểu Hiểu có vẻ khó chịu: “Cẩm Tinh, ba năm rồi, chẳng lẽ cậu vẫn quanh quẩn trong đoạn hồi ức đó ư? Cậu và Tiên sinh chỉ ở bên nhau nhiều nhất là vài tháng, tớ biết đó là khoảng thời gian khắc cốt ghi tâm của hai người nhưng con người ta phải luôn tiến về phía trước. Tiểu Thần ở bên cạnh cậu thì cậu sẽ mãi luôn nhớ về khoảng thời gian đau khổ đó, tớ thật sự không muốn nhìn thấy cậu cứ tụt lùi như thế.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Hiểu Hiểu, nếu cậu thực sự muốn giúp tớ thì sau này đừng nói điều này nữa.”
Hà Hiểu Hiểu bực bội gãi đầu, lấy trong túi ra một tấm vé hòa nhạc đưa cho cô: “Vào cuối tháng này Hoắc Hàn sẽ bắt đầu buổi hòa nhạc. Điểm dừng đầu tiên là thành phố H, nói rằng anh ấy muốn giao lưu với người hâm mộ lâu năm, cậu…”
“Cho tớ đi.”
“… Hoắc Hàn của bây giờ đã khác xưa nhiều rồi, anh ấy nổi tiếng đến mức rất khó để kiếm được một tấm vé xem buổi biểu diễn. Tớ đã mua nó từ bọn đầu cơ, mà còn phải bỏ ra giá rất cao mới mua được một tấm đấy.”
Tô Cẩm Tinh nhận lấy tấm vé từ tay cô ấy và thản nhiên nói: “Tớ sẽ tự đi.”
“Tớ đã nhắn với bọn đầu cơ là nếu còn tấm vé nào thì tớ sẽ ra giá cao, tớ sẽ đi với cậu.”
Tô Cẩm Tinh cười gượng: “Lục Tước sẽ đồng ý chứ?”
Nói đến đây, Hà Hiểu Hiểu bèn không nói gì.
“Không sao, không phải chỉ là một người nổi tiếng thôi à, anh ấy sẽ ăn thịt được tớ sao?” Tô Cẩm Tinh nói: “Hơn nữa bây giờ còn cách cuối tháng hơn mười ngày nữa, tớ sẽ nghĩ cách khác, ngày 31 tháng 12 này tớ có hẹn.”
Hà Hiểu Hiểu hơi kinh ngạc: “Là ai vậy?”
“Tiên sinh.”
“… Hả?”
“Chúng tớ đã hẹn rồi, bốn năm sau, chúng tớ sẽ cùng nhau đi ngắm bình minh đầu tiên của năm mới. Tớ không thể lỡ hẹn…”