Cứ như bị đâm thẳng vào tim đen, lồng ngực của Tiêu Cận Ngôn đột nhiên đau nhói.
Anh trầm mặc.
Ghen tuông?
Anh cười khẩy một tiếng, không chịu thừa nhận.
“Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi sắp kết hôn rồi, tại sao còn phải ghen với người khác? Hơn nữa, cô muốn đào hố cho tôi trước mặt vị hôn thê của tôi là có ý gì? Ba năm trước tôi nói với cô là tìm được người phụ nữ muốn ở cùng suốt cuộc đời khi nào?”
Tô Cẩm Tinh cau mày, định phản bác, nhưng sau khi nghĩ lại, cô nuốt lời trở lại.
Cô đã không ở thành phố H trong ba năm qua, cho dù Tiêu Cận Ngôn có người như vậy để chuẩn bị kết hôn, nhưng giữa đường thì cuộc hôn nhân có thể đã xảy ra chuyện, nên cuối cùng không kết hôn nữa.
Cô Ngô này… theo quan sát của cô, cho dù Tiêu Cận Ngôn chỉ giả vờ âu yếm hay gặp dịp thì chơi thì cả hai đều lộ ra hai chữ: không quen.
Nhưng dù sao họ cũng là cặp vợ chồng chuẩn bị kết hôn, nếu cô Ngô nghe được những gì cô nói vừa rồi có lẽ sẽ ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng của họ, quả thực là do cô chưa cân nhắc kỹ.
Cô hiểu ý, nhẹ giọng nói nhỏ: “Có lẽ là tôi nhớ lầm, anh chưa từng nói.”
“Trước đây tôi chưa bao giờ nói điều đó.” Tiêu Cận Ngôn thở ra một hơi, ngước nhìn cô.
Tô Cẩm Tinh gầy đi một chút, sắc mặt có chút tái nhợt, dưới mắt có một vệt xanh đen mờ nhạt, nước da cũng không tốt lắm.
Anh ho nhẹ để che giấu sự ngượng ngùng: “Vậy Tiên sinh của cô không phải Lục Đình sao?”
“Tôi đã nói từ trước rồi, không liên quan gì đến anh Lục.”
“Cô cũng đừng quá buồn, người ta sống phải luôn nhìn về phía trước, cố gắng chăm sóc bọn trẻ thật tốt, nếu hai đứa ở bên cô không được chăm sóc tốt, tôi sẽ nghĩ cách đưa chúng về nhà họ Phong.”
Tô Cẩm Tinh có chút mệt mỏi: “Đừng nói những thứ vô dụng này, vị hôn thê của anh còn đang chờ anh kìa, tôi đi trước.”
Khi vừa bước đến cửa thì nghe thấy tiếng sấm trên bầu trời.
Uỳnh uỳnh…
Tiếng sấm gầm vang như muốn hủy diệt thế giới, mưa rơi tầm tã như trút nước.
Thành phố H là một thành phố gần biển, mỗi khi đến mùa mưa đều như thế này, nửa ngày trời vẫn nắng, nhưng buổi chiều sắc trời đột ngột thay đổi, mưa có thể làm người ta sợ chết khiếp.
Tô Cẩm Tinh bối rối không nhịn được co rúm lại.
Cổ tay đột nhiên bị kéo mạnh về phía sau đập vào ngực anh, cô gần như không thể đứng vững.
“Đừng sợ.” Một giọng nói nhẹ nhàng từ trên đầu truyền đến: “Tiểu Tinh Tinh, đừng sợ.”
Giọng điệu này…
“Nếu em sợ sấm sét, anhsẽ trở về với em, có anh ở đây, không phải sợ.”
“Không sao, mắc mưa thôi có gì quan trọng? Anh đi tắm nước nóng, sau đó quay lại ôm em ngủ.”
“Cẩm Tinh, sau này đừng sợ sấm sét, anh sẽ ở bên cạnh em.”
Có một nỗi đau âm ỉ dâng lên trong lòng cô.
Nếu cuộc chia tay của cô với Tiêu Cận Ngôn giống như một con dao thép đâm thẳng vào trái tim cô, thì sự ra đi của Tiên Sinh giống như cái gì đó khô ráp, mài đi mài lại trái tim cô.
Bị mài mòn cho đến khi cô đau đớn, cho đến khi cô đẫm máu.
Đáng sợ hơn nữa là khi lúc đó rơi vào vực thẳm, Tiên Sinh đã kéo cô lên.
Còn lần này thì sao?
Tiên Sinh… anh ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
“Cô khóc cái gì vậy?” Tiêu Cận Ngôn khẽ cau mày, nhưng giọng điệu lại dịu đi rất nhiều: “Sợ như vậy sao?”
Cô lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Tôi không sao.”
“Tại sao lại khóc? Vì bệnh tình của đứa nhỏ ư?” Tiêu Cận Ngôn nghiến răng nghiến lợi: "Anh ta rõ ràng là gian dối hôn nhân, che giấu bệnh sử! Tại sao cô phải sinh con với anh ta nếu biết anh ta bị bệnh gan di truyền? Cho dù anh ta không chết, cô về già còn phải chăm sóc hai bệnh nhân đấy! Cũng may hiện tại anh ta đã chết, lo liệu cho bọn nhỏ cũng dễ dàng hơn… "
“Câm miệng.”
“Cô còn bảo vệ anh ta ư?”
“Tiêu Cận Ngôn, anh câm miệng!” Tô Cẩm Tinh lau nước mắt, nghiến răng nói: “Anh dựa vào cái gì mà nói anh ấy? Anh là người không có tư cách nhất để nói anh ấy trên thế giới này!”
“Cô…” Tiêu Cận Ngôn cũng tức giận: “Được rồi, cô và anh ta là tình nghĩa đậm sâu, còn quá khứ hơn mười năm của chúng ta chỉ là cái rắm có đúng không?”
Tô Cẩm Tinh quay đầu đi chỗ khác: “Hai chuyện này không liên quan gì đến nhau, đừng nhầm lẫn.”
“Đúng vậy, trước đây tôi đã làm tổn thương cô, tôi cũng biết… tôi rất có lỗi với cô, tôi muốn bù đắp, nhưng đã có người đàn ông khác ở bên cạnh cô, anh ta đã giúp đỡ cô, chăm sóc cô, về điểm này, tôi không đủ tư cách để nói anh ta.”
Tô Cẩm Tinh nhắm mắt lại, những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên má: “Đừng nói về điều này nữa, được không? Anh sắp kết hôn rồi, anh nên hạnh phúc đi.”
Tiêu Cận Ngôn hừ lạnh: “Giọng điệu của cô giống như là lời của bề trên nói với tôi vậy.”
Bề trên?
Một câu hiện ra trong đầu Tô Cẩm Tinh: Chị cả giống như mẹ.
Ý nghĩ này vụt qua, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy buồn cười.
Khi cô phản ứng lại thì đã thấy Ngô Mẫn Mẫn và Trần Phán ở bên cạnh đang nhìn họ với vẻ mặt kinh ngạc.
Ngô Mẫn Mẫn giật mình tức giận, trong khi Trần Phán thì miệng tròn xoe và cằm như sắp rơi xuống đất.
Cô tháo một chiếc vòng đá opal ra khỏi cổ tay, nó sặc sỡ và chói lóa dưới ánh đèn.
Bước tới, đặt nó vào tay Ngô Mẫn Mẫn, cười nói: “Vì Tiêu Cận Ngôn đã nói tôi là bề trên nên tôi cũng không thể đến tay không được, vòng tay này là vật tôi tự đặt mua ở Châu Âu, tự tay thiết kế hoa văn và màu sắc, không quá đắt nhưng đó cũng là tấm lòng của tôi, cô Ngô, chúc cô có một đám cưới hạnh phúc, trăm năm hòa hợp.”
Ngô Mẫn Mẫn không trả lời mà tò mò nhìn cô chằm chằm: “… Mối quan hệ giữa cô và Cận Ngôn… rốt cuộc là gì?”
Tay Tô Cẩm Tinh cứng đờ trong không khí, cô thở dài, trực tiếp đưa chiếc vòng cho cô ta: “Dù sao tôi cũng thật lòng muốn chúc phúc cho hai người, tuy rằng là thân thích nhưng chắc sau này có lẽ sẽ không có cơ hội gặp mặt, cô Ngô cứ yên tâm.”
Cầm chiếc vòng trong tay, Ngô Mẫn Mẫn nhìn Tiêu Cận Ngôn, sau đó là Tô Cẩm Tinh, trong mắt vẫn đầy nghi ngờ.
Nhưng Tô Cẩm Tinh rất muốn rời khỏi nơi này.
Khuôn mặt của Tiêu Cận Ngôn… cô thực sự không dám nhìn lại lần nữa.
“Thử cái này phải không?” Cô hít sâu một hơi, cầm lấy váy từ nhân viên bán hàng, đi thẳng vào phòng thử đồ.
Thiết kế của chiếc váy cưới này tuy đơn giản nhưng tinh tế không khó mặc, cô nhanh chóng mặc vào, xõa tóc ngang vai rồi xách váy bước ra ngoài.
“Wow !!!” Trần Phán thốt lên: “Chiếc váy cưới này thật sự rất đẹp!”
Nhân viên bán hàng cũng rất ngạc nhiên: “… Chiếc váy cưới này trước đây cũng đã từng được người khác mặc thử, nhưng không có ai mặc đẹp như cô gái này, thiết kế hoa nhí quả thực rất hợp với khí chất của cô ấy!”
Tô Cẩm Tinh quay một vòng để mọi người nhìn kỹ.
“Được rồi, bảo tôi mặc thử, tôi cũng đã mặc thử rồi, bây giờ tôi đi đây.”
Cô trở lại phòng thử đồ, thay lại quần áo của chính mình, sau đó cầm túi xách nhanh chóng lao vào cơn mưa nặng hạt, không dám ở lại một chút.
Mưa xối xả dưới bầu trời mù sương, chẳng bao lâu đã không thấy bóng dáng cô nữa.
“Cận Ngôn… Cận Ngôn?”
Tiêu Cận Ngôn thu hồi ánh mắt, nhìn lại vị hôn thê của mình: “Hả?”
“Anh vừa nói, đứa nhỏ là sao?”
“Không có chuyện gì.” Tiêu Cận Ngôn trở lại như bình thường, không có vui mừng cũng không tức giận: “Trợ lý của tôi chắc đã nói với cô rồi, sau khi kết hôn sẽ cho cô nửa triệu tiền tiêu vặt mỗi tháng, chỉ cần cô không làm chuyện gì bất thường là được, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô, đồng thời, cô cũng không được hỏi đến chuyện của tôi."
Ngô Mẫn Mẫn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Trợ lý của Tiêu Cận Ngôn đã nói điều này với cô ta, nhưng cô ta cho rằng những người như Tiêu Cận Ngôn chỉ cần giậm chân là cả thành phố H cũng phải rung chuyển, chuyện trên thương trường cô ta không biết nhiều lắm, biết quá nhiều sẽ khiến những người quan tâm lợi dụng, nên cô ta vui vẻ không đòi hỏi gì để không gây phiền phức cho chồng.
Nhưng bây giờ…
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Cận Ngôn.
Cô ta còn chưa cao đến một mét sáu, quá xa so với chiều cao của Tiêu Cận Ngôn, cho dù có đi giày cao gót thì vẫn thấp hơn anh rất nhiều.
Mà ánh mắt của anh, ngoại trừ nhìn cô ta một cái khi vừa mới nói, sau đó lại nhanh chóng nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, đột nhiên một tiếng sấm khác ập đến, vẻ mặt của anh rõ ràng nhăn lại.
Không rõ là lo lắng, tức giận, hay buồn bã?
Dường như đều không phải, lại dường như chứa tất cả những cảm xúc đó.
“Anh Tiêu, anh thấy chiếc váy cưới này thế nào? Nếu anh xác định lấy cái này, tôi phải mang nó đi sửa ngay nếu không thì thật sự sẽ muộn mất.”
Tiêu Cận Ngôn hỏi Ngô Mẫn Mẫn: “Cô có thích chiếc váy cưới này không?”
“… Khá đẹp.”
“Tốt nhất là chọn cái khác có kích thước của cô, ở đây có nhiều kiểu dáng khác, cô có thể từ từ chọn.”
Ngô Mẫn Mẫn có chút tức giận: “Cô ấy mới mặc nên em không thể mặc cái này nữa sao?”
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày: “Không có chuyện đó.”
“Vậy thì em muốn cái này! Cái khác em cũng không cần.”
Tiêu Cận Ngôn ngạc nhiên nhìn cô ta, sau đó quay sang nói với giọng rất không hài lòng: “Cô Ngô, mấy lần trước gặp nhau cô không như thế này.”