“Cuộc họp kết thúc tại đây, cuối tuần đưa kế hoạch cho tôi, tan họp.”
Tập đoàn Tân Phong giống như một cái nồi áp suất khiến người ta khó thở.
Tiêu Cận Ngôn đứng dậy và bước ra khỏi phòng họp, bực bội kéo cà vạt.
Không biết tại sao mấy ngày nay anh luôn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Nhớ rằng tối qua chú Hình đã yêu cầu anh đến bệnh viện để kiểm tra, nghĩ nghĩ rồi quyết định đến đó.
Bác sĩ đem báo cáo khám sức khỏe của anh xem kỹ, vẻ mặt lo lắng: “… Anh Tiêu, trước đây anh có uống một lượng lớn thuốc ngủ không?”
“Có.”
“Tôi xem bệnh án của anh, trước đây có tiền sử mắc bệnh rối loạn lưỡng cực, có phải do anh uống thuốc trong thời kỳ khởi phát của bệnh rối loạn lưỡng cực không?”
Anh gật đầu: “Khi đó… tôi tự sát mấy lần.”
Bác sĩ trợn to mắt: “Bao nhiêu lần?”
“Bốn hoặc năm lần, tôi không nhớ rõ, sau đó tôi gặp vấn đề nghiêm trọng về giấc ngủ, không thể ngủ được nên phải dựa vào thuốc ngủ. Sau đó liều lượng ngày càng lớn, hiện tại vẫn gặp phải tình trạng như vậy, tôi đã thử rất nhiều phương pháp khác nhau nhưng không có hiệu quả.”
Bác sĩ liên tục lắc đầu: “Nhưng dạ dày của anh thật sự không thể chịu nổi liều lượng lớn như vậy! Anh Tiêu, anh phải ngừng thuốc càng sớm càng tốt.”
“…Không cần.”
“Nhưng … xem phim chụp của anh, lúc trước có phải anh bị thủng dạ dày không? Thật vất vả mới khá hơn, gần đây lại có dấu hiệu tái phát! Nếu tiếp tục như vậy và nghỉ ngơi không đều đặn, cuối cùng rất có thể sẽ gây ra chảy máu bụng, có thể nguy hiểm đến tính mạng…”
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày, mím chặt môi: “Gặp nguy hiểm thì nói sau đi.”
“Lúc đó đã muộn rồi!” Bác sĩ hỏi: “Trước đây có thể đảm bảo giấc ngủ bằng những cách khác không?”
Anh lắc đầu: “Không có.”
“Không đúng, trường hợp của anh cho thấy gần nửa năm nay anh không uống lại thuốc ngủ, sau đó anh lại uống tiếp, sáu tháng qua anh không ngủ được một ngày nào sao? Phải có phương pháp khác chứ?”
Tiêu Cận Ngôn hít một hơi thật sâu: “Tôi bị tai nạn xe hơi rất nghiêm trọng, nhiều chuyện không thể nhớ nổi. Trong sáu tháng đó … trong ấn tượng của tôi, thực sự không có biện pháp thay thế nào khác để đảm bảo giấc ngủ.”
“Thật là kỳ quái…”
“…”
“Nhân tiện, trạng thái tinh thần của anh gần đây như thế nào? Hãy xem tiền sử bệnh trước đây của anh đã từng có vài hành vi tự tử có vẻ nghiêm trọng. Gần đây anh có ý định tự tử không?”
“Không hề.” Tiêu Cận Ngôn phủ quyết: “Tôi có công việc.”
Bác sĩ thở dài, miễn cưỡng gật đầu: “Có thể đây cũng là một liệu pháp thay thế tốt, nhưng cũng cần phải chú ý đến thân thể của mình. Dữ liệu cơ thể của anh trông có vẻ ổn, nhưng vẫn phải chú ý.”
“Được.”
Mang theo báo cáo kiểm tra, Tiêu Cận Ngôn vốn định lái xe trở về công ty.
Tuy nhiên, anh nhận được một cuộc gọi từ Tiểu Chu.
“Chủ tịch Tiêu, tôi vừa thấy cô Ngô đi thử váy cưới.”
“Được rồi, cậu cứ tiếp tục theo dõi.”
“Nhưng chủ tịch Tiêu…” Tiểu Chu ngập ngừng nói.
“Nếu có gì muốn nói thì nói thẳng.”
Tiêu Chu nghiến răng, khó khăn nói: “Lái xe, là…”
“Là ai?”
“… Tô Cẩm Tinh.”
Tay trái cầm vô lăng đập mạnh, cơn đau dữ dội ập đến.
Chú Hình nói rằng cánh tay trái của anh bị thương nghiêm trọng trong vụ tai nạn ô tô đó, có thể để lại di chứng vào nửa sau cuộc đời.
Không nhấc được vật nặng, không dùng được lực, trời mưa thì đau nhức không chịu được.
Nhưng nỗi đau trên cánh tay ít hơn rất nhiều so với trái tim.
“… Hôm nay tôi theo dõi cô Ngô ở khách sạn Dung Thành, nhưng tôi tình cờ gặp cô ấy trong thang máy, không biết tại sao, cô ấy lại đưa cô Ngô đến tiệm đồ cưới, Chủ tịch Tiêu, cô Ngô này… chẳng lẽ là Tô Cẩm Tinh cố tình đưa đến bên anh sao? Công ty của cô ấy gần đây hoạt động không tồi, lấy giá thấp cướp đi rất nhiều khách hàng của chúng ta, hay là cô Ngô này là mật thám của cô ấy…”
“Sẽ không đâu.” Tiêu Cận Ngôn cười lạnh một tiếng: “Cô ta không nghĩ sâu được như vậy, tôi lớn lên cùng cô ta, cô ta như thế nào tôi biết rất rõ.”
“Chủ tịch Tiêu, anh quên lời chú Hình nói rồi sao, phụ nữa am hiểu nhất là ngụy trang, Dương Tuyết Duyệt cũng như vậy! Hơn nữa trước kia cô ấy cũng từng bỏ rơi anh một lần…”
Tiêu Cận Ngôn nhướng mắt: “Trước đây? Tôi cũng đã đoán ra chuyện lần đó rồi, cô ta thật sự không biết chuyện tai nạn xe cộ, cô ta ra nước ngoài chỉ để sinh Tiểu Dương.”
Tiểu Chu lo lắng nói: “Lần đó tôi không trách cô ấy, nhưng nhỡ sau này cô ấy lại tiếp tục…”
Tiêu Cận Ngôn nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu: “Được rồi, cứ theo dõi cô Ngô cho tốt, chuyện khác tôi tự biết xử lý như thế nào.”
“Được.”
“Mà này, cậu có nhớ tên đầy đủ của cô Ngô không?”
Tiểu Chu dừng lại cười: “Tôi biết, là Ngô Mẫn Mẫn.”
“Ngô Mẫn Mẫn … à, tôi hiểu rồi, gửi cho tôi địa chỉ cửa hàng đồ cưới nơi Ngô Mẫn Mẫn đã đến.”
Cúp điện thoại xong, anh khởi động xe và lái theo địa chỉ.
…
“Còn bộ này thì sao? Bộ vừa rồi có tốt hơn không?”
Ngô Mẫn Mẫn mặc một chiếc váy cưới màu trắng nhìn trái nhìn phải trước gương, nhưng ở đây có quá nhiều váy cưới, cô ta chỉ là một cô gái bình thường, gặp phải tình huống này lập tức rơi vào tình trạng rối loạn lựa chọn.
Trần Phán chỉ đi cùng nhưng không nói nhiều lời.
Tô Cẩm Tinh vốn dĩ muốn đi trước, nhưng khi thấy Trần Phán bước đi tập tễnh, cô vẫn không đành lòng.
Bỏ đi, một cô gái nhỏ mới đầu bước vào nơi làm việc cũng không dễ dàng gì, đưa phật thì đưa đến tây thiên đi.
Tiêu Cận Ngôn dù sao hôm nay cũng sẽ không đến.
Khi Ngô Mẫn Mẫn thử váy cưới, cô đã dành thời gian liên hệ với bệnh viện, cô phải sắp xếp ca mổ cho Tiểu Thần càng sớm càng tốt.
“… Tôi xin lỗi, cô Tô, người thành công cấy ghép lần trước… anh ta không tặng nữa.”
Tô Cẩm Tinh đột nhiên hoảng sợ: “Tại sao?”
“Người đó là học sinh cấp ba, muốn thi vào học viện quân sự, ở đó yêu cầu về thể lực.” Bác sĩ cũng có chút buồn bực: “Cô Tô, cô có muốn liên lạc với bố ruột của đứa trẻ không? Nếu có quan hệ huyết thống, xác suất ghép thành công có thể cao hơn rất nhiều.”
Tô Cẩm Tinh cắn môi, trên mặt không còn một giọt máu.
“Bố của đứa trẻ…”
“Đúng vậy, cô và hai đứa trẻ kia đã ghép nhưng không thành công, người gần gũi huyết thống của đứa trẻ nhất là bố, hoặc anh chị em của bố, cô có thể thử xem, như vậy cơ hội càng cao.”
“… Được rồi, tôi hiểu rồi.” Tô Cẩm Tinh thở dài.
“Được, hãy làm điều đó càng sớm càng tốt, Tiểu Thần còn nhỏ không thể so với người lớn, vì vậy cần được phẫu thuật càng sớm càng tốt.”
“… Được.”
Khi cúp điện thoại, Tô Cẩm Tinh cảm thấy trời đất quay cuồng, cô chống đỡ bức tường phía sau để ổn định cơ thể không bị ngã xuống.
Bố của đứa trẻ…
Anh có thể đồng ý sao?
Tô Cẩm Tinh cười khổ, anh thậm chí còn không chịu nhận đứa trẻ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cô vẫn phải cố gắng thử một lần.
“… Chị ơi, chị thấy cái nào đẹp hơn?” Trần Phán khập khiễng đi tới: “Cô Ngô này có vẻ nghe lời chị, chị có muốn giúp chị ấy chọn một cái không? Cô ấy xong sớm chúng ta cũng có thể về sớm…"
Tô Cẩm Tinh lúc này rất bối rối, cô không có thời gian để chọn váy cưới.
“Tôi có việc phải về trước, không thể đi cùng với cô, cô có thể bắt taxi rồi về, chỉ cần tìm một chiếc taxi có tài xế nam là được.”
“Mẫn Mẫn, xong chưa?”
Ngay khi Tô Cẩm Tinh quay lại, chợt nghe tiếng hét của vài nữ nhân viên ngoài cửa.