Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 215: Tôi có cách cứu cậu ta, thì sẽ có cách tiêu diệt cậu ta



Chân trời từ từ hiện lên một đường màu xanh đen, ngay sau đó là màu xanh sáng rõ.

Tô Cẩm Tinh lấy điện thoại ra xem, đã hơn bốn giờ: “Chúng ta đi thôi?”

Tiêu Cận Ngôn nghiêng người nhìn màn hình điện thoại di động trên tay cô rồi gật đầu: “Ừ.”

“Đợi đã.” Tô Cẩm Tinh giữ chặt tay anh: “Chúng ta chụp tấm ảnh cưới cuối cùng đi.”

Chiếc váy cưới trong mơ của một cô gái trông như thế nào?

Là một chiếc váy màu trắng tinh khiết, tà váy to dài phủ trên mặt đất được điểm xuyết thêm những viên ngọc trai, từng viên từng viên rủ xuống, lúc bước đi thì khẽ đung đưa giống như những vì sao trên bầu trời, dưới ánh sáng của ngọn đèn lại càng sáng lấp lánh.

Chú rể mặc một bộ áo đuôi én trắng tinh, áo sơ mi trắng, kết hợp với chiếc cà vạt ca rô mà cô tự tay chọn, đứng ở phía cuối con đường và mỉm cười đưa tay về phía cô.
Nhưng bây giờ thì sao?

Chiếc váy trên người cô đã nhàu nát, còn anh lại mặc một bộ quần áo màu đen, mặc dù những bông hoa hải đường ở phía sau cũng đủ ảo mộng nhưng vẫn chẳng liên quan gì đến ba chữ chụp ảnh cưới.

Tô Cẩm Tinh giơ cao điện thoại di động, nhìn vào khuôn mặt tươi cười của cả hai đang tựa vào nhau trên màn hình điện thoại, xẹt xẹt, màn hình dừng lại.

“Được rồi, đi thôi.”

Xe máy khởi động đi thẳng về phía sân bay.

Trên lốp xe vẫn còn dính rất nhiều cánh hoa hải đường, bị gió thổi không ngừng bay đến phía sau.

Trời dần sáng, cuối cùng Tô Cẩm Tinh cũng nhận ra vị trí của nơi này: “Đây có phải là phía sau của núi Vân Đài không?”

“Ừm.” Giọng của anh không còn khàn khàn nhiều nữa: “Hầu hết khách du lịch đều đi vào từ phía trước ngọn núi, ở đây hầu như không có ai.”
“Có lẽ gốc hoa hải đường kia đã được trồng lâu lắm rồi, nếu không sẽ không lớn như vậy, tựa như mây ngũ sắc ở chân trời ấy.”

Tô Cẩm Tinh còn đang nhớ lại hình ảnh đẹp đẽ của cây hoa hải đường thì bất chợt bên tai vang lên tiếng phanh gấp ken két, trong chớp mắt đầu óc cô như trống rỗng.

Cú va chạm dữ dội khiến xe máy lật đổ xuống đất, cô cảm giác như mình được ôm chặt trong lồng ngực rắn chắc rồi bay xa bay xa mãi, cuối cùng nặng nề rơi xuống đất.

Bùm!

Toàn thân cô đau nhức dữ dội, toàn bộ lý trí của cô như bị bay đi hết.



“Chào buổi sáng, cô Tô.”

Bầu trời quay cuồng trước mặt, cô hoàn toàn không nhìn thấy rõ ai đang nói chuyện với mình, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một ông già đang ngồi trên xe lăn.

Ông ta mặc một bộ đồ thời Đường màu đỏ sẫm, mái tóc hoa râm và vẻ mặt quắc thước: “Tôi không ngờ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau lại diễn ra theo cách này. Tôi rất xin lỗi.”
Tô Cẩm Tinh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, lại mở mắt ra lần nữa thì mới cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng đầu vẫn còn rất choáng váng.

Tiên sinh đâu?

Cô khẽ giật giật thân mình, mới phát hiện ra bản thân đang được Tiên sinh ôm chặt trong lồng ngực, anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt cô, trên mặt đều bê bết máu.

“Tiên sinh… Tiên sinh!”

Tô Cẩm Tinh muốn lay anh dậy, nhưng khi vừa chạm vào quần áo của anh thì toàn thân cô cứng đơ.

Anh mặc một bộ quần áo màu đen nên không nhìn thấy vết máu, nhưng hiện tại toàn bộ quần áo ấm nóng, nhớp nháp, thậm chí lòng bàn tay cô cũng đỏ thẫm.

“Xe cấp cứu!” Tô Cẩm Tinh theo bản năng muốn gọi xe cấp cứu, nhưng điện thoại vừa mới bị văng ra đã rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh.

Vừa hay trước mặt lại có một ông lão ngồi trên xe lăn đến, cô cố hết sức bò qua kêu cứu: “Ông ơi, cầu xin ông hãy giúp chúng tôi gọi xe cấp cứu, chồng tôi bị thương rất nặng.”
“Cô Tô.” Quả óc chó trong tay ông cụ Hình chậm rãi nhưng mạnh mẽ đổi vị trí qua lại, giống như chủ nhân của chúng, thong thả bình tĩnh nói: “Cô Tô có muốn tôi cứu cậu ta không?”

“Đương nhiên có.”

“Vậy thì cô có biết tôi là ai không?”

Tô Cẩm Tinh sững người trong giây lát, lúc này mới khoảng bốn giờ sáng mà lại tình cờ xuất hiện một ông già đi lại bất tiện ở đây, xa xa xòn có một chiếc Lincoln màu đen đang đậu, mà chiếc xe này giống hệt như chiếc xe mà ngày đó tổng giám đốc Quách đã tìm đến cô…

Cô lập tức phản ứng: “Ông… ông là ân nhân của Tiên sinh?”

“Ân nhân?” Ông cụ Hình lẩm nhẩm hai chữ này, sau đó mỉm cười khoát tay: “Cũng có thể nói như vậy, nhưng quan hệ của tôi với cậu ta không chỉ đơn thuần là ân nhân. Cô Tô, cô có biết không, Tiên sinh của cô biến thành như vậy đều là tại cô không biết nghe lời. Tôi đã cảnh cáo cô và tôi đã cho cô một cơ hội, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.”
Tô Cẩm Tinh cắn chặt môi: “… Có thể cứu anh ấy trước được không? Anh ấy thật sự bị thương rất nặng…”

“Tôi cứu cậu ta để làm gì?” Ông cụ Hình cười gằn: “Sau khi cứu cậu ta thì cậu ta vẫn sẽ phản bội tôi, bí mật đưa cô ra nước ngoài, sống một cuộc sống hết sức bình thường không có chí tiến thủ ư? Với tư chất và năng lực của cậu ta thì phải hô mưa gọi gió, khuấy động thương trường và ghi dấu ấn đậm nét trong thời đại này. Trước đây tôi vì luyến tiếc tài năng của cậu ta nên mới cứu cậu ta, giúp cậu ta vực dậy tinh thần, cũng muốn sau khi giúp cậu ta tỉnh lại thì cậu ta sẽ giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cả đời của mình. Nhưng bây giờ thì sao? Cho dù tôi cứu sống cậu ta thì cậu ta cũng sẽ chẳng khác gì một kẻ ngốc bị một người phụ nữ chơi đùa trong lòng bàn tay mà thôi.”
“Vậy ông cứ trơ mắt nhìn anh ấy chết ở đây ư?” Tô Cẩm Tinh vội vàng nói: “Tốt xấu gì thì anh ấy cũng là người thừa kế mà ông đã đích thân lựa chọn mà!”

Ông cụ Hình hơi cong môi, đôi mắt sắc lạnh loé lên tia dữ tợn: “Cô Tô, tôi có thể cứu cậu ta, nhưng… tôi có điều kiện.”

Trong lòng cô đã có linh tính: “Điều kiện gì?”

Ông cụ Hình cảm thấy thật buồn cười: “Trong lòng cô đã có câu trả lời rồi, vậy còn hỏi tôi làm gì?”

“…”

“Bốn giờ rưỡi rồi, máy bay sắp cất cánh rồi.” Ông cụ Hình nói: “Không sao, cô không đi cũng chẳng thành vấn đề. Dù sao xương cốt của cậu ta cũng rất cứng, tự đánh gãy tay của mình mà còn chẳng kêu la một tiếng nào. Bây giờ cứ từ từ chờ vậy, chờ máu trên người cậu ta chảy cạn cũng không sao, tôi cũng không vội.”
“…”

“Khánh An.” Ông cụ Hình kêu lên.

Quách Khánh An đẩy cửa xe rời khỏi vị trí ghế lái của chiếc Lincoln và bước ra ngoài, nhưng anh ta lại cố ý cúi đầu xuống như thể đang che giấu điều gì đó. Hơn nữa anh ta lại chống gậy, một cánh tay bị bó bột, trên đầu cũng quấn một lớp băng gạc rất dày, trên đó còn có mết máu hơi mờ.

“Chú Hình.”

Ông cụ Hình khẽ ừm rồi nói với Tô Cẩm Tinh: “Cô Tô, cô đã nhìn thấy chưa? Bộ dạng hiện tại của cậu ta là hậu quả của việc phản bội tôi, che giấu tôi và lừa dối tôi. Một tay và một chân, đây chính là cái giá phải trả. Tôi đã quá nương tay với Cận Ngôn rồi.”

Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu nhìn lên, Quách Khánh An nhíu mày né tránh như không muốn cô nhìn thấy vết thương thảm hại trên mặt anh ta.

“Cận Ngôn ấy à… Cậu ta quá ngu ngốc, thật sự quá ngu ngốc. Có điều cậu ta khiến tôi nhớ lại thời tuổi trẻ của mình nên tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu ta chết như vậy, thật đáng tiếc.”
Phía dưới cơ thể anh, những vệt máu nhớp nháp chảy ra đầy một vũng lớn trên mặt đất.

Tô Cẩm Tinh đưa tay ra để giữ chặt anh, nhưng lại bị nhiệt độ cơ thể của anh làm cho hoảng sợ.

Rõ ràng là vừa rồi ngực anh vẫn còn rất ấm áp, nhưng lúc này đã lạnh như băng.

Ông cụ Hình nháy mắt với Quách Khánh An, anh ta lập tức hiểu ra, vội đặt một mảnh giấy và một cây bút trước mặt cô. Màu sắc và hoa văn của mảnh giấy này rất quen thuộc với cô.

Có vẻ như nó được xé ra khỏi cuốn nhật ký mà cô từng viết.

Cô đã từng viết rất nhiều suy nghĩ của những cô gái trẻ trong cuốn nhật ký đó và cô cũng đã viết những điều ước trẻ con đó vào đêm trước của tuổi hai mươi, loại giấy này quen thuộc với cô hơn bất cứ ai.

“Cô Tô, nếu cô muốn Cận Ngôn sống thì chỉ cần viết một lá thư là được.”
“… Ông muốn tôi viết gì?”

Ông cụ Hình vẫn cười hiền từ, giống như một ông già đầy lòng nhân hậu vậy: “Đương nhiên là những lời có thể cắt đứt mọi nhớ nhung của cậu ta rồi.”



Khi cô đến sân bay, loa phát thanh của sân bay đã thúc giục.

“Xin mời quý khách Tô Cẩm Tinh, Tiêu Cận Ngôn, Tô Dương đi chuyến bay CZ7865 đi Thuỵ Sĩ nhanh chóng đến cổng 185 đăng ký, chuyến bay của quý khách sẽ khởi hành sau mười lăm phút nữa…”

Cách đó không xa là cổng lên máy bay số 185. Tiểu Chu đang lo lắng chờ đợi cùng hai đứa trẻ, Lưu Uyển Chân cũng ở đó, khi họ nhìn thấy cô thì vội vàng vẫy tay.

Cô quay đầu lại, chiếc xe Lincoln dài màu đen phía sau cô từ từ hạ cửa sổ xuống.

Đôi mắt của Tiên sinh vẫn nhắm nghiền lại, gương mặt nhợt nhạt vì mất nhiều máu, anh được đặt nằm xuống ở băng ghế sau.
Chiều cao của anh quá cao so với chỗ ngồi, vì vậy anh chỉ có thể gập cong đôi chân dài trên mặt đất, đôi lông mày vẫn nhíu lại thật chặt.

Một giọng nói thúc giục yếu ớt từ phía sau truyền đến: “Đi đi, nếu không đi thì sẽ muộn đấy. Nhớ kỹ chuyện cô đã hứa với tôi, nếu cô làm ngược lại thì tôi có thể cứu cậu ta, cũng có thể tiêu diệt cậu ta.”

Cuối cùng, cô nhìn thật sâu vào gương mặt anh, nước mắt Tô Cẩm Tinh tuôn rơi, cô nghiến răng quay người chạy nhanh về phía trước.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv