“Khi nào?” Anh không nhịn được hỏi.
Tim Tô Cẩm Tinh mềm nhũn: “Đợi sau khi chúng ta qua đó rồi sẽ thu xếp được không?”
Anh lắc đầu đáp: “Không được, như vậy quá muộn.”
“Vậy chúng ta vừa xuống máy bay sẽ đi thẳng luôn nhé?”
Anh vẫn lắc đầu nói: “Như vậy vẫn muộn.”
Tô Cẩm Tinh bất đắc dĩ cười nói: “Vậy anh muốn khi nào, chúng ta cũng đâu thể tổ chức hôn lễ trên máy bay trước mặt nhiều hành khách như vậy? Làm thế xấu hổ lắm.”
“Không bằng… ngay bây giờ đi.”
Tô Cẩm Tinh trợn tròn mắt: “Bây giờ? Tiên sinh, bây giờ đã gần một giờ sáng rồi, đừng nói là giáo đường mà ngay cả tiệm váy cưới cũng đóng cửa rồi.”
Mắt anh sáng lấp lánh như có một ngọn lửa đang nhảy múa: “Vậy ở đây được không?”
Ở đây?
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Cô còn chẳng biết nơi này là đâu, mà chỉ có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng và mùi bùn đất ở nông thôn yên tĩnh.
“… Ngôi sao trên trời là ánh đèn, còn cánh hoa dưới đất lát thành lễ đường, cây Malus halliana này chính là nhân chứng của chúng ta, còn váy cưới…” Tiêu Cận Ngôn cúi đầu nhìn chiếc váy trên người cô, khẽ cười hỏi: “Sao hôm nay em lại mặc bộ này?”
Tô Cẩm Tinh xách làn váy lên, quơ qua quơ lại, làn váy lắc lư như tâm trạng của cô lúc này. Làn váy trắng nhạt bị gió thổi lên, hoa vụn trên đó mờ mờ ảo ảo đan xen với cánh hoa rơi lả tả, đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời.
“Chiếc váy này là do anh mua cho em, em sợ ngày mai phải ra sân bay không kịp thay đồ, nên dứt khoát mặc luôn, nhưng lúc ra ngoài lại sợ lạnh, thế là tiện tay cầm áo khoác theo để mặc.”
Bây giờ Tiêu Cận Ngôn mới chú ý tới, trên người cô còn khoác một chiếc áo mỏng manh.
Nói là áo khoác nhưng anh dùng tay sờ thì không nhịn được bật cười: “Đây là áo sơ mi của anh mà.”
Vóc dáng Tô Cẩm Tinh mảnh mai, trước đây vì bị bệnh nặng nên đã ốm xuống chỉ còn bộ xương, nhưng gần đây trải qua sống bình yên lại thả lỏng, nên cũng dần dần có được chút thịt.
Nhưng dù là vậy thì khi mặc áo sơ mi của Tiêu Cận Ngôn trên người, vẫn không khác gì áo khoác, khoác hờ hững trên bả vai cô, vạt áo rộng thùng thình che đùi cô, hơi rũ xuống làn váy như chiếc ô nhỏ.
Làn váy theo hành động của cô mà xòe ra, càng hiện rõ vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, làm anh nhìn đến mức yết hầu hơi căng cứng.
“Hả?” Tô Cẩm Tinh vội sờ lấy rồi nhất thời đỏ mặt: “Có lẽ em đã cầm nhầm rồi, vì trời tối mà nên em tiện tay cầm một chiếc áo ra ngoài…”
“Không sao…” Mắt Tiêu Cận Ngôn bỗng lóe lên, yết hầu cũng chuyển động: “Em mặc áo sơ mi của anh cũng rất đẹp.”
Tô Cẩm Tinh phồng má: “Nhưng hơi rộng một tý.”
“Ừm, có hơi dài, còn vòng ngực… thì khá vừa vặn.”
Tô Cẩm Tinh đỏ mặt mắng anh: “Tại vì em vẫn đang trong thời kỳ cho con bú, bình thường em không như thế…”
Lúc nói, anh đã hơi cúi người, rồi vươn tay cởi nút áo sơ mi trên người cô ra.
Tô Cẩm Tinh vô thức nắm lấy cổ áo không cho anh hành động: “Anh… đang làm gì vậy?”
“Tiểu Tinh Tinh, chúng ta tổ chức hôn lễ kiểu Trung Quốc được không?”
Tô Cẩm Tinh vẫn chưa phản ứng lại: “Cái gì?”
Tiêu Cận Ngôn giữ vai cô, rồi kéo người về, để cô đứng vững trước mặt mình, sau đó cởϊ áσ sơ mi ra, nhẹ nhàng trùm lên đầu cô.
“Tiên sinh…” Mặt cô cũng bị trùm trong áo sơ mi, nên chỉ nhìn thấy mơ màng, không rõ cho lắm.
“Trung Tây kết hợp đi.” Tiêu Cận Ngôn thỏa hiệp: “Tiểu Tinh Tinh, em đi theo anh.”
Trước mắt bỗng bị che khuất, chẳng nhìn thấy rõ thứ gì cả, Tô Cẩm Tinh chỉ cảm thấy tay mình đang bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay rộng rãi ấm áp, rồi được anh dẫn đến bên dưới cây Malus halliana cao lớn, hình như mùi thơm mát trong mũi càng nồng nặc hơn.
Sau đó cô nghe thấy anh nói…
“Cô Tô Cẩm Tinh, cô có đồng ý gả cho tiên sinh ở bên cạnh cô không? Dù sinh lão bệnh tử, cả đời không bỏ không rời, vinh nhục cùng hưởng, hoạn nạn có nhau, cùng sinh con dưỡng cái.”
Giọng nói của anh vốn thiên về ảm đạm, bây giờ càng mang theo cảm giác khàn khàn trang trọng, như thể lúc này bọn họ thật sự đang ở hội trường hôn lễ, mà cây Malus halliana ở trước mặt này chính là cha sư chứng hôn.
Bây giờ Tô Cẩm Tinh mới phản ứng lại, hóa ra anh lấy áo sơ mi mỏng manh này làm khăn trùm đầu.
Anh quay đầu, dịu dàng hỏi: “Tiểu Tinh Tinh, em có đồng ý không?”
Cô có đồng ý không ư?
Hình như đây đã sớm không còn là câu hỏi nữa.
Cô khẽ gật đầu đáp: “Em đồng ý, em chỉ muốn gả cho anh.”
Anh bỗng nhoẻn miệng cười, mặt mày tươi cười như tuyết mới tan.
Cô bỗng hỏi ngược lại: “Vậy Tiêu… tiên sinh, anh có đồng ý lấy cô gái bên cạnh anh làm vợ không? Dù sinh lão bệnh tử, cả đời không bỏ không rời, vinh nhục cùng hưởng, hoạn nạn có nhau, cùng sinh con dưỡng cái.”
“Anh đã đợi ngày này rất rất lâu rồi.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Cô Tô Cẩm Tinh, vì đợi câu nói này của em mà mấy năm nay anh thật sự không dễ dàng gì.”
Tô Cẩm Tinh cúi đầu mỉm cười: “Đó cũng do em đáng để anh chờ đợi, đúng không nào?”
“Đúng vậy.” Anh không hề do dự gật đầu: “Em cực kỳ xứng đáng.”
Tiêu Cận Ngôn vươn tay gỡ “khăn trùm đầu” giúp cô.
Hình như tối nay bầu trời sao cực kỳ nể mặt, sáng hơn mấy ngày trước rất nhiều, ánh trăng lành lạnh chiếu lên gò má nghiêng nghiêng của cô, như thể cả người cô đều chìm trong vầng sáng thánh thiện.
Anh nhìn đến mức hơi thất thần: “Tiểu Tinh Tinh, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ chính thức trở thành vợ chồng.”
“… Ừm.”
“Vậy… chú rể có thể hôn cô dâu được không?”
Đáp lại anh là cánh tay mảnh mai như ngó sen đang vòng qua cổ anh, rồi cô ra sức nhón chân ngửa đầu hôn lên môi anh.
Lúc anh hoàn hồn lại thì càng điên cuồng đáp lại, nhất thời đổi khách thành chủ, tấn công thành trì.
Cảm giác này thật sự quá tuyệt vời, đến khi nghe thấy tiếng hơi thở dốc của Tô Cẩm Tinh, anh mới tỉnh giấc chiêm bao, luyến tiếc buông cô ra: “Em sao thế?”
Cô đặt trán mình lên bả vai anh, giọng nói hơi ấp úng: “Anh mới nói hôn lễ của chúng ta là Trung Tây kết hợp à?”
Tiêu Cận Ngôn khẽ cười đáp: “Anh biết là mình quá qua loa, không có hoa hồng bong bóng, cũng không có kiệu tám người khiêng và mũ phượng khăn quàng vai, nhưng sau này anh sẽ bổ sung lại toàn bộ cho em được không?”
“… Em không nói chuyện này.”
“Vậy em nói chuyện gì?”
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu, cực kỳ đỏ mặt hỏi: “Bình thường sau khi cử hành hôn lễ theo kiểu phương Tây đều sẽ làm gì?”
“… Tổ chức tiệc tùng.”
“Vậy còn kiểu Trung?”
“Tiếp đãi khách khứa.”
“Không đúng.” Tô Cẩm Tinh chỉnh sửa anh: “Là… vào động phòng đó.”
Tiêu Cận Ngôn sửng sốt, một giây sau, ánh mắt anh sáng rực, hơi kích động, càng mừng rỡ hơn: “Tiểu Tinh Tinh…”
Cô khẽ gật đầu, cánh tay hơi dùng sức, kéo cổ anh xuống: “Tiên sinh, em giao Cẩm Tinh cho anh rồi, sau này anh phải đối tốt với cô ấy.”
Cánh hoa tung bay, hương thơm thoang thoảng, đêm vẫn còn dài, đủ đến quyến luyến.
…
Chỉ có một điều không hoàn hảo là gió đêm hơi lạnh.
Tô Cẩm Tinh đổ mồ hôi khắp người, lúc này đã cực kỳ buồn ngủ, nên nặng nề ngủ trong lòng anh, mơ mơ màng màng nói: “Lạnh quá…”
Tiêu Cận Ngôn ôm cô ngồi dựa vào cây Malus halliana, rồi cởϊ áσ khoác trên người trùm cô kín mít.
Sau đó anh lại lấy một viên kẹo ngôi sao trong túi áo khoác ra, bắt đầu lột vỏ, rồi nhẹ nhàng đút vào khóe miệng cô, thấy cô vô thức ngậm viên kẹo vào miệng mới hơi yên lòng.
Cô có tật xấu là hạ đường huyết, lúc nãy giày vò hơn hai tiếng như vậy, anh sợ đường huyết của cô không theo kịp.
Nói tới cũng kỳ lạ, nhiều năm như vậy, các loại đồ vật đều đổi mới rất nhanh, nhưng kẹo ngôi sao vẫn đóng gói như mười mấy năm về trước, giấy gói kẹo màu bạc bị anh nghịch trong tay.
Trước đây anh mang theo nó bên người là vì cô.
Trong sáu năm không có cô, người ăn kẹo lại đổi thành chính anh.
Hết cách rồi, trái tim anh đã quá khổ sở, luôn cảm thấy ăn kẹo có thể khiến miệng ngọt ngào hơn, hơn nữa trước đây bác sĩ Triệu cũng nói cho anh biết, thành phần trong kẹo sẽ khiến tâm trạng trở nên tốt hơn, trong giai đoạn anh mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng nhất, hầu như anh đều ăn kẹo ngôi sao thay cơm, nên gom lại được mấy thùng giấy gói kẹo lớn, nhưng nỗi khổ trong lòng chẳng hề nguôi ngoai.
Cuối cùng viên kẹo ngày hôm nay mới tới được nơi nó nên đến.
Rè… rè… rè…
Tiếng chuông điện thoại rung lên.
Tiêu Cận Ngôn nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, tim bỗng chùng xuống.
Anh đã đặt vé vào chuyến đầu tiên của sáng mai, sáu giờ sẽ cất cánh, bây giờ đang là bốn giờ sáng, anh vốn định để Tô Cẩm Tinh ngủ thêm nửa tiếng nữa, rồi sẽ chở thẳng cô ra sân bay tụ họp cùng mấy người Tiểu Chu.
Nhưng…
Chú Hình lại gọi tới, có lẽ ông ta đã biết chuyện anh đặt vé máy bay rồi.
Anh do dự một lát rồi nhẩm thời gian, dù chú Hình biết cũng chẳng kịp tới ngăn cản, nên anh vẫn nghe máy: “Chú Hình.”
“Cận Ngôn, cháu làm chú cảm thấy rất thất vọng.”