Bệnh viện.
Bác sĩ Triệu cầm phim X-quang trong tay lên, soi đèn cẩn thận rồi cười nói: “Tôi đã biết anh sẽ tìm đến tôi mà.”
Tiêu Cận Ngôn ngồi đối diện anh ta gật đầu: “Xin lỗi, tôi có nỗi khổ trong lòng nên chỉ có thể đến vào buổi tối.”
“Tôi hiểu mà, ban ngày mọi người đến bệnh viện rất đông nên chắc chắn sẽ có người nhìn thấy anh, còn anh thì có một bí mật rất lớn trong lòng, không muốn để cô Tô biết được.”
“… Đúng.”
Bác sĩ Triệu đặt cuốn phim xuống, tháo kính viễn thị ra, nói nhỏ: “Từ CT não cho thấy thực ra não của anh không phát sinh tổn thương bệnh lý nào. Nói một cách đơn giản, anh bị bệnh phân liệt nhân cách là do tinh thần có vấn đề. Thuốc mà tôi đưa cho anh vẫn uống đúng giờ chứ?”
“Trước đây tôi vẫn uống đúng giờ, nhưng gần đây…” Anh chỉ vào thái dương của mình cười gượng, rồi lại chỉ vào cánh tay trái của anh: “…Bị thương, phải uống các loại thuốc khác nên đã ngưng uống thuốc anh đưa vài ngày rồi.”
Bác sĩ Triệu cau mày: “Loại thuốc hướng thần này thật sự không thể ngừng được, hơn nữa anh vẫn còn bị rối loạn lưỡng cực, cần phải uống đồng thời cả hai loại thuốc chống trầm cảm và chống hưng cảm. Tôi đã nói với anh rằng những loại thuốc này không thể dừng được, nếu không thì anh sẽ bị phát bệnh bất cứ lúc nào.”
“Tôi biết.”
“Chủ tịch Tiêu, anh có nhớ lần đầu tiên anh tìm tôi là đã xảy ra chuyện gì với anh không?”
Tất nhiên là anh nhớ rõ.
Đêm đó, anh bị buộc phải về nhà và qua đêm với Tiểu Tinh Tinh.
Trước đó, hận thù tích tụ trong lòng suốt sáu năm đã suýt chút nữa quật ngã anh, đạp anh xuống đất. Sau này mặc dù chú Hình đã kéo anh dậy, lại có Dương Tuyết Duyệt bầu bạn nhưng đây đều chỉ là biểu tượng bên ngoài.
Trong lòng anh như có một lỗ đen bị phá vỡ, bên trong đều là hư không.
Cho đến tối hôm đó, anh vừa hận cô vừa có cảm giác như lỗ đen trong lòng đang dần được chữa lành.
Bác sĩ Triệu nói: “Hôm đó, khi anh đến, đôi mắt đỏ ngầu, hung hãn như một con sư tử khát máu. Đó là biểu hiện điển hình của chứng rối loạn lưỡng cực. Tôi đã cho anh hai viên thuốc an thần để anh bình tĩnh lại.”
“… Ừm.”
“Ngày đó anh đã nói với tôi rằng anh đã làm tổn thương một người mà anh yêu thương nhất.”
Tiêu Cận Ngôn lau mặt, cúi đầu: “Tôi vẫn luôn làm tổn thương cô ấy.”
“Đáng lẽ anh nên đến tìm tôi sớm hơn, nếu không sẽ không đến mức bệnh tình trở nên nghiêm trọng và làm tổn thương những người vô tội.”
“Anh nói đúng.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Là lỗi của tôi.”
Bác sĩ Triệu thở dài, lời nói sâu xa: “Tôi nói những lời này không phải để buộc tội anh mà là đang nhắc nhở anh nhất định phải uống thuốc đúng giờ. Tuy rằng trạng thái tinh thần hiện tại của anh đã tương đối ổn định, nhưng loại vấn đề tâm thần này không thể dựa vào thiết bị để phát hiện được. Nếu có một ngày anh lại trở lại trạng thái rối loạn lưỡng cực thì anh sẽ làm tổn thương người khác, ví dụ như cô Tô mà anh yêu thương nhất kia.”
Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi rồi từ từ nói: “Tôi biết rồi.”
“Gần đây trí nhớ của anh thế nào?”
“Vẫn tốt.”
“So với trước đây thì sao?”
“Hơi kém hơn một ít.”
Bác sĩ Triệu nói: “Vậy thì anh nên chú ý hơn, chủ tịch Tiêu, chính là câu nói cũ, ngay từ đầu anh đã mắc sai lầm rồi, may mà anh vẫn có cơ hội làm lại. Nếu lần này anh lại mắc phải sai lầm nữa thì sẽ không có cơ hội nào cả.”
Tiêu Cận Ngôn ngẩng đầu lên: “Hôm nay tôi đến đây để hỏi anh rằng liệu tính cách hiện tại của tôi có thể biến mất hay không, hoặc là sẽ trở lại trạng thái ban đầu của Tiêu Cận Ngôn kia?”
“Chuyện này à… về mặt lý thuyết thì hoàn toàn có thể. Xét từ những ca bệnh trước đây, những người có tính cách phân liệt như anh chính là một cơ chế tự bảo vệ của con người, lựa chọn quên đi ký ức khiến anh đau đớn nhất. Đây là do bộ não bảo vệ anh trong tiềm thức. Nhưng chỉ cần là một nhân cách khác thì phải là một nhân cách không hề ổn định, và rất có thể sẽ trở lại trạng thái trước đây, thậm chí có thể phân liệt thành những nhân cách khác nhau.”
Trái tim Tiêu Cận Ngôn chùng xuống khi nghe những lời này: “Nếu tôi trở lại trạng thái trước đây, liệu tính cách hiện tại của tôi có biến mất không?”
“Thật khó nói, mỗi người mỗi khác. Nhưng chủ tịch Tiêu à, tôi muốn nhắc anh rằng cái gọi là nhân cách là một cá thể độc lập, dù họ đều ở trong cùng một cơ thể, nhưng họ đã làm những chuyện gì và gặp gỡ những ai, có thể họ sẽ nói cho nhau biết nhưng cũng có thể họ hoàn toàn không biết.”
“Tôi hiểu ý của anh, nói vậy chính là nếu tôi trở lại trạng thái Tiêu Cận Ngôn trước đây thì có lẽ tôi sẽ có một nhân cách khác và rất có thể tôi sẽ không nhớ tất cả những gì đã xảy ra giữa tôi và Tiểu Tinh Tinh trong khoảng thời gian này phải không?”
Bác sĩ Triệu nhún vai đầy bất lực: “Tuy tôi là bác sĩ tâm lý và thần kinh nhưng tôi chỉ có thể kê đơn thuốc phù hợp với bệnh chứ không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, nên không thể đưa ra phương án phù hợp. Tuy nhiên, hãy uống thuốc đúng giờ để ổn định cảm xúc, điều đó chắc chắn là tốt.”
Tiêu Cận Ngôn khẽ gật đầu, nhưng lông mày của anh vẫn nhíu chặt.
Bác sĩ Triệu mỉm cười, trấn an anh: “Đừng bi quan như vậy. Nếu sau này anh có thể duy trì trạng thái tinh thần hiện tại thì anh có thể vượt qua quãng đời còn lại rất tốt. Lần trước tôi nhìn thấy anh và cô Tô trong viện phúc lợi thì phát hiện cô ấy vẫn rất quan tâm đến anh, vẫn vô tình một cách cố ý chặn phía trước tay trái của anh, thật ra là trong tiềm thức của cô ấy đang bảo vệ anh.”
Nghe vậy, Tiêu Cận Ngôn mới nở một nụ cười nhẹ trên mặt: “Đúng vậy, cô ấy vẫn luôn tự lấp liếm điều sai trái của mình. Hồi còn đi học, tôi từng chơi bóng và có người làm tôi bị thương. Cô ấy giống như một con gà mái nhỏ đứng chặn trước trước mặt tôi, bảo vệ tôi để không cho người kia đến đỡ tôi.”
Bác sĩ Triệu lắc đầu cười khẽ: “Xem ra thời niên thiếu của hai người rất hạnh phúc.”
“Cực kỳ hạnh phúc, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Thật đáng tiếc… chúng tôi không bao giờ quay trở lại được nữa.”
“Nhưng hai người có thể làm lại từ đầu mà.” Bác sĩ Triệu nói: “Hãy ở bên cô ấy trong một thân phận khác, và mọi thứ trước đây sẽ tan theo mây gió, hãy đối xử tốt với cô ấy.”
“Đúng.” Tiêu Cận Ngôn gật đầu dứt khoát: “Đây là mục đích mà hôm nay tôi đến tìm anh, phiền anh kê cho tôi các loại thuốc, tôi chuẩn bị rời khỏi đây, sau này tôi sẽ mua thuốc theo đơn anh kê.”
Bác sĩ Triệu không hề ngạc nhiên: “Không thành vấn đề, khi nào thì anh sẽ đi?”
“Tôi vẫn còn một vụ kiện chưa xong. Sau khi vụ kiện kết thúc thì tôi sẽ lập tức đi ngay.”
Bác sĩ Triệu nói: “Vậy tôi sẽ kê cho anh những loại thuốc cần dùng, ngoài ra còn có những điều cần chú ý. Ngày mai anh cứ cho người đến lấy là được.”
“Cảm ơn, hẹn gặp lại.”
“Khách sáo rồi.” Bác sĩ Triệu khẽ cười: “Chủ tịch Tiêu, tôi hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Như vậy mới chứng minh bệnh tình của anh vẫn ổn và cũng chứng minh y thuật của tôi cao minh.”
Tiêu Cận Ngôn bị anh ta chọc cho buồn cười: “Được, vậy thì không hẹn gặp lại.”
Khi anh bước ra khỏi bệnh viện, chiếc xe máy của anh đang để ở tầng dưới.
Lúc này bệnh viện đã tan làm, chỉ còn lại lác đác vài người ra vào. Toàn thân của anh đều một màu đen, hoàn toàn không thu hút sự chú ý của người khác.
Reng reng reng.
Điện thoại lại vang lên, là Tiểu Chu.
“A lô.”
“Ông chủ, tôi đã đưa cô Tô và bọn trẻ về hoa viên Tường Vi rồi.”
“Bọn họ thế nào? Hôm nay bọn trẻ không bị sợ hãi gì chứ?”
“Tất cả đều không sao, nhưng hôm nay anh đã khiến cho ông cụ rất tức giận.”
Tiêu Cận Ngôn có vẻ bất đắc dĩ: “Giai đoạn này, càng ít người biết càng tốt. Sau khi ra nước ngoài, mọi chuyện ổn định rồi tôi sẽ chủ động giải thích mọi chuyện với ông nội. Nói tới cùng thì tôi vẫn là một đứa cháu bất hiếu, ông đã lớn tuổi rồi mà vẫn còn khiến ông phải lo lắng. Tiểu Chu, sau khi tôi rời đi với Tiểu Tinh Tinh, cậu hãy giúp tôi chăm sóc ông nội và bác Lâm.”
“Vâng. Nhưng ông chủ, anh không định dẫn tôi theo ư? Anh muốn dẫn theo Kiệt Sâm à?”
“Cũng không mang theo Kiệt Sâm, cậu ấy được sắp xếp làm việc khác rồi. Bây giờ tập đoàn Tii thị đang rối ren, tôi vẫn cần cậu ấy toạ trấn để giúp Cẩm Tinh quản lý công ty.”
Tiểu Chu thở phào nhẹ nhõm: “Ông chủ, tôi xin chân thành chúc anh mọi điều tốt lành nhất.”
“Nhất định sẽ như vậy.”
“Đúng rồi, hôm nay cô Tô có nhắc đến chuyện hình như Quách Khánh An đã biết đến hoa viên Tường Vi rồi.”
“Với khả năng của chú Hình, biết là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Nhưng hôm nay người của anh ta đã đưa Viên Nguyệt đi!” Tiểu Chu hoảng sợ nói: “Hôm nay Tiểu Viên Nguyệt không về nhà cũ với cô Tô mà là bị một người khác đưa tới đó trước.”
Tiêu Cận Ngôn lập tức nhíu mày: “Cái gì?”
“Ông chủ, đây có thể là lời cảnh cáo của ông cụ Hình đối với cô Tô. Ông ta biết rằng dù có ép buộc anh thế nào thì anh cũng sẽ không thay đổi quyết định, vì vậy ông ta muốn cô Tô sợ hãi mà chủ động rời xa anh.”
“Không phải.” Sắc mặt của anh trở nên u ám: “Chú Hình đang uy hiếp tôi, nếu tôi không làm theo ý ông ấy, ông ấy có thể động vào các con tôi bất cứ lúc nào, kể cả… Tiểu Tinh Tinh.”
Ngay tại thời điểm này, dưới ánh sáng, anh lại nhìn thấy một người đang từ từ đến gần mình.