Sắc mặt Tiêu Cận Ngôn thay đổi, anh nói: “Cẩm Tinh, anh chính là anh.”
“Em biết mà, em biết.”
Tiêu Cận Ngôn mỉm cười chua chát.
Đúng vậy, em biết chứ.
Em biết anh là tiên sinh, em cũng biết… em sẽ không bao giờ chấp nhận Tiêu Cận Ngôn nữa.
Như vậy cũng được.
Cứ để Tiêu Cận Ngôn “chết” vào ngày đó của sáu năm trước đi.
Bắt đầu từ hôm nay và cho đến mai sau, anh sẽ chỉ là tiên sinh, anh sẽ dùng thân phận đó để tiếp tục sống, yêu thương cô, bù đắp cho cô, cùng cô sống quãng đời còn lại.
Còn điều gì anh chưa hài lòng mãn nguyện chứ?
Ông Trời đã rất nhân từ với anh rồi.
Người chịu tổn thương nhiều nhất vẫn luôn là Tiểu Tinh Tinh của anh, chỉ có cô mà thôi.
“Tiên sinh, sau này Tiểu Hào lớn lên, biết được em gạt thằng bé, liệu nó có hận em không?”
“Vậy nếu sau này em cũng trưởng thành, biết được anh gạt em, liệu em có hận anh không?”
Tô Cẩm Tinh quay đầu lại, chớp mắt, nói: “Anh đang nói đến chuyện cánh tay anh bị thương hả? Thực ra, cánh tay của anh vừa nhìn đã biết không phải là bị tai nạn xe, em có thể nhìn ra điều đó. Nhưng lời nói dối của anh mang thiện ý, không muốn khiến em lo lắng, em có thể hiểu được, em cũng sẽ không hận anh đâu.”
“Ý của em là, chỉ cần là lời nói dối mang thiện ý, em đều sẽ không hận anh, đúng không?”
“Chắc là vậy.” Tô Cẩm Tinh mỉm cười: “Vậy phải xem anh gạt em cái gì, nếu là chuyện rất nghiêm trọng thì… em cũng không biết nữa. Ai có thể nói trước được chuyện của sau này.”
“Chuyện gì được tính là chuyện rất nghiêm trọng?”
Tô Cẩm Tinh nghĩ ngợi một lúc, sau đó đột nhiên trở nên bất an: “Trừ phi… trước đây anh đã từng kết hôn rồi ư?”
“Anh…”
“Trước đây anh đã từng kết hôn à?”
“…”
Anh đã từng kết hôn.
Người anh lấy cũng là em.
Nhưng chúng ta đã ly hôn rồi.
Tô Cẩm Tinh vốn chỉ định nói đùa trêu chọc anh một chút, nhưng nhìn vẻ mặt có vẻ ngập ngừng do dự của tiên sinh, nụ cười của cô cũng nhạt dần: “Tiên sinh, anh thật sự… đã từng kết hôn ư?”
“…Cẩm Tinh, anh đã từng hứa là sẽ không gạt em.”
“Vậy nên?”
“Đúng vậy, anh đã từng kết hôn, nhưng anh cũng ly hôn rồi. Bây giờ anh là người độc thân.”
Tin tức này khiến Tô Cẩm Tinh sửng sốt mấy giây.
Đầu óc cô trống rỗng, tin tức đến một cách bất ngờ này khiến cô hơi mông lung và hoang mang, mất một lúc mới có phản ứng lại.
“Vậy… vậy… nhưng anh đã từng nói, anh thích em từ rất lâu rồi mà…”
“Phải, Cẩm Tinh, người anh thích từ trước đến giờ chỉ có em, anh không lừa dối em.”
“Vậy anh và vợ cũ của anh lấy nhau vì lý do gì khác ư? Là liên hôn trong giới kinh doanh? Hay cũng giống Hiểu Hiểu, kết hôn với nhau để làm chuyện gì đó, không thể không dùng thân phận đã kết hôn? Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Cô ấy có yêu anh không? Cô ấy có quay lại tìm anh không?”
Một loạt những câu hỏi dồn dập khiến tâm trạng Tiêu Cận Ngôn hơi phức tạp.
Anh cố gắng để giọng điệu của mình nhẹ nhàng nhất có thể, giải thích từng vấn đề cho cô hiểu: “Cô ấy cũng ở thành phố H, nhưng… cô ấy không yêu anh, cũng không bao giờ quay lại tìm anh nữa.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, nói: “Vậy xem ra đúng là hôn nhân trong giới thương nghiệp rồi.”
“…”
“Bây giờ cô ấy sống thế nào, đã có người khác chưa?”
“Có rồi, cô ấy có một người đàn ông rất yêu thương cô ấy, còn sinh hai đứa con, cô ấy sống rất tốt.”
Bấy giờ Tô Cẩm Tinh mới nở nụ cười, nói: “Vậy thì tốt, vốn dĩ hai người cũng bị buộc chặt với nhau vì lợi ích kinh doanh, suy cho cùng cô ấy cũng là người bị hại.”
“Đúng vậy, cô ấy đã chịu rất nhiều tổn thương.”
“Bây giờ cô ấy sống rất tốt, vậy là được.” Cô nói: “Tiên sinh, anh cũng đừng quá tự trách bản thân, có thể chắc chắn rằng những ngày tháng sau này của cô ấy được bình an thuận lợi đã là rất tốt rồi!”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu một cách nặng nề, trong ánh mắt anh hiện lên một vẻ nghiêm túc khó tả: “Đúng vậy, cô ấy sẽ sống rất tốt.”
“Nhưng tin này vẫn khiến em hơi bất ngờ.” Tô Cẩm Tinh nói: “Vừa rồi suýt chút nữa em đã bị anh dọa cho hết hồn.”
“Em sẽ để tâm đến điều đó ư?”
“Có một chút.” Tô Cẩm Tinh bĩu môi, nhưng ngay sau đó cô đã nở nụ cười, nói: “Nhưng em đã suy nghĩ cẩn thận lại, em cũng từng kết hôn, hơn nữa còn có con rồi, như vậy tính ra vẫn là anh chịu thiệt hơn.”
Thấy cô cười, nét mặt của Tiêu Cận Ngôn cũng giãn ra một chút: “Anh cũng đâu có bị thiệt, anh là người may mắn nhất ấy chứ.”
Lúc quay về cô nhi viện, viện trưởng đã dọn dẹp một phòng đặc biệt cho Tiểu Hào.
Lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo của tiên sinh, Hà Hiểu Hiểu đã rất sốc. Cô ấy kéo tay Tô Cẩm Tinh, gần như hét toáng lên vì kinh ngạc: “Má ơi, hai người quá giống nhau! Gen thật là một thứ thần kỳ! Nếu cậu không nói thì mình hoàn toàn không nghĩ đây là một người khác đâu, mình còn nghĩ rõ ràng đây vốn là Tiêu Cận Ngôn ấy chứ.”
Tô Cẩm Tinh cười nói: “Thực ra ở cạnh nhau lâu là có thể phát hiện ra điểm không giống giữa hai người họ. Cậu nghe kỹ đi, giọng nói của họ không quá giống nhau đâu.”
Cách đó không xa, Tiêu Cận Ngôn bế Tiểu Hào vào phòng, thận trọng đặt cậu bé nằm lên giường. Anh trao đổi với viện trưởng vài câu để hiểu về tình trạng của cậu bé.
Hà Hiểu Hiểu cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, sau đó nói: “Chậc, cậu nói đúng đấy, giọng nói của tiên sinh khàn hơn một chút.”
“Đúng vậy.”
“Hơn nữa trông tiên sinh tử tế hiền lành hơn, vừa nhìn đã biết là nhân vật chính diện.”
Con người Hà Hiểu Hiểu luôn có những hình dung từ kỳ quái.
Tô Cẩm Tinh không khỏi bật cười: “Cậu nghĩ mình đang quay phim truyền hình hả? Cái gì mà nhân vật chính diện chứ.”
“Tớ không nói linh tinh đâu. Cẩm Tinh à, tớ nói cậu nghe, cậu còn nhớ cái lần sinh nhật mẹ cậu không. Lần đầu tiên tớ nhìn thấy Tiêu Cận Ngôn ở nhà cậu, nói sao nhỉ, anh ta đúng là rất đẹp trai, nhưng cảm giác như lông mày anh ta lúc nào cũng cau lại, mang lại có người ta cảm giác rất kỳ quặc, rất khó hiểu, tựa như người có tâm sự trùng trùng ấy, trên mặt viết đầy hai chữ “không vui”. Nhưng hôm nay nhìn thấy tiên sinh, tớ mới phát hiện ra, mặc dù bọn họ có ngoại hình giống nhau, nhưng trông tiên sinh mặt mày tươi tỉnh, tạo cho người ta cảm giác dễ chịu, trông rất đứng đắn.”
“Vậy ư? Sao vừa mới liếc mắt một cái mà cậu đã có thể nhìn ra được nhiều điều như vậy?”
“Tớ giỏi mà.” Hà Hiểu Hiểu nhướng mày đắc ý, nói: “Này, cậu xem hai anh em nhà họ cũng thú vị thật đấy, bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn không không nhìn mặt nhau.”
Chuyện này Tô Cẩm Tinh cũng không rõ.
“Có lẽ là lúc còn nhỏ đã xảy ra một số chuyện, chúng ta không thể biết được. Nhưng đối với tiên sinh mà nói thì đó là một nút thắt rất lớn.”
“Cũng phải. Nhưng bây giờ mọi thứ cũng ổn rồi. À đúng rồi Cẩm Tinh à, tớ đã tìm Lục Tước, anh ta giúp tớ liên hệ với những bác sĩ tâm lý giỏi nhất ở thành phố H đến xem bệnh cho Tiểu Hào, bọn họ sắp tới đây rồi.”
Cô ấy vừa dứt lời, bọn họ đã nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên từ bên ngoài cổng cô nhi viện.
Chiếc xe chậm rãi đậu trước cổng, một người đàn ông trung niên trừng năm mươi tuổi bước xuống xe, trên người mặc áo blouse trắng, trên tay còn xách theo hòm thuốc.
Hà Hiểu Hiểu nhanh chóng chạy tới, hỏi: “Ông là bác sĩ Triệu ạ?”
“Đúng vậy, cô là cô Hà?”
“Vâng vâng, là tôi đây. Bác sĩ, lần này phải phiền đến ông rồi. Ở đây có một cậu bé năm tuổi được chẩn đoán là mắc chứng… rối loạn lưỡng cực gì gì đó, thuật ngữ này tôi nghe không hiểu, nhưng bệnh có vẻ rất nghiêm trọng. Hôm nay cậu bé đó đã một mình chạy đến bờ sông rồi nhảy xuống!”
Bác sĩ gật đầu: "Rối loạn cảm xúc lưỡng cực là chứng bệnh về tâm thần với đặc trưng là tâm trạng bị rối loạn theo một chu kỳ, giai đoạn giữa hưng cảm và trầm cảm. Lúc phát bệnh người bệnh sẽ không kiểm soát được cảm xúc của mình, hơn nữa nếu không dùng thuốc kịp thời bệnh sẽ dễ diễn biến xấu đi và gây nên những hậu quả không lường trước được.”
“Như tự sát ư?”
“Có khả năng đó, cũng có khả năng nó sẽ gây ra những ảnh hưởng khác đối với tâm lý và tinh thần.”
“Trời ơi… bác sĩ, ông mau đi khám cho cậu bé đó đi. Nó vẫn còn nhỏ như thế, làm sao có thể hạ quyết tâm tự kết liễu đời mình như vậy chứ? Đau lòng quá.”
“Được rồi, cô Hà, trước tiên cô đừng quá lo lắng. Để tôi đi xem bệnh tình của cậu bé đó trước, bệnh này có thể uống thuốc để điều trị, không phải bệnh nan y.”
“Vâng vâng…” Hà Hiểu Hiểu còn ân cần giúp bác sĩ xách đồ, nói: “Để tôi xách giúp ông, hoàn cảnh của đứa bé này rất đáng thương, ông nhất định phải cố gắng hết sức để giúp nó.”
Hà Hiểu Hiểu dẫn đường cho bác sĩ đến phòng Tiểu Hào, Tô Cẩm Tinh cũng đi vội vã đi theo.
Tiểu Hào đã tỉnh giấc, ngồi ngây người trên chiếc giường dành cho trẻ con với đôi mắt trũng sâu.
Tiên sinh đứng bên cạnh, đang cúi đầu nói gì đó với cậu bé.
Lúc đúng dậy, anh suýt nữa đã va phải Hà Hiểu Hiểu đang hấp ta hấp tấp lao đến.
“Ối chao!”
Tiêu Cận Ngôn nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô ấy, hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao…”
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh và ánh mắt vị bác sĩ kia giao nhau giữa không trung, ngay sau đó hai người đều sửng sốt.
“Cậu là… Tiêu…”
Tiêu Cận Ngôn mỉm cười, cắt ngang lời ông ấy: “Bác sĩ, tình trạng của đứa bé này không được ổn cho lắm, ông mau khám cho cậu bé đi.”
Bác sĩ Triệu vẫn hơi bán tín bán nghi, ánh mắt đặt trên người Tiêu Cận Ngôn đánh giá một lúc lâu. Nhưng dù sao ông ấy vẫn còn đạo đức nghề nghiệp, nhanh chóng chuyển sự chú ý sang Tiểu Hào, nhẫn nại quan sát và hỏi han tình hình của cậu bé.
Tiêu Cận Ngôn nhân cơ hội đó bước ra ngoài căn phòng, rời khỏi tầm mắt của bác sĩ.
Bác sĩ Triệu này…
Là người anh quen thuộc hơn bất cứ ai có mặt ở đây…