“Thật sự giống y hệt à? Không sai chữ nào sao?”
Hà Hiểu Hiểu cắn ống hút trà sữa, nở nụ cười rạng rỡ rồi nói: “Lẽ nào anh em sinh đôi đều như vậy cả sao?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu, nói: “Tớ cũng không biết nữa.”
“Có điều Cẩm Tinh à, trước đây mình từng xem tin tức, hình như là một cặp chị em sinh đôi, điểm số thi đại học cũng giống hệt nhau, còn học cùng một ngành trong cùng một trường nữa, có lẽ giữa anh chị em sinh đôi với nhau thật sự có sự kết nối về tâm hồn.”
Cô cũng có chút ấn tượng với tin tức đó, hình như trước đó đã từng xem.
Hà Hiểu Hiểu nói: “Trời, nếu như vậy thì chẳng phải rất không công bằng sao? Chỉ cần một người chăm lo học hành, đến lúc thi thì dùng sóng điện não nói cho chị em hay anh em song sinh của mình biết đáp án thì người kia có thể nằm ngửa mà ăn rồi.”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười và nói: “Chắc cũng không thần kì vậy đâu. Tớ đoán chắc là cách suy nghĩ khá giống nhau nên cách giải đề cũng sẽ giống nhau, cuối cùng điểm số cũng sẽ giống nhau thôi.”
Hà Hiểu Hiểu ngước mặt, nhai mấy hạt trân châu hút lên từ trong ly trà sữa, má rung lên rung xuống rồi nói: “Cẩm Tinh, trước đây tớ từng bỏ thời gian tra cứu, anh em sinh đôi ấy mà, về mặt lý thuyết thì vì là hai bào thai được phân tách ra từ một tế bào nên DNA nên họ sẽ giống hệt nhau. Tớ chỉ đang suy nghĩ một vấn đề, nếu như chú út thích chị dâu của mình thì đến lúc sinh con ra, phải chăng không thể giám định huyết thống được không?”
Tô Cẩm Tinh không nhịn được, phụt cười rồi nói: “Cái đầu của cậu mà không viết tiểu thuyết thì uổng phí quá. Nếu như anh em sinh đôi có thể trao đổi ý thức bằng sóng điện não, vậy thì một khi chú út có suy nghĩ lệch lạc, chẳng phải ông anh sẽ lập tức biết ngay sao?”
“Í, đúng rồi nhỉ.” Hà Hiểu Hiểu nghĩ kĩ lại, càng lúc càng thấy có lý, cô ấy nói: “Cũng đúng… Nhưng… Không đúng. Cẩm Tinh, nếu như Tiêu Cận Ngôn và Tiên Sinh cũng là anh em sinh đôi, vậy chẳng phải Tiêu Cận Ngôn cũng biết hết chuyện của cậu và Tiên Sinh sao?”
Câu nói đó khiến Tô Cẩm Tinh bất giác cắn chặt môi.
“Những cũng chưa chắc, chẳng phải đến chuyện mình có anh trai mà Tiêu Cận Ngôn cũng không biết sao?”
Tô Cẩm Tinh chốc chốc lại hất hạt chanh trong ly bằng ống hút, suy nghĩ càng lúc càng rối rắm.
May mà tư duy của Hà Hiểu Hiểu linh hoạt hơn, cô ấy nhanh chóng dẫn dắt cô sang một vấn đề khác.
“Cẩm Tinh, tình hình của Tiểu Hào không được lạc quan. Hôm qua tớ có đến cô nhi viện, các thầy cô ở đó nói tình hình của Tiểu Hào rất tệ, buổi tối thường xuyên úp mặt vào tường lẩm bẩm một mình khiến những bạn nhỏ khác đều rất hoảng sợ.”
Tô Cẩm Tinh liếc nhìn thời gian, bây giờ đã là hai giờ chiều.
Tối qua Tiên Sinh đau cả đêm không ngủ được, uống rất nhiều thuốc giảm đau, đến sáng mới từ từ chợp mắt, chắc bây giờ vẫn còn đang ngủ say.
Vừa hay Hà Hiểu Hiểu qua, bọn họ đã hẹn nhau gặp mặt ở quán bánh ngọt, cách khách sạn lớn Dung Thành không xa.
“Hiểu Hiểu, tớ muốn đi thăm Tiểu Hào.”
Hà Hiểu Hiểu thắc mắc hỏi: “Chiều nay cậu không cần đến công ty sao?”
Cô lắc đầu.
Hôm qua ở sân đánh golf đã cãi nhau với tổng giám đốc Vương đến mức đó rồi, chắc chắn không thể nào bàn chuyện hợp tác được nữa.
Hôm nay cô có đi cũng không có tác dụng gì, hơn nữa, chiều nay cô cũng muốn làm chút gì đó ngon để bồi bổ cho Tiên Sinh.
“Vậy được, tớ đến tìm cậu cũng là có ý này, cậu tỉ mỉ, hơn nữa rõ ràng là Tiểu Hào thân thiết với cậu hơn, nói không chừng cậu đến đó thì bệnh tình của thằng bé sẽ đỡ hơn.”
Cô nhi viện cách thành phố cũng khá xa, trên đường đi còn bị kẹt xe, họ đi hết một tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Nhưng hôm nay cô nhi viện lại yên lặng một cách khác thường.
Hà Hiểu Hiểu thắc mắc nói: “Thường ngày giờ này là giờ các thầy cô dắt các em chơi trò chơi, sao hôm nay lại không có ai thế? Cẩm Tinh, chúng ta trực tiếp đến tìm viện trưởng đi.”
Họ chưa đi được mấy bước thì đã gặp phải viện trưởng cô nhi viện đang vội vã.
Viện trưởng nôn nóng đến mặt mày trắng bệch, tinh thần hỗn loạn.
Hà Hiểu Hiểu ngăn bà ấy lại và nói: “Viện trưởng, đã có chuyện gì vậy ạ?”
Một lúc lâu sau viện trưởng mới định thần lại và nói: “Cô Hà, cô Tô, là hai cô à?”
“Vâng ạ, cô nhi viện có chuyện gì rồi sao ạ?”
“Tiểu Hào…” Viện trưởng nói: “Không thấy Tiểu Hào đâu nữa. Tất cả các thầy cô của cô nhi viện đều đã ra ngoài tìm, đến cả người dân ở xung quanh cũng đã ra ngoài giúp đỡ tìm kiếm, nhưng vẫn không có tin tức gì.”
Trái tim Tô Cẩm Tinh nặng trĩu, cô nói: “Không thấy thằng bé từ khi nào?”
“Nghe mấy bạn nhỏ khác nói thì lúc ngủ trưa vẫn còn, khi thức dậy thì không thấy thằng bé đâu nữa. Gần đây tình trạng của Tiểu Hào không ổn định, nhưng thằng bé từ chối tiếp nhận điều trị, có thế nào cũng không chịu uống thuốc. Bác sĩ nói đấy không phải là chứng tự kỉ mà là rối loạn lưỡng cực, sau này rất có khả năng sẽ tự sát.”
Rối loạn lưỡng cực.
Tô Cẩm Tinh thấy lạnh sống lưng.
Hôm qua Tiên Sinh đã nói với cô, căn bệnh này đến lúc nghiêm trọng nhất thì có khả năng sẽ bị tâm thần phân liệt hoặc tự sát.
Bệnh này đến anh còn không chống chọi nỗi thì một đứa trẻ năm tuổi như Tiểu Hào sao có thể chịu nỗi chứ?
“Cẩm Tinh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Hà Hiểu Hiểu rối lên, hỏi: “Hay là chúng ta cũng ra ngoài tìm đi.”
Tô Cẩm Tinh cố ép mình phải bình tĩnh lại rồi nói: “Tìm thì nhất định phải tìm rồi. Viện trưởng đã báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, nhưng chỗ của chúng ta xa xôi, cảnh sát cũng cần có thời gian mới đến được đây.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, báo cảnh sát rồi thì tốt, ít ra thì phía cảnh sát có thể kiểm tra camera, có thể có manh mối tìm được người.
Bây giờ đã là ba giờ chiều, cách thời gian Tiểu Hào mất tích đã ba tiếng đồng hồ.
Thằng bé chỉ là một đứa trẻ, không thể đi xa được.
Tút, tút, tút.
Có tin nhắn đến.
[Đừng lo, anh cũng cho người tìm giúp.]
Là Tiên Sinh.
Cô lập tức gọi lại ngay.
“Cẩm Tinh?”
“Tiên Sinh, nếu anh có thể biết rõ hành tung của em, vậy có phải anh cũng biết Tiểu Hào đi đâu rồi không?”
“Em khoan hẵng gấp, người của anh đã qua đó giúp đỡ rồi.”
“Anh cũng không biết sao?”
“Ừm.”
“Vậy còn hành tung của em, sao anh lại biết được?”
“Một nửa là do anh đoán, một nửa là nhờ Tiểu Chu.” Tiên Sinh nói: “Với những gì anh hiểu về em, thì đại khái có thể đoán ra, Tiểu Chu luôn ở bên cạnh em, giúp anh bảo vệ em.”
Tô Cẩm Tinh không còn thời gian để bàn những chuyện đó nữa, cô vội hỏi: “Tiên Sinh, em có thể hỏi anh một chuyện được không?”
“Đương nhiên rồi, em hỏi đi.”
“Tiểu Hào cũng bị rối loạn lưỡng cực, giống hệt như bệnh tình trước đây của anh. Vì vậy em muốn hỏi thử, nếu như anh tuyệt vọng, mất đi điểm tựa tinh thần duy nhất thì anh sẽ đi đâu?”
“…” Tiên Sinh im lặng.
“Tiên Sinh.”
“Sẽ tìm đủ mọi cách để chết.” Tiên Sinh nói: “Uống thuốc ngủ, hoặc là chạy ra giữa đường lớn, hoặc là những cách khác, nhanh chóng kết thúc đau khổ.”
Tô Cẩm Tinh bình tĩnh phân tích: “Tiểu Hào luôn ở trong cô nhi viện, không thể nào có được thuốc ngủ, chỗ này lại hẻo lánh, trên phố cũng không có nhiều xe, vì vậy không có khả năng đó cho lắm, còn có cách nào khác không?”
“Để anh nghĩ thử xem…”
Chỉ có tiếng hơi thở càng lúc càng gấp gáp truyền qua điện thoại.
“Tiên Sinh…”
“Ừ, anh đây.”
“Giọng anh sao thế?”
“Không sao, anh vừa thử mô phỏng, nếu như em rời xa anh thì anh sẽ muốn làm như thế nào, vì vậy… Cảm xúc có hơi mất kiểm soát.” Tiên Sinh hít một hơi thật sâu, cố để bản thân bình tĩnh lại rồi nói tiếp: “Cẩm Tinh, gần cô nhi viện có hồ nước nào không?”
Hồ nước?
Viện trưởng liền đáp: “Có, đi về phía đông, gần đó có một con sông nhỏ.”
Dường như Tiên Sinh đã nghe thấy lời của viện trưởng, giọng nói có vẻ nghẹn ngào: “Đến đó tìm thử đi, phải mau lên.”
Hà Hiểu Hiểu phóng đi thật nhanh, viện trưởng và Tô Cẩm Tinh cũng chạy theo sau.
Viện trưởng đã có tuổi, chạy không nhanh được, Tô Cẩm Tinh còn đang bị thương, hơn nữa phổi cũng từng bị cắt mất một phần nên không thể chạy quá nhanh, nếu không thì sẽ không thở được.
“Tiểu Hào, Tiểu Hào ơi!”
Tiếng la thất thanh đầy kích động của Hà Hiểu Hiểu từ xa truyền đến.
Tô Cẩm Tinh và viện trưởng nhìn nhau, không dám chậm trễ thêm phút nào, mau chóng chạy qua.
Cách đó không xa, Hà Hiểu Hiểu quỳ trên nền đất, cả người ướt sũng, Tiểu Hào thì nằm trên bãi cỏ bên cạnh cô ấy, không động đậy.
Hà Hiểu Hiểu hoảng loạn không biết nên làm sao, cô ấy nói: “Cẩm Tinh… Hình như Tiểu Hào… Không động đậy nữa.”
Tô Cẩm Tinh ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hào, đưa tay sờ thử vào mũi cậu bé, vẫn còn chút hơi thở yếu ớt.
“Hiểu Hiểu, né ra chút nào.”
“Ừ, được.”
“Gọi cấp cứu đi, mau lên.”
“Ừ, ừ, ừ, tớ gọi ngay đây.”
Cô chồng hai tay lại với nhau, đặt lên cái ngực nhỏ của Tiểu Hào, ấn hết lần này đến lần khác.
Viện trưởng đứng bên cạnh khóc và nói: “Trời ơi, không ngờ thằng bé này lại… Nó mới có năm tuổi mà.”
“Ọc… Khặc, khặc, khặc…” Đột nhiên Tiểu Hào nôn ra một ngụm nước và ho lên dữ dội.
“Tỉnh rồi, tỉnh lại rồi.”