Đúng là đã bị dọa cho sợ thật.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một vết thương như vậy.
Tô Cẩm Tinh cắn môi và muốn ghé sát lại gần để kiểm tra vết thương của anh, nhưng dường như Tiên sinh không muốn cô xem, anh nhẹ nhàng giữ vai cô kéo lại.
“Đừng nhìn nữa.”
“Tiên sinh.” Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, cảm thấy đau lòng: “Không phải anh đụng vào núi đá đúng không? Có phải là tai nạn xe không? Bị thương như vậy hẳn là đang lái xe rất nhanh thì va phải vật rất cứng rồi, nếu là núi đá thì không thể chỉ có khuỷu tay bị thương được mà phải cả cánh tay bị thương mới đúng. Bắp tay và bàn tay của anh vẫn không sao, chỉ có khuỷu tay và cẳng tay là bị thương rất nặng… có phải bánh xe lăn qua không?”
Tiêu Cận Ngôn cười khẽ: “Nghĩ gì vậy, nếu xe lăn qua thì còn ra hình dạng gì nữa, chắc bị cụt tay từ lâu rồi.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Anh đã nói rằng ngoài chuyện anh đang làm kia thì anh sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì nữa mà.”
Tiêu Cận Ngôn miễn cưỡng xin tha: “Được rồi, được rồi, Cẩm Tinh của anh là một Sherlock Holmes đương đại. Chính là tai nạn xe.”
“Sau đó thì sao? Đụng phải xe gì? Còn người kia thì sao?”
“… Cũng là xe máy nhưng là trẻ con. Khi thấy anh bị thương thì sợ quá, đã bỏ chạy rồi.”
Tô Cẩm Tinh đau khổ, nhíu mày nói: “Trẻ con cũng phải có trách nhiệm chứ. Trẻ con sao có thể đi xe máy được? Hơn nữa đây lại là đường núi, rất nguy hiểm mà.”
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn cằn nhằn của cô, nụ cười của Tiêu Cận Ngôn lại càng tươi rói, anh ôm cô vào lòng: “Không sao, không đau.”
“Nói bừa, như thế này mà bảo không đau à?”
“Khi nhìn thấy em thì không còn đau nữa.”
“Tiên sinh, chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện xử lý đi, nếu chậm trễ… em sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến vận động sau này của anh.”
“Yên tâm, anh chỉ cần dùng một tay cũng ôm em được.”
“Không phải…” Tô Cẩm Tinh vội vàng đập nhẹ lên ngực anh: “Anh nghiêm túc đi.”
Tiêu Cận Ngôn thấy cô thật sự lo lắng thì cũng tỏ vẻ nghiêm túc, giọng điệu vẫn dịu dàng như trước: “Cẩm Tinh, nếu sau này anh thật sự biến thành Dương Quá, liệu em có cảm thấy anh là gánh nặng không?”
“Sao anh lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì…” Anh cười gượng: “Anh thực sự sợ hãi. Anh đã từ bỏ tất cả, sự nghiệp, thân phận, còn cả cánh tay nữa, anh chẳng còn gì cả. Nếu em lại rời xa anh lần nữa, anh sợ anh sẽ không thể chịu đựng nổi.”
Tô Cẩm Tinh thở dài một hơi, choàng tay qua cổ anh, nói rất nghiêm túc: “Không đâu, anh hãy chữa trị cho thật tốt, nghe lời thầy thuốc thì nhất định sẽ khỏe lên thôi.”
“Nếu thật sự không thể khỏe lại thì sao?”
“Vậy thì em sẽ là cánh tay trái của anh.” Tô Cẩm Tinh nói: “Anh đừng sợ, em đã nói rồi, trừ khi bệnh ung thư của em tái phát và em chết, bằng không em sẽ không rời xa anh.”
Tiêu Cận Ngôn khẽ nhếch miệng: “… Nói lại lần nữa, được không?”
“Em nói trừ phi em…”
Bất chợt môi cô bị bịt kín, chặn lại những lời nói tiếp theo của cô.
Mãi một lúc sau, khi cô gần như không thở được, cuối cùng Tiên sinh cũng buông cô ra.
Hơi thở của hai người trở nên gấp gáp, khuôn mặt Tô Cẩm Tinh đỏ bừng, đôi mắt long lanh như hồ nước, sóng mắt vẫn e lệ ngọt ngào như thuở mới đôi mươi.
“Cẩm Tinh, anh coi đây là lời nói thật lòng, em đừng lừa anh.”
“Biết rồi, sẽ không lừa anh đâu. Bây giờ chúng ta đến bệnh viện được chứ?”
“… Anh không thể đi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì…”
“A đúng rồi, anh không thể để lộ thân phận được.”Tô Cẩm Tinh vỗ trán: “Vậy trong ba mươi năm qua anh không bị bệnh sao?”
“… Cũng có.”
“Vậy thì anh tìm ai chữa cho anh.”
“Không chữa.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Nếu khỏe lại thì tiếp tục sống, nếu không khỏe được thì anh sẽ đi cùng bố mẹ, dù sao trên đời cũng không có gì đáng để lưu luyến.”
Tô Cẩm Tinh lấy tay che miệng anh lại: “Hay là em đi đến chỗ bác sĩ học cách xử lý, sau đó nhờ Tiểu Chu mua một ít thuốc và dụng cụ rồi em sẽ giúp anh xử lý.”
Tiêu Cận Ngôn nhướng mày: “Em biết ư?”
“Không rành lắm.” Tô Cẩm Tinh nói thật: “Hay là anh đi nước ngoài chữa trị đi, chờ em giải quyết xong việc bên này sẽ đưa các con đi tìm anh.”
“Không được.” Tiêu Cận Ngôn lập tức từ chối: “Anh không an tâm, chuyện ngày hôm nay quá nguy hiểm, nếu anh đến chậm một bước thì em phải làm sao đây?”
Anh nói đúng.
Nếu hôm nay anh không đến, cô thật sự sẽ không thoát khỏi vận hạn.
“Cứ để em làm đi.” Tiêu Cận Ngôn khẽ cười.
“Lỡ như em làm không tốt thì sao?”
“Kết quả tệ nhất chính là cánh tay này không dùng được nữa, nhưng em đã nói rồi, em sẽ không vì anh là một đại hiệp cụt tay mà ghét bỏ anh rồi còn gì.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu chắc chắn: “Tuyệt đối sẽ không.”
“Vậy được rồi, đi thôi, về nhà trước đi.”
Tiên sinh không đưa cô về hoa viên Tường Vi mà đưa cô về khách sạn 1231 ở Dung Thành.
“Trong mắt Tiểu Dương anh chính là siêu nhân, anh không thể để tên nhóc đó nhìn thấy siêu nhân bị thương được, anh phải giữ gìn hình tượng của bản thân.”
Tô Cẩm Tinh không kìm được mà bĩu môi xí một tiếng: “Anh cũng đừng tự tạo áp lực cho mình, mặc dù Tiểu Dương rất thích siêu nhân nhưng thằng bé lại càng thích anh hơn.”
Tiêu Cận Ngôn mừng rỡ: “Thật không?”
“Ừ, ừ.” Tô Cẩm Tinh vừa sắp xếp gọn gàng các vật dụng như thuốc khử trùng và băng gạc mua ở tiệm thuốc trở về vừa nói: “Lúc trước thằng bé mơ thấy anh bị thương, cả ngày đều ủ rũ, thật sự rất lo lắng.”
Nói đến đây, chợt Tô Cẩm Tinh hơi kinh ngạc: “Hình như thằng bé mơ thấy anh bị thương ở cánh tay ấy, thật thần kỳ.”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Có lẽ… huyết mạch tương liên chăng?”
Tô Cẩm Tinh cười nói: “Anh cũng đâu phải bố ruột của nó, cho dù là huyết mạch tương liên thì cũng phải là Tiêu Cận Ngôn, làm gì đến lượt anh chứ?”
“Điều đó cũng khó nói lắm, dù sao thì trên người của Tiểu Dương cũng có dòng máu của anh. Ngay cả khoa học còn chưa giải thích rõ ràng được sự cảm ứng qua lại giữa người thân kia mà.”
Tô Cẩm Tinh nghĩ ngợi và cho rằng nó có lý.
Tính cách của Tiểu Dương rất giống với Tiên sinh.
“Anh ráng chịu nha, khử trùng vết thương sẽ rất đau.”
“Ừ, không sao đâu, làm đi.”
Tô Cẩm Tinh nghiến răng và bắt đầu làm.
Trong ấn tượng của mình, cô đã từng xử lý vết thương nghiêm trọng như vậy một lần.
Thời trung học, Tiêu Cận Ngôn là nhân vật quan trọng của trường và là đội trưởng của đội bóng đá.
Khoảng thời gian ấy, giữa hai người đang xảy ra xích mích. Lúc bấy giờ làm sao một cô công chúa nhỏ nhà họ Tô lại có thể dễ dàng tha thứ cho một kẻ xấu xa được chứ? Cả một tuần liền cô không thèm ngó ngàng gì đến anh.
Để làm hòa với cô, Tiêu Cận Ngôn đã mua chuộc người bạn cùng bàn của cô và ép cô đến sân bóng để xem anh thi đấu.
Phải công nhận rằng Tiêu Cận Ngôn thời niên thiếu đủ sức để trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng biết bao cô gái. Anh mặc bộ đồ thể thao màu xanh đậm và đi giày thể thao, chạy băng băng trên sân, đổ đầy mồ hôi. Mặc dù ngày ngày cô đều nhìn thấy rất quen mắt nhưng phải thừa nhận rằng khi anh chơi thể thao trên sân thật sự rất rất rất đẹp trai.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào người anh, bóng người đuổi theo sau lưng, thỉnh thoảng lắc đầu khiến những giọt mồ hôi trên tóc bắn ra. Bên cạnh là khuôn mặt đẹp trai đầy bướng bỉnh, khi nhìn thấy cô đứng ở đường biên sân bóng thì đôi môi vẫn mím chặt trong chớp mắt hiện ra nụ cười rất hiểu ý.
Anh nói: “Chờ anh đánh bóng xong sẽ đưa em đi ăn mực nướng nhé.”
Bố mẹ cảm thấy quán ven đường không hợp vệ sinh nên không cho cô ăn, chỉ có Tiêu Cận Ngôn lén đưa cô đi từ đầu phố bán đồ ăn vặt này đến đầu kia. Cô kiêu hãnh đi phía trước, Tiêu Cận Ngôn đi theo phía sau, trong tay xách đầy đồ ăn vặt. Cô muốn cái gì thì anh sẽ tiện tay đưa cho cô, cô muốn mua cái gì thì chỉ cần chỉ nhẹ ngón tay là trong chốc lát Tiêu Cận Ngôn sẽ mua đến cho cô.
Tuy nhiên ngày đó, va chạm là điều không thể tránh khỏi khi chơi bóng rổ. Các cậu bé ở tuổi đó có sức lực và khí lực rất lớn, Tiêu Cận Ngôn đã bị nhiều người đè xuống đất, bắp chân bị giẫm mạnh và gãy xương.
Tiêu Cận Ngôn cũng rất sĩ diện, rõ ràng muốn kêu cô đến để ngắm vẻ đẹp trai của mình, kết quả lại bị thương ư? Anh càng ráng chịu đau như không có việc gì, không chịu đến phòng y tế của trường, nhưng chỉ một lát sau vết thương đã sưng phù lên khiến anh đau đến mức phải cắn răng chịu đựng.
Lúc này anh còn khập khiễng đi tới trước mặt cô rồi nắm tay kéo đi: “Đi thôi, bây giờ chúng ta đi ăn.”
Nhưng còn chưa kịp đi đã bị Tô Cẩm Tinh kéo thẳng vào một phòng học trống.
Anh sợ mất mặt, sống chết không chịu đến phòng y tế của trường, cho dù khuyên nhủ thế nào cũng vô ích.
Tô Cẩm Tinh không còn cách nào khác là phải tự mình đến gặp bác sĩ của trường để hỏi cách xử lý, sau đó lại mượn một vài dụng cụ y tế đem về, đặt nó trước mặt anh rồi vỗ ngực giống y như chị cả vậy: “Anh yên tâm, nếu em chữa cho anh bị què thì sau này em sẽ nuôi anh.”