Tiêu Cận Ngôn bình tĩnh nhìn cô vài giây, từ đầu đến cuối không hề rời mắt khỏi cô: “Nhưng hiện giờ tôi đã không quan tâm đến việc kiếm tiền nữa rồi.”
Tô Cẩm Tinh khẽ cau mày: “Không quan tâm? Câu này của chủ tịch Tiêu là có ý gì? Tôi không hiểu.”
“Em không hiểu cũng không sao. Tiểu Tinh Tinh, tôi chỉ hỏi em một câu, em thực sự hy vọng tôi ra tay giúp công ty vượt qua khó khăn sao?” Tiêu Cận Ngôn nhắc nhở: “Chắc em đã rõ, công ty hiện tại đã không còn là của nhà họ Tô ban đầu rồi."
Tô Cẩm Tinh hiểu lời anh nói, Vương Gia Linh cũng hiểu.
Khi vấn đề của dự án này được giải quyết, công ty sẽ khởi tử hồi sinh. Đến lúc đó, Lưu Phấn không cần tiếp tục trốn trốn tránh tránh, trên tay Tô Cẩm Tinh cũng sẽ không còn gì lợi thế để có thể uy hiếp được Lưu Phấn, muốn cầm lại công ty đã khó càng thêm khó.
Vừa nghe thấy lời này, Vương Gia Linh đã không nhịn được nữa, nóng lòng nhảy ra: “Cận Ngôn, đứa nhỏ này nói cái gì vậy, dù công ty họ Tô hay là họ Tôn thì không phải đều bao gồm nhà họ Tiêu ban đầu sao? Cậu giúp chúng tôi thì lúc đó chẳng phải cũng là giúp bố mẹ cậu bảo vệ được di sản sao? Hơn nữa, cậu và Tuyết Duyệt cũng sắp tổ chức đám cưới rồi, người một nhà không nói chuyện hai nhà…”
“Tôi và Dương Tuyết Duyệt sẽ không phải là người một nhà, với bà cũng vậy.” Tiêu Cận Ngôn ngắt lời bà ta: “Mục đích hôm nay tôi đến đây là để nói lời này, trừ khi Dương Tuyết Duyệt sẵn sàng hiến phổi của mình cho Tiểu Tinh Tinh, nếu không tôi sẽ không ra tay. Cho dù công ty chết hay sống không phải việc của tôi."
“Nhưng Cận Ngôn à, ngay cả những gì bố mẹ cậu để lại cậu cũng không quan tâm nữa sao? Trên trời bọn họ có linh thiêng sẽ thất vọng, đau khổ…”
Tiêu Cận Ngôn lạnh lùng cong khóe môi: “Nếu không phải nể tình công ty này còn có tâm huyết của bố mẹ tôi vất vả cả nửa đời người, bà nghĩ là nó có thể tồn tại đến bây giờ sao?”
Khuôn mặt của Vương Gia Linh tái đi hoàn toàn.
“Còn nữa.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Ông trời có mắt, cái gì tới sẽ tới, cứ chờ đi, sẽ không còn xa nữa.”
Vương Gia Linh hoàn toàn thay đổi sắc mặt: “Ý của cậu là gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Vụ tai nạn xe hơi đó của bố mẹ tôi, cái chết của mẹ Phúc, và cả việc con gái Viên Nguyệt của tôi suýt bị ngộ độc rượu, con trai Tiểu Dương của tôi đã suýt bị bà lừa mất mạng khi chỉ vừa mới sinh ra. Tôi đều ghi nhớ hết.”
“Bằng chứng…”
“Ồ, phải rồi, bằng chứng…” Tiêu Cận Ngôn nói: “Tôi đã thu thập gần như đầy đủ rồi, thời gian cũng không còn thiếu bao lâu nữa, đã đến lúc kết thúc rồi.”
Tiêu Cận Ngôn quay người và rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Dương Tuyết Duyệt vẫn còn muốn đuổi theo: “Cận Ngôn…”
Vương Gia Linh hét lên giận dữ: “Đừng đuổi theo!”
“Nhưng mẹ…”
“Con còn chưa nhìn ra sao? Con đeo bám theo người ta sáu năm, ngoài mặt là người ta dụ con lừa con, nói với con là muốn kết hôn, nhưng thật ra đã sớm ngấm ngầm điều tra con rồi!”
Vẻ mặt của Dương Tuyết Duyệt rất phức tạp, nhiều hơn là lo lắng: “Mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Khuôn mặt của Vương Gia Linh đầy vẻ u ám, không nói gì.
Sau khi Tô Cẩm Tinh rời khỏi theo bước chân của Tiêu Cận Ngôn, ánh mắt bà ta đột nhiên trở nên hung ác, nham hiểm: “Tuyết Duyệt, chúng ta phải đi bước cuối cùng.”
…
Tiêu Cận Ngôn bước ra ngoài, Hạo Đặc đang đợi bên ngoài.
“Chủ tịch Tiêu.”
“Ừ, đi thôi.”
Hạo Đặc nhìn về phía sau: “Ông chủ, cô Tô cũng đã đi ra rồi, không đợi cô ấy sao?”
Tiêu Cận Ngôn nhướng mi, ánh mắt có chút mệt mỏi: “Chờ cô ấy làm cái gì, chờ cô ấy đến đây chỉ vào mũi tôi mà chửi bới hả?”
“Chủ tịch Tiêu…”
“Quên đi, cứ vậy đi, dù sao cũng sắp kết thúc rồi. Bên Tiểu Phong có tin tức gì không?”
Hạo Đặc gật đầu: “Tôi đang chuẩn bị báo cáo với anh, đội thẩm định do Tiểu Phong đứng đầu đã tiến hành thẩm định chi tiết hai chiếc xe của vụ tai nạn đã xảy ra. Mặc dù điều kiện của hai chiếc xe đã rất tồi tệ nhưng anh ta vẫn kiểm tra ra được bột tan trong xe của ông Tô.”
“Bột tan?”
“Đúng vậy, theo Tiểu Phong nói, mạch điện của hệ thống phanh còn nguyên vẹn, nhưng chiếc xe vẫn có dấu hiệu mất kiểm soát. Sau đó, sau khi kiểm tra kỹ càng bộ ly hợp và má phanh, người ta đã tìm thấy dấu vết của bột tan. Điều này cũng có thể khiến phanh bị hỏng. Hơn nữa rất khó để tìm ra bằng chứng. Vả lại cũng không có bằng chứng nào cho thấy bột tan này là lỗi của cửa hàng 4S, nên cửa hàng 4S không có một chút trách nhiệm nào trong vụ tai nạn ô tô này.”
Trong lòng Tiêu Cận Ngôn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghĩ rằng một chút bột tan vô cùng đơn giản có thể lấy mất mạng sống của bố mẹ mình, trong lòng vẫn ngổn ngang trăm mối.
Ba sinh mạng bị hủy hoại chỉ bởi một chút bột tan như vậy, thật đáng buồn và nực cười.
Chỉ có thể đổ lỗi cho trái tim của Vương Gia Linh quá độc, may mắn của Dương Tuyết Duyệt quá tốt.
“Bảo Tiểu Phong đưa ra một báo cáo thẩm định hoàn chỉnh cho tôi.”
“Vâng.”
Đang nói chuyện, Tô Cẩm Tinh bước nhanh từ phía sau tới.
Hạo Đặc thức thời lui về phía sau, rời khỏi hiện trường.
“Cái đó… Tiêu Cận Ngôn.” Tô Cẩm Tinh ngăn anh lại: “Anh vừa nói, chuyện trước đây, anh đã tìm được hai chiếc Land Rover đó rồi?
Cô vẫn giống như lúc chia tay sáng nay, mặc một chiếc váy hoa thướt tha, khoác khăn choàng đen, vẫn là Tiểu Tinh Tinh vừa xinh đẹp lại sáng ngời trong trí nhớ.
Tiêu Cận Ngôn thoải mái thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra một nụ cười.
Tiểu Tinh Tinh, chờ anh một chút, chuyện em muốn làm, anh đã làm được chín mươi phần trăm rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.
Chờ anh một chút.
Chúng ta sẽ rời khỏi đây cùng nhau.
Trên đời này không còn Tiêu Cận Ngôn, chỉ có tiên sinh.
Anh gật đầu: “Tìm được rồi.”
“Sao anh tìm thấy nó?”
“Đó là một… người rất lợi hại, anh ấy nói với tôi.”
“Anh ấy trực tiếp gặp mặt nói cho anh biết sao? Các anh gặp mặt rồi à?”
“Không gặp mặt, là anh ấy đã tìm thấy hai chiếc xe đó và tiết lộ địa chỉ cho Hạo Đặc.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không gặp mặt, không gặp mặt là tốt rồi.
Phương pháp này chắc hẳn đúng là bút tích của tiên sinh.
“Còn có chuyện của Tiểu Dương và Viên Nguyệt, cả mẹ Phúc nữa, cũng là chứng cứ mà anh ấy tìm được sao?”
“Tiểu Tinh Tinh.” Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi: “Tôi đã biết bộ mặt thật của Dương Tuyết Duyệt. Tôi không thể nào cưới cô ta.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Đây là chuyện riêng tư của anh. Hiện tại chúng ta đã không có quan hệ gì rồi. Anh tự quyết định là được, không cần nói với tôi.”
“Cho dù chúng ta đã ly hôn, nhưng dù sao thì… chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy rồi, làm bạn với nhau cũng không được sao?”
Tô Cẩm Tinh cười khổ: “Làm gì của nhau đã không cần thiết nữa rồi. Tiêu Cận Ngôn, tôi không hận anh nữa, không có nghĩa là tôi tha thứ cho anh, tổn thương mà anh gây ra cho tôi vẫn còn, và nó sẽ không biến mất theo sự tỉnh ngộ và sám hối của anh. Chúng ta hãy là những người xa lạ đi, như vậy rất tốt.”
Hôm nay cô không nói lời dứt khoát tuyệt tình quá với anh.
Một mặt, anh nói rằng anh có bằng chứng về vụ tai nạn xe hơi và có thể giúp bố cô chứng minh sự vô tội của mình. Mặt khác… cô không thể không thừa nhận rằng nó có liên quan gì đó đến khuôn mặt của anh.
Anh có khuôn mặt giống hệt tiên sinh.
Càng ngày cô càng khó nói lời nặng nề.
“Nói tóm lại, liên quan đến vụ tai nạn xe hơi, thương tích của Tiểu Dương và Viên Nguyệt, cũng như cái chết của mẹ Phúc, nếu anh có gì cần sự giúp đỡ của tôi thì xin cứ nói cho tôi biết. Những người này là những người thân yêu nhất của tôi, tôi hy vọng có thể làm được điều gì đó cho họ.”
Ánh mắt hy vọng của Tiêu Cận Ngôn từ từ chuyển thành thất vọng, anh cười nói: “Tôi sẽ làm tất cả.”
“Vậy thì… sau này anh định làm thế nào?”
“Yên tâm, tôi cũng có cô gái mà tôi thích.” Tiêu Cận Ngôn để lộ khuôn mặt tươi cười: “Sẽ không tiếp tục dây dưa với em nữa.”
Vẻ mặt của Tô Cẩm Tinh thoáng chốc trở nên thoải mái hơn rất nhiều: “… Vậy là tốt rồi, lần này anh phải đối xử tốt với cô gái đó, và quan trọng nhất là anh phải tin tưởng cô ấy.”
“Em không hỏi cô ấy là ai sao?”
“Không hỏi, chỉ cần anh thích là được. Anh cũng không cần lo lắng về phía ông nội. Nếu cô gái đó hợp với anh, ông ấy lại yêu thương anh như vậy thì nhất định sẽ đồng ý.”
Tiêu Cận Ngôn cười gật đầu: “Đúng vậy, ông nội nhất định sẽ thích cô ấy.”
“… Ừm.”
“Vậy thì cuối tuần này, em có thể đưa các con đi thăm ông nội chứ?”
“Có thể, tôi đã hứa với ông nội Tiêu rồi. Nhưng mà chờ khi giải quyết xong những chuyện này, hẳn là tôi sẽ ra nước ngoài định cư. Đến lúc đó, có thể tôi không thể đưa các con đi gặp ông nội Tiêu mỗi tuần nữa, nhưng miễn là ông ấy nhớ hai đứa bé, ông ấy có thể gọi điện video với bọn trẻ bất cứ lúc nào.” Đoạn, cô lại nói: “Anh cũng vậy.”
Nụ cười của Tiêu Cận Ngôn lớn hơn một chút: “Được, cuối tuần gặp lại.”
“Cuối tuần anh cũng về nhà cũ sao?”
“Đúng vậy, tôi cũng phải đi thăm ông nội, với lại… tôi cũng phải nắm chặt thời gian gặp bọn nhỏ thêm vài lần nữa, e rằng sau này không có nhiều cơ hội.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Sau này khi anh ở bên cạnh cô gái đó rồi, các người còn có thể có con. Còn về Tiểu Dương và Viên Nguyệt… tôi sẽ chăm sóc tốt cho chúng. Chúng là con của anh. Đây là sự thật. Tôi không có gì giấu giếm. Những ân oán giữa tôi và anh là chuyện của người lớn, không liên quan gì đến con cái.”
“Được.”
“Vậy thì… chúc anh hạnh phúc.”
“Em cũng vậy, Tiểu Tinh Tinh, hãy quên tất cả những gì đã xảy ra ở thành phố H, quên đi mọi đau đớn, quên đi mọi hận thù, và sống tốt phần đời còn lại của mình. Em phải thật hạnh phúc.”