Kết thúc buổi họp đã là tám giờ tối.
Thời điểm Tô Cẩm Tinh ra khỏi công ty, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, thở một hơi thật dài.
Lưu Phấn đã thay đổi công ty quá nhiều, sự thay đổi đó đã vượt quá sức tưởng tượng của cô, mãi cho đến ngày hôm nay, khi mở buổi họp cô mới phát hiện ra điều này. Những nhân viên cũ làm dưới thời bố cô đều bị Lưu Phấn nghĩ ra đủ loại lý do để sa thải. Và bây giờ, những nhân viên còn lại của công ty đa số đều là người do chính tay ông ta tự thông báo tuyển dụng mà ra.
Nhưng thật sự, phải nói là con mắt nhìn người của ông ta quá tệ, đưa ra một mức lương cao ngất để chiêu đãi một đám toàn những kẻ bất tài vô dụng, công ty bị đám người như này lãnh đạo, không lao xuống dốc thì mới là lạ.
Nhược điểm chính là các sản nghiệp kết hợp giữa hai gia tộc nhà họ Tô và nhà họ Tiêu quá lớn nên mới có thể cầm cự trong sáu năm tai họa này, nếu chỉ là hạng tầm thường như công ty Niêm Yết thì khéo chỉ tồn tại được ba năm là sẽ đóng cửa.
[Tan làm rồi sao? Anh đang chờ em trước cửa quán cà phê phía nam cách công ty không xa.]
Sau khi Tô Cẩm Tinh nhận được tin nhắn của tiên sinh, cô lập tức bước nhanh đến địa chỉ anh nói.
Cô biết quán cà phê đó, tuy mặt bằng quán không lớn, nhưng cà phê ở đó lại rất ngon, chưa kể, cái quán nhỏ đó còn có một cái tên nghe rất êm tai, đó là: "Nhĩ đíhc tâm hà”.
Lúc trước, thời cô còn đi học, mỗi lần cần học bổ túc để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ là Tiêu Cận Ngôn sẽ đưa cô tới đó, vừa uống cà phê nhằm nâng cao tinh thần, vừa cố gắng giữ vững sự tỉnh táo ngồi nghe Tiêu Cận Ngôn giải đề.
Lúc cô tới nơi, liếc mắt một cái đã thấy sáng vẻ cao cao gầy gầy của tiên sinh dưới ánh đèn đường nơi trước cửa quán cà phê. Do sự phản chiếu của ánh đèn, bóng người anh kéo dài trên nền đường, anh dựa lưng vào chiếc đèn đường, cúi đầu nhìn bóng mình phản chiếu bên dưới, không biết là đang nghĩ cái gì.
Cô đi qua, nhẹ giọng nói: “Đợi lâu quá sao?”
Tiên sinh hồi phục lại tinh thần, dịu dàng đưa tay sờ sờ mặt cô: “Có mệt không?”
“Không mệt.”
“Còn muốn uống cà phê ở đây không? Trước đây em thích uống cà phê hạt phỉ nhất mà, để anh đi mua cho em.”
Tô Cẩm Tinh hoảng sợ, nhanh chóng giữ chặt lấy anh, miệng nói: “Anh đừng đi!”
“Làm sao vậy?”
Tô Cẩm Tinh cảnh giác nhìn nhìn qua lại, sau khi chắc chắn chủ tiệm cà phê chưa phát hiện ra bọn họ, cô kéo tiên sinh chạy như bay.
Cô chạy một đoạn đường rất dài, tiên sinh ngoan ngoãn để cô kéo mình đi, thời điểm hai người dừng lại, trên mặt anh vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ.
Tô Cẩm Tinh giải thích với anh: “Quán cà phê này… Chắc anh cũng biết rồi đúng không? Đây là nơi mà Tiêu Cận Ngôn đưa em tới rất nhiều lần, người nhà chủ tiệm ai cũng biết em và anh ta. Nếu giờ anh đi vào, chắc chắn bà ấy sẽ nhận nhầm anh thành Tiêu Cận Ngôn, đến lúc đó thân phận của anh sẽ không giấu được nữa đâu!”
Tiên sinh khẽ cười, nhìn cô chạy tới nỗi thở hồng hộc, anh kéo cô dựa vào ngực mình: “Đừng nói gì nữa, thả lỏng người ra trước đi.”
“Ồ, được…”
Tiên sinh vừa vỗ nhẹ vào lưng cô giúp cô hít thở đều trở lại, vừa nói: “Thực ra thì nếu chủ tiệm có nhận sai người thật thì… Cũng không sao đâu, nói không chừng Tiêu Cận Ngôn sẽ không tới nơi này nữa đâu, vậy nên anh ta không thể phát hiện ra được.”
Tô Cẩm Tinh nghĩ nghĩ, cảm thấy lời anh nói cũng đúng.
Cô và Tiêu Cận Ngôn đã hoàn toàn kết thúc với nhau rồi, anh sẽ bắt đầu cuộc sống mới của mình ngay thôi, và e rằng anh cũng chẳng có lý do gì để quay lại nơi có chứa hồi ức về cô và anh.
“Cẩm Tinh, hôm nay em đã làm rất tốt, vượt ngoài sức tưởng tượng của anh đấy." Tiên sinh vỗ vỗ lên đỉnh đầu cô như đang khen thưởng: “Loại người ích kỷ lại hay đa nghi như Lưu Phấn sợ nhất việc bản thân sẽ bị hại. Lần này, món nợ này đã đem đến cho ông ta cảm giác sợ hãi vì suy nghĩ phải vào tù ngồi, nên ông ta gấp đến nỗi không chờ thêm giây nào mà vội vã vứt bỏ thân phận pháp nhân của mình, nhờ đó mà chúng ta có thể thuận lợi tiếp nhận thân phận mới.”
Trong lồng ngực anh có mùi thuốc lá bay thoang thoảng, có điều, gió sương mùa thu thổi qua mang theo mùi hương nước hoa Cologne nhàn nhạt trộn lẫn vào không khí.
Như vậy, những mùi hương trái ngược không tương thích nhau nay bỗng hòa hợp lại, vô tình tạo ra mùi hương có phần dễ chịu.
“Tiên sinh, anh lại hút thuốc sao?”
“… Vẫn chưa bay mùi hết sao? Xin lỗi em, lần sau anh sẽ đứng lâu hơn chút nữa.”
Nằm gọn trong lồng ngực anh, Tô Cẩm Tinh khẽ lắc lắc đầu: “Chắc anh còn có nhiều chuyện phiền lòng hơn em nữa, vậy nên… anh muốn hút thì cứ hút đi, nhưng mà nhớ là hút ít thôi, dù gì thì sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”
Tiên sinh ôm chặt cô hơn: “Ừ, anh biết rồi.”
“Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Dương đi học, vậy mà anh lại không thể tới đón thằng bé, chắc nó sẽ buồn lắm đây.”
“Không có, thằng nhóc đó còn rất vui vẻ ấy chứ, hôm nay lúc em đi đón nó, có nghe giáo viên nói Tiểu Dương là một thiên tài xã giao đó, chỉ trong một ngày mà nó có thể làm quen được hầu hết các bạn trong lớp.”
Tô Cẩm Tinh ngây ngốc cười: “Chắc chắn thằng nhóc đó lại đi khoe khoang với bạn bè, nói bố mình là một siêu anh hùng cũng nên.”
Tiên sinh cũng nở nụ cười: “Không sai.”
“Tiểu Dương thực sự rất hâm mộ anh đó.”
“Vậy thì anh càng phải cố gắng bỏ thuốc lá mới đúng, không thể biến mình thành tấm gương xấu cho Tiểu Dương được.”
Tô Cẩm Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Tiên sinh, anh định cứ vậy mà nghênh ngang đi tới trước cổng trường đón Tiểu Dương hay sao? Làm thế chẳng phải sẽ có rất nhiều người nhìn thấy mặt anh à?”
“Anh cần phải đi.”
“Nhưng mà…” Khuôn mặt Tô Cẩm Tinh lộ rõ vẻ lo lắng: “Lần trước Tiêu Cận Ngôn và Dương Tuyết Duyệt vừa mới xuất hiện trên bản tin với nhau xong, chắc hẳn là có không ít người nhận ra mặt anh ta đâu, anh…”
“Cẩm Tinh.” Ngón tay tiên sinh nhẹ nhàng đặt lên môi cô, ngăn những lời nói kế tiếp của cô: “Lục Đình nói câu này rất đúng, anh là người đàn ông của em, anh không thể lúc nào cũng trốn trong chỗ tối mãi được, nhìn em gặp khó khăn mà không thể tự mình bước ra bảo vệ em, làm vậy chỉ khiến anh cảm thấy bản thân quá vô dụng thôi.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Anh không cần phải để ý chuyện người khác nghĩ thế nào, anh có chuyện cần phải làm, thân phận của anh không thể bại lộ trước mặt người khác, em sẽ giúp anh.”
Tiên sinh cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô: “Cẩm Tinh, em càng ngày càng giống trước đây rồi.”
“Cái gì?”
“Giống Tô Cẩm Tinh của năm hai mươi tuổi, nhiệt huyết, chân thành, ngay thẳng và đơn thuần." Tiên sinh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Ánh mắt trong suốt, giống như là cả một bầu trời đầy sao hiển hiện trong mắt em.”
Tô Cẩm Tinh nghe vậy thì có hơi buồn nôn: “Có điều, thời điểm hai mươi tuổi em vẫn còn quá ngây thơ, chính sự nhiệt huyết đó đã khiến em phạm sai lầm, nếu lúc ấy em có thể trưởng thành hơn một chút thì sẽ không rơi vào hoàn cảnh như hiện tại. Ít nhất thì em sẽ không cố chấp để làm Tiêu Cận Ngôn tha thứ cho mình, và thậm chí cũng không cần phải chạy theo để giải thích với anh ấta bất cứ điều gì cả. Vì vụ tai nạn xe cộ năm đó vốn dĩ không phải em sai, cũng vì vụ tai nạn đó mà bố em mới qua đời, bản thân em cũng là người bị hại. Nếu trong lòng anh ta khi đó thật sự có em, thì nhất định sẽ tin tưởng em, nếu không có thì dù em có giải thích thế nào cũng chẳng có tác dụng gì.”
“… Có lẽ vậy.”
“Nếu thời gian có thể quay lại, em nhất định sẽ đưa mẹ về ở cùng với mình, chăm sóc bà thật tốt. Sau đó sẽ nỗ lực kiếm tiền để đưa Tiểu Dương đi làm phẫu thuật.”
Tiên sinh nhắc nhở cô: “Nhưng mà, nếu như khi đó em không mang thai Viên Nguyệt, Tiểu Dương không có dây rốn của em gái cung cấp thì dù có nhiều tiền cũng vô dụng thôi. Khi đó em định sẽ làm gì?”
Tô Cẩm Tinh hơi sửng sốt, sau đó, cô kiên định đáp lại: “Vậy thì em sẽ học theo cách của Dương Tuyết Duyệt, bỏ thuốc Tiêu Cận Ngôn, đợi đến khi mang thai con rồi thì sẽ lập tức bỏ đi, ra nước ngoài dưỡng cái thai, đồng thời cũng chăm sóc Tiểu Dương luôn.”
“Ừm, ý tưởng này cũng không tồi đó.”
Tô Cẩm Tinh tò mò hỏi: “Tiên sinh, nếu thời gian quay trở lại, anh… Anh có tìm được em trước không? Thời điểm sáu năm trước, khi vụ tai nạn đó vừa mới xảy ra, vào lúc em khổ sở nhất, bất lực nhất, anh sẽ tới đưa em đi.”
“Nếu thời gian quay trở lại…” Tiên sinh thì thầm, ánh mắt anh nhìn vào xa xăm.
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu, chờ đợi câu trả lời từ anh.
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao trên cao kia, bỗng nhiên bật cười: “Nếu thời gian có thể quay lại, anh sẽ giữ em thật chặt, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, mặc kệ cảm xúc lúc đó có ra sao, tuyệt vọng cũng được, bất lực cũng chẳng sao, anh nhất định sẽ giữ chặt lấy em, vĩnh viễn không buông tay.”
Tô Cẩm Tinh khẽ quay đầu đi, cô dán chặt tai mình vào trước ngực anh, cách một lớp áo sơ mi mỏng, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh sẽ tìm thấy em trước khi em và Tiêu Cận Ngôn gặp nhau, đúng không?”
“Anh sẽ thay thế Tiêu Cận Ngôn, bảo vệ em thật tốt.”
Khóe môi Tô Cẩm Tinh cong lên: “Nếu anh có thể xuất hiện sớm hơn một chút thì tốt rồi.”
Tiên sinh tiếc hận thở dài: “Anh cũng rất hối hận, tại sao bản thân lại xuất hiện muộn như vậy chứ.”
“Hối hận sao?”
“Ừm, rất hối hận, vô cùng hối hận, đây có lẽ sẽ là điều thứ hai khiến anh phải hối hận trong cuộc đời này.”
Điều hối hận thứ hai sao?
Tô Cẩm Tinh có chút không vui, nhưng khi nghĩ lại thì có lẽ chuyện hối hận nhất hẳn là có liên quan đến gia đình anh rồi.
So với tình cảm yêu đương trai gái thì chắc chắn tình thân gia đình vẫn là thứ quan trọng hơn rồi.
Có lẽ do mấy ngày nay phải trải qua quá nhiều chuyện không tốt, nên tư duy của cô cũng trở nên nhạy bén hơn, có thể nghĩ ra lý do để an ủi chính bản thân mình.
“Tiên sinh, điều khiến anh hối hận nhất có phải là không đi tìm bác trai và bác gái Tiêu, chưa kịp gặp mặt họ lần cuối, đúng không?”
“… Ừm, cũng không phải."
Tô Cẩm Tinh không hiểu: “Không phải sao?”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Chuyện khiến anh hối hận nhất có liên quan đến những chuyện mà anh đang làm bây giờ. Đợi đến khi mọi chuyện được giải quyết đâu ra đấy, chúng ta cùng nhau bay ra nước ngoài, tất cả mọi chuyện đã định sẵn theo ý trời, anh sẽ nói nguyên văn từ đầu tới cuối cho em nghe.”
“Ừm, được.”
Tiêu Cận Ngôn ôm chặt cô, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đời này của anh, sống gần ba mươi năm trên đời này, việc khiến anh phải hối hận nhất - chính là tin Dương Tuyết Duyệt.