Cổ họng Tô Cẩm Tinh chợt nghẹn lại.
"Cô Tô, cô vẫn đang nghe chứ?”
“Tôi đang nghe.” Cô hít sâu một hơi, nói: “Làm thủ tục ly hôn… Tiêu Cận Ngôn có tới không?”
"Chủ tịch Tiêu sẽ không tới, tôi toàn quyền thay mặt anh ấy xử lý.”
"Anh bảo anh ấy tới đi, tôi có chuyện muốn nói cho anh ấy biết.”
Luật sư Trương khó xử: "Cô Tô, cô làm khó tôi rồi, cô hẳn là rõ hơn tôi, chủ tịch Tiêu không muốn gặp cô đến mức nào.”
Tất nhiên là cô hiểu rõ.
Chỉ là…
"Vậy làm phiền anh chuyển lời lại cho anh ấy, tôi…có thai rồi.”
“Cái gì?”
“Tôi nói là tôi đang mang thai, tôi muốn gặp anh ấy một lần.”
Luật sư Trương do dự một lúc, trong giọng nói xen chút đồng cảm, anh ta thở dài một hơi, nói: "Cô Tô, Chủ tịch Tiêu sẽ không tới đâu. Cô Dương vừa mới sảy thai, thím Trương lại gặp chuyện, anh ấy chịu đả kích rất lớn, anh ấy đã đưa cô Dương ra nước ngoài nghỉ ngơi, giờ chắc cũng đã ở trên máy bay rồi.”
“… Đi bao lâu? Lúc nào trở về?”
“Cô Dương nói muốn đi du lịch thế giới, thời gian sẽ không ngắn, ít nhất cũng phải một năm, nếu dài thì…cũng không thể nói rõ được.”
“…”
“Lúc đi anh ấy có giao giấy ủy quyền cho tôi. Về thủ tục ly hôn tôi sẽ toàn quyền thay mặt anh ấy giải quyết. Mọi việc của công ty cũng đã giao cho người đáng tin cậy. Anh ấy muốn chuyên tâm đi cùng cô Dương. Đó là điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh ấy bây giờ.”
“Cô Tô, cô không sao chứ?”
Tô Cẩm Tinh nhắm mắt lại, cảm giác cả người giống như một cái xác không hồn, đau lòng đến chết lặng, Tiêu Cận Ngôn luôn có thể đánh nát tuyến phòng thủ cuối cùng trong trái tim cô, hết lần này đến lần khác.
Cô hít sâu một hơi: "Tôi nghe thấy rồi.”
“Được, vậy tôi sẽ đợi cô ở cửa cục dân chính.”
“Tôi sẽ không đến.”
“Cô Tô, đây là nhiệm vụ Chủ tịch Tiêu giao cho tôi, xin cô đừng làm tôi khó xử…”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không làm khó anh.” Tô Cẩm Tinh sờ lên mặt mình, cười ra tiếng: "Ly hôn và góa vợ đều giống nhau, anh ấy có thể kết hôn với Dương Tuyết Duyệt. Tôi nói rồi, chỉ cần anh ấy muốn tôi đều có thể đưa cho anh ấy.”
Tín hiệu điện thoại không tốt nên luật sư Trương nghe không rõ: “Cô Tô, cô vừa nói cái gì?”
"Không có gì, tôi hơi mệt, tôi cúp máy trước đây.”
Nữ cảnh sát ở bên cạnh đã nghe được toàn bộ câu chuyện, sắc mặt phức tạp: "Cô Tô, sức khỏe của cô không tốt, việc làm thủ tục tại ngoại chữa bệnh có thể lùi lại, giờ chúng tôi đưa cô về nhà trước, nhà cô ở đâu?”
Tô Cẩm Tinh ngược lại lại trông rất vui vẻ, cô đưa tay vuốt ve bụng mình, trên mặt là vẻ bình tĩnh, nhu hòa không chút gợn sóng.
"Nhà sao, tôi đã sớm không có nhà từ lâu rồi.”
…
Một năm sau.
Sau hơn mười giờ bay, máy bay cuối cùng đã đáp xuống sân bay thành phố H từ Provence.
Sau một năm nghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe, Dương Tuyết Duyệt đã sớm khỏe lại, khí sắc rất tốt, cô ta nhìn người đàn ông bên cạnh mình, giả bộ hờn dỗi dựa vào trong ngực anh ta: "Làm sao vậy? Trên đường đi anh chẳng nói được mấy câu, lông mày cũng không giãn ra nổi.”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: "Không có gì, chỉ là hôm nay anh cứ cảm thấy hơi bất an.”
“Là vì chúng ta đã trở về quê hương đó. Cận Ngôn, anh đồng ý với em rồi nha, đợi chúng ta trở lại thành phố H chuyện đầu tiên cần làm chính là đi kết hôn.”
“…Ừ.” Anh ta lấy điện thoại ra bấm số gọi đi, nói: “Anh mua nước cho em, nhân tiện gọi cho luật sư Trương, bảo anh ấy gửi giấy ly hôn tới đây.”
Dương Tuyết Duyệt hôn lên má anh ta một cái: “Vâng.”
Tiêu Cận Ngôn cầm điện thoại đi ra xa, nhưng số điện thoại của luật sư Trương không liên lạc được mà lại có một cuộc gọi khác gọi đến.
Anh ta nhận máy: “Alo?”
“Xin chào, xin hỏi có phải anh Tiêu Cận Ngôn không?”
“Đúng thế.”
"Cuối cùng chúng tôi cũng liên lạc được với anh. Mời anh đến bệnh viện thành phố một chuyến, con anh sắp vào phòng mổ, cần anh đến ký tên.”
Con sao?
Anh ta có con ở đâu ra.
“Xin lỗi, không biết anh có gọi nhầm người không, tôi không có con.”
“Chủ tịch Tiêu.” Giọng nói của luật sư Trương có vẻ trầm thấp: “… Tốt hơn hết là anh nên đến bệnh viện xem đi.”
“… Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Sự việc có hơi phức tạp, một hai câu không thể nói rõ được, hơn nữa…” Luật sư Trương nói: "Cô Tô, cô ấy vừa mới…”