Lục Đình rút cánh tay trong tay của cô, khoanh tay rồi nheo mắt nhìn với vẻ trịch thượng: “Cô đã nhắc đến tôi trước mặt mẹ cô sao?”
Tô Cẩm Tinh bối rối: “Anh nói gì vậy? Không có, tôi chưa bao giờ nhắc đến anh với mẹ tôi, thậm chí mẹ tôi còn không biết tôi đã từng làm việc ở tập đoàn trang sức Duy Nhất.”
“Nói dối.” Khóe môi Lục Đình cong lên: “Vừa rồi chính miệng mẹ cô đã nói rằng cô đã nhắc đến tôi.”
“Mặc kệ anh có tin hay không, tôi thật sự không có.”
“Không sao, cô không muốn thừa nhận cũng được.” Lục Đình ghé sát vào cô: “Tô Cẩm Tinh, tôi đã nghĩ rồi. Ngoại trừ việc tính khí của cô không tốt lắm, cứng đầu, bướng bỉnh, ngoan cố, không nghe lời, còn suy nghĩ lung tung thì cô thật sự là một đối tượng rất tốt để kết hôn.”
Tô Cẩm Tinh bật cười: “Ngoại trừ của anh khá nhiều đó.”
“Nhiều cũng kệ, tôi có thể chấp nhận là được rồi. Tôi không ngại nói cho cô biết một sự thật, tôi không hề thích mấy đối tượng xem mắt mà mẹ tôi giới thiệu chút nào. Hễ tưởng tượng đến việc phải chung sống với họ cả đời thì tôi hận không thể lập tức xuất gia làm hòa thượng, thế nhưng nếu tưởng tượng đối tượng là cô thì… tôi cảm thấy không muốn xuất gia nữa.”
Tô Cẩm Tinh nghe xong, nhanh chóng lùi lại một bước để giữ khoảng cách với anh ta: “Tổng giám đốc Lục, tôi nói rồi, tôi đã có…”
“Tiên sinh, phải không?” Lục Đình khoanh tay, vẻ mặt khinh thường: “Từ khi cô nói như vậy, tôi đã đi điều tra. Trong thành phố H này, người bằng tuổi cô, thực lực kinh tế còn mạnh hơn tôi, anh trai tôi và Tiêu Cận Ngôn thì hoàn toàn không có khả năng có người thứ ba. Vì vậy, Tô Cẩm Tinh, tôi chắc chắn rằng người đàn ông mà cô nhắc tới chỉ đơn giản là cô cố tình nói để chặn tôi hoặc… chỉ là một người mà cô đã tưởng tượng ra.”
Tô Cẩm Tinh thở dài, có vẻ mệt mỏi: “Trên đời này có rất nhiều người có năng lực, không phải chỉ có hai người Lục Tước và Tiêu Cận Ngôn.”
“Cô đừng quên, nhà của tôi cũng coi như nổi tiếng ở thành phố H nên có thanh niên trẻ tuổi tài cao nào mà tôi không biết chứ? Nhà họ Tô của cô trước đây cũng khá giả nên trong lòng cô cũng phải biết rõ…”
Tô Cẩm Tinh vẫn khăng khăng nói: “Thân phận của tiên sinh không thể để cho người khác biết được.”
“Không thể nào.” Lục Đình cũng rất chắc chắn: “Anh tôi thì không thể nào rồi, trong lòng anh ấy chỉ có cô gái ngốc Hà Hiểu Hiểu kia. Nếu phải nói có thì đoán chừng là Tiêu Cận Ngôn đã đeo mặt nạ da người đến lừa cô chứ không thể có khả năng thứ hai.”
Tô Cẩm Tinh hơi cúi đầu, không biết tại sao khi Lục Đình nói câu này thì tim cô giật thót lên.
Mặt nạ da người…
Đúng thật là tiên sinh rất giống Tiêu Cận Ngôn, nhưng giọng nói, cử chỉ và tính cách hoàn toàn khác nhau.
Cô lắc đầu: “Không phải Tiêu Cận Ngôn.”
Lục Đình tặc lưỡi, khẽ nói: “Tôi cũng không muốn ép buộc cô, mặc kệ tiên sinh kia là thật cũng được hoặc là cô đã bị ảo tượng quá nặng cũng được nhưng cô nhớ kỹ, cô vẫn còn có đường lui là tôi.”
Tô Cẩm Tinh nhíu mày khó hiểu: “Tại sao lại phải là tôi? Theo như điều kiện của tổng giám đốc Lục anh thì có biết bao nhiêu cô gái đang xếp hàng để được kết hôn với anh, cho dù đó chỉ là kết hôn trên hình thức thôi mà?”
Lục Đình nhún vai: “Làm sao tôi biết được, nếu tôi biết thì còn cần đưa tới tận cửa để chọc giận cô sao? Tô Cẩm Tinh, có lúc tôi nhìn anh trai tôi và Hà Hiểu Hiểu, bỗng nhiên tôi đã hiểu ra được một điều rằng anh trai tôi là người thông minh mà tại sao lại yêu cô gái ngốc Hà Hiểu Hiểu kia chứ? Đã vậy anh ấy còn vì cô ta mà sa sút tinh thần trong nhiều năm liền. Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, nói chung đây chính là số mệnh, sau khi gặp được một người, sau đó lại gặp những người khác thì không thể thích họ được nữa. Nếu không thể kết hôn thì ngoại trừ người này, những người khác đều không được.”
Tít tít tít.
[Nói với Lục Đình, anh sẽ cho anh ta biết về sự tồn tại của anh.]
Tô Cẩm Tinh lật điện thoại lại và đặt nó trước mặt Lục Đình.
Lục Đình nhìn chăm chú hỏi: “Đây là cách cô liên lạc với tiên sinh ư? Nhắn tin? Không phải chứ, Tô Cẩm Tinh, không phải cô đã bị Tiêu Cận Ngôn làm tổn thương đến mức xuyên không rồi hả? Thế kỷ hai mốt rồi mà còn nhắn tin ư?”
“… Chuyện này không liên quan gì đến anh.”
“Tô Cẩm Tinh, bình thường trông cô rất thông minh, tại sao trong chuyện này lại ngốc như vậy?” Lục Đình nói: “Thôi bỏ đi, tôi cũng lười nói với cô. À, đúng rồi, thứ sáu tuần này là sinh nhật của bố tôi, nhà tôi có tổ chức buổi tiệc và phải dẫn bạn gái theo. Cô giúp tôi được không?”
Tô Cẩm Tinh lập tức từ chối: “Tôi không rảnh.”
Dường như Lục Đình đã đoán trước là cô sẽ từ chối nên nói thẳng: “Cô sẽ rảnh… Tôi đã tìm thấy một đoạn video được ghi lại bởi một camera hành trình về tai nạn xe hơi của bố cô vào sáu năm trước… Cô hãy tự suy nghĩ đi.”
Nói xong, anh ta nhìn cô thật sâu, sau đó xoay người vào ga ra lái xe đi.
Khi Tô Cẩm Tinh trở lại phòng bệnh thì Lưu Uyển Chân đang đợi cô.
“Tiểu Tinh Tinh, tiểu Lục này cũng được đó chứ. Mẹ vừa mới nhận ra cậu ta là Lục Đình, không phải là con trai thứ hai của nhà họ Lục ở phía Đông thành phố sao?”
Tô Cẩm Tinh đang rối bời ruột gan, khẽ gật đầu: “Đúng.”
“Trời ạ, nhà họ Lục! Trước giờ mẹ chỉ nghe nói đến cậu hai của nhà họ Lục này là một con quỷ điên quậy nhà họ ồn ào tới mức gà bay chó sủa, không ngờ cậu ta lại sắp trở thành con rể mình rồi…”
Tô Cẩm Tinh vội ngắt lời bà: “Mẹ, con không liên quan gì đến anh ta.”
“Hả?” Lưu Uyển Chân hỏi: “Vậy người mà lần trước con nói với mẹ là ai?”
“Là…” Lời nói đã thốt ra đến miệng nhưng lại nghẹn trong cổ họng, cô vẫn chưa biết tên thật của tiên sinh nên không thể nói thẳng với mẹ mình là anh tên tiên sinh được. Cô giải thích: “Dù sao người đó không phải là Lục Đình.”
“Nhưng…”
“Mẹ.” Tô Cẩm Tinh nói: “Chờ thêm một thời gian nữa, con sẽ dẫn anh ấy đến gặp mẹ. Bây giờ… vẫn chưa phải lúc.”
Tạm biệt mẹ và bước ra khỏi bệnh viện, cô định bắt taxi về nhà, nhưng một chiếc Porsche màu trắng đã từ từ dừng lại trước mặt cô.
Cô không để ý lắm cho đến khi tiếng còi xe vang lên hai lần.
Cô nhìn sang, thấy Tiêu Cận Ngôn đẩy cửa xe bước xuống, đi tới trước mặt cô: “Tiểu Tinh Tinh, lên xe đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Nói ngay đây đi.”
“Nơi này không thể dừng xe.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em đâu. Thứ sáu này đã đến hạn thời kỳ hòa giải trong ly hôn, chúng ta nói đến chuyện ly hôn thôi.”
Mấy ngày không gặp, Tiêu Cận Ngôn có vẻ tiều tụy đi nhiều, đôi mắt hơi đục, vẻ mặt cũng mệt mỏi.
Cô ngồi ở ghế lái phụ, đợi rất lâu mà vẫn không nghe thấy anh nói.
“Anh sẽ để lại cho em căn biệt thự khi chúng ta kết hôn. Ngoài ra anh sẽ đưa cho em hai ngàn vạn…”
“Tôi không cần tiền.”
“Đó là tiền phí nuôi con và ngân sách giáo dục.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Anh biết em không cần tiền nhưng Tiểu Dương và Viên Nguyệt là con ruột của anh, anh không muốn sau khi chúng nhận người bố mới thì vội quên mất người bố ruột này. Sau này mỗi tháng anh sẽ gặp các con một lần, anh cũng có thể cử Kiệt Sâm đến đón, nếu em không yên tâm thì cũng có thể đến cùng các con. Địa điểm gặp mặt tại nhà cũ, không chỉ riêng anh mà ông nội cũng muốn gặp cháu chắt.”
Tô Cẩm Tinh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Mỗi tháng một lần, vẫn nằm trong phạm vi hợp lý.
Tiên sinh… có lẽ vẫn sẽ chấp nhận được.
“Còn nữa…” Tiêu Cận Ngôn thở dài nặng nề, có vẻ như rất khó mở miệng: “Anh…”
“Cái gì?”
“Thôi bỏ đi, không có gì.”
Tiêu Cận Ngôn tiếp tục lái xe im lặng, giống như tình cờ hỏi cô: “Em sống ở đâu? Anh sẽ đưa em về.”
Tô Cẩm Tinh lạnh lùng từ chối: “Không cần, cứ thả tôi xuống ngã tư trước mặt, tôi sẽ tự bắt taxi về.”
“Tiểu Tinh Tinh, dù sao chúng ta cũng đã có với nhau hai đứa con, lại còn có rất nhiều kỷ niệm đẹp như vậy nữa, em đừng một đao cắt đứt như vậy được không? Cho dù không còn là vợ chồng thì chúng ta vẫn có thể làm bạn được mà…”
Tô Cẩm Tinh ngắt lời anh: “Không cần, không cần phải làm chuyện không cần thiết này. Anh đã có Dương Tuyết Duyệt rồi, sau này sẽ có những đứa con khác. Còn tôi… tôi cũng đã có người mà mình muốn sống trọn đời bên anh ấy. Quá khứ dù đẹp đẽ hay đau buồn đều đã qua rồi, con người ta luôn phải hướng về phía trước.”
Tiêu Cận Ngôn cười gượng: “Anh không thể học được sự cởi mở giống như em.”
“Chỉ cần trái tim đã chết, mọi thứ sẽ cởi mở hơn thôi.”
Tô Cẩm Tinh chỉ vào một ngã tư cách đó không xa và nói: “Cứ để tôi xuống đây, tôi… bạn trai tôi biết được hành tung của tôi, nếu anh ấy nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau trong một thời gian dài thì anh ấy sẽ không vui.”