“Tiên sinh?”
Tiêu Cận Ngôn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đáp: “Ừm, anh đây.”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười, nói: “Sao anh lại đột nhiên không nói gì nữa? Có phải là anh đang làm việc không?”
“Không có gì.” Tiêu Cận Ngôn đáp: “Cẩm Tinh, nếu không có việc gì thì em mau chóng quay lại phòng bệnh đi, được không? Em không nằm trong tầm mắt của anh, anh thật sự thấy không yên tâm.”
Tô Cẩm Tinh khẽ “ừm” một tiếng, đáp: “Bây giờ em sẽ quay lại.”
“Được, ngoan lắm.”
Tô Cẩm Tinh cúp điện thoại xong liền nghe thấy Hà Hiểu Hiểu đang cố tình bắt chước giọng điệu của tiên sinh, hạ thấp giọng xuống, nói một cách cưng chiều: “Được, ngoan lắm… Chậc chậc chậc, nghe mới ngọt ngào làm sao.”
Tô Cẩm Tinh đỏ mặt, phản bác lại: “Đâu có, chỉ là anh ấy không nhìn thấy nên thấy hơi lo lắng thôi.”
Hà Hiểu Hiểu trợn tròn mắt lên, nói: “Không phải chứ, chẳng lẽ anh ta cũng giống Lục Tước, thuộc thể loại làm bạn trai mà cứ như làm bố người ta sao? Không đúng, anh ta như này còn quyết liệt hơn Lục Tước, Lục Tước còn chưa quản tớ chặt như anh ta đâu.”
Tô Cẩm Tinh lại tỏ ra rất thấu hiểu: “Từ nhỏ tiên sinh đã rất cô độc, anh ấy luôn thiếu cảm giác an toàn, không giống Lục Tước.”
Hà Hiểu Hiểu nghe vậy, ngược lại lại thấy hơi đồng tình mà gật đầu: “Cũng đúng, tiên sinh còn nhỏ đã không có bố có mẹ, còn mắc chứng tự kỷ, có lẽ… cậu là tia sáng duy nhất trong cuộc đời của anh ta.”
Lúc trước Tô Cẩm Tinh không biết gì về thân thế của tiên sinh, bây giờ biết rồi, cô liền cảm thấy vô cùng đau lòng và thương xót anh.
Vì thế, cô sẽ cố gắng hết sức có thể để khiến tiên sinh thấy an tâm hơn, cho anh nhiều cảm giác an toàn hơn. Bởi vì cô có thể cảm nhận được một cách mạnh mẽ rằng, tiên sinh thật sự rất sợ mất đi cô.
Trước đây cô lo lắng sức khỏe của mình, lo bệnh ung thư sẽ lại tái phát, bây giờ sức khỏe của cô đã tốt lên rất nhiều, dưới sự chăm sóc của má Phúc, thậm chí cô còn béo hơn một chút, có lẽ… sau khi cắt bỏ một phần phổi, tế bào ung thư cũng không tiếp tục phát triển nữa.
Nếu là như vậy thì cô nhất định sẽ ở bên cạnh tiên sinh dài lâu.
“À đúng rồi Cẩm Tinh à, cậu có biết tên thật của tiên sinh là gì không? Chúng ta cứ luôn gọi anh ta là tiên sinh cứ thấy kỳ kỳ sao ấy.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu đáp: “Hình như anh ấy không thích nói nhiều về thân thế của mình lắm, tớ cũng không hỏi. Lục Tước cũng không nói gì sao?”
“Tớ quên không hỏi mất rồi!” Hà Hiểu Hiểu cảm thấy vô cùng tiếc nuối: “Lúc đầu đáng lẽ ra tớ nên hỏi anh ta rồi mới say goodbye chứ nhỉ. Bây giờ bà đây đã rũ áo ra đi, nếu còn quay lại tìm anh ta để hỏi thì hơi mất mặt.”
Tô Cẩm Tinh bị cô ấy chọc cười, nói: “Không sao đâu, dù anh ấy tên là gì, chỉ cần anh ấy vẫn là tiên sinh là được.”
“Cũng đúng.” Hà Hiểu Hiểu thở dài, đáp: “Cẩm Tinh à, lần này, cậu nhất định phải sống hạnh phúc bên tiên sinh nhé.”
“Nhất định.”
Hà Hiểu Hiểu ôm ngực, cảm thán: “Trước đây nhìn cậu và tên đàn ông cặn bã họ Tiêu kia ở bên nhau, tớ nói thật, lúc đi học hai người luôn gọi nhau âu yếm ngọt ngào khiến ai cũng ngưỡng mộ chết đi được. Ai mà ngờ được là mới có mấy năm thôi, hai người đã đi đến bước đường này, ly hôn, đường ai nấy đi. Đúng là khiến người ta đau lòng.”
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng nói: “Có lẽ, ông trời cũng có sự an bài của mình, suy cho cùng, tớ và Tiêu Cận Ngôn cũng là hữu duyên vô phận.”
“Nhưng có vẻ như ông trời đã quyết tâm khiến cậu trở thành con dâu của nhà họ Tiêu đấy. Tiêu Cận Ngôn vừa đi thì tiên sinh đến. À đúng rồi, Cẩm Tinh à, tớ chưa hỏi cậu, có phải lúc cậu nhìn thấy tiên sinh, cậu rất kinh ngạc đúng không? Bây giờ ngày nào cậu cũng sẽ đối diện với một khuôn mặt giống Tiêu Cận Ngôn như đúc, liệu trong lòng cậu có thấy khó chịu không?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu đáp: “Không đâu, vì tiên sinh là tiên sinh. Anh ấy không phải Tiêu Cận Ngôn.”
“… Cũng đúng.”
“Anh ấy đã nói rồi, anh ấy sẽ không lừa dối tớ. Anh ấy đã nói mình không phải Lục Tước, dù lúc đó mọi mặt của Lục Tước đều rất khớp với anh ấy, anh ấy cũng thật sự muốn nhờ Lục Tước tới để giúp anh ấy chăm sóc tớ. Nhưng anh ấy vẫn không lừa gạt tớ, không phải là không phải. Vì thế lần này tớ rất tin tưởng anh ấy, anh ấy nói mình không phải Tiêu Cận Ngôn, như vậy là đủ rồi.”
Hà Hiểu Hiểu thở dài một tiếng: “Nhưng dù sao anh ta cũng là anh em sinh đôi với Tiêu Cận Ngôn, thật sự có rất nhiều điểm giống với Tiêu Cận Ngôn.”
“Ừm… trước mắt tớ vẫn chưa phát hiện ra những điểm đó.” Tô Cẩm Tinh chuyển chủ đề: “Vậy bây giờ, cậu và Lục Tước… đã chia tay rồi hả?”
“Cũng gần như vậy, dù sao tớ cũng không thích bị anh ta sai khiến nữa.”
“Anh ấy cũng đồng ý sao?”
“Bây giờ anh ta không có thời gian để quản tớ.” Hà Hiểu Hiểu nói: “Gần đây Lục Đình ở nhà làm loạn rất dữ, thỉnh thoảng Lục Tước còn phải về nhà để khuyên can, như vậy cũng tốt, tớ cũng được yên tĩnh mấy ngày.”
Lục Đình làm loạn ở nhà ư?
“Vì chuyện xem mắt hả?”
“Sao cậu biết?” Hà Hiểu Hiểu chớp mắt, hỏi: “Lục Đình nói với cậu à?”
“Anh ta cũng không nói kỹ, chỉ nói vài câu thôi. Lúc trước bà Lục còn từng đến tập đoàn trang sức Duy Nhất một lần, ép anh ta đi xem mắt.”
“Ôi!” Hà Hiểu Hiểu cười khổ, nói: “Tớ nói cho cậu biết này, anh ta với tớ đúng là đồng bệnh tương liên, đều bị người nhà thúc cưới đến bị thần kinh mất. Mẹ anh ta giới thiệu cho anh ta một cô con gái của chủ tịch hội đồng quản trị, ai ngờ cô gái đó theo đuổi anh ta ra tận nước ngoài. Đương nhiên là Lục Đình sẽ không để cô ta được đẹp mặt rồi! Kết quả là lúc quay về, cô gái đó khóc lớn một trận, bà Lục biết Lục Đình quá đáng không giữ thể diện cho cô gái kia nên liền ép anh ta đến tận cửa xin lỗi người ta. Lục Đình đã bùng nổ ngay tại chỗ luôn đó.”
Hóa ra là như vậy.
Chẳng trách Lục Đình lại nôn nóng muốn cô làm bạn gái anh ta đến vậy.
Sợ là anh ta cũng muốn chặn miệng mẹ mình lại.
“Thực ra Cẩm Tinh à, nếu cậu không ở bên cạnh tiên sinh thì ở bên cạnh Lục Đình cũng rất hợp đấy. Hai người đều là nhà thiết kế trang sức, có rất nhiều chủ đề chung, hơn nữa con người anh ta luôn rất cao ngạo, cậu cũng được coi là nhà thiết kế nữ đầu tiên lọt vào mắt xanh của anh ta đấy. Dù sao hôn nhân chẳng qua cũng chỉ là ở bên cạnh nhau sống qua ngày, nếu cậu ở bên cạnh Lục Đình, có nhà họ Lục làm chỗ dựa, muốn lấy lại công ty của bố cậu cũng không phải chuyện gì khó.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Nhưng tớ đã có tiên sinh rồi.”
“Đúng, thế mới nói tên Lục Đình này đúng là xui xẻo, muốn tìm một người làm công cụ để kết hôn cũng không tìm được. Haha.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng cũng quay trở lại phòng bệnh của Lưu Uyển Chân.
Tài xế đang đứng đợi trong lo lắng, vừa nhìn thấy cô, anh ta lập tức báo cáo với người ở đầu dây bên kia: “Ông chủ, cô Tô quay về rồi ạ… có lẽ là không sao, trông cô ấy có vẻ rất vui, còn nói cười với cô Hà. Vâng… vâng, tôi hiểu rồi ạ, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn.”
Cúp điện thoại, tài xế chạy tới, nói: “Xin lỗi cô Tô, vừa nãy tôi đi cầm quà tặng bà chủ cho tiên sinh, không thể ở bên cạnh cô bảo vệ cô được, là tôi không làm tròn chức trách.”
Tô Cẩm Tinh vội vàng nói: “Không sao đâu, là tự tôi muốn đi dạo một chút, không liên quan gì đến anh. Tôi sẽ tự mình nói với tiên sinh chuyện này sau, tôi không trách anh.”
Tài xế cúi đầu nói: “Cô Tô, tiên sinh có nỗi lo lắng của anh ấy, anh ấy thật sự rất lo lắng cho cô.”
“Tôi biết rồi.”
Tài xế nói: “Vậy tôi đứng đợi ở cửa, tôi sẽ không đi đâu nữa, cô và cô Hà vào đi ạ.”
“Được.”
Tô Cẩm Tinh rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho tiên sinh.
[Em đang ở cạnh Hiểu Hiểu, rất an toàn, anh đừng trách tài xế nhé.]
Tiên sinh vẫn gửi tin nhắn trả lời rất nhanh: [Anh không trách anh ta, anh đã mua chút quà cho mẹ em, nhưng bây giờ anh vẫn không thể đích thân đi thăm bà ấy được, xin lỗi em.]
[Không sao đâu, em hiểu mà.]
[Cẩm Tinh, cho anh thêm chút thời gian, đợi anh giải quyết xong chuyện ở bên này, anh sẽ đưa em và bọn trẻ ra nước ngoài sinh sống. Nếu mẹ em đồng ý, anh cũng có thể đưa bà đi cùng chúng ta. Chúng ta sẽ không ở lại đây và bị những thứ phiền phức khác quấy rầy nữa.]
[Vâng.]
[Đợi anh thêm một chút nữa thôi, sẽ không quá lâu đâu, anh hứa đấy. Còn nữa, giúp anh giải thích với mẹ em, đến lúc đó, anh sẽ đích thân giải thích với bà ấy về tất cả.]
[Vâng, em biết rồi.]
Sau đó Tô Cẩm Tinh cất điện thoại, bước vào phòng bệnh.
Tiểu Dương nhìn thấy cô đầu tiên, cậu bé vẫn như chú chim nhỏ đã bay mỏi cánh chỉ muốn về lại tổ mà lao vào lòng cô, luôn miệng nói nhớ cô.
“Mẹ! Khi nãy chú tài xế cầm rất nhiều quà đến, đều là bố mua cho bà ngoại đó ạ!” Hễ nhắc đến bố là Tiểu Dương lại vui vẻ hớn hở: “Bà ơi bà xem này, cháu đã nói bố là siêu anh hùng rồi mà.”
Lưu Uyển Chân nhìn những món quà xếp đầy trong phòng bệnh, cũng thấy hơi ngạc nhiên, nói: “Cẩm Tinh, vừa nãy con nói… người trong lòng con thật sự tồn tại hả?”
“Đương nhiên rồi mẹ.” Tô Cẩm Tinh khẽ cười, đáp: “Con đã bao giờ lừa mẹ chưa ạ?”
“Người đó… là một chàng trai trẻ ư?”
Lưu Uyển Chân cũng đọc được những tin tức về Dương Tuyết Duyệt, biết được chuyện trước kia cô ta hay qua lại với những gã đàn ông lớn tuổi mà lắm tiền nên nhất thời cũng thấy không chắc chắn.
Tô Cẩm Tinh cười đáp: “Anh ấy ba mươi tuổi, chắc cũng được coi là trẻ ạ.”