Lưu Uyển Chân không nhịn được nữa, nước mắt tí tách rơi. Bà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé, giọng nói nghẹn ngào: “Không sao, bà ngoại không đau, Tiểu Dương ngoan lắm.”
Bà ngẩng đầu lên nói với Tô Cẩm Tinh: “Đứa nhỏ này trông giống Cận Ngôn y đúc …”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, điểm này cô chưa bao giờ kiêng dè.
Chuyện giữa cô và Tiêu Cận Ngôn, cho dù ai yêu cũng được, hận cũng được, biến thành người xa lạ cũng thế, cô không hề muốn liên lụy đến con trẻ.
Tiêu Cận Ngôn thực sự là bố ruột của Tiểu Dương và Viên Nguyệt, cô cũng sẽ nói rõ ràng đầu đuôi cho các con, tương lai các con lựa chọn thế nào đó là tự do của bọn chúng.
Tiểu Viên Nguyệt trong lòng cô dường như cũng rất vui vẻ, vươn bàn tay nhỏ bé quơ quơ trong không khí. Lưu Uyển Chân nhẹ nhàng giơ một ngón tay ra, được bàn tay nhỏ xinh của cô bé túm lấy, hai bà cháu đều cười vô cùng rạng rỡ.
Lưu Uyển Chân hít một hơi, nói: “Con bé này trông lại rất giống con.”
“Giống con, cũng giống bố nó.” Tô Cẩm Tinh cười khổ nói: “Có lẽ là gen của nhà họ Tiêu khá mạnh, nhà họ Tô chúng ta phải chịu thiệt một chút rồi.”
Lưu Uyển Chân nín khóc mỉm cười an ủi cô: “Không sao, mặc kệ là giống ai cũng đều là con của con. Hơn nữa thật ra Cận Ngôn cũng không đến nỗi nào, chỉ là,… Haiz, hồ đồ quá.”
“Không sao đâu mẹ, về sau anh ta đi đường của anh ta, con đi đường con. Con sẽ nuôi dạy hai đứa thật tốt.”
“Ai lần đầu làm mẹ cũng phải học hỏi dần dần. Thế này đi, bây giờ mẹ đi tìm bác sĩ xin được xuất viện. Một mình con chăm hai đứa chắc chắn không kham nổi, mẹ phải đi giúp con. Chính con còn đang là trẻ con, sao mà nuôi nổi hai cục cưng này được chứ…”
Tô Cẩm Tinh vội vàng ngăn cản bà: “Mẹ, con hai mươi sáu tuổi rồi mà.”
“Hai mươi sáu tuổi thì cũng là trẻ con.” Lưu Uyển Chân không khỏi cười khổ một tiếng: “Tiểu Tinh Tinh của mẹ đã hai mươi sáu rồi, ôi trong trí nhớ của mẹ con vẫn là cô nhóc tùy hứng, nói muốn học thiết kế trang sức, một mình chạy đến Milan. Một cô gái một thân một mình ở nơi đất khách quê người, bố con lo đến nỗi cả đêm không ngủ được. Cũng may lúc đó có Cận Ngôn, nó có thể thường xuyên qua đó thăm con…”
Lưu Uyển Chân nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, nhanh chóng lấp đi: “Bỏ đi bỏ đi, không nhắc đến nó nữa, đều là chuyện quá khứ rồi. Tiểu Tinh Tinh à, vậy bây giờ con định tính thế nào?”
“Con chuẩn bị làm thủ tục ly hôn với Tiêu Cận Ngôn, nếu mà còn không làm nữa, con sợ Dương Tuyết Duyệt lại nổi lên ý đồ xấu xa.”
Lưu Uyển Chân gật đầu lia lịa: “Tiểu Tinh Tinh à, chuyện này… Xét cho cùng đều là do mẹ. Nếu không phải mẹ một lòng muốn giúp cậu con thì tâm huyết cả đời của bố con cũng sẽ không đến nỗi bị ông ta cướp đi, hiện giờ không biết còn phải thất vọng cỡ nào.”
Lưu Phấn từ nhỏ đã không học hành không nghề nghiệp, toàn bộ đều dựa vào anh rể giúp đỡ. Ở công ty cũng chỉ làm một vị trí nhàn hạ, còn cả ngày chỉ nghĩ chuyện chén chú chén anh. Đừng nói là quản lý, ngay cả sản nghiệp nhà họ Tô có bao nhiêu ông ta còn chẳng biết.
Người như thế mà có thể quản lý công ty tốt được mới lạ.
Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý trước nhưng chợt nghe thấy tâm huyết cả đời của bố bị hủy hoại trong tay ông ta, Tô Cẩm Tinh vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn.
Lưu Uyển Chân tiếp tục kể: “Còn cả nhà họ Tiêu, không biết bây giờ đã thành bộ dạng gì rồi, mẹ không biết còn có thể khuyên bảo ông ta được không, trả lại nhà họ Tiêu cho Cận Ngôn. Dù sao đó cũng là sản nghiệp của bố mẹ nó. Điểm này mẹ cứ cảm thấy vẫn hơi có lỗi với Cận Ngôn.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Mẹ, đợi con và Tiêu Cận Ngôn làm xong thủ tục li hôn, đưa Tiểu Dương đi học rồi con sẽ dành thời gian để xử lý việc này. Trong tay con vẫn còn có cổ phần mà bố để lại, cậu đừng hòng ngăn cản con tham gia vào ban giám đốc của công ty.”
“Nhưng mà Tiểu Tinh Tinh, dù sao con cũng là một cô gái, ông ta vẫn là cậu của con, mẹ sợ con phải chịu ấm ức…”
Tô Cẩm Tinh bình tĩnh nhếch khóe môi: “Mẹ, ai khiến cho ai phải chịu ấm ức còn chưa biết được đâu. Hơn nữa cho dù tài sản của bố con còn lại bao nhiêu đi nữa, đó cũng là đồ mà bố đã để lại cho con, con chắc chắn phải lấy lại. Về phần nhà họ Tiêu, con cũng sẽ trả lại cho Tiêu Cận Ngôn. Đến lúc đó sẽ thật sự đặt dấu chấm hết, xóa bỏ chuyện cũ.”
“Tiểu Tinh Tinh, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, mẹ thật sự không quan tâm đến những thứ đó. Mẹ chỉ mong con có thể bình yên hạnh phúc là được rồi. Bây giờ con đang sống ở đâu? Chăm con có mệt không? Tiền… có đủ dùng không?”
Tô Cẩm Tinh cầm tay mẹ, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ, hiện tại con…”
Ting ting ting…
Chuông điện thoại vang lên.
Tô Cẩm Tinh nhíu mày nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại.
Lưu Uyển Chân nói: “Con nghe điện thoại trước đi, không vội mà.”
Tô Cẩm Tinh đi ra ban công nghe điện: “Alo, tổng giám đốc Lục?”
“Tô Cẩm Tinh, cô làm cái gì thế?” Điện thoại vừa mới nhấc máy đã nghe thấy tiếng rít lên phẫn nộ của Lục Đình: “Tôi mới đi công tác có một tuần trở về mà bọn họ đã bảo với tôi là cô từ chức rồi? Cô coi trang sức Duy Nhất của tôi là chỗ nào? Muốn đến là đến muốn đi là đi hả? Tôi nói cho cô biết, hiện tại cô lập tức quay về công ty cho tôi, ngay và luôn!”
Lục Đình là một người rất nóng nảy, hơn nữa chuyện xin nghỉ việc này thật sự là cô hơi đường đột.
Cô nhẹ nhàng giải thích: “Tổng giám đốc Lục, thật sự rất xin lỗi anh, tôi có vài chuyện riêng cần phải xử lý nên mới không thể không xin nghỉ. Có điều những đồ trang sức thiết kế cho lần hợp tác với Katrina tôi đã làm xong đâu đấy cả rồi. Nếu như có chỗ nào không ổn ngài có thể nói với tôi, tôi sẽ dốc sức phối hợp sửa chữa.”
“Cô ta rất vừa lòng.”
“Ồ ồ, vậy là tốt rồi…”
“Nhưng mà tôi cực kỳ không hài lòng!” Lục Đình tức không chịu được: “Tô Cẩm Tinh, có phải cô cảm thấy tôi tỏ tình với cô là đang quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ không? Vì vậy để trốn tránh tôi nên cô mới vội vã xin nghỉ như thế?”
“Không phải đâu tổng giám đốc Lục, ngài hiểu nhầm rồi…”
“Không phải?” Lục Đình càng tức giận hơn: “Vậy thì là do cái tên tiên Sinh chó má nào đó mà cô nói phải không? Cảm thấy giữa tôi và cô có chuyện, không chịu nổi nên ép cô phải nghỉ việc à? Cô gọi anh ta ra đây, tôi muốn đích thân đối mặt đối chất với anh ta! Tôi rất tán thưởng, rất yêu thích cô, nhưng đây đâu phải phạm pháp đúng không? Dựa vào đâu mà anh ta yêu cầu cô phải tự chặt đường kiếm sống của mình, chỉ vì một chút lòng tự trọng đàn ông kia của anh ta sao?”
…Càng nói càng quá đáng.
Tô Cẩm Tinh hít sâu một hơi, giải thích với anh ta: “Tổng giám đốc Lục, chuyện tôi muốn xin nghỉ không liên quan gì đến tiên sinh, là nhà tôi có chuyện cần tôi quay về xử lý.”
“Không phải vì anh ta hả? Vậy…” Giọng điệu Lục Đình đã lập tức dịu lại: “Vậy cũng không được. Cô đột ngột rời đi như thế, các nhà thiết kế của công ty hoàn toàn không đủ nhân số, tổn thất rất nhiều đơn đặt hàng. Tổn thất này ai gánh được hả?”
Tô Cẩm Tinh nghĩ ngợi một chút, nói: “Hay là thế này đi, sau này tôi có thể lên ý tưởng vẽ ra năm bộ thiết kế cho trang sức Duy Nhất, coi như là bồi thường cho việc tôi xin nghỉ bất ngờ, ngài cảm thấy như thế có được không?”
“Cô bớt gọi ngài nọ ngài kia đi, nghe chẳng tự nhiên gì cả. Hơn nữa cô nên biết rõ tôi không thiếu tiền, mất đơn hàng thì cứ mất thôi, coi như tôi để bên tiếp thị chịu đói vậy.”
“Tổng giám đốc Lục, vậy ngài… Vậy anh muốn tôi làm thế nào?”
Lục Đình nói: “Hai con đường, hoặc là cô quay về làm việc hoặc là tôi và tên tiên sinh chó má gì đó cạnh tranh công bằng. Cuộc đời này của Lục Đình tôi vẫn là lần đầu tiên theo đuổi con gái, không thể nào lại kết thúc lãng xẹt như thế được. Ngay cả theo đuổi còn chưa làm gì đã trượt từ vòng gửi xe rồi, quá mất mặt!”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy hơi mệt mỏi: “Tổng giám đốc Lục, tôi với anh thật sự không hợp đâu.”
“Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ, dáng vẻ đều rất ưa nhìn, có cái gì mà không hợp hả?”
“Tôi có con rồi.”
“Tôi biết mà! Tôi đâu có để ý.”
“Hai cháu cơ.”
“Hơ, một bé tôi cũng không quan tâm, hai bé lại càng không thành vấn đề.”
“Nhưng mà tôi đã có người mình thích.”
“Aizz, từ từ.” Lục Đình bảo dừng lại: “Cô không cần phải vội vàng quyết định như thế, mọi người đã nói rồi muốn mua hàng tốt phải đi chọn nhiều nơi. Tuy rằng tôi không phải hàng hóa, nhưng mà tôi cảm thấy cô cũng nên so sánh một chút. Có nói thế nào thì ở thành phố H này tôi cũng tính là ông chồng mẫu mực của ngàn vạn thiếu nữ nhỉ? Tôi nói thế này với cô nhé, ở thành phố H, ngoài Tiêu Cận Ngôn, còn cả anh trai tôi, ngoài hai người đó ra, chắc chắn tôi là người đẹp trai nhất thành phố H.”
“…”
“Nhưng mà với anh trai tôi thì cô không có cửa đâu, cuộc đời này của anh ấy đã nằm trong tay cô Hà Hiểu Hiểu ngờ nghệch kia rồi. Còn về Tiêu Cận Ngôn… tôi nhớ không phải cô đã ly hôn với anh ta rồi hay sao?”
“Đúng.”
“Vậy cô còn có gì mà phải do dự nữa chứ! Cho dù sắp xếp theo thứ tự, vậy cũng nên chọn tôi chứ? Tôi không tin ngoài tôi ra còn ai có điều kiện càng tốt hơn càng phù hợp với cô hơn là tôi?”
Tô Cẩm Tinh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Có.”
“Ai vậy?”
“Tiên sinh.”
“Không thể nào.” Lục Đình tràn đầy tự tin nói: “Trừ khi tên tiên sinh chó má gì đó kia là một trong hai người anh trai tôi hoặc là Tiêu Cận Ngôn, nếu không thì hoàn toàn không có khả năng.”