“Cận Ngôn, tôi vẫn luôn nghĩ, nếu trên đời này không có Dương Tuyết Duyệt dùng trăm phương ngàn kế cố tình tiếp cận anh thì không biết sau vụ tai nạn kia, anh và Tô Cẩm Tinh sẽ như thế nào?”
Tiêu Cận Ngôn nghe mà ngẩn người.
Nếu không có Dương Tuyết Duyệt…
Lục Tước nói: “Bố cô ấy say rượu lái xe gây nên cái chết của bố mẹ anh, anh sẽ tha thứ cho cô ấy chứ? Nếu anh tha thứ cho cô ấy thì sẽ có lỗi với người bố người mẹ đã khuất của mình, nếu anh không tha thứ cho cô ấy… anh có thể sống tốt không?”
Tiêu Cận Ngôn cảm thấy trong lòng như đang nghẹn lại, ngột ngạt khó chịu, một tay anh tháo lỏng cà vạt ở cổ áo ra mới thấy dễ thở hơn một chút.
“Nếu giữa tôi và Tiểu Tinh Tinh không có sự xuất hiện của người khác, thì tôi nghĩ… hẳn là tiên sinh sẽ đến sớm hơn một chút.”
Tiêu Cận Ngôn hận Tô Cẩm Tinh, nhưng tiên sinh lại yêu cô mười năm, tình yêu đó như đã thấm vào xương tủy, khắc cốt ghi tâm.
Không như bây giờ, tiên sinh đến muộn sáu năm nên tất cả những tổn thương đã thành hình.
Việc đã qua như bát nước đã đổ xuống đất, không cách nào cứu vãn được, dù ngày nào anh cũng giả bộ như mình không phải là người gây nên những sự việc đó, những thương tổn đó, nhưng hiện thực đang bày ra trước mắt, anh đã không còn đường để chạy trốn.
Trước lúc rời đi, cuối cùng Lục Tước cũng nói ra những lời mà anh ta vẫn luôn cất sâu trong đáy lòng: “Cận Ngôn, anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý, thân phận của anh có quá nhiều sơ hở, sớm muộn gì Tô Cẩm Tinh cũng biết được chân tướng thôi.”
Tiêu Cận Ngôn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sắc trời đã hửng sáng, những đám mây ở đằng xa kia được những tia nắng đầu tiên của ngày mới nhuộm vàng.
“Qua được ngày nào thì hay ngày ấy thôi.”
…
Sau khi đứng trước cửa quán bar một lúc lâu, điện thoại của anh đổ chuông.
Là Tô Cẩm Tinh gọi đến.
Nhưng, tiếng chuông lại vang lên từ một chiếc điện thoại khác của Tiêu Cận Ngôn.
“Alo?”
“…”
“Tiểu Tinh Tinh?”
Giọng Tô Cẩm Tinh hơi nghi hoặc: “Anh là ai?”
Tiêu Cận Ngôn thấy hơi khó hiểu: “… Tiểu Tinh Tinh, em làm sao thế?”
“Tiên sinh?” Tô Cẩm Tinh ngập ngừng thốt ra cái tên đó: “Giọng của anh, rõ ràng là tiên sinh mà. Tiên sinh, là anh sao? Sao anh lại nhận điện thoại của Tiêu Cận Ngôn.”
Tiêu Cận Ngôn như bừng tỉnh.
Mỗi lần đi gặp cô, anh đều cố ý hút một điếu thuốc để khiến giọng của bản thân nghe trầm khàn hơn, khiến cô tin chắc rằng anh là tiên sinh, không có liên quan gì đến Tiêu Cận Ngôn.
Nhưng khi nãy ở trong quán bar, anh đã hút thuốc.
Tiêu Cận Ngôn tắt micro, hắng giọng để điều chỉnh lại, cố ý khiến giọng mình nghe cao hơn một chút, sau khi xác định anh đang dùng giọng của “Tiêu Cận Ngôn” mới đưa điện thoại lên tai tiếp tục cuộc gọi.
Tô Cẩm Tinh ở đầu dây bên kia vẫn đang thấy vô cùng khó hiểu: “… Rốt cuộc anh là ai? Anh lên tiếng đi? Alo?”
“Tiểu Tinh Tinh, anh là Tiêu Cận Ngôn.”
Lần này, giọng Tiêu Cận Ngôn đã không có gì khác so với thường ngày.
Tô Cẩm Tinh khựng lại vài giây, sau đó hỏi: “Thật sự là anh sao?”
“Đây là điện thoại của anh, không phải là anh thì còn có thể là ai?” Tiêu Cận Ngôn cố ý nói: “Em bấm nhầm số đúng không? Có phải là em định gọi cho vị tiên sinh kia của em, nhưng lại bấm nhầm số của anh?”
“Không có, tôi định gọi cho anh đấy.” Tô Cẩm Tinh khẳng định chắc nịch: “Tôi muốn nhắc nhở anh một chút, thời gian hòa giải trước khi ly hôn là ba mươi ngày, hy vọng anh có thể sắp xếp thời gian ổn thỏa, đừng để đến lúc đó lại đột nhiên nói bận không đến được. Lần này không ly hôn được sẽ phải đợi thêm ba mươi ngày nữa, tôi không trì hoãn thêm được, Dương Tuyết Duyệt của anh cũng vậy.”
“… Em gọi điện thoại tới là để nhắc nhở anh chuyện ly hôn sao?”
“Nếu không thì sao? Bây giờ tôi và anh đã là người xa lạ, ngoài chuyện làm thủ tục ly hôn ra, chúng ta đã không có gì cần liên hệ với nhau nữa.”
Tiêu Cận Ngôn hít một hơi thật sâu: “Tiểu Tinh Tinh…”
“Chủ tịch Tiêu, sau này anh hãy gọi tôi là cô Tô, cách gọi này phù hợp với quan hệ hiện tại của chúng ta.”
“… Em chỉ muốn tiên sinh gọi mình như vậy thôi sao?”
“Không liên quan gì đến anh.”
“Em… thích anh ta đến vậy ư?”
Tô Cẩm Tinh thở dài, nói: “Tiêu Cận Ngôn, tôi thích anh ấy hay là ai khác đều là chuyện của tôi. Dù sao anh cũng là bố của Tiểu Dương và Tiểu Viên Nguyệt, tôi rất biết ơn anh đã đưa chúng đến cuộc đời tôi, nhưng chỉ giới hạn ở đó thôi. Anh nói muốn bồi thường cho tôi, nhưng hai đứa trẻ đã là sự bồi thường lớn nhất mà anh dành cho tôi rồi, tôi không cần gì khác.”
Lúc nói những lời đó, giọng cô rất bình thản và xa cách, không hề có sự oán hận, thật sự giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.
Tô Cẩm Tinh nói tiếp: “Còn nữa, về vụ tai nạn của bái trai bác gái Tiêu, tiên sinh đã giúp tôi điều tra, tôi sẽ chứng minh sự trong sạch của mình, cũng sẽ chứng minh sự trong sạch của bố tôi. Tài sản ban đầu của nhà họ Tiêu, như tôi đã nói, tôi sẽ trả lại cho anh, sẽ không nuốt lời.”
“… Được.”
“Chúng ta dây dưa với nhau cũng chỉ có hai chuyện là bọn trẻ và vụ tai nạn đó, bây giờ cũng đã thương lượng ổn thỏa rồi, anh còn gì muốn bổ sung không?”
“Không có.”
“Vậy thì tốt, hi vọng đến lúc đó anh có thể mang đầy đủ giấy tờ, đến đúng giờ, hai chúng ta giải quyết xong sớm giải thoát cho nhau sớm. Cứ như vậy đi, tôi cúp máy trước đây.”
“Đợi đã Tiểu Tinh Tinh…”
“Tiêu Cận Ngôn, đừng gọi tôi như vậy nữa được không?”
Anh khẽ cười, nhưng nụ cười còn khó coi hơn là khóc: “Đây là lần cuối cùng anh gọi em như vậy, sau này… sẽ không thế nữa, anh hứa đấy.”
“Ừm…” Tô Cẩm Tinh cũng hơi cảm khái, thở dài một tiếng, hỏi: “Vừa rồi anh gọi tôi lại là muốn nói gì?”
“Không có gì, chỉ là anh muốn gọi em thêm lần nữa.”
“…”
Tiêu Cận Ngôn cười: “Bây giờ đã gọi rồi, không còn chuyện gì nữa, em cúp máy trước đi.”
Tô Cẩm Tinh không nói gì.
Nhưng cô cũng không cúp máy.
Cả hai đều có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Bầu không khí yên lặng, rõ ràng đây là thời điểm tốt để nói ra hết những điều muốn nói, nhưng cả hai đều đè nó lại trong lòng, không nói gì cả.
Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng Tô Cẩm Tinh sụt sịt mũi, sau đó cô cúp điện thoại.
Tút tút tút…
Tận đến khi trong điện thoại vang lên âm báo, Tiêu Cận Ngôn mới bỏ điện thoại xuống.
Bọn họ, cứ như vậy đi.
May là, vẫn còn tiên sinh.
Không biết có phải là do sự ngầm hiểu trong mười mấy năm quá không mà lúc này, chiếc điện thoại của tiên sinh đã đổ chuông.
Số điện thoại này chỉ có Tô Cẩm Tinh và má Phúc biết.
Người gọi đến là má Phúc.
Anh vội vàng cúp máy, châm vội một điếu thuốc, rít mấy hơi mạnh đến nghẹn cả phổi.
Tiêu Cận Ngôn ho mạnh vài tiếng, đợi đến khi giọng đã trở nên khàn hơn, anh mới gọi lại.
“Má Phúc, có chuyện gì vậy? Vừa nãy tôi đang bận việc.”
Má Phúc không nghĩ gì nhiều, chỉ là giọng nói có phần hơi lo lắng: “Tiên sinh, khi nãy không biết cô Tô gọi điện cho ai mà gọi xong, cô ấy liền tự khóa mình trong phòng, hình như còn khóc. Tôi hơi lo lắng, có phải là mẹ cô ấy ở bệnh viện xảy ra chuyện gì không? Cô ấy khóc nghe đau lòng lắm, tiên sinh có thể giúp cô ấy không?”
Tiêu Cận Ngôn hít một hơi thật sâu, trong lòng đã hiểu ra.
Tình cảm hơn mười năm, đã từng ngọt ngào, từng quấn quýt bên nhau, từng nương tựa dựa dẫm vào nhau, sau đó lại từng đổ vỡ, từng oán hận, từng tuyệt vọng.
Dù sao cô cũng là một cô gái hai mươi sáu tuổi, làm sao cô có thể dửng dưng bình thản như không có chuyện gì?
Hơn nữa anh còn biết, cô khóc không phải là vì Tiêu Cận Ngôn, mà là vì cô đã từng dành cho Tiêu Cận Ngôn những gì tốt đẹp nhất của bản thân.
“Không sao đâu, mẹ cô ấy rất khỏe, bệnh tình cũng đang dần chuyển biến tốt.”
“Thế à…” Má Phúc vẫn rất lo lắng: “Tiên sinh, vậy cậu có biết tại sao cô Tô lại khóc không?”
“Tôi biết.”
“Vậy tiên sinh nói cho tôi biết đi, tôi sẽ đi an ủi cô ấy.”
“Má Phúc.” Tiêu Cận Ngôn nhẹ nhàng nói: “Cẩm Tinh là một cô gái mạnh mẽ, tự cô ấy có thể đứng dậy và bước ra khỏi nỗi buồn. Hơn nữa… chuyện này, khuyên nhủ và an ủi là việc làm vô tác dụng nhất, chi bằng cứ để cô ấy yên tĩnh một lúc đi.”
Má Phúc như hiểu như không, đáp: “Tiên sinh, hôm nay cậu lại đi rất sớm, cô Tô hơi thất vọng.”
“Ừm, sau này tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy đến khi cô ấy tỉnh dậy mới đi.”
Má Phúc cũng coi như là đã thấy yên tâm hơn: “Vậy thì tốt, lát nữa tôi sẽ đi nói cho cô Tô biết, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.”
Cúp điện thoại, má Phúc liền xắn tay áo lên, quay trở vào phòng bếp, chuẩn bị bữa trưa cho bọn trẻ.
Tô Cẩm Tinh đã đẩy cửa phòng ngủ, bước ra ngoài, nhìn thấy má Phúc, cô hơi lúng túng mà lấy tay lau nước mắt trên má, rồi cười gượng gạo rồi nói: “Má Phúc, chào buổi sáng.”
Má Phúc nở nụ cười thật tươi, nói: “Cô Tô, chào buổi sáng. Vừa nãy tiên sinh gọi điện tới, nói có việc bận nên mới đi sớm như thế, nhưng sau này tiên sinh sẽ ở bên cạnh cô cho đến khi cô tỉnh dậy mới rời đi. Nếu cậu ấy đã hứa thì chắc chắn cậu ấy sẽ làm được, cô đừng đau lòng nữa. Trưa nay má Phúc sẽ làm hoành thánh cho cô, cô thích ăn vị nào tôi sẽ làm cho cô ăn.”
Trong lòng Tô Cẩm Tinh thấy rất ấm áp, khẽ gật đầu: “Vâng, cảm ơn bác.”
“Ôi chao, cô Tô đừng nói chuyện khách sáo như vậy.” Má Phúc vào phòng bếp, vừa chuẩn bị nguyên liệu vừa nói: “À đúng rồi cô Tô à, hôm nay giọng của tiên sinh nghe hơi khan khác, không giống trước đây lắm…”
“Sao lại không giống ạ?”
“Tôi cũng không biết diễn tả như nào, hình như là… thanh và trong hơn lúc trước chăng? Nhưng cũng có thể là nói qua điện thoại khiến giọng không thật, không có gì đâu, cũng có thể là tôi nghe nhầm.”