“… Trên thực tế cũng không khác gì mấy. Bác sĩ nói rằng đó là một chứng rối loạn tâm thần do căng thẳng. Nói chính xác, tôi thực sự có nhân cách thứ hai, nhưng mà đó cũng là tôi.”
“Quay lại thời gín mà anh toàn tâm toàn ý yêu Tô Cẩm Tinh, anh có nhớ câu đầu tiên anh nói khi đến tìm tôi là gì không?”
Tiêu Cận Ngôn cười khổ: “Tôi nhớ, câu đầu tiên khi tôi tìm tới anh là - cho tôi một điếu thuốc.”
Lục Tước thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Đêm hôm đó anh chẳng nói lời nào mà cứ hút thuốc, vừa ngắm sao vừa hút thuốc. Suốt cả đêm, một đống tàn thuốc. Tôi thật sự sợ anh sẽ hút đến chết ở nhà của tôi ấy chứ.”
Nghĩ đến đêm hôm đó, Tiêu Cận Ngôn cười khẽ: “Nhưng bầu trời đầy sao đêm đó thật sự rất đẹp.”
“Đúng, đẹp, nhưng cuối cùng tôi còn phải dùng cả một chai nước hoa Cologne để che đi mùi khói trên người đấy!”
“Không còn cách nào, phổi cô ấy không tốt, ngửi thấy mùi thuốc lá sẽ bị ho, tôi không thể để cô ấy ngửi thấy mùi thuốc lá.”
Lời này càng nghe lòng càng chua xót.
Lục Tước nói: “Thực ra, tôi hiểu rằng mặc dù lúc đó anh hận cô ấy, nhưng anh vẫn yêu cô ấy từ sâu thẳm trong lòng. Cận Ngôn, tôi đã từng cho rằng câu chuyện của tôi với Hà Hiểu Hiểu đã đủ gập ghềnh, không ngờ đến anh lại càng bấp bênh hơn. Phải rồi, anh tỉnh lại khi nào vậy?”
“Khi tôi đoán ra Dương Tuyết Duyệt và mẹ cô ta mới là thủ phạm gây nên vụ tai nạn xe hơi.”
Lục Tước giật mình: “Thật sự là cô ta?”
“… Ừm.” Tiêu Cận Ngôn đau lòng vuốt mặt: “Hiện giờ tôi thật sự vô cùng biết ơn bản thân với tư cách tiên sinh, nhân cách này đã để lại cho tôi và Tiểu Tinh Tinh một con đường vãn hồi. Lúc trước là do tôi quá ngốc, nếu không phải lần đó “tôi” đột ngột xuất hiện và can thiệp vào cuộc đời cô ấy, thì cả đời này của tôi với Tiểu Tinh Tinh cuối cùng chỉ có thể kết thúc trong bi kịch."
Lục Tước thổn thức mấy tiếng: “Nhưng mà… bây giờ cô ấy vẫn rất bài xích anh.”
“Nhưng cô ấy thích tiên sinh, không phải sao?”
“Nhưng mà anh nắm chắc được bao nhiêu phần rằng khi cô ấy biết anh chính là tiên sinh, thì cô ấy có thể tha thứ cho anh và thậm chí chấp nhận anh?”
Nói đến đây, vẻ rạng rỡ trong mắt Tiêu Cận Ngôn tối sầm lại.
Cô đã nói rằng cô có thể chấp nhận anh trong bất kỳ thân phận nào, miễn là anh không phải Tiêu Cận Ngôn.
Chỉ cần không phải là Tiêu Cận Ngôn, ai cũng có thể.
Tiêu Cận Ngôn không khỏi cười khổ, trước đây anh đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với Tiểu Tinh Tinh, bây giờ cô có bài xích mình ra sao đi nữa thì điều này anh cũng có thể lý giải được.
“Không chắc, nhưng mà…” Giọng anh trầm thấp mà hèn mọn: “Tôi không muốn buông tay.”
“Không sao đâu Cận Ngôn, tôi hiểu tâm trạng của anh. Không lâu về trước, tôi cũng có tâm trạng giống y như anh bây giờ. Nhưng Cận Ngôn, anh nghĩ cho kỹ đi, anh định cứ như vậy mà lấy thân phận tiên sinh ở bên cạnh cô Tô cả đời sao? Chỉ có thể gặp cô ấy vào ban đêm, ban ngày lại không thể gặp mặt trực tiếp, anh cam lòng không?”
Tiêu Cận Ngôn mím chặt môi, trầm ngâm nói: “Chờ tôi xử lý tốt việc này, để mọi chuyện trở lại quỹ đạo ban đầu của nó, tôi sẽ đi gặp cô ấy.”
“Quỹ đạo ban đầu là gì?”
“Giúp cô ấy đoạt lại nhà họ Tô, tìm ra sự thật của vụ tai nạn xe hơi, khiến kẻ chủ mưu phải trả giá tương xứng, cho Tiểu Tinh Tinh danh phận chính thức.”
“Vậy đứa bé trong bụng Dương Tuyết Duyệt thì sao, anh thật sự định để cô ta sinh ra à?” Khi Lục Tước nói đến đây, anh ta vẫn không hiểu nổi: “Cận Ngôn, tại sao anh lại để cho Dương Tuyết Duyệt mang thai chứ?"
Giọng nói của Tiêu Cận Ngôn trở nên yếu ớt và mỏi mệt: “Cô ta… đã tính toán thời gian rồi bỏ thuốc.”
“Bỏ thuốc?” Lục Tước ngạc nhiên nói, nhưng sau đó bình tĩnh lại rất nhanh: “Cận Ngôn, tôi nghĩ anh nên điều tra kỹ chuyện này. Hiểu Hiểu từng nói với tôi rằng trước đó có một lần cô ấy đã gặp Dương Tuyết Duyệt trong bệnh viện, nghe được rõ ràng rành mạch là bác sĩ nói cô ta đã không thể mang thai được nữa. Tôi cảm thấy chuyện cô ta mang thai không chỉ đơn giản là bỏ thuốc thôi đâu. Nếu chỉ có một mình cô ta thì thôi, nhưng anh đừng quên rằng phía sau cô ta còn có một người mẹ bày mưu tính kế cho cô ta!"
Vương Gia Linh này đẳng cấp hơn rất nhiều so với Dương Tuyết Duyệt.
Vụ tai nạn xe hơi lúc trước, và cả việc Dương Tuyết Duyệt cố ý bước vào cuộc đời anh, đều là do Vương Gia Linh đứng phía sau bày mưu tính kế.
Còn cả việc Tiểu Dương bị nhiễm trùng huyết bẩm sinh, Viên Nguyệt uống nhầm rượu…
Một mình anh sụp đổ thì cũng thôi, nhưng nghĩ đến bọn trẻ đã phải chịu quá nhiều khốn khổ dưới tay của hai mẹ con này, Tiêu Cận Ngôn không kiềm chế được mà nghiến răng nghiến lợi, dần dần siết chặt tay cầm điện thoại.
“Cô ta và mẹ cô ta, tôi sẽ không buông tha một người nào.”
Lục Tước ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên có hơi hoảng hốt, giọng nói chợt nhỏ lại: “Hiểu Hiểu tỉnh rồi, tôi cúp máy trước đây. Hiện tại tôi sẽ giúp anh giữ bí mật chuyện này, chờ anh tìm được cơ hội thích hợp rồi nói sau.”
“Được rồi, vất vả cho anh rồi, người anh em.”
Lục Tước thấp giọng nói, giọng điệu lại rất mơ hồ và suиɠ sướиɠ: “Khụ khụ, không vất vả, ngược lại là tôi nên cảm ơn anh, nếu không phải vì chuyện lần này của anh, tôi và Hiểu Hiểu… chẳng biết phải lãng phí mất bao nhiêu thời gian… Không nói nữa, tôi cúp máy trước, phải đi nấu ăn cho cô bé đó rồi.”
Nghe tin người anh em tốt cuối cùng cũng có một kết thúc tốt đẹp với người con gái mình yêu, tâm trạng Tiêu Cận Ngôn cũng cảm thấy được chữa lành rất nhiều.
Không sao đâu.
Anh tự nhủ, sẽ sớm thôi, chờ đến khi mọi thứ đã đến hồi kết thúc, anh muốn tìm Tiểu Tinh Tinh của mình trở về.
“Ôi, phải rồi Cận Ngôn, tôi quên nói với anh một chuyện, hai ngày nay Hiểu Hiểu vẫn cứ quấn quýt lấy tôi hỏi bóng hỏi gió về chuyện người anh song sinh của anh. Có thể hai người họ đã hoài nghi tiên sinh có liên quan tới người anh song sinh của anh rồi, anh… hãy suy nghĩ kỹ một chút xem phải đối mặt với cô Tô như thế nào đi. Lỡ như cô ấy thật sự không muốn chấp nhận anh, anh có thể dùng danh nghĩa anh trai anh mà tiếp tục ở bên cạnh cô ấy. Dù sao anh ấy đã…”
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ lại.”
…
Trong phòng bệnh, Tô Cẩm Tinh nghe y tá kể cho cô nghe từng phương pháp điều dưỡng, còn cẩn thận ghi chú lại.
Bản thân cô vốn thông minh và phản ứng nhanh, chẳng mấy chốc đã học hiểu được hết.
“Cô y tá, cô có tăm bông không?”
Cô y tá gật đầu: “Cô cần tăm bông làm gì?”
“Tôi nhớ là sau khi giải phẫu gây mê toàn thân thì không thể uống nước, có khát nước thì chỉ có thể dùng tăm bông thoa lên môi thôi.”
Y tá có chút bất ngờ: “Ngay cả cái này mà cô cũng biết à? Cô cũng học y sao?”
Tô Cẩm Tinh cười lắc đầu: “Không phải, tôi đang học ngành thiết kế trang sức. Biết cái này cũng chỉ là vì… bệnh lâu rồi trở thành bác sĩ thôi.”
Y tá an ủi cô: “Đừng lo lắng, ông cụ đã phẫu thuật đặt stent tim rất thành công, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là được.”
“Được, cảm ơn.”
Y tá cầm tăm bông cho cô, còn cười nói đùa với ông cụ Tiêu: “Ông à, ông thật có phúc, cháu gái ông thật sự rất quan tâm đến ông.”
Ông cụ Tiêu vừa kết thúc ca phẫu thuật, vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng nghe nói như thế thì vẫn nở nụ cười.
Tô Cẩm Tinh giải thích: “Tôi không phải là cháu gái của ông nội Tiêu…”
“Không phải sao?” Y tá sửng sốt: “Vậy cô là gì của ông cụ thế?”
“… Tạm thời vẫn là cháu dâu.”
Y tá có phần không hiểu: “Tạm thời?”
“Đúng vậy, tôi sắp ly hôn.”
Mối quan hệ có chút lộn xộn, nữ y tá cũng không muốn xen vào việc nhà của bệnh nhân nên cười nói: “Nhân duyên trời định, ông trời sẽ cho cô sự sắp xếp tốt nhất.”
“Cảm ơn.”
Khi y tá đang đẩy xe đẩy để rời khỏi phòng bệnh thì tình cờ gặp Tiêu Cận Ngôn đang đi vào trong.
Anh lịch thiệp lui ra ngoài, để y tá đi qua trước rồi mình mới bước vào.
Ông cụ Tiêu vốn dĩ đang mỉm cười, nhưng khi vừa nhìn thấy anh, vẻ mặt trở nên hung tợn: “Mày, mày đi…”
Tiêu Cận Ngôn nhẹ giọng nói: “Ông nội, cháu sẽ ở lại chăm sóc ông cùng với Tiểu Tinh Tinh.”
“Mày đi đi!” Ông cụ Tiêu tức giận nói: “Tao, tao có cháu cố. Có mày hay không cũng, cũng không quan trọng gì! Mày đi!”
Tiêu Cận Ngôn đứng sang một bên, dựa vào vách tường không nói được một lời, nhưng cũng không có ý định rời đi ngay lập tức.
Thấy vậy, Tô Cẩm Tinh nhỏ giọng: “Ông nội Tiêu, chỗ này có chủ tịch Tiêu ở với ông rồi, cháu về trước đây. Mấy đứa nhỏ còn ở nhà nên cháu không yên tâm lắm.”
“Tiểu Tinh Tinh…” Ông cụ Tiêu cố hết sức kéo chặt góc áo của cô: “Về sau…”
Tô Cẩm Tinh hiểu ý ông ấy: “Ông nội Tiêu cứ yên tâm đi, nếu sau này ông nhớ Tiểu Dương và Viên Nguyệt, cháu sẽ đưa tụi nó đến thăm ông.”
“Tốt, tốt…”
“Nhưng cuộc hôn nhân của cháu với Tiêu Cận Ngôn vẫn phải kết thúc.” Tô Cẩm Tinh thở dài, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng hơn để nói lên suy nghĩ trong lòng của mình: “Ông nội Tiêu, cháu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ông, nhưng giữa cháu và Tiêu Cận Ngôn không có tình yêu, chỉ có vô số hận thù và tổn thương, thật sự không cần phải bắt buộc dùng tờ hôn thú để ràng buộc lẫn nhau. Anh ấy đã có người yêu mới ở bên, sau này sẽ có con của họ. Mà cháu thì cũng sẽ có cuộc sống riêng của bản thân mình."