Vào buổi chiều ngày thứ ba sau khi trở về từ cô nhi viện, lúc Tô Cẩm Tinh đang làm việc ở công ty thì nhận được tin nhắn của tiên sinh.
[Cẩm Tinh, mẹ Tiểu Hào mất rồi.]
Cây bút chì than trên tay Tô Cẩm Tinh lập tức rơi xuống đất, gãy thành hai mảnh.
Quản lý Tần hỏi cô: “Có chuyện gì vậy nhà thiết kế Tô?”
Tô Cẩm Tinh hoảng hốt cúi xuống nhặt cây bút lên, đáp: “Không sao, do tay tôi bị run thôi.”
Quản lý Tần hơi lo lắng, hỏi: “Có phải cô bị hạ đường huyết không? Hay là cô nghỉ ngơi một lát trước đi?”
Tô Cẩm Tinh xin anh ta: “Quản lý Tần, tôi muốn xin nghỉ một ngày.”
“Cũng được, mấy hôm nay tổng giám đốc Lục không có ở đây, có thể thoải mái một chút. Nhưng cô phải để tâm làm những món trang sức mà Katrina yêu cầu nhé.”
“Tôi sẽ chú ý, anh yên tâm.”
Tô Cẩm Tinh vội vàng thu dọn đồ đạc rồi lao ra khỏi tập đoàn trang sức Duy Nhất.
Ở bên vệ đường cách đó không xa có một chiếc Maybach màu đen quen thuộc đang đậu, bên trong cũng là một tài xế lái xe quen thuộc.
Tài xế nói: “Tiên sinh biết cô không yên tâm nên bảo tôi trực tiếp đưa cô qua đó.”
“Đến nhà mẹ Tiểu Hào ư?”
“Không phải, là nhà tang lễ.”
Ba chữ này khiến Tô Cẩm Tinh hẫng một nhịp.
Nhà tang lễ…
Trong vụ tai nạn sáu năm trước, bố cô, bác trai và bác gái Tiêu cũng được đưa đến nhà tang lễ vào cùng một ngày.
Cả cô và Tiêu Cận Ngôn đều mặc áo hiếu, đứng ở bên ngoài đợi tro cốt, nhưng từ đều đến cuối họ không nói một lời nào.
Đối với cô, đó là nơi cô không muốn đến nhất.
Chiếc xe từ từ khởi động rồi hòa vào dòng xe trên đường.
“Cô Tô, tiên sinh dặn tôi hỏi cô, nếu là nhà tang lễ, vậy cô có muốn đi hay không?”
“… Tiên sinh đang ở đó à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tôi đi.” Tô Cẩm Tinh đáp: “Nếu anh ấy đang ở đó thì tôi sẽ không sợ nữa.”
“Nhưng bây giờ đang là ban ngày, tien sinh không thể gặp cô được.”
“…”
“Cô còn muốn đi nữa không?”
“…”
“Cô Tô?”
“… Vậy tôi không đi nữa.”
“Được, để tôi đưa cô về nhà.” Dường như tài xế đã biết đáp án này, hoặc có lẽ là tiên sinh đã dặn dò anh ta.
Giờ đây trong đầu Tô Cẩm Tinh chỉ toàn là hình ảnh đứa trẻ hoạt bát kia đang hát bài “Ngôi sao nhỏ” cho cô nghe, còn có người mẹ chăm chỉ làm công việc dọn vệ sinh để chữa bệnh cho đứa bé đó.
Mẹ đi rồi, trên đời này chỉ còn lại một mình Tiểu Hào.
Trong thế giới của Tiểu Hào, từ giờ trở đi cũng chỉ còn một mình cậu bé.
Khi cô trở về nhà, má Phúc đang bận rộn trong bếp. Thấy cô về, bà ấy tươi cười chào hỏi: “Cô Tô, hôm nay hầm canh nhé?”
Tô Cẩm Tinh nở nụ cười cứng ngắc, đáp: “Vâng, bác quyết định là được ạ.”
“Cô Tô, sắc mặt cô trông có vẻ không được tốt lắm, cô không khỏe à?”
“Không ạ, chỉ hơi mệt thôi, tôi đi nghỉ ngơi một lát.”
Má Phúc vội vàng gật đầu: “Được, vậy cô đi đi, khi nào làm xong cơm tôi sẽ gọi cô.”
Tô Cẩm Tinh về phòng ngủ, thả mình xuống chiếc giường êm ái.
Nhưng hình như bên đầu giường có một tấm vải sờ vào cảm giác khác với ga trải giường.
Cô đưa tay kéo nó ra, nhưng kéo được một nửa lại bị kẹt, cô ngước mắt lên nhìn, đó là một chiếc cà vạt của đàn ông.
Một chiếc cà vạt trơn màu xám nhạt.
Tô Cẩm Tinh phải mất năm phút để kéo chiếc cà vạt ra khỏi khe hở của tấm nệm.
Hóa ra, hôm đó tiên sinh đeo cà vạt màu xám.
Quả nhiên anh không thích nổi bật, chỉ thích những gam màu trầm, kiểu dáng đơn giản.
Trước đây thấy anh luôn ở trong bóng tối, cô thậm chí còn không biết anh đang mặc quần áo màu gì, lần này coi như là một phát hiện nhỏ.
Cô gấp gọn chiếc cà vạt lại, cất vào túi xách theo thói quen.
Nhưng cô lại phát hiện ra, trong túi xách của mình đã có một chiếc cà vạt khác.
Là của Tiêu Cận Ngôn.
Một năm trước, vào đêm cô mang thai Tiểu Viên Nguyệt, Tiêu Cận Ngôn đi rất sớm, nhưng lại bỏ quên một chiếc cà vạt.
Lúc đó, cô còn nâng niu chiếc cà vạt ấy mà cất nó đi, nghĩ sau này sẽ trả lại cho anh.
Nhưng không ngờ, thứ cô đợi được lại là tin tức anh và Dương Tuyết Duyệt cùng đi du lịch vòng quanh thế giới.
Còn bây giờ thì sao?
Cô rút chiếc cà vạt phẳng phiu đã được gấp gọn từ tháng này qua năm khác ra, tiện tay ném vào thùng rác, cất lại chiếc cà vạt của tiên sinh vào.
Cô ôm túi xách rồi thiếp đi tự lúc nào không hay.
Rồi bị nụ hôn của tiên sinh đánh thức.
Trong phòng ngủ là một mảnh tối mờ, chỉ có hơi thở của anh phủ lên người cô một cách nóng bỏng.
“Cẩm Tinh, em có nhìn thấy cà vạt của anh không?”
“Có, em để ở trong túi xách của em ấy, anh muốn lấy lại ư?”
“Có thể trả lại cho anh không?”
“Được…” Tô Cẩm Tinh nghĩ ngợi, rồi lấy chiếc cà vạt màu xám từ trong túi xách ra, đặt vào tay anh.
Tiên sinh cầm chiếc cà vạt lên, tựa như tìm lại được bảo bối bị thất lạc, anh thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng thoải mái hẳn ra: “May quá, may mà không bị mất.”
“Tiên sinh, chiếc cà vạt này rất quan trọng với anh sao?”
“Đúng, rất quan trọng.”
“Là một người rất quan trọng tặng anh ư?”
“Đúng vậy.”
“Là… phụ nữ ư?”
“Phải.”
Tô Cẩm Tinh cắn môi, một lúc lâu sau mới đáp lại một chữ: “Ồ.”
Tiên sinh cười tủm tỉm: “Cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì vậy? Là mẹ để lại cho anh.”
“Mẹ anh ư?”
“Ừm.” Tiên sinh nói: “Bà đã không còn trên cõi đời này, vì thế đối với anh, chiếc cà vạt này rất quan trọng.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, không nói gì.
Những nụ hôn dịu dàng và ấm áp của tiên sinh lại rơi xuống, tựa như an ủi, lại tựa như muốn thân mật với cô, từng chút từng chút khiến trái tim cô trở nên yên bình.
“Tiên sinh, em không biết mình đã nói với anh chưa, nhưng chỉ cần có anh ở cạnh em sẽ thấy rất an tâm. Dù em không thể nhìn thấy dáng vẻ của anh, dù thậm chí em còn không biết anh là ai, nhưng chỉ cần có anh ở bên thì em sẽ không sợ bất cứ điều gì hết.” Cô dừng lại, rồi bổ sung thêm một câu: “Cả cái chết em cũng không sợ.”
“Suỵt, không cho em nói linh tinh.” Tiên sinh nhẹ giọng khiển trách: “Chúng ta phải tiếp tục sống tốt.”
“Tiên sinh, chuyện mà lúc trước anh nói muốn làm có thuận lợi, suôn sẻ không?”
Tiên sinh thở dài đáp: “Không suôn sẻ lắm.”
“Với năng lực của anh thì có gì khó làm chứ?”
Tiên sinh cười khổ, nói: “Đứng trước vận mệnh, năng lực của anh hoàn toàn chẳng là gì hết. Có lúc anh nghĩ, rốt cuộc vận mệnh muốn anh phải thế nào đây? Nó giống như một đứa trẻ rất tham lam, đùa bỡn anh trong lòng bàn tay hết lần này đến lần khác, rồi lại liên tục đặt anh vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nhưng may là vẫn có em ở đây, thực ra anh cũng như em, chỉ cần có em ở bên cạnh anh, anh sẽ trở nên rất dũng cảm, cũng không cảm thấy cô đơn nữa.”
“Tiên sinh, hôm nay em hơi buồn.”
“Anh biết.”
“Nể tình em đang buồn, em có thể hỏi anh một câu không?”
“Em vẫn rất tò mò về thân phận của anh à?”
“Cũng không hẳn, chỉ là em muốn biết…” Tô Cẩm Tinh ngừng lại, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở phòng số 1231 trong khách sạn Dung Thành, anh đã nói với em, anh từng yêu một người phụ nữ rất sâu đậm. Cô ấy kết hôn rồi, và em rất giống cô ấy, đúng không?”
“… Đúng.”
“Người phụ nữ đó… là em sao?”
Hơi thở của tiên sinh đột nhiên trở nên run rẩy.
Đôi môi anh vốn đang phiêu du trên cổ cô, nhưng lúc này anh lại khựng lại, chỉ có hơi thở nóng ấm vẫn phả vào hõm cổ cô.
“Cẩm Tinh.”
“Hửm?”
“Chúng ta làm một cuộc trao đổi đi.”
“Trao đổi cái gì?”
Tiên sinh nói: “Anh trả lời một câu hỏi của em, em cũng trả lời anh một câu hỏi, được không?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu đồng ý: “Đương nhiên là được.”
“Phải.” Tiên sinh nói: “Cô ấy chính là em.”
“…”
“Từ đầu đến cuối, trong lòng anh đều chỉ có một mình em. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh sợ nếu anh hấp tấp nói ra tâm ý của mình sẽ dọa em sợ, vì thế anh mới nói như vậy.”
Tô Cẩm Tinh không có gì bất ngờ.
Mà thay vào đó, một suy đoán trong đầu cô đã được kiểm chứng.
Tô Cẩm Tinh gật đầu, nói: “Được, câu hỏi của em đã kết thúc, đến lượt anh, anh muốn hỏi gì?”
“Câu hỏi của anh rất đơn giản… em có yêu anh không?”
“Có.”
“Ừm.”
Môi cô bị chặn lại một cách mạnh mẽ.
Tiên sinh kích động lạ thường, hôn rất mãnh liệt.
Anh đột nhiên bật cười, vô cùng vui vẻ, sự vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng, anh nói: “Cẩm Tinh, anh chính là người đàn ông may mắn nhất trên thế giới này.”