Một khắc này, Tô Cẩm Tinh cũng không biết phải nói gì.
Nếu để nói điều tra về lịch sử cuộc đời đen tối của Dương Tuyết Duyệt thì cũng không phải chuyện khó, nhưng để nói gom lại bằng sạch tất cả những nhân vật nổi tiếng tầm cỡ mà cô ta từng tiếp xúc rồi tung ra ngoài ánh sáng trong một lần gọn lẹ, mà không ai có thể phản biện lại được thì chứng tỏ tiên sinh đã chuẩn bị tốt mọi thứ từ sớm rồi.
Chỉ là đợi một câu nói của cô mà thôi.
Ở đầu dây bên kia, nét mặt Hà Hiểu Hiểu lộ rõ vẻ hưng phấn, hớn hở nói chuyện: “Thật đúng là sảng khoái hết mức nha! Thật không ngờ hành động nhốt bọn họ trong phòng thử đồ hôm đó của tớ lại dẫn tới một tin tức bùng nổ đến thế này, nghĩ lại thì tớ cảm thấy bản thân cũng có điểm lợi hại đó chứ!”
Tô Cẩm Tinh nghe vậy cũng nhẹ nhàng phụ họa theo: “Ầy, Hiểu Hiểu, cậu đúng là rất rất lợi hại đó nha, nếu hôm đó mà không có cậu thì có lẽ tớ chỉ biết quay đầu rồi lén lút bỏ đi mà thôi.”
“Vậy mới bảo, cậu sống lương thiện, tốt bụng quá mức rồi đó, chính vì vậy nên mới bị tên đàn ông đểu họ Tiêu kia và Dương Tuyết Duyệt bắt nạt! Người xưa có câu nói rất đúng, người thiện dễ bị người khinh, cậu nên học theo tớ, không nên ôm nỗi hận thù trong lòng, sống như vậy chỉ khiến bản thân càng thêm đau khổ dằn vặt, bình thường nếu có thù oán thì hãy đáp trả ngay tại trận."
Tô Cẩm Tinh khẽ cười: “… Vâng, thưa nữ anh hùng Hiểu Hiểu.”
“He he, à đúng rồi Cẩm Tinh, cậu nói xem là ai đã âm thầm điều tra lai lịch gốc gác của Dương Tuyết Duyệt, rồi sau đó tung ra một cách bất ngờ bài bản không thể chối cãi như vậy?"
“Là…”
“Thôi tớ biết rồi, là tiên sinh! Là anh ta làm đúng không?"
“Đúng vậy.”
Hà Hiểu Hiểu hít ngược một hơi khí lạnh: “Cẩm Tinh, tên tiên sinh này thật sự có bản lĩnh cao cường, hiểu biết quá mức, là kiểu người thâm sâu khó lường. Cậu biết không, lúc tớ xem tin tức, có rất nhiều những tấm ảnh được tung ra đều có nguồn gốc từ mấy năm trước lận, có lẽ từ những năm đó anh ta đã nắm trong tay những bằng chứng xác thực này rồi, nhưng chọn cách nhẫn nhịn không tung ra, chờ tới bây giờ để tung tất cả trong một cú luôn, thẳng tay ném cô ta xuống vực sâu tăm tối.”
Tô Cẩm Tinh có hơi kinh ngạc hỏi lại: “Ảnh chụp từ mấy năm trước sao?”
“Đúng vậy, vừa nãy lúc xem tớ ham vui quá nên không nhìn kỹ. Nhưng mà theo những gì còn sót lại trong trí nhớ tớ thì, trong số đó hình như có một tấm ảnh được chụp sớm nhất vào khoảng mười mấy năm trước, lúc đó cô ta còn chưa đến tuổi thành niên đâu… Chậc chậc, Dương Tuyết Duyệt này đúng là ghê gớm, tuổi còn nhỏ mà không lo học hành, lại nghĩ đến chuyện ra đường tán tỉnh đàn ông? Lúc mười mấy tuổi tớ đang làm gì chứ? Khi đó tớ vẫn còn là một đứa nhóc chỉ biết vùi đầu, mê mẩn mấy bộ phim ngôn tình Hàn Quốc thôi, khi đó gia đình nào mà chẳng cày bộ “Vì đoạn đường tương lai” chứ, chậc chậc chậc…"
Tuy Hà Hiểu Hiểu không biết, nhưng Tô Cẩm Tinh lại biết rất rõ.
Dương Tuyết Duyệt dấn thân vào con đường vô đạo đức này, trong đó cũng một phần là do Vương Gia Linh bày mưu tính kế.
Người trên ăn ở không chính trực đàng hoàng, người dưới học theo làm việc láo, bản thân làm mẹ mà còn như vậy thì làm sao làm gương được cho con cái. Nên theo thực tế mà nói, cô ta đi vào con đường đồi bại này cũng không phải chuyện hiếm có hay ngạc nhiên, nó chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi.
Thật sự thì ai cũng có con đường riêng của mình, bọn họ chạy theo một cuộc sống giàu sang phú quý cũng chẳng có gì là sai. Bọn họ làm hại con cô, gây ra bao thương tổn cho cô, cô cũng không có ý đứng trên phương diện đạo đức để khiển trách gì bọn họ cả.
Nhưng có điều này, bọn họ đã gϊếŧ bác trai và bác gái Tiêu, và cả bố của cô nữa!
Vì tiền mà có thể phát điên đến mức độ này thì thực sự, đây không còn là vấn đề đạo đức nữa rồi, nó đã liên quan đến luật pháp, chính xác là phạm pháp!
“…Cẩm Tinh, hiện giờ cậu đang ở đâu?"
“Tớ đang đưa mẹ về bệnh viện."
Hà Hiểu Hiểu đáp lại: “Được, vậy cậu chăm sóc dì cho tốt, tớ đi tìm Lục Tước nói chuyện.”
Tô Cẩm Tinh ngạc nhiên hỏi lại: “Cậu và tổng giám đốc Lục đã làm hòa với nhau rồi sao?”
“Chỉ là giả bộ thôi, Lục Tước dám đóng giả làm tiên sinh, vậy thì chắc chắn là do tiên sinh bày mưu tính kế nhờ vả anh ta làm, điều này có nghĩa anh ta có quen biết tiên sinh. Tớ đi tìm anh ta nói chuyện tâm sự cũng là để giúp cậu điều tra chút thông tin, biết đâu có thể lần ra tung tích của tiên sinh thì sao."
“Không cần đâu Hiểu Hiểu, hiện giờ tớ thật sự không quan tâm đến thân phận của tiên sinh…"
“Không được!” Hà Hiểu Hiểu kiên trì nói: “Mặc dù tiên sinh đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu không thể sống cùng một người mà bản thân chẳng hiểu chút gì về anh ta đâu đúng không? Cậu không cần làm gì cả, tớ sẽ điều tra giúp cậu. Nếu như có điều tra ra gì đó thật thì mọi chuyện cũng là do tớ tự ý làm, không liên quan gì đến cậu cả.”
“Hiểu Hiểu…"
“Được rồi." Hà Hiểu Hiểu mạnh mẽ chặn lời cô: “Cẩm Tinh à, cậu nghe lời đi. Cho dù chúng ta không biết tiên sinh rốt cuộc là ai, nhưng tớ cũng phải hỏi Lục Tước cho rõ, xem mục đích thật sự của anh ta là gì.”
Cô tắt điện thoại, Lưu Uyển Chân nãy giờ vẫn dựa vào người cô hôn mê từ từ tỉnh lại.
“Tiểu Tinh Tinh, ai vừa gọi tới vậy con?"
Sắc mặt Tôn Lưu Uyển Chân vàng như nến, cuộc trò chuyện vừa rồi đã làm hao phí rất nhiều năng lượng của bà, đôi mắt bà giờ đây vẫn lờ đờ mệt mỏi.
Tô Cẩm Tinh an ủi bà: “Là một người bạn tốt của con.”
“Ồ, có phải người bạn tốt đó chính là người phái xe tới đây đón chúng ta không? Vậy con phải cảm ơn người ta cho tử tế vào đấy."
“Không phải." Tô Cẩm Tinh có hơi khẩn trương, cô đáp: “Là bạn học cùng lớp con trước đây, tên Hà Hiểu Hiểu.”
“Hà… Nhà họ Hà?"
“Đúng vậy." Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Là một cô gái rất tốt bụng.”
Lưu Uyển Chân cười khổ, bà nói: “Tiểu Tinh Tinh, mẹ hỏi con, có phải tiền chữa bệnh của mẹ con lấy từ chỗ đứa trẻ nhà họ Hà này phải không?”
Tô Cẩm Tinh ngừng lại.
“Con không cần gạt mẹ nữa, mẹ không ngốc đến nỗi thế đâu, mẹ có thể đoán ra được. Trước kia mẹ vẫn nghĩ con và Cận Ngôn sống với nhau rất hạnh phúc, còn tưởng cậu của con cũng không dám đối xử quá phận với mẹ con chúng ta. Cho đến hôm nay mẹ mới biết, mới ngỡ ra là Cận Ngôn và Dương Tuyết Duyệt đã… Có con với nhau! Trong khi con mới vừa sinh cho cậu ta một đứa con gái, vậy mà cậu ta lại làm vậy với con… Thật đúng là quá khốn nạn!"
Lưu Uyển Chân vốn là người dịu dàng điềm đạm, bà đã sống hơn nửa đời người, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên bà tức giận đến mức này.
Bà giận Tiêu Cận Ngôn bội bạc con gái bà, bà càng giận bản thân bà đã nhìn nhầm, để con gái bà phải chịu đựng khổ sở trong thầm lặng lâu như vậy!
“Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện."
Lưu Uyển Chân khẽ gật đầu: “Con nói đi.”
“Con… Hiện giờ con có công việc rất ổn định, đó là làm nhà thiết kế ở trang sức Duy Nhất, có rất nhiều khách hàng thích mẫu sản phẩm do con thiết kế, con có đủ khả năng để nuôi mẹ và con của con."
Lưu Uyển Chân khẽ mở to mắt, đôi mắt trong suốt như lóe lên một vầng sáng: “Thật không? Tiểu Tinh Tinh, con không được lừa mẹ nữa đâu đấy.”
“Con không có lừa mẹ, là sự thật đó mẹ. Sắp tới sẽ có một buổi trình diễn thời trang, mấy bộ trang sức mà người mẫu đeo đều là đồ do con thiết kế, đến lúc đó con sẽ dẫn mẹ đi xem."
Lưu Uyển Chân hơi cong cong môi, bà thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Con bé ngốc này, không phải mẹ không tin con, mẹ chỉ đau lòng cho con thôi. Con dù gì cũng là công chúa nhỏ của nhà họ Tô chúng ta, nhưng rốt cuộc là vì cớ gì mà tình thế lại thay đổi đến mức này chứ.”
Tô Cẩm Tinh nở một nụ cười dửng dưng mà không kém phần kiên định, cô nói: “Như này cũng không phải là không tốt đâu. Mẹ, con không phải một cô công chúa nhỏ của nhà họ Tô, con là bà hoàng trong chính cuộc đời con. Nhà họ Tô là tâm huyết cả đời của bố con, con sẽ nghĩ cách lấy lại, có điều giờ trong tay con chỉ có 50% cổ phiếu của nhà họ Tô, mà trong tay cậu con không những có cổ phần nhà họ Tô, mà còn nắm giữ toàn bộ nhà họ Tiêu, trước mắt con không thể đấu lại ông ta, nhưng con sẽ nghĩ cách.”
“Quên đi Tiểu Tinh Tinh, chỉ cần con sống thật tốt là được rồi, còn nhà họ Tô… Cứ coi như chúng ta dẫn sói vào nhà, mẹ không muốn con phải vất vả thêm nữa đâu, con cứ ở bên ngoài chịu khổ như vậy, bố con ở trên trời cũng không yên tâm. Con là tất cả của ông ấy, nếu để ông ấy phải lựa chọn giữa nhà họ Tô và con, mẹ tin chắc ông ấy sẽ không do dự mà chọn con ngay."
Nói thì nói vậy.
Nhưng cô không thể đứng yên nhìn kẻ ác đắc chí được, cô không cho phép họ giẫm đạp lên hài cốt của bố mình làm mưa làm gió như vậy!
Trước đây cô không có khả năng, nhưng giờ thì khác rồi.
Cô đã có tiên sinh.
Xe chậm rãi dừng lại, người tài xế nhẹ nhàng nói: “Cô Tô, bà Tô, đã tới bệnh viện rồi.”
Lưu Uyển Chân vội vàng nói: “Cảm ơn, mẹ con tôi làm phiền cậu rồi.”
Người tài xế liên tục xua tay: “Bà Tô đừng khách sáo quá, tôi chỉ làm theo chỉ thị của tiên sinh nhà chúng tôi là tới đây đón bà mà thôi. Nếu muốn cảm ơn thì phải cảm ơn tiên sinh nhà chúng tôi mới đúng.”
Lưu Uyển Chân nghe không hiểu, bà hỏi lại: “Tiên sinh… Xin lỗi, tiên sinh nhà cậu họ gì vậy?”
Tô Cẩm Tinh mở cửa xe, cô đỡ Lưu Uyển Chân xuống xe, ngăn không cho cuộc hội thoại này đi xa hơn.
Sau khi chắc chắn Lưu Uyển Chân nghỉ ngơi thoải mái ở bệnh viện, cô đi tới văn phòng bác sĩ.
Bác sĩ nói: “Tình trạng trước mắt của mẹ cô không được tốt lắm, sau này phải chú ý cẩn thận hơn, không được để bà ấy chịu đả kích lớn như vậy lần nữa đâu đấy."
Tô Cẩm Tinh gật đầu nói vâng.
“Nếu không có chuyện gì thì cứ để bà ấy ở đây tĩnh dưỡng cho tốt, y tá chỗ chúng tôi vẫn luôn để ý quan tâm tới bà ấy, cô cứ yên tâm."
“Dạ được, cảm ơn."
Thời điểm cô quay lại phòng bệnh lần nữa, Lưu Uyển Chân đã mệt mỏi vô cùng, bà mơ màng ngủ thiếp đi, mu bàn tay đã được gắn kim truyền nước.
Cô cẩn thận, di chuyển nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh, xuống lầu.
Lúc thấy chiếc xe Maybach màu đen đưa mẹ con cô tới bệnh viện vẫn đậu chỗ cũ không di chuyển, cô khá ngạc nhiên.
Có phải tiên sinh đã dặn tài xế phải đưa cô về không?
[Cẩm Tinh, đứng yên chỗ đó, không được nhúc nhích.]
Tô Cẩm Tinh dừng chân.
“… Được."
“Dương Tuyết Duyệt cũng sẽ phải chịu báo ứng mà cô ta đáng phải nhận."
“Tiên sinh, những chuyện vô sỉ liên quan đến Dương Tuyết Duyệt… Có phải anh đã biết từ trước rồi đúng không?"