Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 102: Có những lời này của em, vậy là đủ rồi



“Thế nhưng em còn đang ở bệnh viện, hai đứa nhỏ phải giải quyết như thế nào?”

Thật ra Tô Cẩm Tinh đã suy nghĩ xong xuôi hết rồi.

Cơ thể của cô đã gần như hồi phục, sau khi xuất viện, cô có thể thuê nhà trước, sau đó thuê bảo mẫu chăm sóc con cùng với cô.

Tiểu Dương đã năm tuổi rồi, phải gửi nhà trẻ. Viên Nguyệt còn nhỏ, cô phải hỏi quản lý Tần xem có thể đưa con đi làm cùng hay làm việc ở nhà được không.

Diệp Lăng Phong nói: “Tôi đã đặt phòng này một tháng rồi. Em và bọn trẻ có thể ở đây một thời gian.”

“Vậy tôi sẽ chuyển tiền thuê nhà cho anh.”

Diệp Lăng Phong bất lực: “Tôi không có ý đó.”

“Ý tôi cũng chẳng phải vậy, nhưng tổng giám đốc Diệp, dù sao chúng ta không thân cũng chẳng quen. Anh có thể giúp tôi chăm sóc Tiểu Dương lâu như vậy thì tôi đã rất biết ơn rồi. Tôi phải đưa khoản tiền này cho anh mới được.”

Diệp Lăng Phong thở dài một hơi: “Được rồi, tôi biết trong lòng em nghĩ như thế nào, chỉ là em không muốn nợ tôi.”

“Tôi…”

“Được rồi Cẩm Tinh, tôi hiểu ý của em. Mặc dù tôi thích em nhưng tôi có thể nhận ra cho dù trong lòng em không có Tiêu Cận Ngôn thì em vẫn không thích tôi. Nhưng không sao, bao nhiêu năm qua tôi đã quen rồi. Bây giờ chúng ta làm bạn bè với nhau như vậy cũng rất tốt. Mà trong lòng em cũng đã có một người khác rồi nhỉ?”

Tô Cẩm Tinh không biết phải nói gì, cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”

“Anh ta đối xử với em như thế nào?”

“Rất tốt.”

“Vậy thì tốt rồi.” Diệp Lăng Phong nói: “Lần này, tôi hy vọng em có thể tìm được một bến đỗ tốt đẹp và sống tốt phần đời còn lại.”

Diệp Lăng Phong rời đi rất vội vàng, trước khi Tiểu Dương tỉnh lại, anh ta đã ra sân bay rồi.

Khi Tiểu Dương tỉnh lại không nhìn thấy anh ta thì cảm thấy hơi cô đơn.

Nhưng cậu bé cũng là một người lạc quan giống như Viên Nguyệt, chỉ chốc lát sau đã trở nên vui vẻ trở lại, liên tục nói rằng cậu sẽ biểu diễn Kungfu cho Diệp Lăng Phong xem khi anh ta trở về vào lần sau.

[Về không?]

Tin nhắn của tiên sinh đến đột ngột, kéo suy nghĩ của Tô Cẩm Tinh trở lại.

[Về đâu?]

[Khách sạn Dung Thành hay phòng bệnh bệnh viện đều được cả. Cẩm Tinh, anh có hơi hẹp hòi, không thích người phụ nữ của mình sống trong một căn phòng mà những người đàn ông khác đã từng ở.]

Tô Cẩm Tinh nhếch khóe môi: [Nhưng em còn có con nữa, đến khách sạn Dung Thành thì có thể không tiện cho lắm.]

[Tại sao lại bất tiện?]

[Anh có phiền không?]

[Tất nhiên là không, bọn trẻ là con của em, anh sẽ đối xử tốt với bọn trẻ như con đẻ của mình.]

Tô Cẩm Tinh nhớ anh đã từng nói rằng cũng muốn mình sinh cho anh một đứa con.

Tiểu Dương và Viên Nguyệt… dù sao cũng không có quan hệ huyết thống với anh.

[Tiên sinh, chuyện lần trước anh nhắc tới đã xong chưa?]

[Cần thêm một thời gian nữa.]

[Được.]

[ Cẩm Tinh, anh xin lỗi, phải để em chờ rồi.]

[Không sao đâu, trước đây em có chút lo lắng nhưng giờ các con đã trở lại với em rồi, tâm lý của em đã ổn định hơn rất nhiều. Tiên sinh, trước đây là em quá nóng nảy, những điều anh không muốn nói thì chắc chắn là do anh có nỗi khổ riêng. Em sẽ không tìm tòi thân phận của anh nữa. Anh nói đúng, chúng ta chung sống như bây giờ cũng rất tốt.]

Ting ting ting.

Tiên sinh trực tiếp gọi điện thoại đến.

“Alo?”

Giọng nói của tiên sinh nghe có hơi khàn khàn: “Cẩm Tinh, cảm ơn em.”

Tô Cẩm Tinh cười khúc khích: “Cảm ơn em làm gì?”

“Cảm ơn vì đã đến bên cạnh anh. Anh đã nghĩ cả đời này anh sẽ cứ như thế này, sống cô độc một mình suốt quãng đời còn lại, không ai đồng hành, không ai quan tâm, không có ai để có thể tâm sự. Nhưng thật cảm ơn trời đất, em đã đến rồi.”

“Tiên sinh, anh có khỏe không…”

“Anh ổn lắm, Cẩm Tinh, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì anh sẽ rất ổn.”

Giọng anh hơi khàn, nhưng lại có chút trầm thấp hơn vẻ u sầu thường ngày, giọng điệu dịu dàng, lời nói ấm áp khiến trái tim cô khẽ run lên.

Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu và nói: “Tiên sinh, em…”

“Cái gì?”

“Em muốn nói, nếu…”

“Nếu gì?”

“Nếu cơ thể em cho phép, em… em bằng lòng.”

“Bằng lòng làm gì?”

“… Bằng lòng sinh con cho anh.”

“…”

“Em đã suy nghĩ rồi. Nếu bệnh của em không tái phát thì em nhất định phải tiếp tục sống thật tốt, với anh và với bọn trẻ. Nếu một ngày nào đó em không còn có thể ở lại thế giới này với anh nữa, thì đứa trẻ cũng có thể đồng hành cùng anh thay em…”

“Cẩm Tinh.”

“Dạ?”

“Đủ rồi.”

“… Cái gì?”

“Có những lời này của em, vậy là đủ rồi.”



Buổi tối hôm nay, Tô Cẩm Tinh vẫn không quay về.

Cô đã xa cách với Tiểu Dương quá lâu, Viên Nguyệt cũng cần có người chăm sóc nên cô vẫn không thể yên tâm.

Tiên sinh cũng tỏ vẻ cảm thông, bảo cô tự lo cho bản thân và chăm sóc con cái thật tốt. Hôm nay anh dường như đặc biệt hào hứng, nửa sau cuộc nói chuyện điện thoại, cô còn tưởng rằng tiên sinh sắp khóc.

Đến tối, bọn trẻ đã ngủ say, cô dùng điện thoại di động tìm kiếm tình hình chung của nhà họ Lục.

Bất động sản Lục Thị là công ty phát triển bất động sản lớn nhất ở thành phố H. Là kẻ đứng đầu một phương nên đương nhiên không thể chỉ tham gia vào mỗi ngành bất động sản, Lục Thị còn bao quát khá nhiều ngành nghề khác, bao gồm sản xuất ô tô, nhu yếu phẩm hàng ngày, v.v.

Nhà họ Lục chỉ có tổng cộng hai người con trai trong thế hệ này. Con trai cả Lục Tước kế thừa tập đoàn Lục Thị. Con trai thứ hai Lục Đình có mối quan hệ không tốt với gia đình nên tự ra ngoài lập nghiệp riêng, sáng lập trang sức Duy Nhất, cũng được coi là một nhân sĩ thành công.

Bốn thế hệ nhà họ Lục đang sống với nhau, ông bà nội của hai anh em Lục Tước vẫn còn sống khỏe, bố mẹ cũng khỏe mạnh và yêu thương lẫn nhau, gia đình rất hạnh phúc.

Nhưng những gì tiên sinh nói vừa rồi khiến cô hơi bối rối.

Tiên sinh nói lúc nào anh cũng chỉ có một mình, còn e sợ mình sẽ sống cô độc sống quãng đời còn lại, trải qua cô đơn tịch mịch.

Lớn lên trong một gia đình đoàn viên yêu thương như vậy, tại sao anh vẫn thấy cô đơn?

Hà Hiểu Hiểu vừa gặm quả táo vừa vẫy vẫy tay: “Haiz, cái này tớ biết! Ân oán trong nhà giàu đó! Tớ nói cho cậu nghe nè Cẩm Tinh, rất nhiều gia đình giàu có chỉ vẻ vang mặt ngoài nhưng thực sự sau lưng có nhiều chuyện xấu xa lắm. Song để duy trì sự hòa thuận yêu thương ở bề ngoài nên không ai nói ra đâu.”

Vốn dĩ hôm nay Hà Hiểu Hiểu đến thăm cô ở bệnh viện, nhưng sau đó lại trực tiếp đến khách sạn Hilton.

Hà Hiểu Hiểu nói: “Uầy, nếu trước khi đến mà tớ không gọi điện thoại cho cậu thì đúng thật là đi một chuyến vô ích rồi. Cũng may là tớ chu đáo, chỉ sợ tớ đến sớm như vậy thì tiên sinh còn chưa đi thôi! Nếu hai người đang ôm nhau hay hôn hít gì mà bị tớ gặp phải thì xấu hổ biết bao.”

Tô Cẩm Tinh vừa nhẹ nhàng dỗ Viên Nguyệt vào giấc ngủ, vừa nói nhỏ: “Cậu yên tâm, tiên sinh đi từ rất sớm. Có một lần tớ tỉnh dậy lúc năm giờ sáng thì đã không thấy bóng dáng của anh ấy rồi.”

Động tác ăn táo của Hà Hiểu Hiểu khựng lại: “Năm giờ sáng? Vậy anh ta phải đi sớm hơn nữa hả?”

“Tớ cũng không biết, tớ luôn ngủ rất say, có lẽ ba bốn giờ sáng đã rời đi?”

“Vậy thì anh ta là cái thứ gì chứ!” Hà Hiểu Hiểu đặt quả táo xuống, đăm chiêu suy nghĩ: “Theo lời cậu nói thì anh ta cảm thấy mình rất cô đơn, muốn cậu ở lại bên cạnh, vậy thì chắc là rất muốn ở chung với cậu chứ? Đêm khuya mười hai giờ mới tới, rạng sáng ba bốn giờ đã đi, e là ngủ cũng chẳng đủ giấc nhỉ?"

Tô Cẩm Tinh cũng đã nghĩ về vấn đề này, và kết luận của cô là có lẽ tiên sinh sợ cô thức giấc và nhìn thấy mặt anh nên đã bỏ đi trong khi cô đang ngủ.

“Cẩm Tinh, từ đầu đến cuối tớ luôn cho rằng tiên sinh này có rất nhiều bí mật phức tạp. Thử nghĩ xem, dù không muốn cậu nhìn thấy thân phận thật của mình thì anh ta cũng có thể ngủ đến sáu giờ rồi dậy cũng được, ít nhất có thể đảm bảo giấc ngủ cơ bản. Mỗi ngày chỉ ngủ có ba hoặc bốn tiếng, dù anh ta là người sắt cũng chẳng thể gắng gượng được! Khi cậu tiếp xúc với anh ta thì có phát hiện anh ta uể oải hay cực kỳ mệt mỏi không?”

“Tuyệt đối là như thế này!” Hà Hiểu Hiểu vỗ đùi: “Sau khi rời khỏi chỗ cậu thì anh ta đến một nơi khác, có thể là nhà của anh ta, hoặc là nơi ở khác của anh ta để ngủ tiếp cho đủ giấc. Chỉ có như vậy thì anh ta mới có thể đảm bảo tinh thần ban ngày minh mẫn, nếu không thì thực sự không có cách nào giải thích được. Vậy vấn đề tiếp theo là anh ta đã đi đâu sau khi rời khỏi từ chỗ cậu?"

“Có lẽ là… về nhà?”

Hà Hiểu Hiểu phồng má, nhíu mày trầm tư: “Có lẽ nào anh ta đi đến chỗ của một người phụ nữ khác? Chắc là anh ta sợ người phụ nữ kia khi tỉnh lại sẽ phát hiện cả đêm anh ta không về nên mới nhanh chóng trở về bên cạnh cô ta trước khi người phụ nữ đó thức dậy…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv