Xuất sư bất lợi, nhưng Ngô Bạch Khởi rất nhanh muốn vãn hồi mặt mũi.
Lo lắng Phó Tuyên thân thể không thoải mái, Ngô Bạch Khởi thành thành thật thật đợi 3 ngày, mắt thấy ngày hôm sau được nghỉ công, hôm nay buổi tối hắn liền chuẩn bị thật tốt hầu hạ nàng một hồi.
Làm phu thê, đương nhiên không tránh được việc này, thổi đèn rồi, Phó Tuyên cũng theo hắn nháo.
Trận thứ nhất như trước có chút gấp, tâm tư Ngô Bạch Khởi tất cả ở phía dưới, Phó Tuyên chính là yên lặng chịu đựng.
"Tuyên Tuyên còn đau không?" Xong việc, Ngô Bạch Khởi ôm nàng hỏi, bởi vì trong phòng tối, hắn cởi áo, không sợ bị nàng nhìn thấy hình xăm trên cánh tay.
Phó Tuyên không muốn nói cái này, không để ý tới hắn.
Ngô Bạch Khởi cũng lý giải tính tình của nàng, chính mình cười trộm, đợi một lát, hắn lại có tinh thần. Vừa ăn no một lần, lần này không vội, đem nàng ôm lên đùi ôn tồn. Phó Tuyên tránh không nổi, cũng theo hắn, nhưng lần này không cách nào đạm nhạt giống trước đây, vì thủ đoạn hắn càng thêm thuần thục mà phát ra tiếng.
"Tuyên Tuyên lớn tiếng chút, ta thích nghe." Ngô Bạch Khởi ôm nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ.
Phó Tuyên cắn môi không nói.
Ngô Bạch Khởi không vội, cũng không thúc nàng, chỉ hướng một chỗ dùng sức, làm cho nàng không mở miệng không được. Nàng càng nhẫn, hắn càng ép nàng, đến cuối cùng Phó Tuyên cái gì cũng quên, không nghe được giọng mình, chỉ nghe được hắn ở bên tai nàng không ngừng gọi nàng, còn có một thanh âm khác...
Kết thúc xong, nàng nằm ở đằng kia, ngón tay giống như không có khí lực.
Nhìn nàng như vậy, Ngô Bạch Khởi đắc ý cực kì, sau khi thu thập xong, phủ thêm trung y, ôm nàng đi tắm.
Phu thê sinh hoạt cứ như vậy định ra, ban ngày nàng đạm nhạt như nước, hắn ngẫu nhiên ngoan ngoãn bồi nàng, ngẫu nhiên cố ý nháo nàng, thích nghe nàng răn dạy, thích xem nàng phát giận, lại ôm người lời ngon tiếng ngọt nhận sai, làm cho nàng không thể nề hà. Đến đêm, nàng hoàn toàn không có uy nghiêm ban ngày, bị hắn sử ra các loại thủ đoạn làm Chu công chi lễ, mỗi lần đều lấy bất mãn bắt đầu, lại lấy biếng nhác vô lực kết thúc, cuối cùng vẫn thích, cho nên lần lượt dung túng.
Đảo mắt vào thu, trời càng ngày càng lạnh.
Ngô Bạch Khởi muốn thu thập phòng rắn, để Hắc Bạch Vô Thường qua mùa đông.
Phó Tuyên vẫn không dám nhìn gần Hắc Bạch Vô Thường, bởi vì Ngô Bạch Khởi ngẫu nhiên nhắc tới chúng nó dần dần sinh hứng thú, Ngô Bạch Khởi chính là đã nhìn ra, biết nàng cũng không phải thật sự gan nhỏ, chỉ là bởi vì không quen thuộc, mới chủ động nhiều lời cho nàng nghe, đặc biệt Hắc Bạch Vô Thường có linh tính, âm thầm chờ mong có một ngày kia thê tử cũng sẽ thích hai bảo bối của hắn.
"Tuyên Tuyên muốn đi phòng rắn nhìn sao?" Hắn cướp sách trong tay nàng, khoe khoang khuyến khích nàng, "Ta tự tay bố trí, dẫn nàng đi xem? Yên tâm, Hắc Bạch Vô Thường còn ở sương phòng, sẽ không dọa đến nàng."
Phó Tuyên quả thật tò mò, liền đi cùng hắn.
Phải nói nhiều năm như vậy Ngô Bạch Khởi bản lĩnh lớn nhất chính là nuôi rắn, một phòng nuôi rắn được hắn bố trí giống như phòng nuôi trẻ, đối với Phó Tuyên mà nói không có chỗ nào không mới mẻ.
Nhưng cũng chỉ là mới mẻ, vẫn không dám chạm vào rắn của Ngô Bạch Khởi, chỉ vào ban đêm ý loạn tình mê thì vờ quên mất, nắm cánh tay hắn. Mỗi lúc vào thời điểm đó, Phó Tuyên trong lòng liền sẽ toát ra một loại cảm giác khó có thể hình dung, loại rung động ấy nàng sẽ không nhắc với bất kỳ người nào kể cả Ngô Bạch Khởi.
Tháng 11, Gia Hòa đế chết bệnh, rất nhanh Từ Tấn đăng cơ.
Ngày Phó Dung phong hậu, Phó Tuyên cũng tiến cung bái kiến, buổi chiều trở về, ngoài ý muốn phát hiện Ngô Bạch Khởi có chút cúi đầu ủ rũ, vào phòng liền nằm dài trên giường, kéo chăn che đầu, giống đứa nhỏ bị khi dễ ở bên ngoài.
trong ấn tượng Phó Tuyên, Ngô Bạch Khởi thích chơi thích cười, dù bị nàng mắng, hắn hoặc là giả vờ ủy khuất hoặc là tranh luận hai câu giận dỗi một chút, không bao lâu hiểu được thì đi nhận sai, chưa từng thấy hắn có bộ dáng này.
"Làm sao vậy?" Phó Tuyên ngồi vào trước giường, nghi ngờ hỏi.
Ngô Bạch Khởi trong chăn vặn vẹo, không lên tiếng.
Phó Tuyên cười cười, nghĩ cũng không có việc gì lớn, liền cầm quyển sách, tựa vào đầu giường nhìn. Hắn là người không nhịn được nói, không bao lâu khẳng định sẽ chủ động nói cho nàng biết.
Bên ngoài yên tĩnh, chỉ có tiếng nàng lật sách, Ngô Bạch Khởi chậm rãi kéo chăn xuống, lộ ra đầu nhìn thê tử bên cạnh.
Thê tử của hắn, Phó gia lục cô nương, có tài có mạo, cao thượng như hoa sen.
trên nàng có hai tỷ tỷ, Phó Uyển gả cho Lương Thông võ nghệ tuyệt luân, Lương Thông hơn hai mươi tuổi đã phong võ quan chính ngũ phẩm. Phó Dung đâu, càng không cần nói, bắt đầu gả là vương gia, nay đã là Hoàng Hậu, tôn quý phi phàm, ngay cả đường tỷ nàng, Phó gia tứ cô nương Phó Bảo cũng gả cho Thám Hoa lang tiền đồ cực tốt.
Nàng một chút cũng không kém các tỷ tỷ, lại gả cho hắn vô dụng nhất.
Những người đó nói không sai, Phó gia lục cô nương quả thật đáng tiếc, cắm trên bãi phân trâu là hắn. Hắn cả ngày thỏa mãn vui vẻ vì cưới nàng làm vợ, lại không biết trong mắt người khác hắn căn bản không xứng với nàng. Nàng đâu, có thể cũng nghĩ như vậy hay không?
"Tuyên Tuyên, nàng có thể cảm thấy ta thực vô dụng hay không?" Hắn tội nghiệp nhìn nàng, vô cùng hối hận không cố công cố sức, đến nay không có điểm nào tốt.
Phó Tuyên buông sách xuống, cúi đầu nhìn hắn.
Không cần hỏi nhiều, chỉ bằng hôm nay là ngày tỷ tỷ phong hậu, chỉ bằng hắn vừa mới nói câu kia, có thể đoán ra hắn trải qua cái gì.
Phó Tuyên cũng không dỗ hắn, gật đầu nói: "So với các tỷ phu và phụ thân, ca ca ta thì kém xa."
Nàng thật yên lặng, phảng phất như trần thuật một chuyện bình thường mọi người đều biết.
Ngô Bạch Khởi lập tức kéo chăn lên, nằm đưa lưng về nàng.
Phó Tuyên lắc đầu, nằm xuống, đối diện đỉnh giường nói: "Chàng thì sao, có thể cảm thấy ta thực không có gì thú vị hay không?"
Nàng thấy hai tỷ tỷ chung đụng cùng tỷ phu như thế nào, có lúc vô tình thoáng nhìn, có lúc là bọn họ quang minh chính đại lộ ra ngoài. Phó Tuyên cảm thấy, nàng có thể giúp Ngô Bạch Khởi thắt dây lưng áo choàng, lại làm không giống được nhị tỷ tỷ, ẩn tình mạch mạch như vậy, phảng phất nhị tỷ phu chính là trời. Nàng cũng có thể nắm tay Ngô Bạch Khởi, nhưng sẽ không giống tam tỷ tỷ, giảo hoạt hoạt bát cười với tam tỷ phu, hai vợ chồng ánh mắt đối nhau giống như có ngàn vạn sợi tơ tình giữa bọn họ, ai cũng không thể cắt đứt.
Còn có phụ thân mẫu thân, các động tác nhỏ thân mật.
trước đêm xuất giá, mẫu thân dặn dò nàng gả người thì buông lỏng, nói nam nhân đều thích cô nương ngầm yếu ớt một chút. Phó Tuyên chính là làm không được, vô luận là Ngô Bạch Khởi hay là bất cứ nam nhân khác, nàng đều không làm được loại động tác kia. Chính nàng cũng biết mình khô khan nhạt nhẽo, ngay cả thân đệ đệ Quan ca nhi cũng chỉ thích chơi cùng hai tỷ tỷ.
Đổi là nam nhân khác, bị nàng đối đãi lãnh đạm như vậy, khẳng định cũng không lại gần, ai ngờ Ngô Bạch Khởi vẫn ở bên cạnh nàng như vậy?
Phó Tuyên sẽ không lấy lòng nam nhân, nhưng được nam nhân lấy lòng thì trong lòng nàng cũng thoải mái, buổi tối hắn hồ nháo, biết trong lòng hắn thích nàng cực kì, nàng nguyện ý dung túng hắn. Cái gì gọi là lưỡng tình tương duyệt, nàng không hiểu lắm, nhưng nàng biết, cùng Ngô Bạch Khởi sống qua ngày, nàng thực thoải mái.
"Chàng tại sao không nói chuyện?" Phó Tuyên thúc giục một câu.
"A?" Ngô Bạch Khởi sầu muộn hỏi, "Nói cái gì?"
Lại là không nghe thấy vấn đề thê tử nói mới vừa rồi.
Phó Tuyên nghe ra thanh âm hắn phát ngạnh, liền khẽ giọng lập lại: "Chàng nói thật, có cảm thấy ta thực nhạt nhẽo hay không?"
Ngô Bạch Khởi sửng sốt.
Nàng nhạt nhẽo không thú vị sao?
Một chút cũng không.
Nàng gan lớn, không sợ sâu bọ, sẽ lấy cục đá đánh hắn. Nàng nhát gan, Bạch Vô Thường leo lên người nàng một lát, nàng bị dọa hôn mê, ngã choáng còn dễ nhìn như vậy. Nàng da mặt dày, hắn đối diện nàng dùng sự tình ban đêm trêu ghẹo nàng, nàng cũng thờ ơ, nàng da mặt lại mỏng, rõ ràng rất thích hình xăm của hắn, thích đến mức vụng trộm sờ, chỉ là không chịu thừa nhận...
"Không cảm thấy." Ngô Bạch Khởi quay người, ôm nàng vào trong ngực, "Tuyên Tuyên rất đáng yêu, chỉ có ta biết."
Phó Tuyên bị hắn hữu danh vô thực khen trắng ra như thế, mặt đỏ lên một chút, may mắn tựa vào ngực hắn không cần lo bị hắn nhìn thấy. Trầm mặc một lát, hóa giải một điểm xấu hổ rồi, nàng mới thấp giọng nói: "Chàng thích ta, mới cảm thấy như vậy, đổi thành người ngoài, khẳng định sẽ ghét bỏ ta không hiểu ôn nhu..."
Ngô Bạch Khởi xuy thanh, không chờ nàng nói xong liền ngắt lời: "Tuyên Tuyên quản người bên ngoài nghĩ như thế nào làm cái gì, nàng là tức phụ của ta, ta nói nàng khả ái thì nàng chính là khả ái!"
Phó Tuyên mặt thật sự nóng, sợ hắn tiếp tục khen lung tung, vội vàng nói: "Chàng khuyên ta đừng để ý đến người bên ngoài, vậy chàng vì sao để ý người bên ngoài nhàn ngôn toái ngữ như vậy? Chàng có bản lĩnh hay không cùng bọn họ có quan hệ gì?"
Ngô Bạch Khởi rốt cuộc hiểu được ý tứ nàng, tay không tự giác nắm thật chặt, nâng cằm nàng lên, ủy khuất nhìn nàng: "Nhưng nàng cũng nói ta vô dụng..."
Phó tuyên dời tay hắn đi, nhìn thẳng mắt hắn: "Ta chỉ nói chàng không bằng những thân nhân kia, có khi nào nói chàng vô dụng? Chàng có thể vào Kim Ngô Vệ, so với rất nhiều người đã mạnh hơn nhiều, chàng có bổng lộc có gia sản, có thể nuôi sống thê tử, phụng dưỡng tổ phụ, có thể nào coi là vô dụng? Nhất định muốn cùng người xuất sắc nhất so sánh, vậy trừ tam tỷ phu, khắp thiên hạ nam nhân khác đều vô dụng. Nói nhàn ngôn toái ngữ cho chàng nghe, những người đó mạnh hơn chàng bao nhiêu?"
Nàng thanh âm tuy thấp, lại phảng phất cùng người biện luận câu câu chữ chữ đánh thẳng nhân tâm.
Ngô Bạch Khởi lần đầu tiên nhìn thấy thê tử khí thế bức người như vậy.
Nàng mất hứng, mất hứng những người đó nói hắn, mất hứng hắn để ý những người đó?
Bởi vì nàng thích hắn, tựa như hắn thích nàng, trong mắt người bên ngoài nhạt nhẽo, lại là sáng rọi trong mắt hắn.
"Tuyên Tuyên, nàng thích ta có phải không?" Ngô Bạch Khởi một chút cũng không giận, chế trụ nàng cái gáy, không cho nàng né tránh.
Phó Tuyên nhíu mày.
Ngô Bạch Khởi cười, hôn đôi mày anh khí của nàng, "Không cần nàng nói, ta biết."
Hắn biết nàng thích hắn, biết nàng không để ý hắn có quan to lộc hậu hay không, mà hắn cũng sẽ tiếp tục thích nàng, cùng nàng hạnh hạnh phúc phúc hết đời, tương lai sinh rất nhiều nhi nữ. Ngô Bạch Khởi không có chí hướng cao xa, đời này chỉ muốn canh chừng tức phụ, hài nhi. Nhưng hắn sẽ cho Tuyên Tuyên của hắn thứ tốt nhất có thể, sẽ cho bọn nhỏ của hắn được cha mẹ chăm sóc bảo hộ chưa từng có, sẽ cho bọn họ một gia đình hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Kết hôn năm thứ ba, Phó Tuyên sinh một tiểu tử mập mạp, Ngô lão Hầu gia đại hỉ, đặt tên cho cháu trai là Hổ Thần.
Ngô Hổ Thần.
Tiểu tử không cô phụ kỳ vọng của tổ phụ phụ thân, tuổi trung niên đã nhiều lần thắng trận, thụ phong Hổ Uy tướng quân.
Nhi tử ở bên ngoài trấn thủ biên cương, Ngô Bạch Khởi ở nhà dỗ cháu trai, thích nhất nói chuyện là: "Hổ phụ vô khuyển tử, phụ thân các ngươi lợi hại như vậy, đều là bởi vì tổ phụ ta lợi hại!"
Ba nam oa Ngô gia chiều cao không đồng nhất, cùng nhau sùng bái nhìn tổ phụ.
Ngô Bạch Khởi hắc hắc cười, ngẩng đầu nhìn thê tử dưới tàng cây may xiêm y cho các cháu.
Phó Tuyên giật giật khóe miệng, lười vạch trần hắn.