Từ khi Từ Tấn đem Hứa Linh cho nàng, Phó Dung mỗi lần ra ngoài đều mang theo. Vừa mới phát hiện Phan thị nghĩ tìm tòi nghiên cứu dung mạo Cố nương tử, cử chỉ lén lén lút lút cũng giống không có ý tốt lành, Phó Dung liền hướng Hứa Linh bên kia đang đứng sóng vai chung một chỗ với Lan Hương, đưa mắt ra hiệu.
Hứa Linh ngầm hiểu.
Cho nên mắt thấy Phan thị hướng Cố nương tử ngã xuống, Hứa Linh bước vài bước vọt đến bên cạnh nàng, Phan thị tay vừa mới đụng tới mũ che của Cố nương tử, còn chưa kịp phát lực, đã bị Hứa Linh nắm lấy, thuận thế đem người kéo lại, "Phu nhân không sao chứ?"
Phó Dung và Cố nương tử đều mau chóng đứng lên.
Phan thị âm thầm cắn môi, lấy tay bóp trán, "Có chút choáng đầu, không biết xảy ra chuyện gì, 2 ngày này có tật xấu này, ai, làm cho các ngươi chê cười, ta đây phải nhanh về nằm, đánh đồ xong rồi thì phái người đưa tới quốc công phủ đi."
Nói xong gọi nha hoàn của mình tới dìu đỡ.
Hứa Linh buông tay, lui về vị trí cũ.
Phó Dung nhìn Cố nương tử, hai người cùng nhau đưa Phan thị xuống lầu, sau khi trở về liền trực tiếp đi vào viện của Cố nương tử ngồi.
"Ta thấy bà ấy dường như có ý nhìn trộm Cố di đâu?" Phó Dung buồn bực hỏi. Chẳng lẽ Phan thị chẳng những ngoài miệng chán ghét người, tay chân cũng không thành thật, người khác càng muốn che giấu nàng càng muốn nhìn rõ ràng? Phan thị dầu gì cũng là Thế Tử phu nhân quốc công phủ, là mẹ ruột Thành vương phi, hẳn là chưa đến mức càn quấy như phụ nhân nông thôn đi? Cố nương tử lại không phải là nhân vật trọng yếu, bình thường cùng Phan thị không hề có quan hệ a.
Cùng với nàng một chỗ, Cố nương tử không mang mũ che, nghe vậy tự giễu, sờ sờ vết sẹo trên má trái: "Đại khái là rất tò mò đi, có vài người như thế; ta trước kia cũng gặp phải. Huống chi chúng ta cùng quốc công phủ không phải có ân oán sao, có lẽ nàng vì bị mẹ chồng sai khiến, muốn biết chúng ta rõ ràng đi."
Con gái ruột quận vương phi gièm pha, Vĩnh Ninh công chúa chắc chắn sẽ không nói cùng con dâu, nhưng có thể sai khiến con dâu đến Như Ý trai gây chuyện. Dù sao Như Ý trai là đồ cưới của Phó Dung, Vĩnh Ninh công chúa cùng Phó Dung quan hệ vốn không tốt, sai khiến Phan thị như vậy cũng không lo nàng sinh nghi.
Phó Dung lại quan sát Cố nương tử.
Nói thật, cái vết sẹo kia tuy rằng dài, đã rất nhạt, hơn nữa dung mạo Cố nương tử nhã nhặn thanh lệ, tròng mắt đen nhánh thủy nhuận, da trắng môi hồng, có thêm vết sẹo vẫn là mĩ nhân, căn bản không tính là xấu không thể gặp người. Nhưng Phó Dung cho rằng Cố nương tử muốn mang mũ che là vì nữ nhân càng đẹp càng để ý dung mạo. Nếu là nàng, trên mặt thêm một vết sẹo như vậy, nàng cũng muốn phí hết tâm tư che giấu.
Việc này quy kết lại là do nhân phẩm của Phan thị, coi như bỏ qua, hai người nói đến chuyện khác.
Lại nói bên kia Phan thị lên xe ngựa rồi, lệnh cho xa phu đi đến một nhà hàng.
Tư thông là tội lớn, chuyện của nàng và Kỷ Thanh Đình không thể để một điểm sơ xuất. Phan thị cùng Kỷ Thanh Đình hẹn trước, nếu như xác nhận Cố nương tử trên mặt có sẹo, sẽ trực tiếp về quốc công phủ. Nếu như không có, hồi phủ thì dừng lại chốc lát ở trước một cửa hàng son phấn. Không thể nhìn được mặt người, thì đến nhà hàng này.
Nếu là chuyện khác, Phan thị tuyệt đối không muốn gây sức ép như vậy, nhưng nữ nhi của nàng và Phó Dung đối đầu, khó có được là Kỷ Thanh Đình có khả năng có thù với Cố nương tử. Một khi được xác nhận có thể đem Cố nương tử đưa vào nhà tù, nàng đương nhiên nguyện ý bôi đen Phó Dung, đáng tiếc...
Lệnh cho tiểu nha hoàn mua hai loại điểm tâm, Phan thị sớm về công phủ, trở về phòng nhỏ nhẹ hỏi thăm tin tức của chồng.
Ma ma hồi môn của nàng rũ tròng mắt nói: "Thế Tử gia còn chưa trở về."
Phan thị cười lạnh.
Mẹ chồng nàng là Vĩnh Ninh công chúa, Vĩnh Ninh công chúa bá đạo cường thế, đem cha chồng quản chặt chẽ, không cho phép cha chồng vụng trộm. Tới phiên thân nhi tử lập tức thay đổi bộ dáng, tùy ý để nhi tử nạp thiếp, nạp thông phòng, thậm chí dung túng hắn dưỡng ngoại thất. Phan thị ở nhà mẹ đẻ cũng được nuông chiều từ bé. Trước khi xuất giá còn hy vọng mẹ chồng cũng sẽ giúp nàng quản thúc Thế Tử gia, nào ngờ khi phát hiện Thế Tử gia cùng nha hoàn bên người qua lại, nàng đi trước mặt mẹ chồng kể ủy khuất, Vĩnh Ninh công chúa thế nhưng ập xuống mắng nàng một trận, nói nàng là đố phụ...
Phan thị thật muốn hỏi xem bà ấy thì được coi là gì, nhưng nàng không có gan hỏi.
Dần dần nàng cũng xem nhẹ, chỉ trông giữ nhi tử quá. Mà ngay khi nàng hoài nữ nhi, Thế Tử gia lại tới thông báo cho nàng để cho một thứ muội vào cửa. Thứ muội kia từng ỷ vào di nương được sủng ái đã nhiều lần khiêu khích nàng, di nương của nàng ấy còn chọc tức đến mẫu thân nàng khiến bà hậm hực không yên. Hiện giờ trượng phu thế nhưng bị nàng ấy câu đi...
Nàng sinh non, lúc sinh nữ nhi suýt nữa mất mạng, về sau sợ là lại khó mang thai nữa.
Thế Tử gia cuối cùng cũng có chút lương tâm, không nhắc chuyện nạp thứ muội vào cửa, rồi lại bắt đầu ở nơi khác phong lưu.
Đại khái là bởi vì ủy khuất tức giận, phát giác Kỷ Thanh Đình, thiếu đông gia Phượng Lai Nghi, nhìn nàng ánh mắt có chút bất kính, nàng tức giận đồng thời lại trào ra một loại đắc ý. Nàng không đẹp sao? Nàng thực đẹp, Thế Tử gia không biết mà quý trọng nàng, nhưng bên ngoài còn có bao nhiêu nam nhân đối với nàng cầu còn không được.
Vì điểm vui sướng này, Phan thị như cũ mỗi tháng đều đi Phượng Lai Nghi một chuyến, nhưng nàng hiển nhiên đánh giá thấp đảm lượng của Kỷ Thanh Đình. Hắn thế nhưng trốn ở trong nhã gian, trước sai khiến thị nữ bỏ thuốc vào trong trà, lại phái người dắt nha hoàn của nàng đi. Phan thị thanh tỉnh nhưng không thể động đậy, tùy ý để nam nhân to gan lớn mật này dùng hết thủ đoạn trên người nàng.
Nhớ tới lần đầu của hai người, Phan thị nhịn không được mặt đỏ tim đập.
Nàng nên hận Kỷ Thanh Đình, nhưng động tác hắn ôn nhu như vậy, trượng phu cũng chưa bao giờ cho nàng vui sướng như vậy. Để tăng thêm khoái cảm trả thù kia, Phan thị dung túng chính mình đọa lạc. Dù sao, không để cho người ta biết là được. Về phần thê thiếp con cái của Kỷ Thanh Đình kia, Phan thị cũng chẳng hề để ý, nàng không thích Kỷ Thanh Đình, chỉ là hưởng thụ loại kích thích kia mà thôi.
"Phu nhân, công chúa mời ngài qua."
Mặt còn hồng, ngoài cửa tiểu nha hoàn bỗng nhiên tạt một chậu nước lạnh.
Phan thị thở một hơi, hơi sửa sang lại liền đi gặp mẹ chồng.
Vĩnh Ninh công chúa trong lương đình ở bên hồ ngắm cảnh, thấy con dâu tới, nàng nhàn nhạt hỏi: "Vừa mới ra ngoài đi đâu?"
Phan thị cười nói: "Muốn đánh cho Hoa Dung cái khuy cổ áo, nghe nói Cố nương tử của Như Ý trai tay nghề thoát tục, muốn đi xem thử bản lĩnh nàng ấy. Nếu không được, về sau đi Phượng Lai Nghi sửa lại."
Vĩnh Ninh công chúa đáy mắt lướt qua không vui.
Liễu Như Ý câu dẫn nhị con rể của nàng. Cố nương tử, Chu chưởng quỹ biết chuyện, nàng cũng không muốn để người sống. Vì Từ Diệu Thành uy hiếp nàng, tuyên bố nàng dám tìm đám người kia phiền toái, hắn sẽ đối đãi với nữ nhi nàng tương tự. Vĩnh Ninh công chúa không muốn bởi vì chuyện tạp nham đó làm hỏng tương lai nữ nhi cùng con rể liền nhịn. Ai ngờ Cố nương tử kia chẳng những không co đầu rụt cổ trốn đến địa phương xa xôi, ngược lại cùng Phó Dung liên thủ đến kinh thành mở cửa hàng!
Cho rằng có Túc vương phủ chống lưng thì có thể đánh vào mặt của nàng sao?
Nàng không sợ Túc vương, nhưng nàng kiêng dè Từ Diệu Thành, nữ nhi ở quận vương phủ, Từ Diệu Thành thật muốn hại nữ nhi, là có biện pháp.
Cũng may Như Ý trai cũng không phải chỉ có mình nàng muốn đối đầu.
Quan sát con dâu vài lần, Vĩnh Ninh công chúa tò mò nói: "Ngươi là khách hàng lâu năm của Phượng Lai Nghi, hôm nay đi Như Ý trai, sẽ không sợ Phượng Lai Nghi bên kia mất hứng? Ngộ nhỡ lần này Như Ý trai đánh ra cái gì đó không hợp ý, lần sau ngươi đi Phượng Lai Nghi, người ta ngoài miệng không nói, đánh trang sức cho ngươi thì trong lòng khẳng định cũng không tận tâm đi?"
Phan thị đã sớm nghĩ xong, thong dong nói: "Mẫu thân nói rất đúng, bất quá đợi con lấy trang sức Cố nương tử làm ra, nếu phát hiện không hài lòng sẽ lan truyền ra ngoài, Như Ý trai thanh danh bị quét sạch, Phượng Lai Nghi chỉ sợ càng cảm kích đi?"
Vĩnh Ninh công chúa ngoài ý muốn nhìn nàng: "Ngươi ngược lại thật thông minh."
Phan thị hướng phía Túc vương phủ liếc mắt nhìn: "Bên kia dám cho Hoa Dung ngột ngạt, con đương nhiên cũng muốn cho nàng không thoải mái."
Vĩnh Ninh công chúa gật gật đầu, nhìn cảnh hồ trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: "Chút đánh chút nháo này bên kia sẽ không để ý, hay là thôi đi. Nhưng lần sau ngươi đi Phượng Lai Nghi, nhớ ám chỉ với Kỷ phu nhân, nếu như bọn họ muốn đối phó Như Ý trai, cứ việc buông tay ra chân, gặp chuyện không may ta che chở cho bọn họ. Bọn họ muốn làm, chỉ cần tay chân sạch sẽ, đừng lưu lại nhược điểm."
Phượng Lai Nghi Kỷ ở kinh thành là con rắn độc, ỷ vào cùng các huân quý trong quý phủ có chút giao tình mua bán, thường chèn ép người trong nghề. Nhưng phàm là nhà nào tiệm nhỏ có thợ trang sức có bản lĩnh thật sự đều bị bọn họ dùng các loại thủ đoạn đưa đi. Nghe nói Như Ý trai mặt tiền cửa hiệu so Phượng Lai Nghi còn lớn hơn chút, lại có một đám sư phó Giang Nam nổi danh tọa trấn, bao gồm vị kia, Cố nương tử, đánh ra vài loại vòng cho Túc vương phi làm kinh diễm các phu nhân kinh thành. Phượng Lai Nghi muốn đánh sụp Như Ý trai, chỉ sợ càng có tâm tư hơn so với bà.
Cuối cùng cho dù sự tình bại lộ, cũng là chuyện của Phượng Lai Nghi. Không có bằng chứng, Phượng Lai Nghi muốn cắn ngược lại bà đều không được. Mà Phượng Lai Nghi ra tay đối phó Như Ý trai trong mức hợp tình hợp lý, Từ Diệu Thành cũng không dám lấy lý do này nọ cùng bà trở mặt. Hắn cũng phải vì thanh danh của một đôi con cái mà suy xét, không phải sao?
Vĩnh Ninh công chúa đắc ý cười.
Phan thị khiếp sợ hết mức.
Phượng Lai Nghi muốn triệt để chèn ép Như Ý trai, trước tiên chính là phải loại trừ Cố nương tử, mẹ chồng vì chèn ép Phó Dung, thế nhưng...
Bất quá như vậy rất tốt, vừa vặn Kỷ Thanh Đình muốn đối phó Cố nương tử, có mẹ chồng chống lưng cho hắn, hắn cũng không cần kiêng dè Túc vương phủ.
"Mẫu thân yên tâm, lần sau đi Phượng Lai Nghi con sẽ nhớ nhắc nhở bọn họ."
"Chú ý đừng để người khác nghe được." Vĩnh Ninh công chúa phá lệ dặn dò một câu.
Phan thị cười cam đoan.
~
Đoan ngọ qua, Cố nương tử nhận được một phong thư, Kỷ Thanh Đình hẹn nàng ngày mai đi Vĩnh Thái tự gặp mặt ở sau núi.
Nàng không có ý định đi, không ngờ màn đêm buông xuống, Túc vương phủ bên kia lại cũng đưa một phong thư tới.
Cố nương tử nhìn xong thư, lại nhìn nam nhân trước mặt, một thân hắc y không một tiếng động vào phòng nàng, sắc mặt tái nhợt: "Ta, chuyện của ta, vương gia sớm biết? Kia vương phi..."
Hứa gia cúi đầu nói: "Vương gia lo lắng vương phi vì chuyện này đau buồn, cho nên che giấu."
Cố nương tử mặt mày buông lỏng, chuyện của nàng nói ra sẽ chỉ làm cho Phó Dung khổ sở, nàng thật sự không muốn cho nàng ấy biết.
Hứa gia lại nói: "Tới ngày đó, cô nương chỉ cần mang theo nha hoàn làm bộ đi Vĩnh Thái tự dâng hương là được. Chuyện khác hết thảy cứ yên tâm, vương gia sẽ sắp xếp người từ trước, cam đoan không có sơ hở gì. Về lí do giải thích sau này, trên thư đã nói rõ, còn mời cô nương ghi nhớ, không cần làm hỏng đại sự của vương gia."
Cố nương tử trịnh trọng gật đầu.
Hứa gia cáo từ, lại đi viện của Đỗ Viễn Chu ở cờ xã sát vách.