Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 127



Phó Dung chịu gọi Đỗ Viễn Chu là Tam thúc, do quan hệ lễ tiết, cũng là vì thấy đối phương nguyện ý chiếu cố nàng. Kỳ thật trong lòng có chút kiêng kị, bởi vì nàng không biết phụ thân có chịu nhận thân thích này hay không. Ngộ nhỡ không chịu, nàng tự tiện nhận thân, phụ thân biết được tức giận thì làm thế nào đây?

Nhưng nhìn Đỗ Viễn Chu bởi vì nàng xưng hô một tiếng mà bộ dáng mặt đỏ tía tai nhấc tay vô thố, nàng đột nhiên bỏ qua.

Đỗ Viễn Chu nếu như bình tĩnh thong dong, nàng có lẽ sẽ hoài nghi hắn có rắp tâm khác. Hắn thất thố, ngược lại thuyết minh ở trong lòng hắn, nàng cô cháu gái này so với Túc vương gia còn làm cho hắn khẩn trương hơn. Đối phương lấy thành tâm đối đãi, nàng cần gì phải nghĩ quá nhiều?

Cùng Từ Tấn đưa mắt nhìn nhau, lĩnh hội trong mắt Từ Tấn có ý tán thành, Phó Dung càng thêm chắc chắn chính mình không nhìn lầm người, cười nói: "Tam thúc không cần khách sáo, ngài là trưởng bối, trực tiếp gọi ta Nùng Nùng đi. Ngài luôn miệng gọi ta vương phi, ta một tiểu bối làm sao chịu nổi."

Đỗ Viễn Chu như cũ không dám nhìn nàng, khéo léo từ chối: "Ngài là vương phi, lễ không thể bỏ, còn nữa thảo dân thân phận ti tiện, không đảm đương nổi vương phi xưng hô như thế, cũng mời vương phi đừng gọi thảo dân như vậy nữa, truyền ra ngoài làm cho người khác hiểu lầm."

Cảnh Dương Hầu phủ có Tam gia đích xuất, tuy rằng đã qua đời, nhưng đó mới là người Phó Dung chân chính nên gọi Tam thúc. Nàng gọi hắn như vậy, truyền đến tai Hầu phủ lão thái thái hoặc là Phó Phẩm Xuyên, e rằng cùng Nhị phòng sinh khoảng cách.

Phó Dung hiểu được thâm ý trong lời nói Đỗ Viễn Chu, nghĩ ngợi một lúc, đổi giọng nói: "Vậy ta gọi ngài tiểu thúc tốt lắm. Vừa rồi tiểu thúc nguyện ý nhượng lại cửa hàng ta đều nghe thấy rõ. Ngài trong lòng rõ ràng là đem ta làm cháu gái mà nhìn nhận, hiện tại nếu tiếp tục nói với ta theo nghi thức xã giao này đó, vậy mời ngài trở về đi, ta không mua cửa hàng nữa, hôm nay coi như chưa bao giờ gặp qua."

Đỗ Viễn Chu ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn nàng.

Cháu gái muốn mua cửa hàng, đều lao động đến vương gia ra mặt, nghĩ tới là có việc lớn, sao có thể trẻ con như thế, nói không cần là không cần?

Phó Dung không để ý tới hắn, cố ý nghiêm mặt đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía hắn mà đứng.

Đỗ Viễn Chu quay nhìn Từ Tấn: "Vương gia, đây..."

Từ Tấn khoát tay nói: "Nếu nàng đã nói không cần, vậy thì thôi. Hứa gia, tới hỏi xem cửa hàng bên cạnh chỗ bán bút mực kia". Trà lâu cùng cửa hàng bút mực cộng lại cũng còn hơi nhỏ, ba cửa hàng sát nhập vừa khéo chuẩn, phá ra rồi sửa lại, hẳn là so với Phượng Lai Nghi còn rộng rãi hơn.

Hứa gia lĩnh mệnh đi, bước chân nhanh đến mức Đỗ Viễn Chu muốn ngăn trở cũng không được.

Hảo tâm hoàn thành như vậy, Đỗ Viễn Chu xấu hổ phi thường, biết việc này Phó Dung nói mới được, thả mềm âm thanh khuyên nhủ: "Vương phi cần gì lại mất công lo lắng? Ta, cửa tiệm kia..."

"Đỗ đông gia không cần phải nói, ngươi với ta không hề có quan hệ, lúc trước ngươi đã chứng tỏ đó là của nghĩa phụ ngươi để lại cho ngươi, không nguyện ý bán, nếu như thế, ta cùng vương gia cũng không muốn làm ra việc ép mua ép bán. Ta cùng vương gia còn có lời muốn nói, Đỗ đông gia đi thong thả." Phó Dung sắc mặt bình tĩnh trở lại ngồi vào chỗ đối diện Từ Tấn, bưng trà tiễn khách.

Tiểu cô nương rõ ràng là đang giận lẫy, Đỗ Viễn Chu đứng thẳng bất động chốc lát, bất đắc dĩ nói: "Ngươi và ta ngấm ngầm nhận thân, ngươi không sợ phụ thân ngươi không vui sao?"

Tuy rằng còn chưa hô nhũ danh nàng, nhưng đây đã là thỏa hiệp.

Phó Dung lập tức cười dịu dàng đứng lên, đi tới bên cạnh hắn thân mật nói: "Tiểu thúc muốn đi đâu, phụ thân ta không phải là người không hiểu đạo lý, ngài xem vương gia đều không cảm thấy ta với ngài nhận thân không có gì không thỏa đáng, ngài nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Đến, ngồi xuống uống chén trà đi."

Đỗ Viễn Chu nào dám cùng Từ Tấn ngồi cùng một cái bàn, không chịu đáp ứng.

Nhưng Phó Dung cũng không thể đứng cùng hắn thương lượng đại sự a, cắn cắn môi, cầu xin nhìn về phía Từ Tấn.

Từ Tấn yên lặng nhìn lại nàng, cố làm ra vẻ không hiểu.

Phó Dung lộ ra một cái cười nịnh nọt.

Từ Tấn chuyển mắt đi, lại dùng ngụm trà, mới đi ra phía sau bình phong trong ánh mắt thỏa mãn của Phó Dung.

Phó Dung cũng không mong đợi Từ Tấn sẽ để nàng một mình cùng với tiểu thúc vừa nhận nói chuyện, cười mời nói: "Tiểu thúc lần này có thể an tâm ngồi đi?"

Nói xong mới lật lên một bát trà, tự tay châm trà cho hắn.

Đỗ Viễn Chu sống lưng cứng đờ ngồi xuống, nhìn bát trà trước mặt, cảm khái ngàn vạn.

Hắn có người thân, nhưng cũng không giống nhau. Trước đây cha mẹ, anh trai và chị dâu chỉ biết đòi tiền hắn, nếu không có, lần sau cũng cũng không đến nữa, thật coi trên đời không có người như hắn. Phó gia bên kia, hắn biết Phó Phẩm Ngôn đã nhìn thấy cha mẹ hắn ở nhà tham lam ích kỷ, hắn cảm động lây, càng không có mặt mũi đi kết giao. Cho nên nhiều năm như vậy, Phó Dung lại là thân thích đầu tiên chịu thành tâm đối đãi.

"Cửa tiệm kia..."

Phó Dung lắc lắc đầu, một bên tò mò nhìn người thân mới nhận, một bên nhẹ giọng giải thích: "Đó là nghĩa phụ của tiểu thúc lưu lại cho ngài, ta cảm kích tâm ý tiểu thúc đối với ta, lại không nhẫn tâm để ngài một đời lương tâm bất an. Cứ như vậy tốt lắm, ta đi mua cửa hàng bên kia, về sau cùng tiểu thúc sát vai buôn bán, tương lai có cái gì không hiểu, còn mời tiểu thúc chỉ bảo nhiều hơn."

Đỗ Viễn Chu vừa định khuyên, nhìn mắt Phó Dung sáng ngời, trong vắt, hiểu được tâm ý nàng đã quyết, không tiếp tục kiên trì nữa, chuyển sang hỏi thăm: "Ngươi muốn mở cửa hàng gì?"

"Trang sức lầu." Phó Dung rất tự hào trả lời, sau đó lại thổn thức đứng lên, "Đó cũng là dì kết nghĩa của ta trước khi ra đi để lại cho ta, như vậy xem ra, ta cùng tiểu thúc cũng rất giống nhau."

Nghĩ tới nghĩa phụ, Đỗ Viễn Chu trầm mặc chốc lát, sau đó lại hỏi Phó Dung chuẩn bị như thế nào. Nhìn hôm nay Túc vương gia làm việc bá đạo, Đỗ Viễn Chu lo lắng cháu gái chỉ là nhất thời xúc động muốn mở cửa hàng chơi, vương gia quá mức sủng ái vung tiền như rác, lại chưa hẳn suy xét xem định làm tốt sinh ý này như thế nào.

Đề tài chuyển tới đây, Phó Dung cũng thừa nước đục thả câu, đem sự tình nàng cần một Nhị chưởng quỹ có thể tin cậy nói ra, "Tiểu thúc, ngài có rảnh giúp ta sao? Đây là đồ cưới của ta, mua cửa hàng phiền toái vương gia ta đã thật ngại, không muốn việc liên quan đến người quản lý cửa hàng cũng mời vương gia hỗ trợ, ta cũng không muốn đi cầu phụ thân, nghĩ tới nghĩ lui, người có bản lĩnh lại đáng giá tín nhiệm chỉ có tiểu thúc."

Đỗ Viễn Chu ngoài ý muốn nhìn nàng: "Chúng ta hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, ngươi liền dám tín nhiệm ta?" Cháu gái tin hắn, hắn cao hứng, lại sợ cháu gái như thế dễ tin người, tương lai chịu thiệt trong tay người ngoài, nhịn không được muốn nhắc nhở một chút.

Phó Dung giảo hoạt mà chớp chớp mắt: "Ta vì sao không tin đâu? Thứ nhất, tiểu thúc không cho vương gia nhân tình lại nguyện ý đem cửa hàng bán cho ta, không cầu gì khác. Đủ thấy tiểu thúc chỉ đem ta làm cháu gái, không đem ta làm vương phi để nịnh bợ. Ta tin tưởng tiểu thúc sẽ không lừa gạt cháu gái mình. Thứ hai, tiểu thúc dáng vẻ đường đường, có thể được lão đông gia ưu ái, nhân phẩm tài cán khẳng định cũng có chỗ hơn người, tuyệt không phải tục nhân. Ta tin tưởng tiểu thúc có thể giúp ta chỉnh lý tốt sinh ý. Thứ ba, cho dù hai điểm trước ta nhìn lầm người, tiểu thúc không có đầu óc sinh ý hoặc là tương lai làm giả sổ lừa ta, ta có thể tùy thời đổi người hoặc là mời vương gia thay ta giáo huấn tiểu thúc a."

Phía sau tấm bình phong truyền đến một tiếng cười khẽ.

Đỗ Viễn Chu cũng cười, nhìn tiểu cô nương đối diện bởi vì Túc vương cười khẽ hơi hơi đỏ mặt, gật đầu nói: "Nùng Nùng trong lòng đều đã hiểu rõ, vậy ta liền giúp ngươi đi." Cờ xã bên kia tiểu nhị, chưởng quỹ đều là người cũ quen thuộc, lại là sinh ý thanh nhàn, gần như không cần hắn làm cái gì.

Hắn đáp ứng, Phó Dung lại thu hồi cười, nghiêm mặt nói: "Về Như Ý trai, ta còn có chút bí mật muốn nói cho tiểu thúc. Nơi này nói chuyện không tiện, sáng mai tiểu thúc đến vương phủ ngồi một chút đi, ta giới thiệu Chu chưởng quỹ cho ngài, chúng ta triệt để nói rõ để tiểu thúc quyết định?"

Đỗ Viễn Chu hơi kinh ngạc, rất nhanh đáp: "Cũng tốt."

Chính sự nói xong rồi, Đỗ Viễn Chu không dám để Túc vương gia ở bên kia đợi quá lâu, đứng dậy cáo từ: "Vậy chúng ta ngày mai lại gặp, ta đi trước đây."

Phó Dung đưa hắn tới cửa.

Đỗ Viễn Chu do dự một lát, vẫn dặn dò: "Chuyện của chúng ta, tạm thời đừng nói cho phụ thân ngươi, về sau ngươi ngấm ngầm gọi ta tiểu thúc, ở bên ngoài chỉ đem ta làm Nhị chưởng quỹ là tốt rồi."

Phó Dung trêu ghẹo nói: "Tiểu thúc còn không biết ngày mai ta muốn nói bí mật gì mà đã ra quyết định?"

Đỗ Viễn Chu cười không nói, quay người rời đi.

Phó Dung đóng cửa nhã gian lại.

Còn chưa quay người, eo đã bị ôm lấy, "Tương lai hắn thật một tay che trời làm giả sổ sách lừa nàng, ta lại không chịu làm chủ, nàng làm sao bây giờ?"

Phó Dung cúi đầu nhìn cánh tay của hắn, nhỏ giọng nói: "Vương gia không chịu vì ta làm chủ, đó nhất định là có niềm vui mới, không thích ta. Thật như vậy, vương gia cho rằng ta còn có tâm tư để ý tới sinh ý cửa hàng sao?"

Nàng thần sắc ảm đạm, phảng phất lạc vào cảnh giới kỳ lạ, Từ Tấn buồn cười đem người chuyển trở lại, hôn xuống: "Thuận miệng nói một chút, lại tưởng thật, ngốc, chỉ cần nàng toàn tâm toàn ý đối với ta, ta sẽ thương nàng một đời."

Phó Dung ôm lấy eo hắn, ở trong lồng ngực hắn cọ cọ.

Rất nhanh Hứa gia trở lại, bởi vì Từ Tấn ra tay hào phóng, cửa hàng bên kia cũng thống khoái đem khế đất cầm ra.

Từ Tấn phái người đi quan phủ đóng dấu, hắn cùng Phó Dung về vương phủ trước.

Đến hoàng hôn, 3 khế đất đã đóng quan ấn được giao vào trong tay Phó Dung. Phó Dung vừa hưng phấn vừa vui sướng, bất quá nghĩ tới tiền mua cửa hàng đều là Từ Tấn trả, buổi tối hỏi hắn: "Mua cửa hàng đến cùng tốn bao nhiêu tiền a? Chàng nói cho ta biết, ta đem tiền trả lại, bằng không ta trong lòng không được tự nhiên."

Nàng có tiền, cha mẹ cho nàng đồ cưới xem như là một ít, Liễu Như Ý để lại cho nàng tiền tích cóp nửa đời, đủ cho nàng tiêu hoang.

"30 vạn lượng." Từ Tấn vừa cởi quần áo vừa nói.

Phó Dung tựa vào đầu giường chính mình tính toán, nghe được lời này bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, "Bao nhiêu? Chàng thử nói lại lần nữa xem!"

Ánh mắt kia, giọng điệu kia, phảng phất giống chủ mẫu đang chất vấn nhi tử phá sản!

"30 vạn lượng." Từ Tấn nhẹ bẫng mà lặp lại, đi tới trước giường hướng Phó Dung đưa tay đòi: "Trả ta đi, thoáng cái chi ra ngoài nhiều bạc như vậy, ta trong tay cũng hơi khó khăn."

Phó Dung ngửa đầu nhìn hắn, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn chậm rãi phủ đầy ráng đỏ.

Của nàng tất cả cộng lại, cũng không đến ba mươi vạn lượng a.

Hơn nữa nàng hỏi xong liền nghĩ lại, Từ Tấn thuần túy là bịa chuyện, kia 3 gian cửa hàng, 3000 lượng đều đã là nhiều...

Nàng đỏ mặt là bởi vì chính mình kêu to ra tiếng, mất mặt quá đi.

Nàng nhắm mắt lại, quay đầu muốn chui vào trong ổ chăn.

Từ Tấn một phen nhào tới, đè người hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hô hấp dồn dập: "Bản vương không yêu bạc chỉ yêu mỹ nhân, vương phi bồi ta một đêm, kia tiền nợ 3 gian cửa hàng đều xóa bỏ..."

Hắn cố ý học những nam nhân ăn chơi trác tang ép uổng nữ nhân, động tác cũng đầy vô lại. Một chớp mắt như vậy, Phó Dung lại thật sự nghĩ rằng nam nhân bên cạnh không phải là Túc vương gia của nàng, mà là một ác bá xa lạ.

Bởi cái cảm giác cổ quái này, đêm nay thân mật cũng thay đổi mùi vị, hắn ôn nhu lại thô lỗ, nàng ngượng ngùng lại mới lạ, như ngã vào đám mây.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv