Năm năm sau, Mục quốc càng thêm cường đại.
Công bộ liên hợp Lăng Tiêu chế tạo ra đầu thạch cơ, đại pháo,… những thứ mà thế giới này chưa từng thấy qua, lại được sử dụng rất rộng trong quân đội.
Mục quốc dựa vào vũ khí đó, trong trăm năm tuyệt đối không có địch thủ.
Lăng Tiêu thực hiện hứa hẹn của y, giá trị có thể so với toàn bộ hậu cung.
Mục Tu Nịnh mắt thấy những gì Lăng Tiêu làm, chậm rãi từ kinh ngạc chuyển thành kính nể.
Mục Tu Nịnh cảm thấy hoàng đế thật sự là có một đôi tuệ nhãn, có thể trong biển người mờ mịt, tìm được một kẻ dở hơi như Lăng Tiêu.
Mắt thấy hai người ân ân ái ái, Mục quốc cũng đi vào quỹ đạo, Mục Tu Nịnh đã có một nỗi lo khác.
Lăng Tiêu là nam tử, y vĩnh viễn sẽ không mang thai sinh con.
Mà Mục quốc không thể không có hoàng tử.
“Quân hậu, quân hậu, Tiêu vương lại tới nữa.” Cung nữ tiểu Mai kêu to đến bẩm báo.
Lăng Tiêu biếng nhác nằm trên ghế dài, phơi nắng mặt trời, nghe nói lời này, khổ nhất trương thoải mái khuôn mặt tuấn tú.
Y cùng với hoàng đế cùng nhau đã năm năm, ba năm trước, sau khi mình hoàn thành nghiên cứu chế tạo đại pháo, hoàng đế thăng mình làm quân hậu, từ nay về sau chính thức cùng ngồi cùng ăn với hoàng đế, cho dù là vào triều, cũng ngồi chung long ỷ với hoàng đế.
Năm năm qua, Mục quốc mưa thuận gió hoà, thứ y nghiên cứu cũng từng cái biến thành đồ thật, Mục quốc dẫn đầu xa hơn các vương triều khác.
Nhưng ngày thoải mái qua lâu, luôn có người thích ganh tỵ.
Trong đó chịu khó nhất là Tiêu vương Mục Tu Nịnh.
Năm năm trước, hoàng đế dùng cái cớ trai giới, cả đời không thể gần nữ sắc để phân phát hậu cung, hiện giờ, thằng nhãi này thế nhưng còn chạy tới nói hoàng đế nhất định phải có con.
Y là nam nhân, hoàng đế là nam nhân, sinh như thế nào!
Đây không phải gián tiếp muốn hoàng đế nạp phi lần nữa hay sao!
Không nói đến cái cớ năm năm trước đến bây giờ còn có hiệu lực, dù là Lăng Tiêu cũng không có khả năng cho hoàng đế nạp phi nữa!
Nhưng Mục Tu Nịnh này không dám đề cập ở trước mặt hoàng đế, lại mỗi ngày chạy đến chỗ y làm ầm ĩ, khiến Lăng Tiêu phiền không chịu được.
Lăng Tiêu vẻ mặt đau khổ, cắn răng từ chối: “Không gặp, đuổi đi!”
“Quân hậu… Chậm đã…” Tiểu Mai đáng thương nói, rồi sau đó liền truyền đến một thanh âm mang cười.
“Quân sau đây là ngại bổn vương phiền nha.”
Lăng Tiêu nhìn Mục Tu Nịnh một thân thường phục bay bay, tức giận đến nghiến răng, y trừng Mục Tu Nịnh: “Sao đó, hoàng thúc ngài là người thân duy nhất của Hoàng Thượng, tuy rằng lúc trước đối lập với Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng đại nhân không nhớ tiểu nhân, còn cho ngươi tự do hành tẩu trong cung rất nhiều đặc quyền, liền vào cái này, Lăng Tiêu cũng không dám ghét bỏ ngài nha.”
Lăng Tiêu cố ý chọc nỗi đau của Mục Tu Nịnh, Mục Tu Nịnh sắc mặt cứng đờ, mày không thể ức chế mà nhảy nhảy, mặt cười nhạt nói: “Bổn vương nói qua, quân hậu có thể tưởng tượng, Hoàng Thượng cũng sẽ muốn một đứa con của mình, ngài không muốn Hoàng Thượng nạp phi, vậy tìm một nữ tử đến, chỉ vì mang thai…”
“Không có cửa đâu!” Lăng Tiêu không chút nghĩ ngợi đánh gãy Mục Tu Nịnh nói: “Ngài muốn tìm nữ tử, còn không bằng ngẫm lại làm sao để bụng của ta nổi lên đi.”
Lăng Tiêu da mặt dày chỉ chỉ bụng của mình, Mục Tu Nịnh khóe miệng co rút: “Ngài là nam tử, sao có thể lớn lên được.”
“Ta đây hết cách.” Lăng Tiêu nhún vai.
Mục Tu Nịnh vẻ mặt cứng ngắc, Lăng Tiêu thừa dịp hắn chưa hoàn hồn, vội vàng giương giọng nói: “Tiểu Mai, hoàng thúc mệt, đưa hắn về nghỉ ngơi.”
“Dạ.” Tiểu Mai xuất hiện ở trước người Mục Tu Nịnh, Mục Tu Nịnh há miệng muốn nói gì, cuối cùng mấp máy môi dưới, thở dài thật mạnh, phất tay áo rời đi.
Lăng Tiêu thở ra một hơi thật mạnh.
Đều nói, “Ông thông gia” “Bà thông gia” khó làm, hôm nay nhìn thấy Mục Tu Nịnh, Lăng Tiêu cảm thấy lời này rất đúng!
Bản thân hoàng đế cũng không có gấp, hắn đã gấp đến độ như con khỉ.
Ban đêm, hoàng đế từ ngoài cửa tiến vào, thấy Lăng Tiêu vẻ mặt bất mãn, hơi dừng lại, đi đến cạnh Lăng Tiêu hỏi: “Làm sao vậy? Ai chọc giận ngươi không vui?”
“…” Lăng Tiêu trầm mặc, hoàng đế tuy rằng cho Mục Tu Nịnh nhiều đặc quyền, nhưng hắn vẫn không thích đề cập Mục Tu Nịnh, cho nên tuy rằng Lăng Tiêu vẫn luôn bị Mục Tu Nịnh quấy nhiễu, nhưng chưa bao giờ cáo trạng ở trước mặt hoàng đế qua.
Mà Lăng Tiêu cũng suy đoán là hoàng đế biết, chỉ là không muốn để ý chuyện hoàng thúc.
Nhưng y thật sự không thể nhịn được nữa, Mục Tu Nịnh vừa rãnh đã bắt y qua nói, nói đến lỗ tai y cũng mọc kén.
Suy nghĩ, Lăng Tiêu mím môi nói: “Hoàng Thượng, ta biết ngươi không thích đề cập đến hoàng thúc, nhưng hắn… cứ luôn…”
Hoàng đế dừng lại, cảm thấy hiểu câu oán hận của Lăng Tiêu, hắn nhẹ nhàng mỉm cười đánh gãy lời Lăng Tiêu nói: “Ngày mai trẫm sẽ an bài, an tâm đi.”
“Ân…” Lăng Tiêu nhẹ nhàng lên tiếng, cúi người ở trên mặt hoàng đế hôn một cái.
Hoàng đế khẽ run lên, thanh âm khàn khàn nói: “Chỉ ở đây thôi sao? Ở đây đâu?”
Hoàng đế chỉ chỉ môi, Lăng Tiêu hơi đỏ hồng hai má, ánh mắt né tránh, lại bĩu môi rất nhanh quét môi hoàng đế đôi chút.
Hoàng đế bất mãn liếc Lăng Tiêu một cái, bắt người vào trong ngực hôn một trận nồng nhiệt.
… … …
Sau đêm hôm đó, hoàng thúc quả nhiên không đến phiền Lăng Tiêu nữa.
Qua đi, không lâu, nghe nói hoàng đế tứ hôn cho Mục Tu Nịnh, tứ hôn còn thêm một điều kiện, bảo Mục Tu Nịnh trong vòng một năm sinh ra một đứa con trai.
Một năm sau, Mục quốc liền có thêm một Thái tử.
HOÀN