Khi Lăng Tiêu trở lại Vọng Xuân lâu, sắc trời đã tốt.
Vọng Xuân lâu các nơi đều cháy ánh nến mờ nhạt, Lăng Tiêu được thị nữ mang về lầu hai Vọng Xuân lâu.
Đứng ở lầu hai Vọng Xuân lâu, Lăng Tiêu đã có chút do dự, sau khi biết hoàng đế là đang thăm dò y, y có chút bàng hoàng, cũng có chút khó chịu.
Cả người tựa như bị trói chặt tay chân, ném vào trong thời tiết oi bức, rõ ràng nóng đến khó chịu, nhưng không biết tháo như thế nào, chỉ có thể tùy ý cái nóng đó, ăn mòn tim phổi mình.
Thị nữ đi đến trước cửa hoàng đế liền ngừng lại, xoay người hành lễ nhường cho Lăng Tiêu một con đường, ý tứ thực rõ ràng, để Lăng Tiêu đi vào.
Lăng Tiêu hơi suy nghĩ, phất tay bảo thị nữ lui xuống.
Thị nữ hơi hơi sửng sốt, nghe lời mà cung kính hành lễ rời đi.
Lăng Tiêu một mình đứng ở cửa phòng hoàng đế, nhìn ảnh ngược của hoàng đế trên cửa mà thở dài ngẩn người.
Luôn không được hoàng đế tín nhiệm như vậy, y cho dù có kim bài miễn tử, cũng hoàn toàn không có cảm giác an toàn, nhất định phải xóa bỏ hoàng đế không tín nhiệm mình mới được.
Nghĩ như thế, Lăng Tiêu nhấc tay gõ gõ cửa phòng, ở cửa khẽ gọi hoàng đế một câu.
Trong phòng xuất hiện im lặng ngắn ngủi, không lâu, mới truyền đến thanh âm trầm ổn của hoàng đế.
“Vào đi.”
Lăng Tiêu thật cẩn thận đi vào, lúc này mới phát hiện hoàng đế ngồi ở bên bàn phê sổ con, thấy Lăng Tiêu tiến vào, hoàng đế buông bút xuống, ánh mắt chậm rãi nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, tựa như vô ý nói: “Chịu vào rồi?”
Lăng Tiêu sửng sốt, trong lòng thoáng chốc hiểu, hoàng đế công lực thâm hậu, tiếng vang rất nhỏ cũng chạy không khỏi lỗ tai hắn, huống chi mình ở cửa ngây người lâu như vậy.
Chỉ sợ mình vừa lên lầu, hắn đã biết được.
Suy nghĩ, Lăng Tiêu cũng không che dấu, đi đến trước mặt hoàng đế, cúi đầu hành lễ nói thẳng: “Lăng Tiêu không biết nên đối mặt với Hoàng Thượng như thế nào.”
Hoàng đế nhướng mày, tựa vào lưng ghế dựa, tư thái hỏi ý.
Lăng Tiêu mím môi lớn mật nói: “Hoàng Thượng, ngài không tín nhiệm Lăng Tiêu.”
Lăng Tiêu dám nói thẳng như vậy, là bởi vì trong ngực cất kim bài miễn tử mà hoàng đế đưa.
Nếu sinh mệnh được cam đoan, giấm diếm chuyện nghẹn khuất ở trong lòng cũng không phải tác phong của Lăng Tiêu. Lăng Tiêu quyết đoán nói bất mãn của mình ở trước mặt hoàng đế.
Huống chi hoàng đế vốn không thích nói dối, muốn hoàng đế tín nhiệm cũng chỉ có mình đủ thẳng thắn.
Y thẳng thắn mới là mấu chốt được hoàng đế tín nhiệm.
Hoàng đế hơi sửng sốt, tựa hồ đang kinh ngạc Lăng Tiêu sẽ thẳng thắn thành khẩn như vậy.
Chẳng qua, thẳng thắn thành khẩn như vậy hoàng đế cũng không chán ghét, chỉ thấy hắn hơi nhếch khóe môi, trong mắt có chút ý cười hỏi Lăng Tiêu: “Ngươi bất mãn?”
Lăng Tiêu khẳng định gật đầu: “Lăng Tiêu quả thật bất mãn.”
“…” Hoàng đế híp mắt, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu trước mặt.
Lăng Tiêu vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn, khẽ nhăn mày, như ủy khuất lại như uẩn giận, nhẹ phiết miệng biểu đạt lộ vẻ bất mãn, như là một con mèo quái trách chủ nhân không quan tâm mình, giương nanh múa vuốt phát tiết quanh co của mình với chủ nhân mình, nhưng không có nửa phần uy hiếp.
Hoàng đế thích thú nhìn, nhướng mày nheo lại hai mắt.
Lăng Tiêu cắn răng nói: “Lăng Tiêu vừa nãy cũng không gặp Phó Vũ Quân.”
Hoàng đế nghe vậy, nhẹ buông hai mắt, hơi nhấc lên môi mỏng nói: “Đã nhích người, vì sao không gặp?”