Hoàng đế đang làm gì vậy?!
Lăng Tiêu đầu tiên là vươn tay sờ y phục của mình, may mắn, vẫn còn…
Lăng Tiêu hơi nhẹ nhàng thở ra, bị ép gần gũi nhìn nhau với hoàng đế.
Trước đây không chú ý tới, dưới khoảng cách gần như thế, y phát hiện đồng tử của hoàng đế dĩ nhiên là trọng đồng! (hai đồng tử trong cùng một mắt)
Hai đồng tử chồng lên nhau, khiến cho màu mắt đen thẫm, bình thường không nhìn kỹ sẽ đoán không ra, để sát vào mới bị một màn kỳ dị này mê hoặc.
Nhưng mà, hiện tại nên chú ý chính là đồng tử này hả!
Lăng Tiêu lập tức từ trong thất thần bừng tỉnh, nuốt một ngụm nước bọt, run môi bất an kêu: “Hoàng… Hoàng Thượng…”
Hoàng đế nghe vậy mắt đầy ý cười nhìn y: “Tỉnh?”
Lăng Tiêu cười gượng, cả người cứng ngắc, tư thế này khiến ánh mắt y mặc kệ đặt ở đâu, thì tiêu điểm đều sẽ ở trên người hoàng đế, đối diện như vậy, khiến Lăng Tiêu có chút không biết làm sao, thời gian lâu, Lăng Tiêu cũng cảm thấy cả người mình nóng lên, tim đập cũng nhanh hơn khó hiểu.
Hơi nóng thẳng lên đầu, Lăng Tiêu nghĩ mặt mình nhất định đã đỏ, y không khỏi cắn chặt môi.
Hoàng đế không nháy mắt theo dõi y, mặt lại chậm rãi để sát vào, khoảng cách vốn đã rất gần, vừa làm, hơi thở phun lên môi nhau, như là tại dẫn nhiên đốt cháy ái muội chung quanh.
Lỗ tai Lăng Tiêu từng trận tê minh, ảo giác cho rằng mình nghe thấy tiếng ngực chấn động của hoàng đế.
Nhưng hoàng đế cũng không bởi vì Lăng Tiêu xấu hổ ù tai mà dừng lại, ngược lại càng thêm tới gần.
Lăng Tiêu mở to hai mắt, mắt nhìn môi hoàng đế dồn đến cấm địa trong tầm nhìn, y rốt cục hiểu hoàng đế muốn làm gì … Dưới kinh hoảng, y vội vươn tay ra đẩy.
Hoàng đế không hề phòng bị, lập tức đã bị đẩy ra, Lăng Tiêu ngây ngốc, chỉ thấy hoàng đế híp mắt không vui nhìn mình.
Lăng Tiêu vội xuống giường quỳ trên mặt đất thỉnh tội: “Hoàng Thượng, nô tài… Nô tài còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Y nghĩ đến một cái cớ.
Hoàng đế nghe mà im lặng không lên tiếng, chỉ như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đổ mồ hôi lạnh, hồi lâu, hoàng đế mới nói: “Đứng lên đi.”
Lăng Tiêu nơm nớp lo sợ đứng dậy, hoàng đế lại đột nhiên vươn tay nâng cằm Lăng Tiêu, bất ngờ không kịp đề phòng mà cúi người hôn môi y, từng chút liền hôn Lăng Tiêu đến ngây đơ.
Hoàng đế nhếch miệng gợi lên độ cung nghiền ngẫm, tiểu thái giám trước mặt, thân thể hơi co lại, hai mắt dại ra thật sự đáng yêu, đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, thậm chí cả hơi thở cũng không đổi liền càng thêm thú vị.
Hoàng đế bị Lăng Tiêu chọc vui, sắc mặt hơi hoãn, trấn an: “Lần sau khi trẫm đến, không hy vọng ngươi chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Nói xong, hai tay đặt ở sau lưng, thong dong rời đi.
Từ đó, Lăng Tiêu xác định một chuyện, hoàng đế thật sự có hứng thú với y, hoặc là nói tính thú thì đúng hơn… Bưng môi mình, y thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Đây không phải là ép y lựa chọn giữa tiết tháo và sinh mệnh hay sao!
May là sau hôm đó, hoàng đế bắt đầu bận rộn chính sự, chuyện này tựa như đã phai nhạt, Lăng Tiêu không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Ngày thứ ba, Lăng Tiêu nhận được một bộ vũ y (quần áo dành để khiêu vũ) màu đen, là Mạc Khởi mua một tiểu thái giám đưa lại đây, còn hai ngày nữa tiệc tối liền muốn bắt đầu, vũ y này là chuẩn bị cho y, muốn y giúp nàng lên sân khấu khiêu vũ.
Lăng Tiêu cười nhạo một tiếng, khóa vũ y ở trong rương.
Ngày thứ tư, vết thương của y đã lành, không cần bó băng nữa, Lăng Tiêu thầm khen thuốc mỡ của hoàng đế quả nhiên dùng tốt.
Ngày thứ năm, sứ giả nước láng giềng đến, trong cung ngoài cung một mảnh náo nhiệt.
Trong Ngự Hoa viên, đèn đuốc sáng trưng, hành lang uốc khúc phát sáng, ly ngọc lưu ly ánh mặt nước hồ sen, màn màn ảnh hoàng hôn rơi xuống cả một bức tường trắng.
Nơi đây tựa như ngự yến rượu ngon được tổ chức trên cung điện chín tầng mây, chén quang chước ảnh (cảnh uống rượu) đẹp đến không sao tả xiết.
Ngay vào lúc sứ giả bị rung động, hoàng đế một thân áo dài cửu trảo kim long, khí thế quân chủ hoàn toàn tự nhiên mà đến. Bên cạnh người dắt ba vị phi tử cũng là kiều hoa ngọc dung, tựa như thần tiên.
Mấy trăm người quỳ xuống hành lễ, hô to vạn tuế, khung cảnh cực kỳ hùng vĩ.
Lăng Tiêu mặc một thân y phục thái giám bình thường đi theo sau hoàng đế, lén giương mắt nhìn xuống phía dưới, trong lòng rất chi là rung động.
“Các ái khanh bình thân.”
Thanh âm hoàng đế cũng không lớn, nhưng rất ổn, tiếng vọng ngoài trời trong Ngự Hoa viên, cực đủ uy nghiêm.
Mọi người theo lệnh đứng dậy, động tác rất là quy củ chỉnh tề, Lăng Tiêu nhìn mà trong lòng cuộn trào.
“Các ái khanh ngồi.” Hoàng đế đi đầu ngồi ở chỗ ngồi cao nhất, ba vị phi tử lần lượt vào ngồi phía dưới hoàng đế.
Quan viên lúc này mới từ từ vào ngồi.
Lăng Tiêu thấy thế, hơi lui về phía sau hai bước, cùng Tiểu Lý Tử đồng thời hầu ở phía sau hoàng đế, nhân cơ hội lén đánh giá quan viên cùng sứ giả ở đây.
Bên phải hoàng đế chính là quan viên triều Mục, lấy Tể tướng cầm đầu, theo thứ tự quan chức mà ngồi, ngồi ở phía xa chính là người nhà quan viên còn chưa có chức quan trong người.
Lăng Tiêu nhìn lướt qua, liền cảm thấy có tầm mắt nhìn mình chằm chằm.
Lăng Tiêu nghi hoặc nhìn qua, phát hiện Lan Úy vẻ mặt tiều tụy.
Lan Úy ánh mắt hung ác, trên mặt mang theo tức giận.
Lăng Tiêu kinh ngạc trừng mắt nhìn, không nghĩ tới Lan Úy cũng đến, Tể tướng còn dám thả hắn vào cung?
Nhưng mà, cũng không khó tưởng tượng, loại yến hội này, tất cả quan viên tại đây, là một cơ hội tốt để kết bạn kết thầy.
Lan Úy thân là con trai độc nhất của Tể tướng, Tể tướng khẳng định vẫn hy vọng hắn tài giỏi thành tài, chỉ là không biết hắn có thể làm Tể tướng thất vọng lần thứ hai nữa hay không.
Nghĩ, Lăng Tiêu mở rộng tầm mắt nhìn về phía bên trái.
Ngồi bên trái chính là sứ giả Thiệu quốc.
Sứ giả dị quốc cách hoàng đế gần nhất, phong tư tiêu sái, ngũ quan tuấn lãng, mũi thẳng, đồng tử màu nâu nhạt mang theo phong thái dị quốc, tóc cũng nhạt, da rất trắng, thân bạch y, bạch y này còn mang theo phong tình dị quốc, trên cổ áo cùng đai lưng đều chuế may đầy kim phiến, đi lại đứng lên kim phiến chạm vào nhau đinh đang rung động, có chút ý tứ.
Lăng Tiêu nhớ rõ hắn, hắn chính là người dẫn đầu sứ giả dị quốc lần này, hoàng tử Thiệu quốc —— Phó Vũ Quân.
Đời trước, một trong những nam nhân theo đuổi Mạc Khởi…
Đi sau hắn chính là tất cả quan viên hắn mang lại đây, còn có vài nữ tử mỹ mạo của Thiệu quốc.
Yến hội bắt đầu với điệu múa nóng bỏng của các nữ tử mỹ mạo dị quốc.
Nữ tử dị quốc nhiệt tình không bị gò bó, bại lộ thân thể, khiêu vũ có chút mị hoặc, Phó Vũ Quân vừa đầy hưng trí nhìn, vừa lặng lẽ quan sát biểu tình hoàng đế Mục quốc, thấy hoàng đế Mục quốc thần sắc thản nhiên, trong mắt vô tình, rõ ràng không có hứng thú, Phó Vũ Quân hơi thất vọng.
Mấy nữ tử này đều là nữ tử mỹ mạo xuất sắc nhất nước hắn, hắn lần này đến, ngoại trừ kiến thức sự cường đại của Mục quốc, chuyện quan trọng nhất chính là khiến hoàng đế có thể lưu lại một trong những nữ tử đó, như vậy, sẽ có chỗ tốt rất lớn cho sự hữu hảo của hai nước.
Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của hoàng đế, Phó Vũ Quân cảm thấy lần này là không làm gì được.
“Vũ đạo Thiệu quốc quả nhiên đặc sắc, trẫm có chút yêu thích.” Xong một điệu, hoàng đế nói một câu hình thức.
Phó Vũ Quân nghe vậy, rất nhanh thu lại thất vọng, không dấu vết cười cười, có lễ trả lời: “Được Hoàng Thượng yêu thích, là vinh hạnh của ta.”
Tể tướng nói tiếp sau đó: “Vũ đạo Thiệu quốc tuy rằng có phong tình khác, nhưng của triều ta cũng không kém, hoàng tử đường xa mà đến, không bằng thừa dịp cơ hội này mà hảo hảo thưởng thức vũ đạo của triều đình ta.”
Tể tướng dứt lời, liền có oanh yến nhập tràng.
Nữ tử triều Mục hương kiều ngọc nga, hoàn phì yến gầy, vô cùng giống nhau. Vũ tư (dáng múa) nổi bật, tiếng ca nhiễu lương, cầm sắt lượn lờ, đa tài đa nghệ.
So với Thiệu quốc nhiệt tình không bị gò bó, ca múa triều Mục càng thêm hàm súc uyển chuyển, khiến Phó Vũ Quân vừa nhìn đã mắt.
Lúc này, đang ngồi trong đình viện hiến nghệ chính là một nữ tử một thân hoàng y chải thuận tóc mây, tay nàng đàn tỳ bà, tiếng ca thanh thúy êm tai.
Dáng vẻ mặc dù không tính là xinh đẹp, nhưng có hương vị khác, Phó Vũ Quân cười nhạt nhìn, thầm than Mục quốc quả nhiên mỹ nữ như mây.
Lăng Tiêu cũng nhìn thấy nữ tử này, trên thực tế, nhìn nhiều người như vậy, y cũng chỉ nhận ra người này.
Nàng chính là Hà Bảo Lâm từng xích mích với Mạc Khởi qua.
Lăng Tiêu nhớ rõ, kế tiếp nên đến phiên Mạc Khởi.
Nghĩ đến Mạc Khởi, Lăng Tiêu không khỏi cúi đầu cười thầm, Mạc Khởi này quả thật tìm y giúp đỡ, y cũng quả thật đáp ứng giúp đỡ, hơn nữa y không chỉ đồng ý, còn muốn vũ phục tinh xảo cùng cảnh tượng khiêu vũ, Mạc Khởi không hoài nghi, tìm người mỗi cái nghe theo.
Nhưng mà, Lăng Tiêu lâm thời đổi ý, việc vui này cũng không còn không phải sao?
Không có người khiêu vũ, mà y đang theo bên người hoàng đế, phát hiện mình bị đùa giỡn Mạc Khởi có thể làm gì y đây?
Thứ Mạc Khởi duy nhất có thể lấy ra để uy hiếp y chính là thân phận thái giám giả của y, nhưng yến hội này là mở để đón gió sứ giả Thiệu quốc, tác dụng lên sân khấu của các nàng chính là hiến nghệ, hiến nghệ xong lui ra sau, không có tư cách nói chuyện.
Nếu Mạc Khởi không thông minh, ở trên yến hội chỉ trích y, hô to gọi nhỏ mất thể thống. Vậy liền tương đương bác bỏ mặt mũi hoàng đế ở trước mặt sứ giả ngoại quốc. Tin tưởng đến lúc đó, hoàng đế cho dù có muốn giữ lại nàng, có lẽ cũng không giữ nổi.
Lăng Tiêu đang đánh cuộc, đánh cuộc tỷ lệ nàng hô to gọi nhỏ sau khi nhìn thấy mình, chỉ cần nàng náo loạn, như vậy nàng nhất định phải chết.
Hà Bảo Lâm rốt cục lui ra, một góc yến hội đột nhiên tối sầm.
Ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn, sứ thần tò mò thò người ra, liền thấy một châu liêm sa bình, quang ảnh trong bình yểu điệu, mà phía trên bày đầy ngọn nến, có thể tưởng tượng nếu chiếu ra một hình cắt mỹ nhân thì sẽ kinh diễm như thế nào.
Bố trí như vậy, đúng là Lăng Tiêu muốn.
Đời trước, y chính là dựa vào ngọn nến ánh sáng và châu liêm sa bình này để giúp Mạc Khởi nhảy một điệu hình cắt, từ nay về sau khiến hoàng đế có vài phần kính trọng nàng, từng bước thăng chức.
Mà hiện giờ, bố trí tất cả, điệu hình cắt này lại chỉ có thể Mạc Khởi tự mình nhảy.
Mà ngọn nến bên trên thắp lên, trong sa bình lại không có ảnh ai, mọi người từ hy vọng trông ngóng đến thổn thức, không khỏi cúi đầu cắn nhĩ toái ngữ, hoàng đế nhíu mày, quay đầu lại nhìn Tiểu Lý Tử.
Tiểu Lý Tử hiểu ý, giơ tay lật lật sách nhỏ trong tay, để sát vào hoàng đế trả lời: “Hoàng Thượng, đây vốn nên là Mạc tú nữ Mạc Khởi hiến nghệ.”
Hoàng đế nghe nói, mày khóa chặt, nhếch môi không vui nói: “Qua.”
“Dạ.” Tiểu Lý Tử lĩnh mệnh, đang muốn gọi, châu liêm sa bình kia rốt cục xuất hiện bóng người.
Theo hình cắt ánh sáng đến xem, là một nữ tử yểu điệu, nữ tử bày một tư thế bên trong, chiếu rọi trên sa bình, pha đủ ý cảnh.
Mọi người nới lỏng mày, yên tĩnh trở lại, bố trí này thật mới lạ, không khỏi có chút ngạc nhiên với vũ đạo này.
Nhưng mà, đã khiến họ thất vọng, sau khi người phía sau sa bình bắt đầu khiêu vũ, toàn bộ hình ảnh duy mỹ đã không còn tăm hơi, vũ tư kia thật sự là không theo ý người.
Mọi người nhìn mà lắc đầu liên tục.
Phó Vũ Quân thấy vậy, không khỏi buồn cười, người bên trong có phải vì che dấu vũ kỹ (kỹ năn múa) vụng về, mà cố ý bày ra sa bình để che lấp hay không?
Lăng Tiêu thấy người bên Phó Vũ Quân đều cười vang, thu lại đắc sắc trong mắt, hôm nay mặc kệ kết quả như thế nào, Mạc Khởi không chỉ hủy thanh danh, cũng khiến hoàng đế hạ mặt mũi, sau này sẽ không hề dễ chịu.
Nhưng mà, nếu có thể ở trên yến hội trực tiếp giải quyết nàng thì tốt rồi.
Lăng Tiêu mong là vậy, y không biết có phải ông trời giúp đỡ hay không, nhưng mới vừa ước xong, chợt nghe thấy Mạc Khởi phía sau sa bình quát to một tiếng, phá lệ thê phẫn.
Sau đó liền nhìn thấy, bóng dáng trên sa bình nhảy xuống, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tay, không lâu, người phía sau sa bình đẩy sa bình ra, từ bên trong vọt ra.
Có lẽ là quá mức dùng sức, sa bình theo tiếng ngã xuống, còn khiến ngọn nến chung quanh nghiêng đổ, bay ra một khoảng, làm cháy thảm trải sàn trên đất.
Nháy mắt, mọi người ồn ào một trận, lần lượt rời xa chỗ lửa cháy, Tiểu Lý Tử vội tìm tiểu thái giám tiểu cung nữ từ các nơi đến yến hội múc nước cứu hoả.
Mà vạt áo Mạc Khởi bị cháy, lúc này đang hét to chạy loạn nơi nơi.
Lăng Tiêu thấy thế, hơi hơi sửng sốt, lập tức hiểu rõ, y muốn nhảy điệu nhảy này, là bằng vào ánh sáng nhạt từ ngọn nến chiếu ra hình cắt, ngọn nến khắp nơi đều có, bước nhảy liền phải vô cùng cẩn thận, Mạc Khởi rõ ràng không biết bước nhảy gì cả, cho nên liền “nhóm lửa” lên người.
“Cứu mạng a, cháy cháy!” Mạc Khởi luôn chạy đến nơi có người, có lẽ là cảm thấy những người đó sẽ cứu nàng, nhưng nàng hiện tại là mồi lửa di động, ai mà dám để sát vào nàng? Gần như tất cả mọi người đều tránh nàng ra.
Mà ngay cả Ngự lâm quân xông tới, bảo vệ chung quanh hoàng đế và phi tử cùng với sứ giả ngoại quốc, cũng không phải vì cháy, mà là cố ý phòng bị nàng đâm trái đâm phải.
Lúc này, sứ giả hộ hoa trong yến hội không phải nên ra tay rồi hay sao?
Lăng Tiêu nghĩ vậy, tìm kiếm thân ảnh Lan Úy trong đám người chung quanh, quét một vòng nhưng không thấy, không khỏi có chút kinh ngạc.
Lúc này, một người từ phía xa xách theo một thùng nước rất nhanh chạy tới, ở khoảng cách cách Mạc Khởi không xa, hắt nước lên người nàng, lửa tắt, Mạc Khởi lại ướt hết cả người.
Lăng Tiêu vừa thấy, người lấy nước hắt Mạc Khởi đúng là Lan Úy, y hơi an tâm, thầm nghĩ, đã nói mà, Mạc Khởi này gặp nạn, Lan Úy thích hợp che ở phía trước nhất.
Lúc này Lan Úy cởi áo khoác mình khoác lên người Mạc Khởi, Mạc Khởi hai mắt đẫm lệ nhìn Lan Úy, dáng vẻ muốn nói gì đó, Lan Úy lắc lắc đầu với nàng.
Tể tướng ở trong đám người cắn răng, tiến lên một tay kéo Lan Úy ra sau, hung hăng liếc hắn một cái.
Mạc Khởi đi lên trước hai bước, thấy mọi người đều nhìn nàng, không khỏi khiếp ý rụt cổ, liếc nhìn chung quanh.
Mạc Khởi vừa quay đầu, dung mạo đã bị Phó Vũ Quân nhìn thấy, hắn hơi kinh hãi, trong mắt hiện lên kinh diễm, nữ tử này tuy rằng vũ tư không tốt, nhưng bộ dạng cũng là tuyệt mỹ, nhưng mà, nữ tử này với người vừa nãy lại có chút ý tứ.
Phó Vũ Quân nhìn Lan Úy trong đám người.
Mạc Khởi lúc này tìm kiếm trong đám người, Lăng Tiêu hiện giờ đang đứng bên người hoàng đế, nàng trừng mắt, tức giận kéo tới, gì cũng không quan tâm, giơ tay chỉ vào y tức giận mắng: “Lăng Tiêu! Thì ra ngươi ở đây! Ngươi đồ lừa gạt, vô sỉ ti bỉ …”
“Câm mồm!” Tiểu Lý Tử tức giận, Mạc Khởi bị dọa e dè đôi chút.
Tiểu Lý Tử nói: “Nhìn thấy Hoàng Thượng còn không quỳ xuống, dám can đảm chỉ về phía hoàng thượng hô to gọi nhỏ!”
Mạc Khởi sửng sốt, ánh mắt lần thứ hai dời đi, thấy người cao cao tại thượng kia, nàng hoảng hốt vội vàng quỳ xuống nói: “Thần thiếp không phải cố ý …”
“Ngươi là người nào, dám ở trước mặt hoàng thượng tự xưng thần thiếp?!” Hiền phi nghe vậy, không vui tiến lên, chỉ có phi tử hoàng đế mới có tư cách tự xưng thần thiếp trước mặt hoàng đế, nữ nhân này là ai?!
Lăng Tiêu cười nhạo một tiếng, ở sau hoàng đế lắc đầu, Mạc Khởi này rời khỏi y đúng là cả một cái xưng hô cũng sai…
Hoàng đế tựa hồ nghe thấy Lăng Tiêu cười nhạo, quay đầu lại nhìn y một cái, y giật mình, vội thu lại ý cười, thuận theo đứng bên người hoàng đế.
Hoàng đế thu lại tầm mắt, nhìn về phía yến hội đang tốt đẹp, giờ đây chung quanh đều đã bị đốt trọi, chén bàn rơi xuống, nước đổ nơi nơi.
Hắn lạnh mặt, một chút nhẫn nại với Mạc Khởi cũng không còn. Lướt qua Ngự lâm quân đi tới trước mặt Mạc Khởi, Mạc Khởi thấy thế, khuôn mặt vốn vì tâm sinh bất mãn với Hiền phi mà vặn vẹo, vội ra vẻ thẹn thùng vứt mị nhãn với hoàng đế, hoàng đế nhíu mày nói: “Mạc Khởi, ngươi có biết sai?”
Mạc Khởi nghe vậy nhíu mày, đáng thương nói: “Hoàng Thượng, ta không phải cố ý …”
Hoàng đế thấy trong mắt Mạc Khởi không hề có ý hối hận, chỉ có thái độ làm ra vẻ, tựa hồ cảm thấy nói chuyện với nàng cũng thật lãng phí, trực tiếp rời xa nàng.
“Mạc tú nữ Mạc Khởi, ở trong cung mấy tháng, lại không hiểu lễ nghi cung quy, trẫm rất đau thương, nay lại ở đây gây tai họa, quấy nhiễu khách quý, tội thêm một tội, hiện đưa đến Lãnh Ngưng cung, tự giải quyết cho tốt.”
Lãnh Ngưng cung chính là lãnh cung… Đây là biếm Mạc Khởi vào lãnh cung … Cho dù như vậy, hoàng đế cũng không giết Mạc Khởi?!
Lăng Tiêu nhíu mày.
“Hoàng Thượng…” Mạc Khởi còn muốn nói gì, hoàng đế lại làm như phiền chán, tay vừa nhấc, liền có một thị vệ đeo đao bịt miệng Mạc Khởi.
“Ngô ngô…” Mạc Khởi giãy dụa.
Lan Úy thấy thế, muốn tiến lên giúp Mạc Khởi cầu tình, nhưng tay hắn lại bị phụ thân giữ chặt.
“Phụ thân!”
Nhìn nhi tử mắt lộ cầu xin, Tể tướng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà quay đầu, vờ như không phát hiện!
Khi hắn cùng Tể tướng tranh chấp, hoàng đế lạnh giọng bảo: “Kéo xuống.”
Lan Úy quay đầu, chỉ thấy Mạc Khởi dáng người nhỏ bé và yếu ớt bị thị vệ đeo đao kia không chút nào thương tiếc mà tha đi, hắn khó chịu nhíu mày, trong lòng như bị người hung hăng đâm một đao.
Thấy Mạc Khởi đã bị kéo xuống, hoàng đế gác tay đi tới trước mặt Tể tướng cùng Lan Úy, lạnh lùng nhìn chăm chú vào mắt hai người họ, cuối cùng nhìn về phía Tể tướng nói: “Tể tướng, đây chính là mỹ nhân độc nhất vô nhị mà ngươi muốn hiến cho trẫm hay sao? Vậy ánh mắt của ngươi cũng cần phải hảo hảo lau lại.”
Tể tướng nghe vậy hoảng hốt, vừa định quỳ xuống hành lễ thỉnh tội, hoàng đế đã xoay người quay về.
Phó Vũ Quân thấy thế, dẫn dắt sứ giả bổn quốc, tiến lên một bước hành lễ: “Hoàng Thượng, chúng ta hơi mệt, liền xin được cáo lui trước.”
Hoàng đế nghe vậy nhìn Phó Vũ Quân nói: “Tối nay quấy nhiễu các vị sứ giả, ngày mai trẫm sẽ lại mở thịnh yến an ủi chư vị, hảo hảo trở về nghỉ ngơi đi.”
Sứ giả dị quốc cáo lui, hoàng đế xoay người đi qua Lăng Tiêu, tạm dừng một chút, nhìn y một cái: “Ngươi tốt nhất ngẫm lại lát nữa nên giải thích chuyện vừa nãy thế nào cho trẫm.”
Lăng Tiêu giật mình, chột dạ rũ mắt cúi đầu.
Không nghĩ tới hoàng đế sắc bén như thế, cả cái này cũng có thể nghĩ lên đầu mình.
Chẳng lẽ là bởi vì mũi nhọn trong lời Mạc Khởi chỉ về phía y?
Lăng Tiêu đi theo sau hoàng đế, trong lòng cân nhắc nên giải thích với hoàng đế như thế nào.
Hoàng đế thích nói thật, nếu không cần, thì tốt nhất không cần nói dối.
Lăng Tiêu suy nghĩ, trong lòng có chủ ý.
Trong Ninh Hiên cung
Lăng Tiêu thật cẩn thận nâng cho hoàng đế một ly trà, đây là đêm thứ hai mà hoàng đế ngồi ở đây sau khi rời đi Ninh Hiên cung lần trước, nghĩ đến lần trước, Lăng Tiêu có chút hoảng, nhưng nghĩ đến hoàng đế lại đây nghe giải thích, y lại thoáng an tâm.
Hoàng đế vươn tay tiếp nhận không chút để ý uống một hơi rồi đặt lên mặt bàn: “Nói đi, hôm nay ngươi và Mạc Khởi xảy ra chuyện gì?”
Lăng Tiêu không nghĩ tới hoàng đế sẽ nói trắng ra như thế, không khỏi hơi sửng sốt, lập tức nhẹ giọng mở miệng nói: “Việc này, đúng là nô tài sơ sẩy.”
Nói xong, Lăng Tiêu rũ mắt xin chỉ thị: “Hoàng Thượng, muốn giải thích rõ ràng chuyện này thì phải yêu cầu ngài tự nhìn, ngài… chờ nô tài một khắc được không?”
Tiểu thái giám ánh mắt chân thành mang theo khẩn cầu, thần sắc bằng phẳng, thấy y như thế, hoàng đế chưa nghe giải thích liền tin y trước ba phần, khoát tay áo, liền đáp ứng thỉnh cầu của y.
Tiểu thái giám cúi người hành lễ, cúi đầu vào trong gian phòng.
Không chờ bao lâu, trong phòng truyền đến tiếng kêu của tiểu thái giám: “Hoàng Thượng, ngài có thể vào không?”
“…” Hoàng đế nhướng mày, tiểu thái giám thật to gan! Dám tùy ý gọi hắn ra vào.
Tuy là nghĩ như thế, hoàng đế lại đứng lên, khoanh tay đi vào.
Lướt qua rèm che, bên trong lại bày đủ phong cảnh khác biệt…
Trên mặt đất ánh nến lay động, trần đầy đốm lửa nhỏ, người nọ đi chân trần, trên người mặc trù y màu đen viền rìa, chải tóc mây theo nữ tử, trên mặt đeo một tấm lụa mỏng che mặt, tư thái cực đủ mị hoặc.
Thấy hoàng đế tiến vào, Lăng Tiêu bước chân nhẹ nhàng, linh hoạt xuyên qua ánh nến, eo theo tứ chi bắt đầu xoay, cổ tay tung bay, tay áo phấp phới, rõ ràng là vũ tư cực kì yêu mị, khiêu vũ giữa vạt áo, lại khiêu vũ ra vài phần tiêu sái, vài phần phiêu dật, vài phần xuất trần.
Hoàng đế nhìn không chuyển mắt, cước bộ khẽ nâng, vượt qua ánh nến dưới chân để sát vào người đang múa, vạt áo quét ngang ngọn lửa, ánh nến chớp lên, có mà dập tắt, có mà cháy lại.
Ngắn ngủn vài bước, hoàng đế đi rất chậm, đợi khi đến trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu vừa vặn nhảy xong một điệu, quỳ gối trước mặt hoàng đế, tháo xuống khăn che mặt.
“Hoàng Thượng.”
Hoàng đế buông tay duỗi đến trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu hơi nhìn thoáng qua, hiểu ý cầm tay hoàng đế, hoàng đế đột nhiên kéo, kéo Lăng Tiêu vào trong ngực mình.
Lăng Tiêu phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi, mặt đụng vào khuôn ngực dày rộng của hoàng đế, y hơi cứng đờ, chợt nghe thấy hoàng đế trầm thấp nói: “Ngươi đây là đang quyến rũ trẫm hay sao?”
Hoàng đế khẽ vuốt tóc Lăng Tiêu, ôm eo Lăng Tiêu, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Lăng Tiêu cứng ngắc, vươn tay chụp lên tay đang lộn xộn của hoàng đế, có chút bối rối nắm tay hắn vội la lên: “Hoàng Thượng, ngài không thấy bối cảnh này có chút quen mắt hay sao? Nếu thêm một sa bình…”
Hoàng đế nghe vậy, dừng tay, đẩy Lăng Tiêu ra một chút, Lăng Tiêu hơi nhẹ nhàng thở ra.
Chợt nghe thấy hoàng đế nhếch môi hiểu ý: “Bố trí tối nay của Mạc Khởi.”
Lăng Tiêu nghe vậy gật đầu, thấy hoàng đế ôm mình không có ý buông tay, y chuyển mắt, quỳ xuống hành lễ thỉnh tội, nhân cơ hội không dấu vết rời khỏi cái ôm của hoàng đế nói: “Hoàng Thượng thứ tội, nô tài có tội, kỳ thật bố trí sa bình ánh nến của Mạc tú nữ là nô tài yêu cầu.”
Hoàng đế nghe vậy nhướng mày, Lăng Tiêu cúi thấp đầu nói: “Hai ngày trước, nô tài nhận được bộ vũ phục đang mặc trên người, cũng là Mạc tú nữ đưa tới, nô tài từng là nô tài của nàng, nàng biết nô tài biết khiêu vũ, liền muốn nô tài giả dạng thay nàng hiến nghệ, cuối cùng lại đến thay đào thành mận.”
Hoàng đế nghe vậy lạnh mặt, Mạc Khởi này thật lớn mật!
“Nô tài tự nhiên không có khả năng làm chuyện lừa gạt Thánh Thượng, nhưng…”
Lăng Tiêu nói xong, hơi giương mắt muốn nhìn biểu tình hoàng đế, nhưng y phát hiện ánh mắt hoàng đế không biết khi nào đã ở trên người mình, lúc này y giương mắt, ánh mắt cùng hoàng đế vừa vặn đối diện, Lăng Tiêu tâm nhảy dựng, vội buông mắt, không dám nhìn: “Nhưng nàng từng là chủ tử của nô tài, nô tài không cách nào cự tuyệt, liền nghĩ đến một biện pháp.”
“Ngươi giả vờ đáp ứng nàng?” Hoàng đế nhìn Lăng Tiêu nói tiếp, lạnh mặt nói: “Vì sao hiện tại mới nói cho trẫm?”
Lăng Tiêu nhếch môi đáp: “Nô tài không có chứng cứ xác thực, chỉ có một bộ vũ y, nếu Mạc tú nữ một mực phủ nhận, vậy liền là lời nói một bên của nô tài, hơn nữa, nô tài nghĩ, hiện tại nô tài suốt ngày đi theo Hoàng Thượng, Mạc tú nữ không có khả năng vì tìm nô tài mà va chạm Thánh Thượng, lần này đáp ứng nàng cũng sẽ không có lần sau. Mạc tú nữ cũng nên mất phần tâm tư không nên có này, Hoàng Thượng nhật lí vạn ky, nô tài cũng không muốn Hoàng Thượng ngài quá mức mệt nhọc, nếu Mạc tú nữ mất phần tâm tư này, cũng có thể không sợ quấy nhiễu Hoàng Thượng ngài.”
Hoàng đế nghe vậy, rũ mắt trầm tư, vẻ mặt bất định, khiến người không thể bắt lấy. Lăng Tiêu vội vàng thỉnh tội: “Nô tài biết tội, nô tài không đoán được Mạc tú nữ cố chống đỡ cũng muốn lên sân, cũng không ngờ nàng sẽ dẫn lửa lên người mình, phá hủy tiệc tối, càng không ngờ đến, khi nàng nhìn thấy nô tài, sẽ chẳng nhìn tình cảnh đến thế, cứ thế mà vứt mặt mũi của triều ta trước mặt sứ giả dị quốc.”
Lăng Tiêu ủy khuất nói, đầu cúi thấp, cũng không dám để hoàng đế thẳng mắt nhìn.
Y quả thật không đoán được, Mạc Khởi sẽ đốt làn váy mình, cũng không đoán được, cuối cùng còn sẽ đại náo yến hội.
Tuy rằng, y rất thích quan sát việc này.
“Trẫm sao lại có cảm giác Mạc tú nữ gặp rủi ro, ngươi tựa hồ rất vui vẻ?” Hoàng đế nhìn Lăng Tiêu đột nhiên ý vị sâu sa nói.
Lăng Tiêu cứng đờ, trong lòng kinh ngạc, trên mặt lại không hiện, cúi đầu hành lễ đông cứng nói: “Hoàng Thượng chớ lấy nô tài làm trò cười.”
Hoàng đế nghe vậy, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, ánh mắt hiểu rõ.
Lăng Tiêu đợi nửa ngày, không thấy hoàng đế có phản ứng, trên trán chảy mồ hôi, y suy nghĩ tâm tư hoàng đế, cắn răng mở miệng bất cứ giá nào nói: “Hoàng Thượng, việc này nô tài có tội, nô tài bất tài, thuở nhỏ tập múa, nguyện trên dạ yến đêm mai, bù lại mặt mũi cho triều ta.”
Hoàng đế nghe vậy, nhướng nhướng mày, sắc mặt hơi hoãn hỏi: “Ngươi muốn bù lại như thế nào?”
Lăng Tiêu cúi đầu cung kính nói: “Hoàng Thượng, tối nay Mạc tú nữ phá hủy chính là vì vũ điệu hình cắt, vậy ngày mai nô tài liền dùng này một vũ điệu hình cắt để xóa đi ký ức không vui tối nay của sứ giả dị quốc.”
Hoàng đế nhướng mày, nhớ lại vũ tư vừa rồi tận mắt nhìn thấy mà giãn mày, không khỏi tán thành: “Có thể.”
Lăng Tiêu tại chỗ hành lễ: “Nô tài chỉ hy vọng vì Hoàng Thượng phân ưu.”
Hoàng đế kéo khóe môi, sắc mặt dịu đi, vươn tay kéo Lăng Tiêu: “Lần sau có việc, nói cho trẫm, trẫm sẽ tin ngươi.”
Lăng Tiêu nội tâm ngẩn ra, không khỏi ấm áp trong lòng, nhẹ giọng nói: “Tạ Hoàng Thượng.”
Trong phòng dưới ánh nến, khuôn mặt thanh tú của tiểu thái giám trước mặt dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, đuôi lông mày y mang theo phong tình, mắt hàm y quang, khóe môi mang cười, phá lệ liêu nhân, hoàng đế không khỏi hạ lệnh: “Đêm mai sau khi chấm dứt hiến nghệ, không cần bước ra hành lễ cáo lui, trực tiếp lui ra là được.”
Mệnh lệnh này có chút kỳ quái, nhưng Lăng Tiêu vẫn nhu thuận lên tiếng.
Hoàng đế vừa lòng híp mắt, sắc mặt ôn nhu, tựa hồ tâm tình không tồi, hắn đổi kéo thành ôm, tay lần thứ hai đặt lên eo Lăng Tiêu, nửa ôm Lăng Tiêu, hoàng đế ra khỏi gian phòng đầy ánh nến, cùng Lăng Tiêu vào phòng ngủ…
Bàn tay dày rộng của hoàng đế đang ở bên eo mình, tựa hồ mang theo sức cuốn hút đặc biệt nào đó, nhiệt độ bàn tay dần dần truyền lên người mình, lập tức khuếch tán đến toàn thân, khiến y nơi nơi nóng lên, ngón tay hoàng đế hơi động, chỗ đó liền truyền đến từng đợt ngứa ngáy, khiến y toàn thân phát run, Lăng Tiêu có chút thất thần, thân thể mềm nhũn, tựa vào ngực hoàng đế, hoàng đế thấy vậy, liền mang y đi đến giường, Lăng Tiêu vừa nhìn thấy giường phòng ngủ, tựa như bị tưới nước lạnh mà đột nhiên bừng tỉnh. Cảnh báo trong lòng kéo vang lên.
Y vội đứng thẳng người, hoàng đế cũng đã mang theo y ngồi trên giường.
Hoàng đế đưa mặt lại, Lăng Tiêu thấy thế tim nhảy dựng, đầu chậm rãi lui về phía sau, hoàng đế thấy thế, ngừng lại, nhíu mày nhìn chằm chằm y.
“Hoàng Thượng, nô tài… kỳ thật… nô tài… còn… còn…”
Lăng Tiêu muốn tìm cớ, nói chuyện lại khẩn trương đến nói lắp.
“Ngươi sẽ không nói với trẫm, ngươi còn chưa chuẩn bị tốt đi?” Hoàng đế ánh mắt sáng quắc nhìn Lăng Tiêu.
Mặt mày hoàng đế đã có chút không vui, trong giọng nói cũng mang theo chút tức giận, Lăng Tiêu không dám đáp phải, chỉ cắn răng im lặng.
Nhưng y cũng không buông tha giãy dụa, trong đầu nhanh chóng vận chuyển, nghĩ đủ loại lý do, cuối cùng mắt y sáng ngời, có chủ ý, không khỏi vươn tay đặt lên trước ngực hoàng đế, hơi dùng sức, ngăn cản hoàng đế để sát vào, cũng vào trước khi hoàng đế tức giận mà nói: “Hoàng Thượng, nô tài tự nhiên là nguyện ý hầu hạ hoàng thượng, nhưng nô tài hôm nay thật sự bất tiện.”
Hoàng đế ánh mắt chậm rãi nhìn Lăng Tiêu, tựa hồ đang chờ đợi Lăng Tiêu giải thích.
Lăng Tiêu nhếch môi nói: “Hoàng Thượng, nô tài nghe nói việc sinh hoạt vợ chồng của nam tử, bên ở… ở dưới sẽ đau đớn khó nhịn, ngày hôm sau còn không thể rời giường, nô tài tự nhiên là không sợ đau, có thể ở cùng với Hoàng Thượng nô tài có đau bao nhiêu cũng đều nguyện ý, nhưng đêm mai nô tài còn muốn hiến nghệ, nô tài sợ mình sẽ bởi vậy mà phạm sai, lúc đó hỏng chuyện nô tài liền khó thoát tội…”
Hoàng đế nghe vậy mặt không đổi sắc đứng thẳng lên, tựa vào mép giường.
Lăng Tiêu trong lòng hoảng sợ chờ đợi hoàng đế quyết định, căng thẳng vạn phần.
Rốt cục hoàng đế có động tác, hắn đối mặt với Lăng Tiêu mở hai tay ra, mệnh lệnh: “Cởi áo.”
?!
Lăng Tiêu kinh ngạc, hoàng đế vẫn quyết định…
Lăng Tiêu kinh hoảng, nhớ tới tiểu huynh đệ dưới thân, ánh mắt mơ hồ, cũng không dám không làm, y run rẩy vươn tay, chậm rãi cởi áo cho hoàng đế, trong đầu vận chuyển, nghĩ mấy cái cớ khác, y nhất định phải giấu diếm chuyện này!
Hoàng đế thấy tiểu thái giám sắc mặt kích động, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, phiền muộn trong lòng cũng bởi vậy mà tiêu tán đi rất nhiều, hắn vươn tay nâng cằm tiểu thái giám, cúi người hôn mặt y một cái nói: “An tâm, trẫm đêm nay chỉ ngủ, không chạm ngươi.”
Lăng Tiêu hơi ngây ngẩn. Thoáng an tâm, hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh, hắn nếu nói không chạm, Lăng Tiêu là có thể thở phào.
Đồng giường cộng chẩm với hoàng đế, trong lòng Lăng Tiêu khẩn trương vạn phần, thân thể cũng cứng ngắc, chung một giường chăn, Lăng Tiêu còn phải kẹp chặt hai chân, miễn cho khi ngủ, bí mật bị lộ.
So với y, hoàng đế lại có vẻ rất thảnh thơi, hắn thậm chí còn xoay người chống đầu đánh giá Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cười gượng, ánh mắt không dám đối diện hoàng đế: “Hoàng Thượng, đêm đã khuya, ngài… ngài không đi ngủ sao?”
Hoàng đế nghe vậy nằm lại, rồi vươn tay ôm Lăng Tiêu, Lăng Tiêu hoảng hốt, kẹp chặt chân, sợ tới mức không dám thở, hoàng đế bật cười, vươn tay vỗ nhẹ lưng Lăng Tiêu nói: “Ngươi không cần khẩn trương, trẫm nói không chạm ngươi thì sẽ không chạm.”
Lăng Tiêu xấu hổ cười, xây dựng tâm lý cho mình chậm rãi thả lỏng thân thể, nhu thuận nằm trong lòng hoàng đế.
Hoàng đế thấy thế, vỗ nhẹ lưng Lăng Tiêu trấn an, ánh mắt cũng dần dần nhắm lại: “Hảo, ngủ đi.”
Hoàng đế đã ngủ, Lăng Tiêu lại một đêm không ngủ.
Thẳng đến rạng sáng, y mới không chống cự nổi mệt mỏi mà ngủ.
Sáng sớm, cùng với tiếng chim hót, Lăng Tiêu chậm rãi mở hai mắt ra.
Tùy ý nhìn, phát hiện trời đã sáng trưng, mà bên kia giường sớm đã trống, sờ lên không còn chút độ ấm.
Lăng Tiêu đột nhiên bật dậy, vén chăn nhìn quần mình, thấy nó còn hảo hảo mặc trên người mình, tim Lăng Tiêu mới thả lại chỗ cũ.
Một lần hoảng sợ như vậy, thật sự rất khảo nghiệm trái tim mình, Lăng Tiêu vẻ mặt đau khổ.
“Tổng quản, ngài tỉnh?” Ở cửa truyền miệng đến tiếng hỏi han.
Lăng Tiêu thoáng nhìn ra ngoài, là Tiểu Lý Tử, y thanh thanh tiếng nói: “Tỉnh, vào đi.”
Tiểu Lý Tử khom lưng vào cửa, vẻ mặt ý cười, Lăng Tiêu nhìn hắn, có chút tò mò hỏi: “Chuyện gì cao hứng đến thế?”
“Không có gì, nô tài là đang cao hứng ngài và Hoàng Thượng rốt cục tình đầu ý hợp.”
Lăng Tiêu nhíu mày, tình đầu ý hợp cái quỷ gì.
Tiểu Lý Tử nói: “Tổng quản, Hoàng Thượng đã đi lâm triều, đây là Hoàng Thượng bảo nô tài giao cho ngài.”
Lăng Tiêu nghe vậy, lúc này mới phát hiện trong tay Tiểu Lý Tử bưng một cái khay, trên khay có một quyển sách còn có một cái hộp nhỏ.
Lăng Tiêu nghi hoặc trừng mắt nhìn, lấy cái hộp nhỏ mở ra nhìn trước, bên trong không có vật chất màu keo dán gì, ngửi còn có mùi thơm thản nhiên, có chút cùng loại với thuốc mỡ, Lăng Tiêu không rõ là gì, đặt qua một bên, liền cầm lấy quyển sách kia, tùy ý lật hai trang…
Bên trong thế nhưng tất cả đều là ảnh đủ loại tư thế giao hoan của nam nam!
Lăng Tiêu đóng mạnh sách lại! Vẻ mặt hắc tuyến.
Tiểu Lý Tử ở bên cạnh hàm xúc không rõ cười, Lăng Tiêu ghét bỏ trừng hắn vài cái, xua đuổi: “Được rồi được rồi, đồ vật ta thu, ngươi đi xuống đi.”
“Dạ.” Tiểu Lý Tử lui xuống.
Lăng Tiêu nhíu mày, phồng quai hàm, nhìn hai thứ này, cảm thấy ánh mắt như bị kim đâm, cầm hai thứ này, cứ như là khoai lang phỏng tay.
Suy nghĩ nửa ngày, Lăng Tiêu đem đặt hai thứ này ở bàn học cách y xa nhất, lại tựa hồ cảm thấy gần nơi này quá, y qua gian phòng khác đặt lên giá sách, rồi tựa hồ cảm thấy không đủ bí mật, y lại nhét vào trong tủ quần áo.
Hoàng đế không chỉ coi y thành hoàng quân, có ý với y, hắn cũng đang miêu tả mình trên phương diện này.
Ban thưởng cung điện, ban thưởng nô tài, ban thưởng trân bảo!
Mà mình tuy nói là tổng quản thái giám, nhưng trên thực tế, chức vụ tổng quản thái giám lại cơ bản để Tiểu Lý Tử phụ trách, Tiểu Lý Tử này trước đây còn báo với mình chút chuyện đã xảy ra, nhưng từ khi hoàng đế biểu hiện ra có ý với mình, Tiểu Lý Tử cũng không đến báo nữa.
Lăng Tiêu buồn bực, biết Tiểu Lý Tử là một người thông minh, thấy hoàng đế có ý để y làm hoàng quân, không muốn để y chạm vào chức vụ tổng quản nữa, nên cũng không dám một mình đến báo.
Đó cũng là không còn cách nào.
Nhưng Mạc Khởi thì ngược lại, y có làm tổng quản thái giám hay không thì cũng như không!
Ban đêm, lại là một yến hội.
Cung điện yến hội trong ngoài đèn đuốc sáng trưng, ăn uống linh đình, chén quang chước ảnh.
Hoàng đế ngồi ở thượng vị, một thân long bào cửu trảo, mang theo tam phi ở đây, hai bên phía sau mỗi bên có một thái giám đang đứng.
Mà Lăng Tiêu liền đứng ở phía bên phải hoàng đế.
Sứ giả dị quốc từ Phó Vũ Quân đi đầu, ngồi bên trái quân vương, phía bên phải vẫn là Tể tướng đi đầu.
Lăng Tiêu lặng lẽ nhìn ra xa, tìm một vòng quanh yến hội, lúc này đây Tể tướng cũng không mang Lan Úy đến nữa.
Trân tu giai phẩm, rượu ngon món ngon bày đầy bàn tiệc, đến lúc rượu say, Tể tướng mang đến vài vị mỹ nhân.
Đặc biệt hiến nghệ cho hoàng tử nước láng giềng.
Tể tướng trong lòng biết đêm qua chọc hoàng đế không vui, tối nay đặc biệt tích cực, liên tục mời rượu hoàng tử nước láng giềng.
Cũng giới thiệu với Phó Vũ Quân mỗi một vị nữ tử lên sân khấu hiến nghệ tối nay, Phó Vũ Quân dưới đáy lòng biết, đây có thể là Mục quốc cũng muốn hòa thân với nước hắn, mà những nữ tử đó là để hắn chọn lựa.
Nhưng mà, Phó Vũ Quân uống một hớp rượu, mỉm cười, hoàng đế Mục quốc không coi trọng mỹ nhân nước hắn, nếu Phó Vũ Quân hắn nhanh như vậy liền chọn một nữ tử Mục quốc, đây chẳng phải là rất tổn hại mặt mũi quốc gia hay sao?
Nghĩ vậy, Phó Vũ Quân cũng không vội, chậm rãi thưởng thức ca múa, uống rượu ngon mà Tể tướng đến kính.
Đột nhiên, đèn yến hội tắt một góc, liền thấy một châu liêm sa bình ba mặt dựng ở chỗ kia, quang ảnh trong bình yểu điệu, mà phía trên bày đầy ngọn nến, ngọn nến bày đan chéo nhau theo thứ tự, kéo dài đến sau sa bình.
Lại nhìn sa bình, bên trên chiếu ra một bóng dáng.
Bóng dáng chiếu lên sa bình là một tư thế pha đủ mị hoặc, hiển lộ eo mảnh khảnh giấu sau sa bình của người nọ.
Mà đầu kia hoàng đế, Lăng Tiêu đã không thấy bóng dáng.
Mọi người thổn thức, đây không phải là trò khôi hài trên sân khấu của Mạc tú nữ hôm qua hay sao? Sao hôm nay còn có? Hay là lại có người đến quấy rối, mọi người không khỏi châu đầu ghé tai.
Phó Vũ Quân nhăn mày, có chút không rõ ý tứ của hoàng đế Mục quốc, trò khôi hài này một lần đã đủ để cho nước hắn làm trò cười cho người trong nghề rồi, sao còn đến lần thứ hai?
Hắn không khỏi nhìn về phía hoàng đế Mục quốc trẻ tuổi ngồi ở thượng vị, đã thấy ánh mắt hắn nhu hòa, thần sắc nghiêm túc, không nháy mắt nhìn chằm chằm hình cắt trên sa bình, khóe miệng lại nhếch, hắn… là đang cười? Phó Vũ Quân nhướng mày, hoàng đế Mục quốc này chính là người không thèm liếc nhìn cả mỹ nữ tuyệt sắc nước hắn, hình cắt sa bình này có gì đẹp để nhìn?
Nếu giống đêm qua, vậy hoàng đế Mục quốc này thật đúng là phẩm vị độc đáo!
Phó Vũ Quân cười khẽ lắc đầu, nhưng cũng để lại một phần tâm tư lên hình cắt.
(*) Châu liêm sa bình: Cái sa bình (bức đầu) hay gặp trong phim cổ trang thêm hạt châu (bức 2) treo lên.