Gió thổi loạn cả phòng, trong phòng chỉ còn một mình Lăng Tiêu, thật giống như ai cũng chưa từng tới.
Lăng Tiêu đặt mông ngồi trên mặt đất, lòng còn sợ hãi sờ sờ cổ của mình, cảm giác kiếm đặt trên cổ cũng thật khó chịu.
Nhưng, y kinh ngạc với vận may của mình, Lan Úy cư nhiên sẽ vì Mạc Khởi mà nguyện ý đưa danh sách nhãn tuyến cho y, hắn chỉ vừa mới ý thức được phải xếp nhãn tuyến vào cung, nhưng dùng nhãn tuyến cũng không nhiều, danh sách này nghĩ lại cũng biết, là của phủ Tể tướng.
Đây chính là tâm huyết mấy năm của Tể tướng!
Hắn cứ như vậy mà lấy đổi tiền đồ cho Mạc Khởi?
Tể tướng sẽ đồng ý?
Không, Tể tướng là cáo già, không có khả năng giao danh sách ra, cho nên danh sách này…
Lăng Tiêu rũ mắt, trong lòng ẩn ẩn có suy nghĩ.
Ngày hôm sau, quả nhiên có một cung nữ đưa cơm đến, nhét danh sách vào tay Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu im lặng không lên tiếng thu danh sách, chờ khi không có ai, lấy ra xem.
Danh sách có mười hai người, bao quát cả Lâm ma ma ở Ninh Tú cung, hai ma ma, ba cung nữ, bảy thái giám, trong thái giám có hai người là thu mua.
Lăng Tiêu yên lặng thu lại danh sách, rũ mắt lâm vào trầm tư.
Mấy ngày sau, Lăng Tiêu cũng không lấy danh sách ra, chỉ dặn dò năm người kia hảo hảo canh giữ ở vị trí của mình, chú ý chặt chẽ cung nữ thái giám qua lại.
Bọn họ tham tài, có kinh nghiệm làm qua loại chuyện truyền tin này, biết nơi nào tương đối bí mật, Lăng Tiêu liền bảo họ canh giữ ở nơi họ cho là khả nghi, ôm cây đợi thỏ.
Đây còn khiến Lăng Tiêu bắt được một đống người, qua âm thầm tra xét, phát hiện bọn họ là Lại bộ thượng thư sắp xếp vào.
Tổng cộng bảy người, bốn cung nữ ba thái giám, có lẽ là có nhiều hơn, nhưng Lăng Tiêu tạm thời chỉ phát hiện bảy người.
Bảy người này đều quay chung quanh bên người Nhiễm phi.
Nhiễm phi là nữ nhi Lại bộ thượng thư, vào cung làm phi đã hai năm, ở trong cung cũng có chút được sủng ái.
Mà Lại bộ thượng thư cũng bởi vì nữ nhi được sủng ái, rất có quyền thế trong triều đình, lực ảnh hưởng trong triều đình không phân cao thấp với Tể tướng, ông ta xếp bảy người này quay chung quanh bên người Nhiễm phi có lẽ chỉ vì quan tâm Nhiễm phi, hoặc có lẽ là tiện cho việc đưa thư qua lại.
Lăng Tiêu cũng mặc kệ, lấy được danh sách là được, những chuyện khác y cũng mặc kệ, đó là chuyện hoàng đế nên đau đầu.
Trừ điều này ra, Lăng Tiêu cảm thấy phòng vệ trong cung nên hảo hảo tăng mạnh, chỗ khác không nói, liền phủ đệ y mới được ban thưởng không bao lâu nhất định phải tăng mạnh phòng vệ.
Lần trước, Lan Úy ở trong phòng y hàn huyên với y cũng sắp nửa đêm, kiếm nâng kiếm buông qua lại mấy lần, cư nhiên không ai phát hiện!
Còn khiến Lan Úy lặng yên không một tiếng động xuất cung!
Lăng Tiêu tuy rằng trước đây đã biết, võ công của Lan Úy cũng không yếu, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ giỏi đến nước này!
Tự nhiên qua lại trong hoàng cung!
Cho nên, mấy ngày nay Lăng Tiêu gọi rất nhiều thái giám qua canh giữ.
Muốn hỏi vì sao gọi là thái giám, Lăng Tiêu chỉ có thể nói y không phải thống lĩnh cấm vệ quân, không gọi được những thị vệ đó, cũng không dám tùy tiện gọi bậy khiến hoàng đế chú ý.
Gọi thái giám qua canh giữ, Lăng Tiêu cũng không có cảm giác an toàn gì, cẩn thận cân nhắc, y bày cơ quan nho nhỏ trong phòng mình.
Vào đêm, quả nhiên, trong phòng y thêm một thân ảnh màu lam.
Mà lúc này, thái giám cung nữ khác trong phòng đều bị y đuổi đi.
Lăng Tiêu đờ đẫn nhìn chằm chằm Lan Úy ngồi ở vị trí y ba giây, im lặng không lên tiếng dời đi chỗ khác, trong nháy mắt ngay khi xoay người, tiếng kiếm quen thuộc vang ở bên tai, sau đó xúc giác lạnh như băng lần thứ hai bò lên cổ y.
“Ngươi muốn làm gì? Lăng Tiêu.” Lan Úy âm trầm trầm hỏi.
Lăng Tiêu rũ mắt, nhìn kiếm phiếm hàn quang trước mặt y, kéo kéo khóe miệng, cẩn thận đẩy kiếm phong ra nói: “Tiểu công tử Lan Úy, ngươi mỗi lần thấy ta đều phải dùng phương thức đơn giản mà thô bạo này hay sao?”
Lan Úy hừ lạnh một tiếng, rút kiếm bỏ tay Lăng Tiêu đang xích kiếm phong ra, lần thứ hai đặt kiếm gần sát cổ Lăng Tiêu nói: “Ít nói nhảm, bản công tử hỏi ngươi, đã đưa danh sách vào trong tay ngươi, vì sao hai ba ngày, vẫn không thấy ngươi có động tác gì, ngươi muốn đổi ý sao?”
Nói xong, trên mặt Lan Úy đã có tức giận, kiếm phong đẩy mạnh, mắt thấy liền muốn cắt qua da thịt Lăng Tiêu, thân thể Lăng Tiêu cứng đờ, mắt lóe lóe, vội vàng nói: “Công tử Lan Úy hiểu lầm, cũng không phải là ta không muốn hỗ trợ, mà là danh sách ngươi đưa… bị sai.”
“Không có khả năng!” Lan Úy nhíu mày: “Đó là bản công tử từ trong thư phòng phụ thân lấy được, không sai!”
Lăng Tiêu nghe nói, nhướng mày nắm điểm chính: “Thư phòng Tể tướng đại nhân?”
Lăng Tiêu rũ mắt trầm tư, mang theo mục đích như thăm dò hỏi: “Danh sách này không phải Tể tướng đại nhân đưa cho ngươi sao?”
Lan Úy nghe vậy nhếch môi, vẻ mặt không vui: “Ngươi hỏi quá nhiều!”
Rõ ràng là che dấu, khiến Lăng Tiêu xác nhận, danh sách này quả thật không phải Tể tướng giao ra, mà là Lan Úy một mình lấy từ trong thư phòng Tể tướng!
Như y nghĩ, Tể tướng giảo hoạt, không có khả năng giao danh sách ra, mà Lan Úy lại muốn vì Mạc Khởi nên giao ra danh sách này, dưới tình huống Tể tướng không đồng ý, Lan Úy vì giúp Mạc Khởi, cũng chỉ có thể làm một chuyện.
Giấu Tể tướng, trộm danh sách giao cho mình.
Tên Lan Úy này, tâm cao khí ngạo, khinh thường nhất chính là giở trò.
Cho nên độ chân thật của danh sách này là một trăm phần trăm!
Suy nghĩ, Lăng Tiêu rốt cục nắm chắc trong lòng, không khỏi thầm khen Lan Úy một tiếng —— trợ thủ thần.
Nhưng dư quang thoáng nhìn Lan Úy còn khoát lợi kiếm lên cổ mình uy hiếp tánh mạng mình, Lăng Tiêu lại không khỏi khẩn trương, y nhìn cơ quan nhỏ mới lắp bên giường, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, nghĩ ra chủ ý thoát thân, y hắng giọng một cái, tiếp đó nói với Lan Úy: “Nếu danh sách là công tử Lan Úy ngươi từ thư phòng Tể tướng đại nhân lấy được, vậy… có phải lấy nhầm hay lấy sót gì rồi hay không, vào tay ta thì danh sách chỉ còn một nữa.”
Lan Úy nghe vậy thì tức giận, không khỏi cười nhạo: “Lăng Tiêu, ngươi đừng đùa giỡn với bản công tử! Ở thư phòng phụ thân chỉ có danh sách này, bản công tử là giao cả bản cho ngươi.”
“Ta cũng không dám trêu đùa công tử Lan Úy, đúng là danh sách này thiếu một nửa, không tin ta đưa cho ngươi xem.” Trong lòng Lăng Tiêu đang đánh chủ ý xấu, trên mặt lại thề son thề sắt nói.
Lan Úy nhướng mày, nhìn kỹ vẻ mặt Lăng Tiêu, tựa hồ đang cân nhắc độ đáng tin trong lời Lăng Tiêu, cuối cùng, hắn nhấp nhấp môi, ý bảo Lăng Tiêu lấy danh sách ra.
Lăng Tiêu thuận thế dẫn đường Lan Úy, nhìn bên giường nói: “Danh sách không ở trên người ta, ở giường bên kia.”
Lan Úy nhếch môi, giơ kiếm mang theo Lăng Tiêu đi qua, Lăng Tiêu mắt lóe lóe, đứng ở bên giường xoay người, làm bộ làm tịch xoay người tìm kiếm gì đó, đột nhiên dùng sức lật xuống cơ quan ở đầu giường, nhanh chóng bò lên giường, nương theo ván giường lăn hai vòng vào trong.
Lan Úy hoảng hốt, muốn tiến lên bắt Lăng Tiêu, đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống một cái lưới lớn, bất ngờ không kịp đề phòng trùm lên hắn, rồi sau đó trói hắn lại.
“Keng ầm ầm” một tiếng, bội kiếm Lan Úy rơi xuống, cả người bởi vì bị trói mà mất đi cân bằng, ngã trên mặt đất.
Lăng Tiêu thấy thế, từ trên giường đứng dậy, cười tà nhìn Lan Úy.