Nhậm Du Nhiên nheo mắt, nói với giọng nói hơi cứng rắn: "Cô Tô, tiến độ cảnh sát điều tra vụ án không tiện để lộ được. Hôm nay chúng ta gặp nhau, chúng tôi hi vọng cô có thể phối hợp với chúng tôi điều tra phá án."
Tô Liệt không nói gì nữa, hôm nay cô ấy vẫn luôn hợp tác, nhưng bây giờ đột nhiên cô ấy in bặt, Nhậm Du Nhiên cảm thấy không bình thường.
"Cô Tô, tôi không hiểu hoàn cảnh gia đình của cô Lam, hay là có chuyện gì khó nói ở đây sao?"
Tô Liệt hơi cúi đầu, nhưng vẫn hạ quyết tâm không nói gì.
Đột nhiên cô ấy như vậy, chứng tỏ không phải cô ấy không hiểu mà là không muốn nói tới.
Cố Dĩ Di rất quan tâm tới hoàn cảnh gia đình của Lam Tịch, có thể là do đồng cảm, cô thấy Tô Liệt im lặng liền lạnh lùng hỏi: "Sau khi tai nạn của cô Lam, chúng tôi đã liên hệ với cha mẹ của cô ấy sớm nhất có thể, chiều hôm nay họ sẽ đến để xử lý chuyện của con gái. Cô Tô, với thái độ dửng dưng thế này, tôi nghĩ mối quan hệ như thế này của cô Lam và cha mẹ cô ấy đã không phải là ngày một ngày hai nữa đúng không? Cô là người yêu của cô ấy, cô không biết sao?"
Lần này Tô Liệt cũng không im lặng nữa, cô ấy khẽ gật đầu nói: "Tôi biết."
Cố Dĩ Di tranh thủ thời cơ nói tiếp: "Cô đã biết chuyện gì? Chúng tôi cần biết thêm chi tiết hơn..."
"Cảnh sát." Đột nhiên Tô Liệt ngắt lời cô: "Tịch Tịch có một anh trai lớn hơn cô ấy hai tuổi, và một người em trai kém cô ấy bốn tuổi, cô ấy là con thứ hai trong gia đình, lại là con gái nữa, từ nhỏ đến lớn bất kỳ là những món đồ ăn, đồ dùng đều là của thừa của anh em trai để lại. Gia cảnh nhà cô ấy bình thường nhưng cũng không quá nghèo, có thể nuôi ba đứa con ăn học. Nhưng trước khi tốt nghiệp trung học thì cha mẹ cô ấy cho rằng con gái học nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì, chỉ cần sau này gả cho một người đàn ông tốt là được rồi, vì vậy họ không cho con gái tiếp tục đi học đại học nữa."
"Tịch Tịch rất có năng khiếu về âm nhạc, nhưng cô ấy không được học theo hệ thống, tất cả đều là do bình thường cô ấy tranh thủ thời gian để tự học thôi."
Cố Dĩ Di nghe cô ấy nói đến đây liền hỏi tiếp: "Tôi nghe nói học âm nhạc rất tốn kém, cha mẹ cô ấy đối xử với cô ấy như vậy, chắc canh ta không trả tiền học cho cô ấy rồi, vậy cô ấy đã học như thế nào chứ?"
Tô Liệt ngẩng đầu nhìn cô và nói: "Là tôi mua cho cô ấy. Cha mẹ tôi đã mất sớm, tôi ở cùng với bà ngoại. Hoàn cảnh gia đình tôi tạm ổn, bà ngoại đối xử với tôi rất tốt, chưa bao giờ để tôi thiếu thốn bất kỳ điều gì, tôi muốn gì bà đều mua cho tôi. Năm tôi mười tám tuổi, chúng tôi nhìn thấy một chương trình thử giọng tuyển chọn tài năng, sau khi thảo luận, Tịch Tịch quyết định đăng ký tham gia. Đây là cơ hội cuối cùng của cô ấy, nếu như thất bại, sau này cô ấy trưởng thành, cha mẹ cô ấy sẽ tìm cho cô ấy một người đàn ông để xem mắt sau đó gả cô ấy đi để đổi lấy của hồi môn."
Nghe đến đây, ba người cảnh sát đều cau mày.
Tô Liệt tiếp tục nói: "Tịch Tịch ra mắt với vị trí đầu tiên trong buổi thử giọng, kể từ đó, cô ấy thành công trốn thoát khỏi cha mẹ của cô ấy. Nhưng đây vẫn không phải là kết thúc, bắt đầu từ đây, cha mẹ cô ấy dường như nhìn thấy một máy ATM để rút tiền. Cha mẹ anh em ốm đau cũng xin tiền cô ấy, anh trai cô ấy lấy vợ cũng xin tiền cô ấy, em trai học đại học cũng xin tiền cô ấy, nhà cô ấy mua nhà mới cũng xin tiền cô ấy, anh trai sinh con mua nhà mới cũng tìm cô ấy....."
Tô Liệt dựa vào ghế sô pha, đưa tay lên che mắt: "Gia đình cô ất rất ít khi liên lạc với cô ấy, nhưng chỉ cần liên lạc với cô ấy là họ lại đòi tiền...Tịch Tịch đã thử không cho, sau đó anh em của cô ấy chạy đến chỗ các nhà báo nói cô ấy máu lạnh, tàn nhẫn, sau khi trở thành minh tinh thì quên hết người thân rồi, nói cô ấy bất hiếu không quan tâm tới người thân.... anh trai của cô ấy không biết xấu hổ, còn khóc đến khàn cả cổ ở trước ống kính như thể Tịch Tịch đã làm điều gì đó xấu ca với gia đình họ vậy...."
"Trong xã hội phức tạp này, là thời đại giải trí đến chết, cư dân mạng thích ăn dưa, mà dưa của các minh tinh lớn đều rất hấp dẫn. Hầu hết mọi người đều không quan tâm đến sự thật, sau khi nhìn thấy dưa thì chen chúc nhau hóng chuyện bao đồng, tùy ý giẫm một chân, chửi một câu, coi chuyện này như một giải tỏa áp lực, dù sao cũng là ngồi sau màn hình ấn bàn phím, coi minh tinh trở thành mục tiêu mắng chửi thì có sao? Nhiều người chửi mắng như vậy, đâu chỉ có mình tôi đâu?"
"Các nhà báo giải trí đã nắm lấy điểm nóng, đem chuyện mua bán thảm hại của anh em Tịch Tịch phát sóng trên tất cả các nền tảng xã hội, thậm chí còn truy lùng ráo riết ở trên Weibo. Sự việc lúc đó đã lên men rất nặng nề, tuy rằng tôi đã dùng các biện pháp quan hệ xã hội để mời thủy quân nhưng chuyện đó vẫn ảnh hưởng đến Tịch Tịch. Lần đó tôi đã ra tay tàn nhẫn, tôi đã vạch trần việc trọng nam khinh nữ và hút máu của gia đình cô ấy, xu hướng trên mạng xã hội liền thay đổi nhanh chóng, không cần biết có vả vào mặt mình hay không nhưng chỉ cần thay đổi mục tiêu và chút bỏ tất cả là được."
"Mặc dù cuối cùng sóng gió cũng đã thay đổi nhưng sự đâm chém tàn nhẫn của người thân chính là căn nguyên dẫn đến những tổn thương cho Tịch Tịch." Tô Liệt vừa cười vừa nói, cô ấy buông tay xuống, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Họ là tình thân máu mủ, nhưng họ lại làm ra những điều lạnh lùng nhất trên đời này. Đây là những chuyện mà tôi biết được, cảnh sát, nếu các cô có thể gặp mặt cha mẹ của Tịch Tịch các cô có thể trực tiếp hỏi họ, đối với cô con gái này, bọn họ đã từng quan tâm cô ấy ngày nào chưa?"
Sau khi nghe xong những lời của Tô Liệt, sắc mặt của ba người đều không tốt lắm, biểu hiện của Cố Dĩ Di càng thêm ủ rũ.
Trước khi cuộc thẩm vấn kết thúc, Yến Quy chỉ vào trong phòng ngủ chính, nói: "Tôi thấy một chiếc két sắt trong tủ của phòng ngủ chính, xin hỏi cô Tô, chiếc két sắt đó có thể mở ra xem được không?"
Tô Liệt suy nghĩ một chút rồi lấy ra một chiếc chìa khóa trong túi xách, đứng dậy và đi vào trong phòng ngủ chính nói: "Chiếc két sắt kia là loại khóa kép có chìa khóa tổ hợp, để tôi giúp cô mở nó ra."
Tô Liệt mở két sắt bằng chìa khóa và mật khẩu, cô ấy bước sang một bên và nói: "Được rồi đó."
"Cám ơn cô."
Yến Quy bước đến, đeo găng tay và lấy từng thứ một từ trong két sắt ra. Nhưng bên trong không có gì đặc biệt cả, ngoài trừ sổ đỏ, sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng và một số hợp đồng bảo hiểm.
Yến Quy mở hợp đồng bảo hiểm ra và cẩn thận xem xét, người được bảo hiểm là Tô Liệt và Lam Tịch, có đầy đủ các loại hình bảo hiểm, người thụ hưởng cũng là hai người họ.
Tô Liệt nói: "Chúng tôi đã mua bảo hiểm cho chính mình từ lâu rồi, người thụ hưởng đều điền là tên đối phương." Cô ấy lấy từ bản hợp đồng bảo hiểm ra một bản: "Tôi còn có một phần bảo hiểm người thụ hưởng là bà ngoại của tôi. Tịch Tịch không có tình cảm gì với gia đình của cô ấy nhưng tôi còn có bà ngoại, cho nên tôi mua một bản riêng và Tịch Tịch cũng biết chuyện này."
Hợp đồng bảo hiểm dường như không có vấn đề gì nhưng khả năng giết người lừa tiền bảo hiểm lại đặt lên trên người Tô Liệt, mặc dù Yến Quy cảm thấy biểu hiện của cô ấy đối với Lam Tịch thì khả năng này là rất nhỏ.
Sau khi kiểm tra két sắt, Yến Quy cất đồ lại và đóng két sắt lại trước mặt Tô Liệt.
Thời gian đã gần tới buổi trưa rồi, buổi chiều Tô Liệt vẫn còn có chuyện khác nên cô hỏi: "Lúc sau còn có vấn đề gì nữa không? Buổi chiều tôi còn phải đến phòng làm việc xử lý công việc nữa, Tịch Tịch xảy ra chuyện, và công việc đều được thương lượng cần chấm dứt hợp đồng, những việc này sẽ tốn mất một khoảng thời gian mới xong được."
Nhậm Du Nhiên gật đầu nói: "Tạm thời không còn chuyện gì khác nữa, cô Tô có việc bận thì có thể đi trước đi, sau này nếu có việc cần, chúng tôi sẽ liên hệ với cô sau."
Sau khi được cho phép, Tô Liệt đã chuẩn bị rời đi.
"Cảnh sát." Cô ấy dừng lại ở cửa và quay lại nhìn Nhậm Du Nhiên đang đi theo sau: "Vẫn còn rất nhiều chuyện cần các cô điều tra. Hi vọng các cô có thể nhanh chóng điều tra ra được."
Cái gì?
Nhậm Du Nhiên cau mày nghi ngờ, nhưng Tô Liệt không định tiếp tục nói chuyện với cô ấy nữa, nhẹ nhàng gật đầu rồi rời đi.
Tô Liệt vừa mới bước chân trước ra ngoài thì chân sâu Cố Dĩ Di cầm điện thoại di động đứng dậy, nói: "Tôi vừa kiểm tra trên mạng xã hội, xác nhận quả thực có chuyện này, khoảng ba năm trước. Nhìn vào thời gian thì hình như sau trận sóng gió đó không lâu Lam Tịch và Tô Liệt đã mua căn hộ này ở Tân Hà."
Hiện tại vẫn chưa xác nhận được liệu có mối liên hệ nào giữa hai chuyện này hay không.
Buổi trưa cả ba người cùng nhau đi ăn cơm, buổi chiều Yến Quy và Cố Dĩ Di ở nhà Lam Tịch đợi kỹ thuật viên sửa chữa đến. Trong khoảng thời gian này, Yến Quy lấy một chiếc máy tính bảng ra và xem tài liệu vụ án.
Cố Dĩ Di ngồi bên cạnh nàng, nhìn vào bản scan một số tài liệu trên màn hình máy tính bảng của nàng và tò mò hỏi: "Chị đang xem cái gì thế?"
Yến Quy di chuyển màn hình đến trước mặt cô rồi nói: "Lần trước khi chị kiểm tra lại hiện trường, chị đã tìm thấy một số bản thảo của Lam Tịch, tất cả đều là các bản nhạc và lời bài hát. Thời gian từ mười hai năm trước cho đến bây giờ, mỗi một đoạn thời gian chị đều chọn ra một vài bản rồi scan chúng cho vào máy tính bảng."
Ngón tay mảnh khảnh của Yến Quy vuốt màn hình, so sánh từng lời bài hát của Lam Tịch.
"Ơ. Đợi một chút." Cố Dĩ Di chăm chú nhìn, và đột nhiên đưa tay ra ngăn lại.
Yến Quy quay đầu nhìn cô: "Sao thế?"
Cố Dĩ Di cầm lấy máy tính bảng và lật lại nhanh chóng, cô chọn một lời bài hát và so sánh chúng trên cùng một màn hình: "Chị không cảm thấy, chữ viết tay trên những bản thảo này không giống nhau sao? Theo năm tháng, thời gian càng về sau, chữ viết tay càng trở nên nguệch ngoạc hơn. Chị xem thời gian của bản này là năm hai không mười tám, chữ viết tay đã rất nguệch ngoạc, và bức này là đầu năm hai không mười chín lại còn thậm tệ hơn."
Yến Quy phóng to những bản thảo mà Cố Dĩ Di đã nói, xem kỹ và cũng thấy được vấn đề đó.
Cố Dĩ Di nhớ lại hai cái nữa từ cuối năm hai không mười chín và đầu năm hai không hai mươi, cô nheo mắt nói: "Nét chữ trên hai bản này đã gọn gàng trở lại, nhưng nét chữ lại có vẻ không giống như trước."
Đây là sao chứ?
"Chúng ta cần sự giúp đỡ của các chuyên gia giám định chữ viết rồi." Yến Quy nói: "Hãy gọi điện thoại cho đội trưởng Nhậm, bảo cô ấy liên hệ giúp, trong cục không có nhân tài đặc biệt trong lĩnh vực này, nhưng sở tỉnh có."
Nói rồi, Cố Dĩ Di đã gọi ngay cho Nhậm Du Nhiên, kể chi tiết tình hình và nhờ cô ấy tìm giúp một chuyên gia ở sở tỉnh, Nhậm Du Nhiên liền đồng ý luôn.
Hai người lật lại thông tin trên máy tính bảng, một giờ ba mươi phút chiều, kỹ thuật viên sửa chữa điều hòa đúng giờ đến trước cửa.
"Điêu hòa này là loại chất lượng rất tốt ở nhà chúng tôi, tại sao lại có thể hỏng hoàn toàn như thế này chứ? Có phải các cô dùng không cẩn thận không?" Kỹ thuật viên vừa sửa điều hòa vừa oán giận.
Kỹ thuật viên kiểm tra kỹ lỗi của điều hòa rồi đưa ra nhận định của mình: "Điều hòa vào quá nhiều nước, đường dây bị chập cháy hết rồi. Tôi cảm thấu tình trạng này là do người làm giả.... Tôi nói các cô này, cái điều hòa này của nhà các cô nếu như là do người ta làm hỏng thì chúng tôi không thể bảo hành được đâu nha."
"Do người làm sao?" Cố Dĩ Di hỏi: "Anh có chắc không?"
Kỹ thuật viên sửa chữa vỗ đất trên tay nói: "Gần như là như vậy."
Cố Dĩ Di cau mày, giọng điệu lớn hơn một chút: "Không thể gần như là như vậy, phải xác định chứ!"
Vẻ mặt của cô đột nhiên nghiêm túc như vậy, người kỹ thuật viên giật mình nhìn chằm chằm vào cô, cảm thấy người này thật khó hiểu.
Cố Dĩ Di không nhịn được nữa, lấy thẻ cảnh sát ra đưa cho anh ta xem rồi nói: "Chúng tôi là cảnh sát, chuyện này liên quan đến một vụ án mà chúng tôi đang điều tra, vì vậy hi vọng anh có thể đưa ra một kết luận chính xác cho chúng tôi."
Người kỹ thuật viên nhìn thấy thẻ cảnh sát, lập tức trở nên thận trọng hơn: "Cái này.... Cảnh sát, nếu như các cô chắc canh ta muốn xác nhận chuyện này thì tôi có thể mang bộ phận đoản mạch trở lại nhà máy để kiểm tra chi tiết hơn."
Yến Quy hỏi: "Có thể trả lời chắc canh ta được không?"
Kỹ thuật viên gật đầu nói: "Được."
"Sẽ mất khoảng bao nhiêu lâu?"
"Ngày mai là thứ hai, nếu gấp thì chiều mai hoặc sáng hôm sau mới có kết quả được."
Yến Quy suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, vậy nhờ anh nhé."
"Không cần khách sáo."
Người kỹ thuật viên đóng gói các bộ phận cần được kiểm tra và đưa chúng đi.
Yến Quy nhìn vào vỏ máy điều hòa đã được tháo rời, nàng nhặt bảng điều khiển trên mặt đất và chiếc cánh quạt lên, lấy tăm bông và thuốc thử từ hộp điều tra ra, lau từng cánh quạt chéo, sau đó đặt tăm bông vào ống nghiệm và niêm phong lại.
Cố Dĩ Di nhìn động tác của nàng và hỏi: "Cái này để làm gì?"
"Kiểm tra xem cửa thoát khí của máy điều hòa có vấn đề gì không." Cất ống nghiệm đi, Yến Quy nói: "Ví dụ nếu có loại thuốc mê khiến Châu Hiên Thụy hít vào rồi ngất xỉu."
Cố Dĩ Di hiểu được suy nghĩ của nàng: "Cho nên chị vẫn nghi ngờ Tô Liệt hơn đúng không?"
Yến Quy lắc đầu nói: "Không có hơn, chỉ là không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Nếu như tất cả nghi ngờ đều bị loại bỏ thì có thể chứng minh sự trong sạch của cô ấy."
"Ừ. Thành thật mà nói, em không hi vọng cô ấy là hung thủ." Cố Dĩ Di nhìn cây đàn dương cầm ở bên cạnh: "Tình cảm của các cô ấy sâu nặng như vậy, em không thể nghĩ ra được động cơ giết người yêu của cô ấy."
Thanh mai trúc mã, tình yêu niên thiếu, giúp đỡ lẫn nhau, nắm tay nhau cùng tiến lên, từ gia đình bất hạnh đến sóng gió trong giới giải trí, hai người luôn ở bên cạnh nhau, nếu đoạn tình cảm này có thể sụp đổ tan tành thì thế giới này thực sự quá đáng buồn rồi sao?
Yến Quy nắm lấy tay Cố Dĩ Di nhẹ nhàng nói: "Chị cũng không hi vọng như vậy. Nhưng chúng ta hi vọng chỉ là một chuyện, sự thật và bằng chứng lại là một chuyện khác."
Cố Dĩ Di nắm tay nàng và gật đầu: "Em biết rồi."
Tạm thời chuyện ở nhà Lam Tịch đã kết thúc rồi, Yến Quy phải trở về cục để kiểm tra tài liệu hóa nghiệm, Cố Dĩ Di cũng đi cùng nàng, tiện chờ tình hình chỗ Nhậm Du Nhiên.
Trước khi đi, Yến Quy lấy hai tập tài liệu từ bàn trong phòng piano ra, trên đó có chữ ký của Tô Liệt và Lam Tịch, nàng cất tài liệu đi và chuẩn bị chúng làm vật chứng so sánh để nhận dạng chữ viết tay.
.............
Bốn giờ chiều, Yến Quy và Cố Dĩ Di đang đợi kết quả trong phòng thí nghiệm thì một điều tra viên của đội thứ hai đến tìm họ, vẻ mặt lo lắng.
"Chị Cố, luật sư của Lam Tịch đến rồi, nói muốn tìm người phụ trách của chúng ta, hiện tại đội trưởng Nhậm không ở đây, tôi gọi điện thoại cho cô ấy rồi, cô ấy bảo tôi đến tìm chị."
Luật sư của Lam Tịch?
Cố Dĩ Di yêu cầu điều tra viên đưa người đến văn phòng của cô.
"Đi cùng em sang đó xem như thế nào?" Cố Dĩ Di hỏi Yến Quy.
Yến Quy gật đầu đồng ý, dù sao thì kết quả kiểm tra cũng phải chờ một lúc nữa mới có, nàng ấy đi theo Cố Dĩ Di lên tầng tám.
Trong phòng làm việc, một người đàn ông mặc vest đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy hai người phụ nữ mặc cảnh phục đi vào, anh ta vội vàng đứng dậy.
"Xin chào hai vị cảnh sát, tôi là luật sư Lưu."
Cố Dĩ Di bắt tay anh ta: "Xin chào, luật sư Lưu."
Ba người đã ngồi vào chỗ ngồi, luật sư Lưu chủ động nói: "Cảnh sát, là như thế này, tôi là luật sư của cô Lam Tịch. Cô Lam Tịch đã lập di chúc và công chứng tài sản trước khi chết, hôm nay tôi đến đây để công khai di chúc của cô ấy, và tuân theo nội dung công chứng tài sản của cô ấy...."
"Đợi chút...." Cố Dĩ Di cắt ngang lời nói của luật sư Lưu, cô ấy nghe thấy lờ mờ: "Luật sư Lưu, chúng tôi là cảnh sát, di chúc và tài sản của cô Lam, anh nên đi công bố với gia đình của cô ấy chứ?"
Luật sư Lưu cười nói: "Là như vậy. Theo di chúc của cô Lam, sau khi cô ấy chết, toàn bộ tài sản và một phần tài sản đứng tên cô ấy sẽ thuộc về người yêu của cô ấy cô Tô Liệt; bản quyền âm nhạc và các tác phẩm khác cũng thuộc về cô Tô Liệt, còn một phần tài sản được tặng cho dự án phúc lợi cộng đồng hỗ trợ giáo dục nữ sinh XX. Theo di nguyện của cô ấy, tôi đã tìm được cô Tô Liệt rồi, và chính cô Tô Liệt cũng bảo tôi tìm các cô."
Cố Dĩ Di cau mày hỏi: "Cô Tô bảo anh đến tìm chúng tôi để làm gì?"
Luật sư Lưu vẫn nở nụ cười tươi như cũ: "Tôi không biết cụ thể, cô Tô chỉ nói rằng tôi nên nói với các cảnh sát phụ trách vụ án của cô Lam Tịch thôi. Lát nữa tôi còn phải liên hệ với các thành viên khác trong gia đình cô Lam Tịch để thông báo cho họ về di chúc và tài sản công chứng của cô ấy."
Cuộc trò chuyện với luật sư nhanh chóng kết thúc, nhưng Cố Dĩ Di và Yến Quy đều không hiểu tại sao Tô Liệt lại đặc biệt yêu cầu luật sư đến và nói cho họ biết chuyện này.
Yến Quy gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, trầm ngâm nói: "Là cố ý muốn nói với chúng ta rằng Lam Tịch đã sớm biết trước rằng mình sẽ chết rồi? Cô ấy mới hai mươi sáu tuổi có cần thiết phải lập di chúc và công chứng tài sản sớm như vậy không?"
Đến lúc này, họ càng ngày càng phát hiện ra rằng có một câu chuyện phức tạp đằng sau vụ án tưởng chừng như đơn giản và rõ ràng này.
Hai người đang suy nghĩ, Yến Quy nhận được điện thoại từ phòng thí nghiệm báo cho nàng biết về kết quả xét nghiệm đã có rồi, không có phát hiện ra phản ứng nhiễm độc, manh mối này coi như đứt đoạn.
Cùng lúc đó, Cố Dĩ Di nhận được thông báo từ Nhậm Du Nhiên: "Cô và pháp y Yến đến sở tỉnh đi, tôi đã liên hệ với chuyên gia giám định chữ viết Thường Quốc Khánh rồi, bây giờ ông ấy đang rảnh, các cô đến đó tìm ông ấy đi."
Cố Dĩ Di hỏi: "Còn cô thì sao?"
Nhậm Du Nhiên nói nhanh hơn một chút: "Tôi đến bệnh viện số ba thành phố một chút."
Cố Dĩ Di sững sờ: "Bệnh viện số ba thành phố sao?"
"Đúng vậy."
Bệnh viện thứ ba của thành phố Tân Hà là một bệnh viện chuyên khoa nổi tiếng trên toàn quốc về điều trị các bệnh tâm thần.
Nhậm Du Nhiên ngồi trong xe, đeo tai nghe bluetooth, trầm giọng nói: "Có thể Lam Tịch đã bị bệnh trầm cảm nặng."
Cố Dĩ Di tắt điện thoại và nói với Yến Quy những gì Nhậm Du Nhiên nói: "Chúng ta hãy đến gặp thầy Thường để giám định chữ viết trước đã. Nhiên Nhiên nói sẽ liên hệ lại sau."
.....
Cục thành phố Tân Hà cách sở tỉnh không xa lắm, Cố Dĩ Di lái xe mười năm phút đã đến nơi rồi. Thường Quốc Khánh đang đợi ở trong văn phòng của ông ấy, đáng lẽ giờ này ông ấy tan ca rồi, nhưng vì Nhậm Du Nhiên nói có chuyện muốn nhờ ông ấy nên ông ấy mới ở lại để đợi.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thường Quốc Khánh hét lên: "Mời vào."
Cố Dĩ Di đẩy cửa ra, cô và Yến Quy đều biết Thường Quốc Khánh, hai người đứng ở ngoài chào hỏi người tiền bối.
Thường Quốc Khánh đối đãi với các hậu bối khác không giống với Nhậm Du Nhiên, ông ấy mỉm cười tử tế và ra hiệu cho họ vào.
"Tôi đã nghe Nhiên Nhiên nói qua rồi, các cô muốn tôi xác nhận nét chữ nào mang tôi xem xem?"
Yến Quy đưa lời bài hát và hai văn bản có chữ ký cho Thường Quốc Khánh: "Thầy Thường. Ông xem những lời bài hát này, chữ viết vào cuối năm hai không mười chín và đầu năm hai không hai mươi có phải là khác với những năm trước đó không?"
Thường Quốc Khánh mở đèn tựu quang, cần kính lúp lên cẩn thận quan sát.
Một lúc sau, ông ấy gật đầu nói: "Đúng vậy, là do hai người viết."
Yến Quy nhìn phần chữ ký của hai tập tài liệu và hỏi: "Vậy thầy hãy xem chữ ký của hai người có khớp với người đã viết lời bài hát không?"
Thường Quốc Khánh nhìn kỹ, so sánh với nét chữ trên lời bài hát, khẽ cau mày nói: "Đây là Tô Liệt, những lời bài hát vào cuối năm ngoái đều do cô ấy viết."
Quả nhiên là như vậy....
Nếu việc giám định chữ viết không có vấn đề gì thì một số câu chuyện trong đó có thể được ghép với nhau một cách đại khái rồi.
"Không chỉ có một mình Lam Tịch." Cố Dĩ Di nói: "Tô Liệt cũng có thể viết nhạc, trình độ cũng không tệ. Sợ rằng mọi bài hát trước đây đều do hai người bọn họ cùng nhau sáng tác."
Yến Quy dở lại lời bài hát của năm hai không mười tám và nói: "Từ năm ngoái, vì một số lý do, tình trạng thể chất hoặc tinh thần của Lam Tịch càng trở nên tồi tệ hơn, có thể thấy được từ nét chữ nguệch ngoạc của cô ấy có thể nhìn ra được. Thầy Thường, nếu một người bị bệnh trầm cảm nghiêm trọng thì có ảnh hưởng gì đến nét chữ của cô ấy không?"
Thường Quốc Khánh gật đầu khẳng định: "Tất nhiên. Trạng thái tinh thần của một người sẽ ảnh hưởng đến chữ viết của người đó. Đánh giá từ vẻ ngoài của các nhân vật sẽ rất khác so với khi người ta ở trạng thái bình thường. Người bình thường có thể không nhận ra rằng điều này được viết bởi cùng một người, tình huống này chỉ có thể được xác nhận qua giấy tờ tùy thân thôi.
Cố Dĩ Di nghe xong liền trầm ngâm suy nghĩ: "Như vậy Lam Tịch có thể đã mắc chứng trầm cảm từ năm hai không mười tám rồi hoặc có thể là còn sớm hơn nữa."
Họ lại hỏi Thường Quốc Khánh về chi tiết nhận dạng chữ viết của ông ấy, sau khi ở lại sở tỉnh gần một giờ, cả hai tạm biệt Thường Quốc Khánh.
Trở lại xe, Cố Dĩ Di gọi điện thoại cho Nhậm Du Nhiên, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối nhưng giọng nói của Nhậm Du Nhiên hơi trầm: "Hôm nay bác sĩ điều trị chính của Lam Tịch đi vắng, tôi đã hỏi thông tin liên hệ của anh ấy, hẹn ngày mai sẽ quay lại tìm anh ấy."
Cố Dĩ Di nói với cô ấy về kết quả giám định chữ viết, Nhậm Du Nhiên thở dài mệt mỏi sau khi nghe thấy điều này: "Lúc này, tôi không biết là có quá khó để cảm thấy có lỗi với bọn họ không. Hôm nay tôi đã gặp cha mẹ, anh em của Lam Tịch, gia đình này thật tuyệt tình, nhìn thấy tôi câu đầu tiên hỏi là tài sản của Lam Tịch phân phối như thế nào cần tìm ai hỏi, ngay cả thi thể của con gái họ bây giờ đang ở đâu, bao giờ mới có thể hạ tạng họ cũng không quan tâm. Đây là cha mẹ đẻ sao, các cô nói xem họ có phải là người không?"
Cố Dĩ Di chế nhạo và nói: "Vậy thì họ phải thất vọng rồi. Lam Tịch đã sớm lập di chúc và công chứng tài sản xong rồi, sau khi cô ấy chết vấn đề phân chia tài sản đã có luật sư xử lý rồi. Thật đáng tiếc, những người nhà của cô ấy không nhận được một xu nào cả."
Nhậm Du Nhiên nhớ tới việc luật sư của Lam Tịch tìm tới cửa: "Đúng rồi, luật sư của cô ấy đến tìm chúng ta để làm gì?"
Cố Dĩ Di nhún vai nói: "Tôi không biết, luật sư nói là Tô Liệt bảo anh ta đến tìm chúng ta. Tôi và Yến Quy đều cảm thấy, cô ấy muốn thông qua luật sự nhắc nhở chúng ta rằng Lam Tịch trước đây đã sớm biết bản thân sẽ chết rồi."
Ở đầu điện thoại bên kia, Nhậm Du Nhiên cau mày: "Điều này có nghĩa là gì? Nó ám chỉ rằng Lam Tịch đã sớm có xu hướng tự sát rồi sao? Coi chúng ta là những kẻ ngốc sao? Khám nghiệm tử thi cho thấy rõ ràng là Lam Tịch đã chết vì bị người ta giết mà, cô ấy cho rằng chúng ta không phân biệt được tự sát và bị giết hại sao?"
Yến Quy vẫn luôn im lặng lúc này nói thêm: "Tôi luôn cảm thấy Tô Liệt có ẩn ý của cô ấy, dường như cô ấy muốn kể cho chúng ta một câu chuyện nào đó."