Mười giờ sáng ngày thứ bảy, Yến Quy đưa Cố Dĩ Di đến phòng khám tư của bác sĩ Vạn Tiêu.Thời điểm ra ngoài Cố Dĩ Di vốn định lái xe đi, kết quả lại bị Yến Quy ngăn lại: "Không cần lái xe, rất gần."Cố Dĩ Di kinh ngạc nhìn nàng, Yến Quy nắm chặt tay cô, hai người sóng vai đi về hướng bên ngoài tiểu khu."Còn nhớ khi chị vừa mới tới Chu thị, có một lần ở nhà em tình cờ gặp mặt phải không?"Cố Dĩ Di đương nhiên còn nhớ rõ, cô lập tức phản ứng ngay: "Ngày đó chị nói với em là đến tìm bạn, thực ra là đến tái khám đúng không?Yến Quy cười cười, thừa nhận nói: "Sau khi kết thúc buổi khám, chị liền túy ý đi dạo lang thang ở đây, ai biết vừa vặn lại đi dạo đến dưới lầu nhà em."Cố Dĩ Di ngạc nhiên mà thở dài: "Này đúng thật là, là số mệnh mà ông trời đã ban cho chúng ta."Yến Quy cười nhưng không nói gì.Bởi vì đã hẹn từ trước, chưa đến mười giờ Vạn Tiêu đã đứng chờ ở cửa phòng khám, biết hôm nay Yến Quy đưa bạn gái tới, ông ấy thấy Cố Dĩ Di cũng không kinh ngạc, chỉ cười nhẹ nhàng."Bạn gái tôi, Cố Dĩ Di.""Bác sĩ chữa trị của chị, bác sĩ Vạn Tiêu."Cố Dĩ Di lễ phép bắt tay với Vạn Tiêu, nói: "Xin chào, bác sĩ Vạn."Vạn Tiêu nhìn cô, cười to nói: "Chào Cố tiểu thư. Không nghĩ tới bộ dạng của cô lại xinh đẹp như vậy, lần trước Yến Quy trở về cùng tôi nói muốn dẫn bạn gái tới, tôi còn suy nghĩ là cô nương nhà nào bị cô ấy lừa vào tay."Cố Dĩ Di cười nhạo nhìn Yến Quy.Yến Quy ho nhẹ một tiếng, bất mãn nói: "Bác sĩ Vạn, tôi không có nói dối."Vạn Tiêu nhướng mày, từ chối cho ý kiến. Yến Quy khẽ liếc mắt nhìn ông ấy một cái, ánh mắt cảnh cáo.Không tán gẫu nhiều, theo thói quen trực tiếp đi vào kiểm tra lại, lấy máu, thu thập mẫu, chụp cuộn phim, một loạt hạng mục từ trên xuống dưới, Cố Dĩ Di im lặng quan sát, sắc mặt có chút khẩn trương.Vạn Tiêu nhìn biểu tình khẩn trương của cô, trong mắt hiện lên sự vui mừng, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, cô ấy hiện tại hồi phục rất tốt."Cố Dĩ Di biết bản thân biểu hiện quá rõ ràng, cô nhìn chằm chằm Yến Quy đang nằm trên máy MRI*, cũng không hề che giấu, thẳng thừng hỏi: "Thân thể của chị ấy bây giờ vẫn còn rất yếu, như vậy xem như là hồi phục rất tốt sao? Tôi tin lần trước cô ấy bị thương chắc canh ta không phải như thế."*Chụp cộng hưởng từ hay MRI (viết tắt của Magnetic Resonance Imaging) là 1 kỹ thuật thường dùng trong chẩn đoán y khoa để tạo ra những hình ảnh giải phẫu cơ thể nhờ từ trường và sóng radio.Vạn Tiêu giương mắt nhìn cô, nói: "Cô từng thấy qua vết sẹo trên người cô ấy chưa?"Trái tim Cố Dĩ Di co rút một chút, gật đầu nói: "Tôi đã nhìn rồi.""Cô ấy thật sự đang hồi phục rất tốt, vết sẹo này cũng không đặc biệt rõ ràng. Bộ dạng năm đó của cô ấy, ngọn lửa thiêu phá hủy một vùng da lớn, phần đầu cùng thân thể cũng bị thương do tác động của vụ nổ, đổi thành người bình thường có thể sống đều không sống được. Nhưng cô ấy cuối cùng cũng thoát khỏi tay thần chết, dựa vào ý chí và quyết tâm lớn hơn so với người khác để tồn tại. Bị thương nặng đến như vậy, sống sót còn không tính là thành công, sau đó phục hồi chức năng mới gọi là tra tấn, thời điểm lúc đầu cô ấy ngay cả đi đường cũng không thuận lợi. Phải biết rằng khi đó trên người cô ấy không có một chỗ nào khỏe mạnh, thời điểm điều trị chức năng cũng phải chịu sự đau đớn mà người thường không chịu nổi, người khác có thể không kiên trì được, nhưng cô ấy có thể. Tất nhiên, người cùng cô ấy nhận toàn bộ quá trình cũng có liên quan, nếu không phải Bạch tiểu thư không tiếc số tiền lớn quyết tâm muốn cứu cô ấy, cô ấy chỉ sợ cũng không sống được đến tận bây giờ."Cố Dĩ Di càng nghe mày càng nhíu sâu, về quãng thời gian bị thương này, Yến Quy không chịu kể cho cô nghe, có đôi khi cô hỏi tới, luôn bị khinh miêu đạm tả* bỏ qua. Hôm nay đơn độc ở đây cùng Vạn Tiêu xâm nhập hiểu biết một ít, biết rằng năm đó Yến Quy cũng không dễ dàng như chị ấy nói.* nhẹ nhàng bâng quơ Vạn Tiêu liếc thấy Cố Dĩ Di gắt gao nắm quyền, nhíu mày thật sâu, trấn an nói: "Nhưng dù sao đây cũng đều là chuyện quá khứ, hiện tại thì cô ấy đang hồi phục rất tốt. Mục đích tôi nói những lời này với cô không phải để khiến cô lo lắng bây giờ, mà là nghĩ muốn nói cho cô, với mức độ thương tích của cô ấy, như bây giờ đã xem như hồi phục rất rất tốt.Cố Dĩ Di mím môi: "Tôi biết."Vạn Tiêu liếc cô một cái, trong lòng lại nói: "Cô biết còn bày ra bộ dáng so đo thiệt hơn cái gì?" Ánh mắt ông ấy dạo qua một vòng, thầm nghĩ: "Sẽ không phải là đang ghen chứ?" Hình như trong lúc vô tình ông ấy có nhắc tới Bạch tiểu thư.Vạn Tiêu ho một tiếng, nói: "Bạch tiểu thư là bạn của cô ấy, Yến Quy xem cô ấy như em gái mình nên rất cảm kích cô ấy. Sau khi xuất viện cô ấy cũng không qua lại nhiều với Bạch tiểu thư, hôm nay là lần đầu tiên cô ấy dẫn người theo cùng cô ấy đi tái khám."Hả?" Lời này nói ra có chút đột ngột, Cố Dĩ Di nghi hoặc mà nhìn ông ấy.Vạn Tiêu quay đầu đi, không thèm nhắc lại.Cố Dĩ Di ngẫm nghĩ một lúc rồi hiểu ra, dở khóc dở cười mà nói: "Tôi không có ghen
" Cô nghĩ xem nên nói như thế nào, "Chính là, có đôi khi nhớ đến, lúc đó tôi không có ở cạnh chị ấy, chị ấy một mình đối mặt với nhiều việc như vậy, lại chịu nhiều đau khổ như vậy, tôi rất đau lòng. Cũng sợ chị ấy mạnh mẽ, thân thể có gì không thoải mái cũng không chịu nói cho tôi biết. Tôi biết chị ấy sợ tôi lo lắng, nhưng chị ấy không nói với tôi mới càng lo lắng, cũng không biết nên chăm sóc chị ấy như thế nào."Vạn Tiêu điều khiển máy móc, ấn nút dừng, máy MRI từ từ trở về vị trí ban đầu. Trong phòng, Yến Quy đứng dậy, đi vào phòng trong thay quần áo."Cô không cần chăm sóc đặc biệt với cô ấy." Vạn Tiêu dừng máy, đứng dậy nói: "Giống như tôi đã nói, cô ấy hiện tại đã hồi phục rất tốt, cô bày ra bộ dạng săn sóc đặc biệt với cô ấy, ngược lại sẽ làm cô ấy khó chịu. Cô ấy là một người mạnh mẽ như vậy, cô khẳng định là hiểu ý của tôi.""Cô ấy hao tốn bao nhiêu sức lực, chịu đựng nhiều đau khổ để đứng dậy, nhất định không hy vọng cô xem cô ấy như búp bê mỏng manh mà đối đãi. Cô chỉ cần bình thường âm thầm lưu ý một chút trạng thái thân thể của cô ấy, đốc thúc cô ấy đến hạn đi tái khám, mùa đông nhắc cô ấy mặc thêm quần áo, đừng cho cô ấy cậy mạnh, những quan tâm cơ bản trong cuộc sống như vậy là đủ rồi."Cố Dĩ Di lắng nghe, còn thật sự gật đầu.Vạn Tiêu nhìn về phía cô cười, nói: "Về sau có cô ở bên cạnh cô ấy, bác sĩ chữa trị là tôi đây cũng yên tâm không ít."Yến Quy từ bên trong đi ra, hai người vừa vặn kết thúc cuộc trò chuyện, ăn ý không nhắc lại chuyện kia. Cố Dĩ Di bước đến nắm tay Yến Quy, hai người cùng bác sĩ Vạn Tiêu đi ra ngoài.Ngoài việc kết quả xét nghiệm máu phải đợi một ngày mới có kết quả, những hạng mục kiểm tra khác đều cho thấy thể chất của Yến Quy vẫn ổn định, Vạn Tiêu cực kì vui mừng, lại theo thường lệ dặn dò nàng chú ý nghỉ ngơi, lúc làm việc đừng có cậy mạnh.Lần này cùng với những lần tái khám trước khác nhau, bản thân Yến Quy chưa nói gì, Cố Dĩ Di ở bên cạnh còn thực sự nghe lời dặn của bác sĩ, trong lòng không ngừng gật đầu.Lúc rời khỏi phòng khám đã là buổi trưa, hai người thương lượng tìm một quán ăn nhỏ gần đó ăn cơm, rồi tay trong tay đi bộ dạo phố. Trời đã sang hè, Cố Dĩ Di mặc một bộ quần áo ngắn tay mỏng, chân dài eo nhỏ, dáng người hiện rõ, người đi đường 100% đều quay đầu nhìn nàng
Yến Quy ăn mặc cứng ngắc hơn nhiều, áo sơ mi mỏng và quần bó sát, hai người nhìn qua giống như đang ở trong cùng một mùa.Cố Dĩ Di hiểu, Yến Quy chắc canh ta sẽ không để người khác nhìn thấy vết sẹo trên người nàng, cho nên mùa hè cũng mặc quần áo dài. Nghĩ đến đây, suy nghĩ của cô đột nhiên chuyển hướng, xem ra Yến Quy cực kì để ý vết sẹo trên người mình, cảm thấy nó rất khó coi, cho nên có thể hay không, chị ấy mỗi lần làm chuyện kia, đều cường thế bá đạo cướp quyền chủ động, là bởi vì chuyện này sao?Cố Dĩ Di nheo mắt, cô đột nhiên phúc chí tâm linh* khi giao trách nhiệm thói quen của mình cho Yến Quy, Yến Quy rất có thể sợ rằng mình sẽ ghét bỏ chị ấy. Nghĩ vậy, cô đau lòng đồng thời cũng tức giận, siết chặt ngón tay của Yến Quy hơn.*Vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn.Yến Quy cảm nhận tay mình bị bóp lúc mạnh lúc yếu, nháy mắt mấy cái, hỏi: "Làm sao vậy?"Cố Dĩ Di lắc đầu, chỉ nói: "Không có việc gì." Cô không muốn nói về những chủ đề khó chịu, càng không muốn hỏi trắng ra những chuyện riêng tư ở bên ngoài. Vì thế nhanh chóng chuyển sang nói chuyện khác, bắt đầu nghiên cứu xem giữa trưa nay nên ăn gì.Yến Quy phối hợp với cô, cô không nghĩ nói về chuyện này, hai người cũng không nhắc tới nữa.Buổi trưa hai người cùng nhau ăn thịt nướng, buổi chiều đi bộ đến công viên gần đó tiêu thực, thời gian rảnh rỗi khó có được như thế này, chỉ cần được ở bên cạnh người yêu cũng rất hưởng thụ.Lúc hơn hai giờ, Nhậm Du Nhiên gọi điện thoại tới."Vào đêm xảy ra vụ án, một người đàn ông tên là Châu Hiên Thụy đến nhà tìm Lam Tịch. Theo máy quay ở sảnh tầng một của căn hộ và trong thang máy ghi lại, Châu Hiên Thụy đến nhà nạn nhân lúc mười giờ, thời gian rời khỏi đó là hai giờ sáng ngày hôm sau."Cố Dĩ Di cau mày hỏi: "Gần bốn giờ, anh ta ở trong nhà nạn nhân làm gì? Hơn nữa, thời gian này cùng với thời gian Lam Tịch tử vong thật trùng hợp..."Giọng nói của Nhâm Du Nhiên có chút trầm: "Đúng vậy, tôi đã chuyển sang điều tra về Châu Hiên Thụy. Anh ta cũng là một ngôi sao, thành viên của nhóm nhạc ACE nổi tiếng, nhỏ hơn Lam Tịch hai tuổi, nhưng gia thế anh ta hiển hách, lại là phú nhị đại, thuộc loại công tử nhà giàu dựa vào bối cảnh gia đình để gia nhập giới giải trí điển hình."Yến Quy hỏi: "Hai người này có quan hệ gì?"Giọng điệu của Nhậm Du Nhiên có chút cáu kỉnh: "Tôi không biết, tên này không chịu nói, lúc tôi tới tìm anh ta liên tục ồn ào muốn gọi luật sư tới. Không có cách nào, bởi vì hình ảnh từ máy quay làm chứng cứ vô cùng xác thực, không chịu được anh ta khóc lóc om sòm, tôi liền trực tiếp nộp đơn, đưa anh ta đến văn phòng để thẩm tra. Lúc đầu cha anh ta không chịu, nhưng em đem giấy tờ chứng nhận bỏ ra, cha anh ta có tiền có thế cũng không thể công khai chống lại cảnh sát hình sự.""Mọi người hiện tại đang trong phòng thẩm tra sao?"Nhậm Du Nhiên nói: "Đúng vậy, tôi chuẩn bị thẩm vấn anh ta ta một lúc, hỏi chuyện sau, tối nay hai người có qua không?"Yến Quy và Cố Dĩ Di nhìn nhau, gật đầu nói: "Bọn tôi đến ngay bây giờ."Lúc đến đồn cảnh sát, hai người cũng không thay quần áo, trực tiếp đi đến phòng thẩm vấn, Nhậm Du Nhiên đang ngồi ở bên trong, thông qua máy giám sát theo dõi trạng thái của Châu Hiên Thụy.Thấy hai người đi vào, Nhậm Du Nhiên vẫy tay với họ, hai chân tựa vào nhau, ngửa đầu nhìn lên màn hình, nói: "Tôi nhốt anh ta ta ba tiếng, càng quan sát càng cảm thấy không thích hợp, pháp y Yến lại xem xem."Ánh mắt Yến Quy nhìn xuống màn hình, theo dõi bên trong, Châu Hiên Thụy một mình ngồi chính giữa phòng thẩm vấn, bởi vì chỉ bị triệu tập để thẩm vấn nên anh ta ta không bị còng tay, anh ta ta vẫn được tự do, có thể tùy ý đi lại bên trong phòng. Chỉ thấy anh ta ban đầu ngồi ở trên ghế, có vẻ hơi sốt ruột cử động, lập tức lại tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay khoanh trước ngực. Chỉ chốc lát sau, anh ta ta đột ngột đứng dậy, đi đến trước cửa phòng thẩm vấn, giơ tay gõ cửa, nhưng tất nhiên là không có ai đáp lại anh ta.Châu Hiên Thụy vò đầu bứt tóc, bắt đầu đi lung tung trong phòng, vòng vo vài phòng lại ngồi trên ghế lần nữa, nhưng chưa đến một phút đồng hồ, anh ta ta lại bắt đầu đứng lên, giống như làm thế nào cũng không thoải mái, cuối cùng đành phải đứng lên đi xoay quanh trong phòng.Cố Dĩ Di: "... Mông anh ta dính đinh sao? Đi lại nhiều đến nỗi tôi chóng cả mặt."Yến Quy rời mắt khỏi màn hình, nhìn về phía Nhậm Du Nhiên: "Anh ta đang dùng ma tuý."Nhậm Du Nhiên cũng nhìn về phía nàng, trầm mặc gật đầu: "Tôi chỉ đoán, cô cũng nghĩ như vậy thì tôi có thể chắc canh ta là anh ta rồi."Châu Hiên Thụy bị cảnh sát đưa về đồn, sự căng thẳng và lo lắng quá mức thúy đẩy cơn nghiện của anh ta, hiện tại chỉ là mức độ đơn giản, không biết đến lúc lên cơn nghiện hoàn toàn sẽ xảy ra chuyện gì.Yến Quy nheo mắt, nói: "Lại nhìn một chút."--------------------Tác giả có điều muốn nói:Một nghi phạm mới đã xuất hiện.Hôm nay hơi sớm hơn một chút, là 10:20, có một chút bế tắc.