Video theo dõi được gửi đến rất nhanh, Nhậm Du Nhiên mở máy tính ở văn phòng mình ra, ba người vây quanh trước bàn làm việc cùng nhau xem.Camera này là lối vào đường đi bộ, thời gian xảy ra vụ án là 23 giờ đêm đó, một bóng người che dù nhanh chóng đi qua dưới camera, tiến vào trong làn đường đi bộ, năm phút sau bóng dáng người này dừng lại, hắn ta không xếp dù lại, mà trực tiếp đẩy cửa vào phòng, sau đó mới xếp dù."Từ địa điểm camera cùng với khoảng cách phòng chơi bài Lưu Phượng cho thấy, lúc ấy người này chính là người vào hiện trường vụ án, xem ra tên này chính là hung thủ không sai."Thời gian trôi đến hai mươi phút sau, hình ảnh người này che dù lại lần nữa xuất hiện trong video theo dõi, nhìn dáng vẻ là từ trong phòng chơi bài Lưu Phượng đi ra.Sau đó hình ảnh người này biến mất trong video theo dõi, lại qua hơn mười phút, thời gian chuẩn xác là 23:32 phút, một bóng dáng lén lút khác xuất hiện, anh ta che dù nhìn chung quanh, đi chậm vài bước vào phòng chơi bài Lưu Phượng.Nhậm Du Nhiên ngã ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, nói: "Xem ra Vu Đồng không nói dối."Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm hình ảnh trên camera xem xét, nói: "Du Du cậu gửi một bản video cho tôi, tôi phục hồi một vài hình ảnh, xem thử có thể nhìn rõ ràng được bao nhiêu." Trình độ máy tính của cô rất cao, loại trình độ cơ bản như kỹ thuật sống này cô có thể làm, không cần phải đưa qua khoa kỹ thuật.Bởi vì lúc đó đang mưa, hung thủ luôn che dù, camera không thể quay hết toàn bộ cơ thể hắn ta, không thể phán đoán dáng người cụ thể, càng không thể nhìn thấy tướng mạo. Thông qua giai đoạn hiện tại trong video chỉ có thể nhìn ra hắn ta mặc một cái quần jeans nhạt màu, ao trên màu đen, chân mang giày màu đen.Yến Quy nhìn chằm chằm bảng trắng trong văn phòng của Nhậm Du Nhiên, một lúc lâu sau, nàng đi qua lấy bút đỏ viết lên đó bốn chữ "chết vì tình cảm"(情杀).Cố Dĩ Di nhìn nàng, hỏi: "Chị nghĩ đến cái gì?"Yến Quy nói: "Chị nghĩ, một người phụ nữ ở goá nhiều năm, có thể có khả năng chết vì tình cảm lớn bao nhiêu."Nhậm Du Nhiên: "Cô có phát hiện gì mới?"Yến Quy: "Không tính là phát hiện mới, chính là lần đầu tiên lúc tôi nhìn hiện trường đã có một nghi vấn. Nguyên nhân người chết chết là bị sốc vì mất máu, lúc đó toàn thân bà ấy đều bị đẫm máu, ngoại trừ mặt.""Hung thủ dùng khăn ướt lau khô mặt bà ấy, còn lấy khăn che mặt lại, tại sao lại làm vậy?"Nhậm Du Nhiên có đọc qua một vài biểu hiện vi mô và tâm lý tội phạm học, cô ấy nghe xong vấn đề của Yến Quy cân nhắc lại."Có khả năng hung thủ đối với Lưu Phượng ôm một chút cảm tình thân mật mãnh liệt, điều này làm cho hắn ta không đành lòng nhìn bộ dáng máu dây đầy mặt sau khi chết của Lưu Phượng, cho nên lau khô máu trên mặt." Nhậm Du Nhiên nói xong nhìn về phía Yến Quy, trầm giọng nói: "Tình cảm như vậy, hẳn là người rất thân thiết với bà ấy..."Yến Quy ừ một tiếng, đối diện với cô ấy, nói: "Cũng có thể chỉ là quen biết đơn thuần, sau đó có tật giật mình? Hung thủ sợ oan hồn người chết tìm tới mình, cho nên không muốn nhìn thấy mặt bà ấy?"Nhậm Du Nhiên lại lắc đầu: "Nếu thật sự chỉ đơn giản là có tật giật mình, dùng khăn đắp lên mặt người chết là được, không cần thiết phải lau mặt cho bà ấy, hành động này tuyệt đối là vì quan hệ rất quý trọng. Chỉ là, sẽ là ai đây? Người chết ở goá nhiều năm, con trai chắc hẳn là người thân cận với bà ấy nhất, chẳng lẽ bà ấy còn có một tình nhân không muốn mọi người biết?"Cố Dĩ Di nói: "Cái này nói không xong, dù sao cũng để cho anh Triệu lúc khám nghiệm điều tra chuyện này một chút, hỏi xem những người quen bên cạnh một chút."Yến Quy nói tiếp: "Còn con trai bà ấy nữa, cũng điều tra một chút đi."Trên mặt Nhậm Du Nhiên lộ ra biểu cảm do dự, hỏi: "Cô hoài nghi con trai bà ấy?"Biểu tình Yến Quy rất bình tĩnh, chỉ nói: "Hiện giờ chúng ta không có bất cứ manh mối gì, tất cả mọi người đều trong phạm vi bị hoài nghi, bao gồm cả con trai bà ấy."Trên mặt tình cảm, các cô đều thật sự không muốn hoài nghi Cốc Ngọc Thụ, dù sao cậu ta cũng cùng với Lưu Phượng hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, nhiều năm như vậy Lưu Phượng chỉ bảo vệ một đứa con trai, ăn mặc cần kiệm nuôi cậu ta thành tài, nếu đúng là cậu ta giết mẹ, vậy thật sự sẽ làm lòng người lạnh giá."Có một điều tôi cũng rất nghi hoặc." Cố Dĩ Di nói với Nhậm Du Nhiên nói: "Cậu nói Cốc Ngọc Thụ sau khi đi làm đã định cư ở thủ đô, cũng tích góp được chút ít, vậy vì sao cậu ta không đón Lưu Phượng đến thủ đô sống? Tuy rằng Tân Hà cách thủ đô không xa, nhưng cậu ta nếu muốn gặp mẹ chỉ có thể dành ra ngày nghỉ đến đây, chạy không qua chạy lại không cảm thấy phiền toái sao?"Có một số việc không nghĩ đến thì không cảm thấy có gì lạ, hiện giờ đem ra kéo tơ lột kén từng chi tiết, không thể không làm người ta chú ý.Nhậm Du Nhiên thở dài, nói: "Cốc Ngọc Thụ xin nghỉ dài hạn ở lại Tân Hà lo liệu hậu sự cho mẹ, ngày mai tôi đi một chuyến đến thủ đô, hỏi thăm đồng nghiệp bạnbè bên cạnh cậu ta một chút. Còn mấy năm nay Lưu Phượng có tin đồn tình cảm nào hay không, Dĩ Di, cậu dành chút thời giờ đi tiếp một chuyến đến huyện Bình Lăng, theo chân thôn trưởng và thư ký của bọn họ hỏi thêm
"Cố Dĩ Di sảng khoái đồng ý, tỏ ý ngày mai mình sẽ lại đi.Đã tới thời gian ra về, Nhậm Du Nhiên còn muốn tăng ca xử lý một ít việc, Cố Dĩ Di quy củ quay về văn phòng của mình xử lý video theo dõi.Ra khỏi văn phòng của Nhậm Du Nhiên, Cố Dĩ Di nói với Yến Quy: "Có đói bụng không? Chúng ta đến nhà ăn ăn chút đồ trước? Đêm nay em tăng ca, chị chờ em chốc lát?"Yến Quy nhìn cô, do dự trong chớp mắt, ngay sau đó vẫn lắc đầu, nói: "Đêm nay tôi có chút việc, em không cần đưa tôi về nhà."Gương mặt Cố Dĩ Di lộ vẻ kinh ngạc, hơn nửa tháng gần đây cô mỗi ngày cho dù sớm muộn gì đều đưa đón đưa Yến Quy đi làm đi về, giữa hai người chuyện này thành chuyện trong lòng hiểu rõ nhưng ăn ý không nói ra, đã sớm thành thói quen. Đây vẫn là lần đầu tiên trong nửa tháng này Yến Quy nói mình có việc, chủ động tự mình đi trước.Có chuyện gì?Trong lòng Cố Dĩ Di dường như bị mèo cào, muốn hỏi, nhưng lại sợ hỏi ra miệng có vẻ như dục vọng kiểm soát của cô rất mạnh. Mỗi người đều phải có không gian của chính mình, cho dù tương lai hai cô thật sự xác định mối quan hệ chính thức ở bên nhau, chuyện không gian riêng tư hợp lý vừa phải này hẳn là cũng nên có, huống chi hiện tại quan hệ giữa hai cô vẫn chưa tới bước kia, chỉ đang tiếp xúc tìm hiểu mà thôi.Bản thân cô rối rắm, cho rằng không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng Yến Quy quá hiểu cô, nhìn một cái đã biết trong lòng cô đang suy xét điều gì.Vì thế tuy rằng cô không hỏi, Yến Quy lại tự mình chủ động giải thích: "Đi gặp một bác sĩ.""Bác sĩ?" Cố Dĩ Di lập tức lo lắng nhìn nàng: "Thân thể chị không thoải mái?"Yến Quy lắc đầu, nói: "Chỉ là kiểm tra thân thể thường lệ, tôi không có không thoải mái."Cố Dĩ Di thả lỏng một hơi, Yến Quy chủ động giải thích với cô làm cô rất an tâm, sau đó nói mình ở lại tăng ca, dặn nàng trên đường chú ý an toàn các thứ, Yến Quy đều đồng ý hết...
Người đêm nay Yến Quy hẹn là bác sĩ tâm lý, Bạch Hề Mạt giúp nàng liên hệ, chuyên gia tâm lý và tinh thần nổi tiếng quốc tế bác sĩ Địch Văn, vô cùng uy quyền.Bạch Hề Mạt dựa theo thời gian đã hẹn gặp được Yến Quy trên ngã tư ở đối diện cục thành phố, sau đó lái xe rời đi, mãi đến phòng tâm lý tư nhân của Địch Văn."Chị Ngôn, em mua cho chị chút điểm tâm, lót bụng trước không?"Yến Quy nhận lấy điểm tâm Bạch Hề Mạt đưa, nói cảm ơn nhẹ. Nàng không ăn bao nhiêu, chỉ để cho dạ dày có gì đó không đến mức quá đói.Phòng tư vấn tâm lý của Địch Văn toạ lạc ở hải cảng Vu Quan, anh ấy thuê hai căn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng Quan Hải, trang trí tỉ mỉ lại. Bạch Hề Mạt đậu xe ở gara ngầm của toà nhà văn phòng xong, dẫn Yến Quy lên lầu."Chị Ngôn, Địch Văn có hiểu biết nhất định đối với bệnh tình của cô Cố, lần này chị đến đây chủ yếu là nói cụ thể tỉ mỉ với anh ấy một chút, anh ấy sẽ cho ra một vài lời khuyên."Yến Quy nhìn thấy Địch Văn ở văn phòng của anh ấy, người đàn ông diện mạo nhã nhặn, hành vi cử chỉ khéo léo ưu nhã, nhìn thấy các cô cùng đến đây, đầu tiên nhiệt tình chào hỏi với Bạch Hề Mạt, sau đó mới tự giới thiệu với Yến Quy.Bác sĩ tâm lý khác với khác bác sĩ, anh ấy ở trước mặt người bệnh cũng không đặt mình ở vị trí bác sĩ, ngược lại càng hy vọng người bệnh có thể trở thành bạn với mình. Nhưng dù sao thì hôm nay người đến đây lại không phải bản thân người bệnh, mà có thể là xem như người nhà, cho nên Địch Văn ngược lại có nhiều hơn một ít khí chất bác sĩ.Địch Văn không để Bạch Hề Mạt ở đây, bảo cô ấy đợi bên ngoài phòng nghỉ, tự mình nói chuyện riêng với Yến Quy.Anh ấy đã nghe Bạch Hề Mạt nói sơ qua bệnh trạng mất trí nhớ có chọn lọc của Cố Dĩ Di, hơn nữa trước đó cũng từng đưa ra một số ý kiến chẩn đoán bệnh, Yến Quy đều đã xem qua, lần này đến đây là muốn dò hỏi anh ấy kỹ càng tỉ mỉ nội dung hơn một chút."Bác sĩ Địch, tình huống của bạn tôi anh đại khái cũng đã biết, tôi muốn hỏi một chút, trạng thái hiện tại này của cô ấy, có thích hợp bắt đầu một đoạn tình yêu mới không?"Địch Văn nghe thấy câu hỏi của nàng, cũng không kinh ngạc, ngược lại là ở trong dự kiến của anh. Anh ấy ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Yến Quy một cái, nói: "Tình yêu mới hay là nối lại tình xưa?"Một lời trúng đích, Yến Quy có chút cứng họng, nàng cẩn thận tự hỏi mình nên tìm từ ngữ như thế nào mới có thể miêu tả rõ ràng câu chuyện, lại không đến mức bại lộ chức vụ công tác của mình và Cố Dĩ Di.Địch Văn nhìn thấy nàng do dự, cũng không vội, chỉ hướng dẫn từng bước: "Cô Yến, tôi hy vọng cô có thể thẳng thắn nói ra, chỉ có dùng hết khả năng miêu tả rõ ràng tình huống với tôi, tôi mới có thể đưa ra lời khuyên thỏa đáng nhất."Yến Quy hạ quyết tâm, liền nói: "Xem như là nối lại tình xưa? Người cô ấy thích hiện tại, cùng với người cô ấy quên, là cùng một người. Tôi không biết cái này có tính là nối lại tình xưa hay không, tóm lại chính là tình huống như vậy."Địch Văn nói: "Chuyện này không phải rất tốt sao? Cô Yến, mất trí nhớ có lựa chọn là một loại chướng ngại ký ức có thể nghịch chuyển, tương lai rất có thể sẽ khá lên. Cô ấy chỉ là bị kích thích vì chuyện nào đó mới có thể lựa chọn quên đi một số việc hoặc người nào đó, tương lai có khả năng sẽ vì chịu kích thích mà nhớ lại. Nếu cô ấy lại lần nữa yêu người yêu đã quên, chuyện này thật ra là chuyện tốt, đối với sự khôi phục ký ức của cô ấy có trợ giúp rất lớn."Yến Quy sau khi nghe xong cũng không thật sự vui vẻ, ngược lại do dự nói: "Tôi cũng không biết cô ấy khôi phục ký ức có phải chuyện tốt hay không."Địch Văn có chút kinh ngạc, anh ấy cũng không biết câu chuyện phức tạp Yến Quy bị thương phẩu thuật chỉnh hình lại còn đổi tên ẩn đi, cho nên cũng không thể hiểu được tâm lý phức tạp mâu thuẫn hiện giờ của nàng.Rõ ràng nàng còn có điều giấu giếm, Địch Văn có chút bất đắc dĩ, tự hỏi trong chớp mắt, anh ấy hỏi: "Cô Yến còn có lý do khó nói nào khác hay không, thật sự không tiện nói cho tôi biết?"Bác sĩ tâm lý ưu tú vô cùng giỏi việc nhìn rõ lòng người, Yến Quy biết loại cảm xúc này của mình không thể gạt được người ta, nhưng cũng không có ý định giấu giếm, gật đầu nói: "Đúng vậy, có một số việc khẳng định không thể nói, xin bác sĩ Địch thứ lỗi."Địch Văn hiểu rõ trong lòng, nhưng lại có chút khó xử: "Nói như vậy, nếu tôi không thể biết được chỗ mấu chốt trung tâm nhất, thì cũng không thể chẩn đúng bệnh mà hốt thuốc hoàn toàn được..."Yến Quy suy nghĩ, nói: "Bác sĩ Địch chỉ cần nói cho tôi biết, nếu chúng tôi lại ở bên nhau, trong tương lai ngày nọ cô ấy đột nhiên nhớ lại chuyện quá khứ, có thể tạo thành đả kích cho cô ấy hay không?"Vấn đề này Địch Văn có thể trả lời: "Trong tình huống bình thường thì sẽ không, nhưng nếu bị sốc tinh thần ở một mức độ nhất định khẳng định sẽ có. Chỉ là bất luận chuyện đã qua hay hiện tại, người cô ấy yêu đều là cùng một người, về điểm này thật ra sẽ không làm cho cô ấy quá sụp đổ.""Vậy nếu cô ấy không biết là cùng một người thì sao?"