Đêm hè trên biển mát mẻ, trong dãy phòng VIP rộng rãi, cửa ban công mở toang, rèm chắn che khuất cảnh xuân bên trong phòng, gió biển từ từ thổi qua rèm cửa. Cố Dĩ Di nằm trên chiếc giường đôi lớn, làm dịu dư vị vừa rồi. Tiếng nước phát ra từ trong phòng tắm, Yến Quy đi vào lấy khăn ấm ra để làm sạch.Vết thương trên vai đã lành, không chỉ có thể nghịch nước mà còn có thể làm những chuyện vui vẻ khác. Cố Dĩ Di mãn nguyện lật người lại, khẽ nheo mắt dưới ánh đèn mơ hồ, nhìn người yêu đang bận rộn dọn dẹp phía sau.Đã hơn một tuần trôi qua kể từ ngày ly kỳ đó, những ngày không có các vụ án đã ấm áp và hạnh phúc trở lại, nếu không có những giấc mơ phiền phức và những mảnh vỡ ký ức đó....Nghĩ đến những điều này, Cố Dĩ Di lại trở nên trầm mặc. Cô thẫn thờ nhìn lên trần nhà, nghĩ về tình trạng mà cô nhìn thấy trong tập bệnh án hoàng chỉnh được giấu kín ở đó.Chứng hay quên có chọn lọc....Cố Dĩ Di buồn bã suy nghĩ, cô ấy đã quên cái gì đó?Trên thực tế, từ những cơn ác mộng kỳ lạ đó có thể đoán ra được có lẽ là cô đã quên đi một người nào đó rồi, hơn nữa người phụ nữ đó còn rất quan trọng với cô, tên người phụ nữ này có chữ "Ngôn" ở trong đó.Khuôn mặt xinh đẹp vô song của Sở Ngôn hiện ra trước mặt.... Cố Dĩ Di lập tức nhắm mắt lại thoát khỏi những suy nghĩ lung tung đó.Mỗi khi nghĩ đến điều này, theo bản năng Cố Dĩ Di luôn cấm bản thân tiếp tục nghĩ về nó. Bởi vì cô không muốn nhớ lại.... Cô sợ, sợ nhớ lại những ký ức đã mất, sợ nhớ lại những người mà cô đã quên...."Em đang nghĩ gì vậy?" Yến Quy quay trở lại giường, nhìn thấy người yêu của mình đang nhìn chằm chằm lên trần nhà.Nghe thấy giọng nói của cô, Cố Dĩ Di lập tức trở về vị trí cũ, quay lại nhìn nàng, khóe môi nhếch lên cười nói: "Em vẫn đang chìm đắm trong dư vị của cái kia!"Yến Quy mỉm cười nhìn cô: "Vậy thì em đã đắm chìm rất lâu rồi đó?"Cố Dĩ Di lăn lộn ôm lấy nàng, dựa vào vai nàng và nói: "Lâu sao? Cũng tốt mà? Chủ yếu là nó quá sung sướng đó mà! Chị thật là tuyệt vời!"Khi cô nói những lời này, da mặt dày như tường thành, Yến Quy không còn cách nào khác vừa ôm lấy cô vừa xoa thắt lưng cô.Bầu không khí thật ấm áp, Cố Dĩ Di tựa người vào vòng tay của Yến Quy, đắm chìm trong hơi thở quen thuộc, cuối cùng cũng xoa dịu được cơn cáu kỉnh và lo lắng trong lòng mình. Yến Quy ở bên cạnh cô, bao dung cô, bao bọc cô và chiếm hữu cô, để cô có thể thực sự cảm thấy rằng nàng đang ở bên cạnh mình, chỉ có lúc này Cố Dĩ Di mới cảm thấy thanh thản hơn và sẽ không bị ảnh hưởng bởi những mảnh vỡ ký ức đó nữa.Tôi có Yến Quy, chỉ cần có Yến Quy, có cô ấy là đủ rồi! Cố Dĩ Di đã nghĩ như vậy, và cô không muốn nghĩ những cái gì khác nữa, những ký ức đã mất đó.... Đã không còn tồn tại nữa.... Tất cả không còn quan trọng nữa....Yến Quy nhìn thấy người trong vòng tay mình đang nhắm mắt lại, hơi thở cùng dần trở nên nặng nhọc hơn, nên vươn tay tắt đèn trong phòng, kéo chăn bông lên quấn lấy cả hai người rồi ôm cô chìm vào giấc ngủ.Chuyến hải trình hai ngày một đêm kết thúc vào chiều tối ngày thứ hai, con tàu du lịch khổng lồ quay trở lại bến cảng, sau khi dừng lại, thang cuốn được hạ xuống để hành khách lần lượt xuống tàu chính thức kết thúc cuộc hành trình này.Lục Thâm và Hướng Thiển muốn ở lại trên tàu và đợi Thẩm Thanh Quang để đi cùng nhau, Nhậm Du Nhiên muốn cùng Hạ Chi Tinh trở về khách sạn của đoàn phim trước. Vài người bạn tạm biệt nhau trên boong tàu, Yến Quy và Cố Dĩ Di nắm tay nhau đi xuống thang cuốn."Thật là vui khi đi chơi trên một con tàu du lịch!" Cố Dĩ Di dựa vào vai Yến Quy, đề nghị: "Đợi sau này khi chúng ta đi nghỉ dài ngày, chúng ta có thể có một chuyến đi dài hơn, như vậy có được không?"Yến Quy nghe cô nói về vấn đề này, vì vậy nàng gật đầu và đồng ý.Từ trên tàu du lịch đi xuống, họ bắt gặp Từ Tinh Dịch ở trên bến tàu. Người đàn ông cao lớn đứng một mình trên quảng trường của bến tàu, có vẻ như là đang đợi xe. Ánh mắt Yến Quy vô thức nhìn vào anh ta, Từ Tinh Dịch luôn cho nàng một cảm giác rất kỳ quái và nguy hiểm, nàng không thể không nhìn anh ta nhiều hơn.Cảm giác của Từ Tinh Dịch rất nhạy bén, nhanh chóng cảm thấy được ánh mắt của người khác đang nhìn bản thân, anh ta quay đầu lại nhìn, vẻ mặt bình tĩnh, sau khi thấy Yến Quy, không khỏi nhếch môi lên.Yến Quy giật mình, nhanh chóng thu lại ánh mắt, giả vờ thản nhiên cùng Cố Dĩ Di rời đi, và không nhìn Từ Tinh Dịch nữa.Không lâu sau, một chiếc xe Maybach màu đen dừng lại trên quảng trường bến tàu, Từ Tinh Dịch mở cửa sau lên xe. Một người phụ nữ đã ngồi trên xe, với đôi chân dài xếp lại và một tập tài liệu trên tay, cô ta thấy anh ta lên xe thì liền bảo tài xế lái xe đi.Từ Tinh Dịch nới lỏng cà vạt nói: "Quay về biệt thự?"Người phụ nữ ậm ừ, mặt mày nghiêm túc, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp lộ ra vẻ trưởng thành khác lạ, mỗi lần Từ Tinh Dịch nhìn thấy đều thở dài
Người phụ nữ này có mái tóc đen và con mắt đen, đôi mắt sáng, bề ngoài trông trẻ trung xinh đẹp gợi cảm và quyến rũ nhưng bên trong lại là người chín chắn vững vàng. Hai cảm giác trái ngược nhau hoàn toàn hợp nhất trong con người cô ta, Từ Tinh Dịch không thể khống chế được nhịp tim của chính mình.Họ đã một tuần không gặp nhau rồi, Từ Tinh Dịch rất nhớ cô ta, muốn đặt cô ta lên giường và mạnh mẽ chiếm hữu cô ta luôn. Và họ đã làm điều đó rất nhiều lần rồi, anh ta là người tình bí mật của cô ta, nhưng lại không phải là người yêu của cô taChiếc Maybach tiến vào và dùng lại ở biệt thự, Từ Tinh Dịch đi theo người phụ nữ trở lại phòng ngủ, khi họ đang mây mưa cùng nhau, người phụ nữ nói bên tai Từ Tinh Dịch: "T và S đều xong rồi."Từ Tinh Dịch dừng động tác lại một lúc, kéo dài khoảng cách với cô ta và khẽ ừ một tiếng.Người phụ nữ đưa tay chạm vào khuôn mặt đẹp trai và rắn rỏi của anh ta, quyến rũ nói: "Hao binh tổn tướng, anh nói xem người tiếp theo sẽ là ai chứ?"Từ Tinh Dịch vòng tay qua eo cô ta, vẻ mặt lạnh lùng, nói: "J cũng không trốn được lâu nữa đâu."Tay người phụ nữ trượt xuống mặt Từ Tinh Dịch, sờ lên ngực anh ta, rồi áp vào lòng cô ta, như có như không nói: "H cũng sẽ bị nhắm tới, tôi không giữ được cô ta, cô ta làm việc quá cảm tính rồi."Ánh mắt Từ Tinh Dịch dừng lại ở trên ngực cô ta, ánh mắt trở nên nóng bỏng, đồng thời có chút ý tứ nói: "Còn cô? Cô không giữ được H, vậy có giữ được mình không?"Người phụ nữ nhìn anh ta với đôi mặt lạnh dần, Từ Tinh Dịch nhận ra rằng anh ta đã nói sai rồi liền nói thêm hai câu, nhưng anh ta không biết nói cái gì, vì vậy anh ta chỉ im lặng không nói gì nữa.Nhưng anh ta có chút ngạc nhiên là người phụ nữ không hề tức giận, ngược lại cô ta dùng hai tay ôm chặt lấy anh ta, chủ động dựa vào trước mặt anh ta, nhẹ nhàng nói: "Làm gì có chuyện tôi không giữ được mình chứ?"Cô ta áp má mình vào mặt Từ Tinh Dịch, vừa nói vừa thổi vào tai anh ta: "Đừng quên, hai năm trước chính tôi đã tự mình cho nổ Long Island, và chính tôi cũng đã hủy hoại danh tiếng của Sở Ngôn. Haha, ngay cả khi tôi đã từng không giữ được mình thì đó cũng chỉ là đối với bác sĩ C thôi, nhưng vì bác sĩ C chưa bao giờ tồn tại nên tại sao tôi lại bị ám ảnh chứ? Rõ ràng nhanh nhẹn là giết chết nhân vật hư cấu bác sĩ C, đó mới là phong cách của tôi!""Nhưng H...."Người phụ nữ thiếu kiên nhẫn che miệng của Từ Tinh Dịch và nói: "H là H, tôi là tôi!"Từ Tinh Dịch im lặng nhìn cô ta một lúc, sau đó thở dài nói: "Đừng để cô ấy làm chuyện ngu xuẩn nữa, tự tìm con đường chết nữa."Người phụ nữ chủ động hôn anh ta và lí nhí nói: "Tôi biết rồi."Trước khi Từ Tinh Dịch rơi vào sóng gió mà cô ta mang tới, anh ta nghiêm nghị nói vào tai cô: "Tôi sẽ bắt Sở Ngôn và Nhậm Du Nhiên phải trả giá!"Sau một trận mây mưa, Từ Tinh Dịch dựa vào cửa sổ hút thuốc, người phụ nữ đi từ phòng tắm đi ra, anh ta dập tắt điều thuốc trong tay, chờ cô ta đi đến.Người phụ nữ vừa lau tóc, vừa lục trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ, bước tới đưa cho Từ Tinh Dịch.Từ Tinh Dịch khá ngạc nhiên, vươn tay nhận lấy, hỏi: "Cô tặng quà cho tôi sao?"Người phụ nữ nhướng mày, không trả lời, chỉ nói: "Mở ra xem trước đi."Từ Tinh Dịch làm theo lời anh ta, nhưng sau khi mở hộp ra, thứ bên trong không phải là phụ kiện đàn ông mà anh ta mong đợi mà là một huy hiệu vàng.Lấy chiếc huy hiệu ra, Từ Tinh Dịch thấy đó là huy hiệu được khắc hình con diều...."Đây là...."Người phụ nữ cười nói: "Đây là tín vật của Sở Ngôn."Từ Tinh Dịch ngước nhìn cô ta, ngạc nhiên
"Trước khi cô ta "chết" tôi đã lấy nó từ trên người cô ta." Người phụ nữ chỉ những ngón tay mảnh mai trên chiếu huy hiệu hình con diều, đến gần Từ Tinh Dịch và cười xấu xa: "Anh hãy đưa cái này cho người đó."Cô ta không nói rõ ràng, nhưng Từ Tinh Dịch đã hiểu được ý định của cô ta. Từ Tinh Dịch mỉm cười, cất huy hiệu đi và nói: "Tôi còn chưa bao giờ thấy ai xấu xa như cô."Người phụ nữ vén mái tóc dài lên, nhướng mày nói: "Là anh đang khen tôi sao."..................Trường Đại học Công an vừa khai mạc trại hè, nội dung huấn luyện do Bộ Công an xây dựng năm nay gồm các học viên ưu tú của các lực lượng Công an nhân dân tại ngũ trên cả nước luân phiên tham gia phát biểu và phụ đạo tại địa điểm tập huấn.Là một tay bắn tỉa nổi tiếng ở tỉnh Tân Hà, Cố Dĩ Di đã thay mặt cho cục thành phố Tân Hà tham gia khóa đào tạo trong hai ngày này.Đêm hôm trước khi nhập trại, Yến Quy đã thu dọn đồ đạc mang theo cho cô, Cố Dĩ Di chống đầu nhìn nàng bận rộn, lại không khỏi thở dài.Yến Quy nghe thấy tiếng cô thở dài không biết là bao nhiêu lần, không khỏi cười hỏi: "Nhìn dáng vẻ chua xót của em như vậy, có phải là không muốn đi không?"Cố Dĩ Di rất thành thật: "Em không muốn đi! Em không muốn rời xa bạn gái của em!"Yến Quy kéo va li lên, ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng và dỗ dành: "Chỉ có hai ngày thôi!""Vậy cũng phải rời xa bạn gái tận hai ngày mà! Hai ngày đó!" Lúc trước khi bắt được T và S, họ đã rời xa nhau không chỉ có hai ngày, Cố Dĩ Di vẫn cảm thấy day dứt khi nghĩ về điều đó.Được rồi, cô chính là một đứa trẻ dính. Yến Quy đã giải quyết ổn thỏa mọi việc cho cô và tiếp tục dỗ dành cô, sau đó lại động tay động chân, có đôi lúc không có gì không thể giải quyết bằng cuộc chiến trên giường, nếu không được nữa, hãy chiến đấu nhiều hơn là được.Trong mọi trường hợp, nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, phải đi thì nhất định phải đi. Hơn nữa toàn bộ cục thành phố Tân Hà đã cử Cố Dĩ Di làm đại diện, đố là một vinh dự lớn cho cô, nhưng không biểu thị rằng cô thật sự không muốn đi.Có thể tham gia khóa đào tạo mà bộ công an hết sức coi trọng với tư cách là đại diện của cục thành phố Tân Hà là một sự ghi nhận tuyệt đối, điều đó chứng tỏ năng lực của Cố Dĩ Di được lãnh đạo bộ công an ưu ái, là người yêu của cô, Yến Quy cũng được thơm lây.Vào ngày đầu tiên Cố Dĩ Di nhập trại, như thường lệ, cô có bài phát biểu trước tất cả các học viên huấn luyện, sau đó, lãnh đạo và các giáo viên của trại huấn luyện đã chào đón cô và cùng nhau ăn cơm. Sau bữa cơm trưa là thời gian dạy kèm, Cố Dĩ Di là đội trưởng đội đặc vụ, tay súng bắn tỉa nổi tiếng cả nước, lớp dạy kèm đương nhiên là lớp dạy bắn tỉa của chuyên gia mật vụ.Dưới cái nắng như thiêu đốt, các sĩ quan cảnh sát dự bị trên sân huấn luyện chạy tới chạy lui, di chuyển nhanh các mục tiêu súng trên thao trường. Cố Dĩ Di ăn mặc chỉnh tề, trên tay cầm một khẩu súng huấn luyện, đưa tay lên bắn liên tiếp ba phát súng, ba tiếng súng vang lên.Trên sân tập vang lên tiếng reo hò, tài thiện xạ này đã đạt đến cảnh giới hoàn hảo, những cô gái trẻ vẫn còn nét ngây thơ trên gương mặt đã nhìn vào tay xạ thủ huyền thoại với vẻ mặt ngưỡng mộ.Một nam sinh kích động chạy đến người anh em bên cạnh, kím nén sự phấn khích và nói: "AAA! Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Cố Dĩ Di! Tay bắn súng tuyệt đỉnh! Đứng trước mặt kìa!"Người thanh niên bên cạnh cảm thấy đầu óc anh ta đã bị anh ấy làm cho lung lay rồi, đành phải đẩy hắn ra, bất lực nói: "Tôi biết rồi! Nhìn thấy rồi, cậu bình tĩnh lại đi!""Oa! Cố Thanh Tuyền! Cậu không có tâm! Thấy thấy tượng mà không kích động sao? Cả hai người đều họ Cố aaaaaa!"Cố Thanh Tuyền mặc kệ anh ấy, chỉ lặng lẽ nhìn hình dáng anh hùng của Cố Dĩ Di trong bộ đồng phục huấn luyện ngụy trang, trong lòng nói: Đương nhiên là kích động rồi....Buổi huấn luyện kết thúc vào buổi chiều, Cố Dĩ Di bị vây quanh bởi một nhóm thanh thiếu niên và các cô gái ngưỡng mộ cô, trò chuyện và hỏi rất nhiều câu hỏi, cho đến giờ ăn tối thì mới tản ra. Cô rùng mình vì đau cổ, quyết định về phòng ký túc xá do trại huấn luyện tắm rửa và thay quần áo trước đã.Khi cô vừa rẽ vào góc cua, một bàn tay khỏe mạnh đột nhiên từ phía sau duỗi ra: "Cho chị này, uống chút nước đi."Cố Dĩ Di giật mình, quay đầu nhìn lại. Người thanh niên cầm nước trong tay đứng cách xa một bước, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cô, làm da màu lúa mì ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi căng thẳng, mím chặt môi, xem ra có chút lo lắng.Cố Dĩ Di nheo mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu bé một lúc, sau đó đột nhiên đưa tay ra che lông mày của cậu bé. Một hành động bất ngờ khiến chàng trai giật mình lùi lại một bước, ngạc nhiên nhìn cô.Trong lúc che lông mày của chàng trai lại, Cố Dĩ Di có thể nhìn rõ bộ phận dưới mắt của chàng trai, thật là quen thuộc!Cố Dĩ Di nở một nụ cười nhẹ, vòng tay qua bả vai cậu ấy, dò xét cậu ấy rồi hỏi: "Cậu tên là gì?""Tôi...." Người thanh niên đỏ bừng mặt, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói tên của mình: "Cố Thanh Tuyền."Cố Dĩ Di nhìn cậu ấy với khuôn mặt tôi biết rồi, dò xét cậu ta và nói: "Thật tiếc, cậu không được thừa hưởng đôi mắt của Cố Thái." Đôi mắt đào hoa của Cố Thái là đẹp nhất, khi còn trẻ nhờ vào đôi mắt này ông ấy đã mê hoặc được hàng ngàn cô gái trẻ, đôi mắt của Cố Dĩ Di thừa hưởng từ ông ta nên cũng vô cùng quyến rũ.Cố Thanh Tuyền im lặng một lúc, sau đó gọi cô: "Chị...."