“Nói cho ta! Ngươi muốn chết như thế nào?”
Thiếu niên lời nói phát ra hết sức bình tĩnh, nhưng lại khiến một thiên tài của Thất Cấp tu chân thế lực mồ hôi lạnh toàn thân, trong lòng siết chặt, cảm giác bất an tràn ngập thân thể…
“Chết!”
Cố Phi Hoa đương nhiên không bó tay chịu trói, trường kiếm sắc bén xuất hiện trên tay hắn, phong linh lực gia trì, dữ tợn hướng Lạc Nam chém tới…
Hai người khoảng cách quá gần, cho rằng thiếu niên này chỉ có thể chết, không đủ khả năng né tránh, Cố Phi Hoa cười gằn dữ tợn thầm nghĩ:
“Thật không biết trời cao đất rộng, chết đi cho ta”
Tốc
Một âm thanh kỳ quái vang lên, thân hình thiếu niên kia hệt như mị ảnh, chỉ nhẹ nhàng thay đổi vị trí một chút, nhưng kiếm khí do Cố Phi Hoa phát ra lại hoàn toàn chém vào hư không…
Nhìn tình cảnh này, Cố Phi Hoa sắc mặt như ăn phải con ruồi khó chịu, cảm giác bất an ngày một lớn hơn…
Lạc Nam không nói gì, chỉ nhàn nhạt trêu tức nhìn đối phương…
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Cố Phi Hoa trầm giọng hỏi, đánh chết hắn cũng không tin đây là người của Liễu gia, biết lần này mình đá trúng thiết bảng rồi, phải nghĩ cách thoát thân…
Về phần Lục trưởng, hắn lão tin tưởng với tu vi Hóa Thần Trung Kỳ của đối phương có thể an toàn trở ra…
“Ta là ai? Kẻ bắt trộm mà thôi” Lạc Nam cười một tiếng, Diễm Tinh Đỉnh hơi chuyển động, bên trong bàn tay xuất hiện một viên đạn lửa màu tím hừng hực thiêu đốt…
Trước sức nóng của nó, không gian như vặn vẹo, sụp đổ…
“Dị…dị hỏa? làm sao có thể?” Cố Phi Hoa nhìn thấy thứ kia, thân hình nhảy dựng, sợ đến hồn phi phách tán…
Tu sĩ càng có kiến thức càng biết sự khủng bố của Dị Hỏa, huống chi một cái Thất Cấp Thế Lực thiên tài, kiến thức đương nhiên sẽ không quá kém…
“Chết”
Lạc Nam cũng không tiếp tục cùng tên này nói nhảm, hắn đã mạo hiểm tiết lộ Dị Hỏa, đương nhiên phải nhổ cỏ tận góc một cách nhanh chóng…
Linh Đạn bắn ra, lấy tốc độ cao bắn đến Cố Phi Hoa…
“Toàn Phong Trảm” Cố Phi Hoa không cam lòng chịu chết, trường kiếm tung bay, từng cơn gió lốc đầy trời, cuốn lấy viên đạn hỏa diễm nhỏ xíu kia…
Linh Đạn cũng chỉ là một Hoàng cấp vũ kỹ, mặc dù được ngưng tụ từ Dị Hỏa, nhưng cũng không chống chọi nổi Toàn Phong Trảm…
Rất nhanh cả hai cùng lúc tiêu tán…
Tốc…
Lạc Nam một lần nữa quỷ dị xuất hiện bên cạnh Cố Phi Hoa, vô số Thủy linh lực ngưng tụ nơi bàn chân, một cước hướng lồng ngực đối phương đạp tới…
Lạc Nam tốc độ khi thi triển Tốc Biến quá mức kinh người, Cố Phi Hoa chỉ kịp dùng một tầng mỏng manh Linh Lực bảo hộ cơ thể…
Phốc…
Đại Hồng Cước như biển cả giận dữ, lớp linh lực trên thân Cố Phi Hoa vừa tiếp xúc đã vỡ nát, nhận một cước toàn lực của Lạc Nam…máu tươi cuồng phún, xưng cốt nứt vỡ, như diều đứt dây bay ngược một đoạn dài…
Lạc Nam đương nhiên sẽ không bỏ qua, chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ cấp tốc truy kích, thoáng chốc đã tiếp xúc cùng đối phương…
Một cước tiếp tục đạp xuống…
“Khốn kiếp, Hộ Phong Thuẫn” Cố Phi Hoa nén đau đớn toàn thân, khóe miệng máu tươi chảy dài, từ nhẫn trữ vật xuất ra một kiện phòng ngự pháp bảo có hình là chắn, mặt trên điêu khắc hình lốc xoáy, cứng cáp vô cùng…
KENG KENG
Trước một kích toàn lực của Lạc Nam, Phong Thuẫn vậy mà an ổn chống chọi, chưa có dấu hiệu đổ vỡ…
“Ồ, ít nhất là Địa Cấp pháp bảo” Lạc Nam âm thầm gật đầu, hai bàn tay đột ngột hóa thành quyền kình….
Thiên Mộc Đỉnh cấp tốc xoay tròn, nắm tay hình thành hai thân cổ thụ, hướng mặt thuẫn thô bạo đấm mạnh…
“Mộc Hình Quyền”
KENG KENG KENG
Hộ Phong Thuẫn run rẩy dữ dội, bề mặt nó có phong nguyên tố lưu động, hình thành từng cơn gió nhỏ hóa giải lực đạo công kích trực diện, nên chống chịu được Đại Hồng Cước, che chở Cố Phi Hoa…
Nhưng đối diện Mộc Hình Quyền do Dị Mộc Phệ Thiên hình thành, từng cơn gió nhỏ không ngừng bị thôn phệ, linh lực của chủ nhân Hộ Phong Thuẫn không thoát khỏi số phận đó, từng chút một tiến vào Thiên Mộc Đỉnh một cách quỷ dị…
Trước thế công liên miên không dứt của Lạc Nam, Cố Phi Hoa chỉ có thể co ro sau Hộ Phong Thuẫn, điên cuồng gia trì linh lực vào nó để bảo vệ chính mình…
Cảm nhận được sau mỗi quyền của Lạc Nam, linh lực trong người lại bị rút đi một phần, Cố Phi Hoa sắc mặt cấp tốc trắng bệch, sợ hãi bao trùm toàn thân…
“Dị Hỏa, Huyền Thủy, hiện tại lại thêm kỳ lạ Mộc thuộc tính, đáng chết, ta rốt cuộc trêu vào nhân vật nào đây?”
Cố Phi Hoa tràn ngập cảm giác hối hận, nếu biết mọi chuyện như vậy có lẽ hắn đã không lên cơn háo sắc, tham lam…
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận…
Nếu Lạc Nam không có thực lực mạnh mẽ, thì hiện tại người chết là hắn và toàn bộ tộc nhân Liễu gia…
Đối với người muốn hại mình, chỉ có kẻ ngu mới tha mạng cho hắn…
Rốt cuộc, sau cú đấm cuối cùng của Mộc Hình Quyền, Hộ Phong Thuẫn trở nên ảm đạm, toàn thân nứt vỡ…
Cố Phi Hoa vô lực ngã bệch xuống đất, linh lực toàn thân bị hút sạch một cách bí ẩn khiến hắn phát điên…
“Ngươi biết ta là ai không? Dám động đến ta? Diệt cả nhà ngươi?” Cố Phi Hoa nhìn Lạc Nam chầm chậm bước đến, hắn sợ hãi liên tục lùi lại, không quên dùng chỗ dựa sau lưng uy hiếp…
“Gian tặc còn dám uy hiếp ta?” Lạc Nam giả ngu cười lạnh một tiếng, Đại Hồng Cước đạp xuống….
“Không, ta không phải gian tặc, ta là đệ tử của Than…” Cố Phi Hoa ra sức gào thét…
Bụp…
Như dưa hấu bị đập nát, không kịp kêu gào lần cuối cùng, đầu hắn đã hoàn toàn tan vỡ dưới chân Lạc Nam…
Lạc Nam nhếch miệng, hắn đương nhiên sẽ không cho đối phương cơ hội nói ra thân phận của mình, dù sao thì đề phòng là trên hết…
Hắn chỉ giết một “gian tặc” không rõ lai lịch đột nhập gia tộc người khác mà thôi…
Thu hồi Hộ Phong Thuẫn và nhẫn trữ vật của đối phương, bên trong ngoại trừ không ít linh thạch còn có vài quyển vũ kỹ của Thanh Vân Tông…
Linh Hồn của “gian tặc” cũng không bỏ qua, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn có cơ hội ra mặt…
Ngọn lửa nhỏ màu tím rơi vào xác chết…
Xèo xèo…
Thoáng chốc, toàn bộ đã hóa thành hư vô…
Thiên tài được người người tôn sùng của Thất Cấp thế lực Thanh Vân Tông…
Uất ức mà chết…
“Ca ca, người xấu định làm hại Mộng Mộng sao?” Liễu Mộng Mộng lúc này rốt cuộc định thần lại…
Nói thì dài nhưng từ lúc Lạc Nam xuất hiện xảy ra chiến đấu cùng Cố Phi Hoa, cho đến hoàn toàn hủy thi diệt tích chỉ qua vài giây mà thôi…
Liễu Thi Mộng mơ ngủ phản ứng chậm chạp cũng là bình thường…
Tất cả đều do sự chênh lệch thực lực quá lớn giữa hai người…
Cố Phi Hoa quả thật không tồi, kiếm pháp mạnh mẽ, phong hệ linh căn, lại thêm một kiện Địa Cấp hạ phẩm Hộ Phong Thuẫn phòng thân…
Đáng tiếc gặp phải Lạc Nam, mọi thủ đoạn của hắn đều bị nghiền ép nhanh chóng…
“Kẻ xấu đã bị xử lý, Mộng Mộng ngoan về đi ngủ” Lạc Nam cúi người véo véo má tròn của nàng cười nói…
“Chụt, đa tạ ca ca, Mộng Mộng đi tiểu xong về ngủ ngay” Tiểu nha đầu lại bạo dạng đánh chụt vào má hắn một cái, lúc này cười hì hì nhí nhảnh chạy đi…
Lạc Nam nhìn bóng lưng tiểu nha đầu, hài lòng mĩm cười, thân ảnh đột ngột biến mất…
…
Trước đó không lâu…
Tại phòng ngủ của trưởng lão Liễu gia – Liễu Thanh, một hắc ảnh bất ngờ xuất hiện bên ngoài…
“Giết Kim Đan kỳ trưởng lão trước” Hắc ảnh thầm nghĩ…nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng một cách vô thanh vô tức…
Thân ảnh không một tiếng động, khí tức toàn thân thu liễm, bắt đầu xâm nhập…
Liễu Thanh trưởng lão đang đã tọa tu luyện trên giường, không hề hay biết có kẻ lạ tiến vào…hay nói đúng hơn là không cảm nhận được…
“Khà khà, đi chết” Người áo đen cười gằn trong lòng, nhẹ nhàng lấy ra một thanh sắc bén trường kiếm màu xanh đậm, hướng vị trí mi tâm của Liễu Thanh không chần chờ đâm tới…
Cheng...
Đáp lại hắn không phải là cảnh máu huyết tung tóe như trong tưởng tượng, trái lại là một thanh mộc kiếm đột ngột cách không mà ra, va đập vào mũi kiếm của hắn…
“Không xong” Bằng vào kinh nghiệm của mình, người áo đen đã cảm thấy không ổn…
Lần hành động này của bọn hắn hết sức bí ẩn, nhưng lại bị ngăn cản ngay lúc mấu chốt, ở trường hợp này chỉ có một khả năng duy nhất xảy ra…
Đối phương đoán trước được hành động của bọn hắn…
Tuy nhiên tin tưởng vào thực lực của mình, lại nhớ đến đám người tu vi yếu kiếm ở Liễu gia, người áo đen sắc mặt trở nên dữ tợn, trong lòng cười gằn thầm nghĩ:
“Biết trước thì đã sao? giết sạch các ngươi là được…”
Thân ảnh Mộc Tử Âm lúc này cũng từ góc khuất xuất hiện, thu hồi Mộc Kiếm rơi trên mặt đất, ý niệm vừa động, một thân mộc kiếm khác đột ngột xuất hiện trên tay nàng…
Mà sự xuất hiện của thanh kiếm màu tím kia khiến trong lòng người áo đen đột ngột giật thót…
Chỉ thấy thân kiếm mỏng như cành liễu, mang khí tức thần bí, uy áp nhàn nhạt tỏa ra, không gian xung quanh lưỡi kiếm như có dấu hiệu run rẩy, hình thành từng cơn gợn sóng lăn tăn…
Là Tử Mộc Kiếm, trước một đối thủ Hóa Thần Trung Kỳ, Mộc Tử Âm không dám chủ quan dù chỉ một điểm…
“Thiên cấp bảo kiếm?” Người áo đen hô hô dồn dập, Thanh Vân Tông là một đám chuyên tu kiếm thuật…
Toàn tông chỉ có Thanh Vân Kiếm trong tay môn chủ đạt đến Địa Cấp Cực Phẩm mà thôi, nhưng Thanh Vân Kiếm lại không có uy thế như thanh mộc kiếm màu tím kia, điều đó khiến hắn lập tức suy đoán được đẳng cấp thanh kiếm trước mắt ít nhất đã đạt đến Thiên Cấp Hạ Phẩm…
“Kiếm tốt, từ hôm nay nó là của Cố Hủ ta” Người áo đen bị lòng tham che đậy lý trí, vừa nhìn thấy thanh kiếm này hắn đã quyết định dù liều mạng cũng phải giết sạch Liễu gia, đoạt lấy bảo vật…
Thậm chí nếu có thể, đồ sát toàn bộ Bình An thành cũng được…
Trước mặt Thiên Cấp pháp bảo, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa…
Đã xác định không tiếp tục che giấu thân phận, Cố Hủ cười gằn một tiếng, trường kiếm trong tay điên cuồng vũ động, hét lớn một tiếng:
“Thanh Phong Kiếm Pháp – Toái Phong Trảm”
Căn phòng gỗ nát tan thành từng mảnh trước uy lực của kiếm khí Hóa Thần, Liễu Thanh bị chấn động bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi…
Nhìn kiếm ảnh như cuồng phong đang gào thét mà đến, Mộc Tử Âm sắc mặt nghiêm túc, yêu kiều quát một tiếng:
“Hồ Điệp Kiếm Pháp thức thứ ba”
Theo tiếng quát của nàng, thân ảnh cũng như hồ điệp lượn lờ nhảy múa, các luồng kiếm khí màu tím từ Tử Mộc Kiếm phô thiên cái địa xuất hiện…
Răng rắc…
Không gian rốt cuộc xuất hiện các vết rách, kiếm khí hồ điệp quỷ dị len lõi vào cuồng phong kiếm…
Chỉ thấy từng cơn cuồng phong đột ngột trở nên tán loạn không chịu nổi…
Sau đó, vô thanh vô tức, kiếm khí do Toái Phong Trảm hình thành bị vô tình tiêu diệt…
“Cái gì?” Cố Hủ bất ngờ thốt lên một tiếng, nhìn kiếm khí màu tím vẫn thế công không giảm tiến về phía mình…
“Ngự Phong Tung”
Cố Hủ đương nhiên không đứng im chịu đòn, theo âm thanh quát khẽ, thân hình hắn đột ngột đằng không mà, như đạp trên cơn gió, né tránh từng luồng kiếm ảnh…
Kiếm khí mất đi mục tiêu, đem mặt đất cắt thành từng mãnh, khe sâu hun hút tối đen như mực…
Nhìn tình cảnh này, Cố Hủ sắc mặt càng thêm ngưng trọng, nhưng tham lam trong lòng lại mãnh liệt tăng lên…
Hắn biết, nữ nhân kia tu vi thấp hơn mình, dựa vào Tử Mộc Kiếm mới có uy lực kinh khủng như thế…
Mộc Tử Âm không cho đối phương cơ hội suy nghĩ, hai chân vừa động, thân hình đã cấp tốc tiếp cận, miệng thơm khẽ mở:
“Hồ Điệp Áp Sát”
Thân thể nàng uyển chuyển biến mất, một lần nữa xuất hiện đã như Hồ Điệp ngự hoa, Tử Mộc Kiếm lóe lên, hướng đỉnh đầu Cố Hủ chém đến…
“Nằm mơ”
Cố Hủ cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay đưa lên ngăn chặn…
Keng
Hai thanh kiếm rốt cuộc trực tiếp va chạm, sắc mặt Cố Hủ đại biến…
Chỉ thấy trường kiếm của hắn gãy đôi, mà Tử Mộc Kiếm vẫn bá đạo hướng xuống đầu mình…
Phải biết trường kiếm trong tay hắn là một kiện Địa Cấp Trung Phẩm pháp bảo a…
Âm thanh xé rách không gian liên tục vang lên, tử sắc kiếm ảnh phô thiên cái địa phủ kính đường lui của kẻ đối diện…
Đã quá muộn để né tránh, Cố Hủ hai mắt ngập tràn tơ máu, vô tận phong hệ linh lực ngưng tụ nơi lòng bàn tay, hướng Tử Mộc Kiếm đón lấy…
“AAAAAAAAAAAAA”
Tiếng hét thảm vang vọng khắp toàn thành, một cánh tay bị chẻ dọc như mía, tách ngang làm hai phần, lơ lửng trên bả vai Cố Hủ…
Có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, xương cốt của hắn cũng bị chẻ đôi…
Đau đớn không muốn sống liên tục truyền về, khiến Cố Hủ cắn răng quyết tâm…
Hắn cố nén toàn thân đau đớn, một tay còn lại ngưng tụ Phong Linh Lực thành đao, dứt khoát chặt bỏ...
Cánh tay bị chẻ đôi rơi xuống đất, Cố Hủ muốn dùng linh lực phong bế vết thương…
Tí tách tí tách…
Máu huyết vẫn tiếp tục chảy dài, Cố Hủ gương mặt già nua đại biến, dữ tợn gầm thét nói:
“Sao ta không thể cầm máu? Khốn Kiếp!”
Mộc Tử Âm nhìn một màn này, trong lòng cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài…
Nàng vạn phần không ngờ khả năng “Vết Thương Sâu” do Tử Mộc Kiếm gây ra lại kinh khủng như vậy, dù là Linh Lực hùng hậu của Hóa Thần vẫn không thể tạm thời phong tỏa thương thế nó mang lại…
“Ngươi có thể đi chết” Mộc Tử Âm nhàn nhạt cười, thành thục như nàng đương nhiên không có chuyện nương tay với kẻ địch…
“Hồ Điệp Kiếm Pháp thức thứ ba”
Ánh mắt của nàng đột ngột trở nên đen láy, trước vẻ mặt kinh ngạc của Cố Hủ, nữ nhân kia huy động trường kiếm…
Mỗi một tia kiếm khí phát ra, kết hợp với Mộc linh lực gia trì, chỉ thoáng chốc đã hình thành một con Tử Sắc Hồ Điệp…
Càng ngày càng nhiều, Hồ Điệp không biết lúc nào đã bao phủ cả bầu trời, chúng nó như đang khiêu vũ trong đêm…
Mỹ lệ nhưng tràn ngập nguy hiểm…
Bằng vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm của một Hóa Thần kỳ, Cố Hủ nhận ra bên trong chiêu thức này chứa nguy hiểm trí mạng…
Bất quá trường kiếm đã gãy, vũ kỹ của hắn chỉ toàn dựa vào Kiếm Pháp thi triển…
Nhìn thanh kiếm chỉ còn một nữa trong tay mình, Cố Hủ rốt cuộc quyết định liều mạng…
Hắn lấy ra một viên đan dược kỳ lạ, há miệng nuốt chửng…
Theo sau đó, thân thể đột ngột phình to một vòng, hai mắt đỏ ngầu dữ tợn, tu vi Hóa Thần Trung Kỳ đột ngột đề thăng đến Hậu Kỳ, tuy nhiên vết thương do cụt tay vẫn không khép lại…
Máu huyết vẫn không ngừng rơi, liên tục làm hao mòn thực lực của hắn…
Cố Hủ đột phá một tiểu cảnh giới…
Đan Dược đó là Đoạt Linh Đan, trực tiếp cưỡng ép gia tăng tu vi của một tu sĩ…
Cái giá phải trả là cả đời thực lực chỉ dừng lại đó…Không thể tiếp tục tiến triển…
Nhưng trước tình hình này, Cố Hủ không thể suy nghĩ nhiều như vậy…
Cảm nhận thực lực đột ngột gia tăng, Cố Hủ lấy lại một phần lòng tin, Kiếm gãy hoành không, há miệng gầm thét:
“Thanh Phong Kiếm Pháp Thức Thứ 4 – Liệt Vân Trảm”
Theo sau đó, một luồng kiếm ảnh xanh lục như trụ chống trời xuất hiện từ Kiếm gảy, lấy thế không thể cản phá hướng Mộc Tử Âm chém đến…
Đối diện công kích trí mạng của một Hóa Thần Hậu Kỳ, Mộc Tử Âm sắc mặt hết sức bình tĩnh, nàng không cảm xúc lẩm bẩm trong miệng một tiếng:
“Hồ Điệp Loạn Vũ – Nhất Kích Tất Sát”
Tử Mộc Kiếm nâng lên cao…
Vô số Hồ Điệp bay đầy trời đột ngột tụ lại xung quanh thân thể Mộc Tử Âm…
Chúng nó điên cuồng bay múa, điên cuồng luân chuyển, đem thân thể yêu kiều của nàng che khuất…
Đột ngột…
Như pháo hoa đầy trời, vô số Hồ Điệp nổ tung…
Liệt Vân Trảm xuyên thấu mà qua…quả không hổ danh Liệt Vân…các đám mây phía sau đã bị nó xuyên thấu mà trở nên bạo liệt…
Ảo thuật chính thức xuất hiện…
Thân ảnh nữ nhân quỷ dị biến mất bên trong bầy hồ điệp…
“Không tốt” Cố Hủ bất an quát ầm lên…
Không biết từ khi nào, một bầy hồ điệp đã bất chợt hiển hiện sau lưng hắn… nữ nhân cao quý từ bên trong bầy bướm xuất hiện, gương mặt lạnh lùng đến cực hạn…
“Tha mạn…” Cố Hủ hoảng sợ nhìn thanh kiếm màu tím như tử thần đang tiếp cận…
Phốc
Đáp lại hắn là một vòi máu từ cổ phóng lên, đầu lâu rơi bịch xuống đất, mang theo biểu cảm đáng sợ cùng cực…
Thi triển một kích này xong, Mộc Tử Âm toàn thân như bị trọng kích, linh lực rút sạch, ngay cả ngự không cũng làm không nổi, rơi tự do xuống mặt đất…
Vòng tay săn chắc kia đã đón lấy thân thể nàng, âm thanh ấm áp ôn nhu truyền vào tai:
“Lão bà thật lợi hại, ta thật tự hào về nàng…”
Mộc Tử Âm nhoẻn miệng cười hạnh phúc, tựa đầu vào lòng hắn mãn nguyện thủ thỉ:
“Thiếp rốt cuộc thi triển được Hồ Điệp Kiếm Pháp thức cuối cùng, Mộc Kiếm trước đây không chịu nổi uy lực khi thi triển Hồ Điệp Loạn Vũ”
Lạc Nam gật đầu, cưng chiều lau đi mồ hôi trên trán nàng, cúi xuống nhẹ hôn thủ thỉ: “Ta vốn muốn xen vào giúp đỡ, nhưng bị vẻ oai hùng của nàng thu hút, không nỡ cắt ngang…”
“Dẻo miệng, mau đỡ thiếp đứng dậy…” Mộc Tử Âm khẽ gắt một tiếng, chợt nhìn thấy thân ảnh Liễu Thi Cầm không biết từ bao giờ đã mỉm cười nhìn hai người, xấu hổ muốn chết…
“Không sao, ta muốn bế nàng…” Lạc Nam khẽ cười, mặc kệ nàng gương mặt xấu hổ rút mặt vào lòng hắn…
Trong lúc này, bên trên không trung…Một tiểu Nguyên Anh bộ dạng y hệt Cố Hủ đang lén lút rời đi…
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe nhìn tình cảnh này, khẽ cười một tiếng, rốt cuộc chịu đặt Mộc Tử Âm xuống…
Bắc Đẩu Cung lại xuất hiện trên tay…
……