Một đám trưởng lão cao tầng Thiên Tiên Môn tự bạo, uy lực vụ nổ kinh khủng không cần nói cũng biết…
Nhất là Đại Trưởng Lão, hắn là Ngọc Tiên Hậu Kỳ cấp bậc cường giả, lại đem tu vi độn lên Viên Mãn…tự bạo về sau chẳng khác nào bom nguyên tử oanh tạc thiên địa.
Bên dưới lòng đất, có hai kiện Vương Cấp Pháp Bảo che chở nhưng toàn bộ Địa Tiên Môn cũng vì đó kịch chấn, vô số đệ tử bị chấn đến thổ huyết đương trường, hôn mê bất tỉnh.
“Phốc!”
Địa Ngọc Huyền một lần nữa phun máu đỏ, bất quá vì an toàn của vô vàn đệ tử, nàng đành phải cắn răng chèo chống cơ thể, điều khiển Sa Thổ Hoàng Kỳ chống lại vụ nổ.
Một đám trưởng lão Địa Tiên Môn vừa sốt ruột vừa bất lực, đem Thổ Tiên Lực không ngừng truyền vào cơ thể mỏng manh của nàng.
So với Sa Thổ Hoàng Kỳ, Trấn Ma Đài có sức phòng ngự vững vàng hơn rất nhiều…nó chỉ hơi rung lên một chút, vẫn che lắp được miệng hang của Địa Tiên Môn.
So với Địa Tiên Môn vất vả, Chu gia, Lam gia cùng Cao gia không khá hơn là bao, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Mặc dù đã sớm co chân bỏ chạy, nhưng vụ oanh tạc thật sự quá lớn, dư ba công kích quét ngang toàn trường, trừ khi ẩn mình vào hư không, bằng không thật sự khó thể đào tẩu…
“Ra đi, Hắc Ám Phong Phiến !”
Chu Thương cắn chặt răng, ra hiệu một đám trưởng lão Chu gia núp sau thân mình, trong tay xuất hiện một kiện Pháp Bảo mang theo Hắc Ám Tiên Lực nồng đậm.
Đó là một cây quạt dài hơn mười mét, rộng chừng bốn mét…bên trên cánh quạt là Hắc Ám Cương Phong gào thét dữ dội, Hắc Ám cùng Cương Phong hòa hợp, hết sức bất phàm.
Hắc Ám Phong Phiến – Ngọc Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo của Chu gia.
Đứng trước dư ba vụ nổ đang quét tới, Chu Thương tay cầm Hắc Ám Phong Phiến hướng về phía trước quạt mạnh, đem toàn thể Chu gia trưởng lão bảo hộ phía sau.
VÙ VÙ VÙ…
Hắc Ám Cương Phong gào thét mãnh liệt, gió đen từng cơn như bão táp nghiền ép mà ra, đối kháng trực diện với vụ nổ.
ẦM…
Va chạm xảy ra, Chu Thương cùng một đám trưởng lão như giẻ rách văng ngược ra ngoài, cả đám thổ huyết trọng thương…mà phía trên Hắc Ám Phong Phiến cũng xuất hiện vết rách lả tả.
“Khốn kiếp!”
Chu Thương phẫn nộ rít gào lên, Hắc Ám Phong Phiến xuất hiện tổn hại nghiêm trọng, muốn khôi phục nó phải thuê Luyện Khí Sư Ngọc Cấp Viên Mãn, tiêu tốn một cổ gia tài rồi.
Kế một bên, Cao gia Cao Vĩnh không cam lòng yếu thế, trong tay xuất hiện một tấm Cự Thuẫn thiêu đốt hỏa diễm dữ dội ném lên thiên không:
“Liệt Hỏa Thuẫn, Ra!”
Cao gia toàn thể trưởng lão nhanh chóng đem Hỏa Tiên Lực truyền vào trong Liệt Hỏa Thuẫn…
XÈO XÈO XÈO…
Liệt Hỏa Thuẫn cấp tốc biến lớn, như một bức tường lửa kiên cố ngăn cản phía trước đội ngũ Cao gia…
ĐÙNG!
Liệt Hỏa Thuẫn kiên cố là thế, nhưng đứng trước những vụ tự bạo không kém nhất kích của Tiên Vương, vẫn bị hung hăng nghiền ép, bên trên xuất hiện vô số vết rạn, sau đó ầm ầm nổ tung…
Phốc
Toàn thể Cao gia bị phản chấn đến mức phun máu, sắc mặt tái nhợt…đầu tóc rủ rời, chật vật đến cực điểm.
Liệt Hỏa Thuẫn vỡ nát, gia tộc mất đi một kiện Ngọc Cấp Pháp Bảo, cả đám sắc mặt cực kỳ khó coi…
Ở phía bên kia, Lam Thủy Kiệt cùng toàn thể Lam gia cao tầng cũng không chịu thua kém, trên tay mỗi người nắm chặt đại đao, mỗi một thanh Đao đều là Ngọc Cấp, mặc dù toàn bộ chỉ là Ngọc Cấp Trung Phẩm nhưng ỷ vào số lượng.
Cả đám đồng thanh quát lớn:
“Thủy Triều Hộ Thân!”
Đại Đao gào thét chém thành từng nhát xung quanh cơ thể, tầng tầng Thủy Hệ Tiên Lực bao phủ quanh thân, hóa thành Thủy Triều lưu động che kín từ đầu đến chân.
Đây là môn Đao Pháp Phòng Thủ nổi danh của Lam gia, do Lam Thủy Kiệt đám người thi triển, khả năng phòng ngự mạnh mẽ hơn Lam gia tam kiệt không biết bao nhiêu lần.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Mạnh thì có mạnh, nhưng vẫn không nhằm nhò so với uy lực của vụ tự bạo…
Từng luồng Thủy Triều tiêu tán sau đó bóc hơi, một đám Lam gia cao tầng bay vọt lên trời, điên cuồng phun máu, vài tên trưởng lão thực lực không cao trực tiếp ngất đi, mất hết khả năng chiến đấu.
RĂNG RẮC…
Âm thanh vỡ nát vang lên, từng thanh Đại Đao nát bấy trong ánh mắt cực độ khó coi của Lam gia đám người.
Chu gia, Cao gia cùng với Lam gia, ba cái đại thế lực trực tiếp tổn thất nặng nề.
Những kiện Pháp Bảo này đã tổn hại từ lần trước chiến với Ngọc Tiên Môn, chưa kịp phục hồi nên lúc này hủy diệt luôn, xem như một khối tài sản.
“Khốn kiếp, thật là khốn kiếp, tiêu diệt một cái Ngọc Cấp Thế Lực quả nhiên không đơn giản, cái giá phải trả luôn luôn quá đắt!” Cao Vĩnh ngửa đầu lên trời thét dài.
Lam gia đám người đồng cảm gật gật đầu, sắc mặt cả đám không mấy đẹp đẽ…
“Xem như của đi thay người, so với lần trước diệt Ngọc Tiên Môn đã ổn lắm rồi!” Chu Thương sau một hồi tiếc của cũng lấy lại bình tĩnh nói.
Lần trước Ngọc Chấn Lôi đám người tự bạo, trực tiếp lôi theo vài vị Ngọc Tiên xuống âm tào địa phủ, trong đó có một người thuộc Chu gia của hắn.
Nhớ lại trận chiến Ngọc Tiên Môn, đám người Cao Vĩnh, Lam Thủy Kiệt gật đầu, xem như tán thành cách nói của Chu Thương.
Diệt một cái Ngọc Cấp Thế Lực như Thiên Tiên Môn, phải trả chút giá cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đổi lấy Vương Cấp Công Pháp truyền thừa, sắc mặt cả đám cũng dễ chịu lại đôi chút.
“Công Pháp Vương Cấp tạm thời do tại hạ giữ, một tháng sau chúng ta cùng một chỗ nghiên cứu tu luyện, các vị thấy thế nào?” Chu Thương ánh mắt lấp lóe, nhìn Cao Vĩnh cùng Lam Thủy Kiệt hội ý nói.
“Tại hạ không thành vấn đề!” Cao Vĩnh tán thành gật đầu.
Cao gia và Chu gia hảo hữu vô số thế hệ, hắn hoàn toàn tin tưởng Chu Thương.
Lam Thủy Kiệt cùng hai vị Lam gia lão tổ lại là có chút do dự, bọn hắn chỉ mới hợp tác với Chu - Cao hai nhà lần đầu, trước đó vẫn còn là kẻ địch.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lam Thủy Kiệt cắn chặt răng nói:
“Vương Cấp Công Pháp có thể giao cho Chu Thương đạo hữu bảo hộ, bất quá Thổ Sa Hoàng Kỳ phải do Lam gia chúng ta tạm giữ!”
Chu Thương với Cao Vĩnh nghe vậy hai mắt nhìn nhau, nghĩ đến Lam gia có tận ba vị Ngọc Tiên Viên Mãn không dễ trêu chọc, cũng đành phải gật gật đầu:
“Không thành vấn đề, Lam gia cứ tìm Địa Tiên Môn thu hồi Thổ Sa Hoàng Kỳ, chúng ta định thời điểm cùng nhau mang nó đi đấu giá, sau đó chia đều!”
“Cứ quyết định như vậy!” Lam gia đám người thở phào nhẹ nhõm, Chu Thương với Cao Vĩnh đồng ý sảng khoái như vậy khiến bọn hắn tin tưởng thêm một chút.
Thổ Sa Hoàng Kỳ là Thổ Hệ Pháp Bảo, bất kể là Lam gia…Cao gia hay Chu Gia đều không thể sử dụng, chi bằng đem đấu với giá cao, sau đó chia đều.
“Vậy còn tài sản của Thiên Tiên Môn thì sao?” Cao Vĩnh cười híp mắt hỏi.
“Vẫn là chia đều!” Chu Thương cùng Lam Thủy Kiệt cười nhạt nói.
“Thiên Tiên Môn hiện tại chỉ còn đám đệ tử vô dụng, chúng ta mỗi nhà cử đi hai vị trưởng lão đến vơ vét bảo khố là được!” Cao Vĩnh đề nghị.
“Đồng ý!”
Đạt thành ăn ý, Chu, Cao, Lam ba nhà…mỗi bên cử ra hai tên Trưởng Lão ngự không bay về Thiên Tiên Môn, tiến hành ra tay cướp của.
Mà Lam Thủy Kiệt, Chu Thương cùng Cao Vĩnh một lần nữa quay lại Địa Tiên Môn, ép bọn hắn phải giao ra Thổ Sa Hoàng Kỳ.
…
Lúc này Địa Tiên Môn cũng hoang phế không chịu nổi, Địa Ngọc Huyền càng là trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất, một đám trưởng lão lo lắng vây quanh nàng.
“Dựa theo ước định ban đầu, các vị giao ra Thổ Sa Hoàng Kỳ cho bổn tọa!” Lam Thủy Kiệt nhàn nhạt nói.
Đám trưởng lão Địa Tiên Môn hai mắt muốn phún hỏa, truyền thừa Tiên Vương cùng Thổ Sa Hoàng Kỳ vốn là của tiểu thư bọn hắn, lúc này lại bị ép giao cho đối phương, làm sao có thể không tức giận.
Thấy ba nhà bị tổn thất không nhẹ, một đám trưởng lão Địa Tiên Môn hùng hùng hổ hổ đem bọn hắn vây quanh, chiến ý bốc lên ngùn ngụt.
“Hừ, mặc dù chúng ta đã bị thương…nhưng nhân số cũng không phải các ngươi có thể chống cự!” Lam Nhân Kiệt cùng Lam Nhân Địch cười gằn khinh thường.
“Các vị định lật lộng sao?” Chu Thương cùng Cao Vĩnh híp mắt hỏi.
Đồng ý giao Thổ Sa Hoàng Kỳ cho Lam gia bảo quản, lẽ ra ở đây đã không còn chuyện của Chu Thương và Cao Vĩnh.
Nhưng bọn hắn là lão hồ ly, lo lắng nếu mình không có mặt sẽ phát sinh sự cố ngoài ý muốn, ví dụ như Lam gia đột nhiên trở mặt liên thủ với Địa Tiên Môn đặt bẫy bọn hắn chẳng hạn.
Vì thế Chu Thương với Cao Vĩnh chịu khó nán lại một chút, phải nắm bắt tất cả tình hình mới chịu rời đi.
“Giao cho bọn hắn là được!”
Địa Ngọc Huyền nhợt nhạt lên tiếng, đến thời điểm này không thích hợp xung đột nữa, Địa Tiên Môn cần thời gian dài dưỡng sức…
Đám trưởng lão Địa Tiên Môn sắc mặt phức tạp, cả đám già nua thân thể rung lên lẩy bẩy, bọn hắn hận đám người Lam Thủy Kiệt một thì lại hận chính bản thân đến mười.
Hận bản thân quá mức yếu ớt, để đối thủ khi dễ đến tận nhà lại chỉ để tiểu thư của mình gánh vác.
Địa Ngọc Huyền hít sâu một hơi, giải trừ ràng buộc với Thổ Sa Hoàng Kỳ, ném vào trong tay Lam Thủy Kiệt.
“Ngọc Huyền tiểu thư quả là nữ trung hào kiệt!” Lam Thủy Kiệt mỉm cười hài lòng.
Đến thời điểm hiện tại, bất kể là Chu gia, Lam gia hay Cao gia cũng đều không muốn phát sinh chiến đấu, bởi vì nếu Địa Tiên Môn toàn diện liều mạng, đôi bên đều không có kết cục tốt đẹp.
Địa Ngọc Huyền hiểu rõ đạo lý này, chấp nhận thua thiệt giao ra Thổ Sa Hoàng Kỳ.
Sau lưng nàng còn phụ thân đang trọng thương chưa lành, còn hàng vạn đệ tử Địa Tiên Môn…không thể vì một chút bồng bột nóng giận mà làm liên lụy tất cả.
Đúng lúc này, Lam Nhân Địch ánh mắt lóe lên cười nói:
“Ngọc Huyền tiểu thư quả thật là nữ tử hiếm thấy, rất xứng đôi với Lam gia thiên tài của chúng ta, Lam Thiên và Lam U không biết nàng có nhìn trúng ai hay không?”
“Các ngươi!” Một đám trưởng lão Địa Tiên Môn trợn tròn mắt, bọn hắn chưa từng thấy ai vô liêm sĩ như đám người Lam gia này.
Trước đó còn đòi đánh đòi giết, uy hiếp bọn hắn giao ra truyền thừa Tiên Vương, lúc này còn nhắm vào tiểu thư của bọn hắn về làm dâu? Còn có thiên lý hay không?
Mà Cao Vĩnh với Chu Thương nghe vậy thầm mắng Lam Nhân Địch quả là lão hồ ly, ý kiến tốt như vậy vì sao hai người không nghĩ ra chứ?
Địa Ngọc Huyền diện mạo tuyệt mỹ, thiên phú xuất chúng…lại được Tiên Vương truyền thừa, thành tựu tương lai bất khả hạn lượng.
Nếu thế lực nào có được nàng về làm con dâu, không phải phúc phần ba đời sao?
“Cao gia chúng ta cũng có thiên tài!” Cao Vĩnh cười hề hề nói.
“Chu gia chúng ta không kém nha!” Chu Thương phụ họa nói.
Mặc dù Chu Ân và Cao Đào bị “Ngọc Hải” giết chết, nhưng Cao gia và Chu gia đều là đại gia tộc, bọn hắn vẫn còn hậu bối ưu tú khác, chỉ là hơi kém so với Chu Ân và Cao Đào mà thôi.
“Các người có thể cút!”
Địa Ngọc Huyền ngẩng đầu lạnh lẽo nói, ngay cả nàng cũng chịu hết nổi độ dày của da mặt đám người này.
Thấy thái độ của Địa Ngọc Huyền ác liệt, Lam Nhân Địch hừ lạnh nói:
“Hừ, không biết tốt xấu, chờ lão phu lĩnh ngộ Vương Cấp công pháp đột phá Tiên Vương, đến lúc đó xem ai còn dám xem thường thiên tài Lam gia chúng ta?”
“Địa Ngọc Huyền có thể cân nhắc, nói không chừng trong Tuyển Tử Đại Hội nàng sẽ có dịp hợp tác với thiên tài nhà chúng ta!” Chu Thương với Cao Vĩnh lại dùng thái độ ôn hòa, muốn lạc mềm buộc chặt.
Địa Ngọc Huyền dứt khoác không để ý đến mấy tên này, ra hiệu một vị trưởng lão Địa Tiên Môn đỡ lấy mình vào trong.
“Hắc, nói đi cũng phải nói lại…tiểu tử Lạc Cầu Bại đâu mất rồi?” Chu Thương lúc này híp mắt cười nói.
“Chắc hẳn là chạy trốn! dù sao đám Thiên Tiên Môn tự bạo quá kinh khủng!” Cao Vĩnh suy đoán nói.
Lam gia ba người cũng vừa cười vừa nói:
“Haha, xem ra Mạnh Hùng huynh phải nằm trên giường vài chục năm rồi, Địa Tiên Môn bị Lạc Cầu Bại lừa một vố!”
Nghe bọn hắn mỗi người một câu, sắc mặt Đại Trưởng Lão Địa Tiên Môn tối sầm lại, hừ lạnh nói:
“Lạc công tử trượng nghĩa dùng Trấn Ma Đài bảo vệ Địa Tiên Môn, lại giúp chúng ta trả thù Thiên Tiên Môn, dù hắn không cứu được Môn Chủ thì đã sao?”
“Nói không sai! Nếu không có Trấn Ma Đài của Lạc công tử, Địa Tiên Môn chúng ta sẽ tổn thất thảm trọng!” Toàn thể Địa Tiên Môn gật đầu phụ họa, trong lòng tràn ngập cảm kích với Lạc Cầu Bại.
Không thấy vụ nổ khủng bố sao? Ngay cả Ngọc Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo là Hắc Ám Phong Phiến, Liệt Hỏa Thuẫn còn không chống đỡ nổi đấy.
Nếu không phải Thổ Sa Hoàng Kỳ cùng Trấn Ma Đài đều là Vương Cấp Pháp Bảo, kết cục của Địa Tiên Môn sẽ cực kỳ thê thảm.
Ít nhất sẽ có hơn một nửa đệ tử thương vong…đám trưởng lão không thể bảo vệ hết toàn bộ được.
Địa Tiên Môn cực kỳ biết ơn Lạc Nam dùng Trấn Ma Đài che chở bọn hắn, không cho phép Lam gia đám người nói xấu Lạc Cầu Bại.
Chu Thương mấy người ra vẻ từng trải, ý vị thâm trường nhìn Địa Ngọc Huyền cười nói:
“Ha hả, ta nhìn Lạc Cầu Bại là kẻ háo sắc, bên cạnh có nữ nhân bảo vệ…nói không chừng khẩu phật tâm xà, vì ham mê Tiểu Thư của các vị nên mới ra tay bảo vệ, chậc chậc…thủ đoạn thật cao minh!”
“Không cần các vị bận tâm, dù đó thật sự là ý đồ của Lạc công tử thì cũng là chuyện riêng của ta!” Địa Ngọc Huyền lạnh lùng nói.
“Ha hả, dù sao ta và Mạnh Hùng huynh là người cùng thế hệ, lấy tư cách trưởng bối nhắc nhở Ngọc Huyền một câu…Lạc Cầu Bại lai lịch không rõ ràng, cẩn thận bị hắn ăn đến cả xương cũng không còn!” Lam Thủy Kiệt cười nhạt.
BỐP!
Có tiếng tát tay vang lên, một vết đỏ ửng đã xuất hiện trên mặt Lam Thủy Kiệt, máu tươi tràn ra khóe miệng khiến sắc mặt hắn mộng bức.
“Lão cẩu nói xấu bổn công tử vui lắm sao? Có cần ta diệt luôn Lam gia của ngươi?” Lạc Nam không biết từ bao giờ đột nhiên xuất hiện, một tát vả lệch hàm Lam Thủy Kiệt, nhàn nhạt lên tiếng nói.
Toàn trường tròn xoe mắt, Lạc Cầu Bại là quỷ sao?
“Lạc Cầu Bại…ngươi dám đánh ta?” Lam Thủy Kiệt giận tím mặt, đường đường là gia chủ của Lam gia lại bị người tát tay, đổi lại là người khác hắn đã lao lên rồi.
“Cút!” Lạc Nam nhướn mày, Thiên Vô Ảnh lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn…ánh mắt xinh đẹp nhưng vô tình khóa chặt một đám Ngọc Tiên.
Nhìn thấy đầu tiên là Lạc Cầu Bại, sau đó là Thiên Vô Ảnh đột nhiên xuất hiện, với kiến thức của đám người ở đây lập tức đoán ra nguyên nhân trong đó:
“Không gian pháp bảo có thể chứa người sống? hơn nữa đẳng cấp cực cao?”
Bởi vì nếu đẳng cấp thấp sẽ không che giấu được trước thần thức của bọn hắn, càng không thể phòng thủ trước vụ nổ tự bạo vừa rồi.
Cho thấy kiện Không Gian Pháp Bảo này ít nhất phải là Vương Cấp.
Trong lúc nhất thời, cả đám càng thêm kiêng kỵ thân phận thần bí của Lạc Cầu Bại.
“Thủy Kiệt, nhẫn một chút…đợi đột phá Tiên Vương rồi tính tiếp!” Lam Nhân Kiệt lên tiếng nhắc nhở hài nhi không cần xung đột với Lạc Cầu Bại.
“Hừ, chúng ta chóng mắt lên xem ngươi làm sao chữa khỏi cho Mạnh Hùng trong vòng một tháng!” Lam Thủy Kiệt lúc này đánh trống lãng sang chuyện khác.
Mà Chu Thương, Cao Vĩnh đám người cũng biểu lộ không tin…với thương thế của Địa Mạnh Hùng, dù dùng đến Vương Cấp Đan Dược cũng không thể khôi phục trong một tháng.
Lạc Nam nghe vậy ánh mắt có chút hài hước nhìn Lam Thủy Kiệt mấy người, cười tủm tỉm nói:
“Mấy lão già có dám cùng bổn công tử đánh cược?”