Con Đường Bá Chủ

Chương 66: Người chui gầm chạn?



Nhìn Cao Thái Sơn một mặt cứng ngắc đỏ gay như đít khỉ, Lạc Nam hiên ngang chống nạnh nói:

“Lão già, Hóa Thần ghê gớm lắm sao? Lão bà ta cũng là Hóa Thần”

Vô số người khóe miệng co giật, cũng không phải ngươi là Hóa Thần a, bám váy vợ còn tự hào như vậy...

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bám váy vợ cũng là một loại bản lĩnh a, nếu không ngươi thử đi tìm lão bà Hóa Thần xem?

Trong lúc nhất thời, không ít người âm thầm suy đoán Lạc Nam nhất định là con cháu thế lực khủng bố nào đó...

Nhìn sắc mặt Cao Thái Sơn khó coi không nói lời nào, Lạc Nam tiếp tục châm dầu vào lửa:

“Nhìn lão bà ta xem? Hóa Thần Kỳ trẻ tuổi như vậy, lại xinh đẹp tuyệt trần, lão già ngươi sắp xuống lỗ đến nơi rồi, may mắn đột phá Hóa Thần còn không biết an hưởng tuổi già cùng con cháu, còn tự hào hống hách trước mặt ta?”

Cao Thái Sơn nghiến răng nghiến lợi, nhìn Lạc Nam chanh chua mắng chửi như dạy đời mình, hận không thể cắt miệng đối phương xuống...

“Hừ, tiểu bạch kiểm bám váy vợ còn tự hào như vậy sao?” Bên trong Bình An Thành vài giọng điệu nam nhân mang theo vô tận ghen ghét vang lên...

Lạc Nam ngoáy ngoáy lỗ tay, trong lòng vui vẻ đến nở hoa, Điểm Danh Vọng của hắn đang gia tăng một cách chống mặt a...

Kim Nhi từng nói để người khác ghen tị cũng là một cách thu Điểm danh vọng nhanh chóng, đó là lý do hắn cố tình để Mộc Tử Âm xuất hiện...

Trước mặt Điểm Danh Vọng, liêm sỉ gì tầm này?

Lạc Nam cười nhạt một tiếng tự hào nói lớn:

“Ngu xuẩn mất khôn, chưa nghe qua câu Người chui gầm chạn sao? Bản công tử có bản lĩnh tìm được chạn tốt để chui, các ngươi có tài cũng tìm chạn giống ta a”

“Là chó chui gầm chạn” Đám nam nhân trong thành tức giận chửi ầm lên...

“Lưu manh chàng im miệng!”

Mộc Tử Âm rốt cuộc nhịn không nổi tên này khoe khoang khoác lác, gò má đỏ bừng, Mộc Kiếm xuất hiện trên tay, thân ảnh đã như hồ điệp bay lượn tiếp cận Cao Thái Sơn...

“Hừ, Hóa Thần kỳ thì sao? Lão phu chắc gì đã sợ ngươi” Cao Thái Sơn cũng bắt đầu nghiêm túc, nữ nhân này mang cho hắn một tia cảm giác nguy hiểm...

“Hồ Điệp Kiếm Pháp – Vũ Điệu Hồ Điệp”

Mộc Tử Âm mộc kiếm trong tay tung bay, thân thể bay lượn theo quỷ tích của hồ điệp, lúc ẩn lúc hiện, các tia kiếm khí nối liền không dứt chém về Cao Thái Sơn...

“Hừ, Băng Xiềng Xích”

Lại là vũ kỹ Cao gia, hai sợi băng xích cấp tốc hình thành trong tay Cao Thái Sơn, hàn khí nó tỏa ra vượt xa Cao Hàn đám người thi triển...

Cao Thái Sơn vung vẫy xiềng xích thành hình vòng tròn trước mặt, tạo thành một lớp Băng Thuẫn ngăn chặn kiếm khí do Vũ Điệu Hồ Điệp mang lại...

Kiếm khí do Mộc kiếm phát ra không mấy sắc bén, nhưng lại uyển chuyển linh động một cách lạ kỳ...

Trước ánh mắt kinh ngạc của Cao Thái Sơn, từng tia kiếm khí quỷ dị tránh né Băng Thuẫn trước mặt do hắn tạo ra, tìm đến sơ hở khác...

“Cái quỷ gì?” Cao Thái Sơn bất ngờ thốt lên một tiếng, bất quá thân là Hóa Thần hắn không dễ trúng đòn như vậy, theo ý niệm một vòng băng linh lực ngưng tụ quanh thân...

Linh lực hộ thân đương nhiên không có khả năng phòng ngự cao như Băng Thuẫn, Cao Thái Sơn bị chém rách vài lớp da thịt, lùi lại vài bước...

“Thật linh động kiếm pháp” Cao Thái Sơn ngưng trọng thầm nghĩ, xem ra bản thân coi thường nữ tử này...

Lạc Nam cũng thoáng gật đầu, đây là lần đầu hắn quan sát kỹ Mộc Tử Âm chiến đấu, xem ra lần trước lão bà có thể chống đỡ Thụ Yêu thời gian dài cũng dựa vào bản lĩnh thực thụ a...

“Hồ Điệp Kiếm Pháp này là Địa Cấp Thượng Phẩm” Kim Nhi lên tiếng nói...

Lạc Nam gật gật đầu, nhìn mộc kiếm trên tay Mộc Tử Âm lầu bầu nói: “Chỉ là một kiện Huyền Cấp Cực Phẩm pháp khí, làm sao xứng với lão bà ta, phải tìm thanh kiếm khác cho nàng”

Nếu trên tay Mộc Tử Âm là Địa Cấp Cực Phẩm pháp khí thì mọi chuyện đã khác, chỉ sợ Cao Thái Sơn không chết cũng bị thương...

Nếu người khác nghe được lời nói của hắn chắc cả đám tức hộc máu, Huyền Cấp Cực Phẩm còn chê như rác rưỡi? Ngươi muốn đám người sử dụng Hoàng Cấp đập đầu chết hết sao?

“Vạn Mộc Trói Buộc” Mộc Tử Âm quát một tiếng, linh lực hình thành dây leo hướng Cao Thái Sơn buộc chặt....

“Hừ, tiểu thủ đoạn mà thôi” Cao Thái Sơn cười lạnh, hàng loạt băng kiếm xuất hiện quanh thân, cắt đứt dây leo mộc hệ...

“Hồ Điệp Kiếm Pháp – Hồ Điệp Áp Sát”.

Mộc Tử Âm quát một tiếng, một lần nữa như Hồ Điệp bay lượn chập chờn, thân hình chợt biến mất, kiếm hướng đỉnh đầu Cao Thái Sơn chém xuống...

“Nằm mơ” Cao Thái Sơn đã sớm tỏa thần thức quan sát phạm vi rộng, mặc dù tốc độ Mộc Tử Âm nhanh nhẹn, nhưng còn thua xa Tốc Biến của Lạc Nam...

Hắn vung tay lên không, hai thanh băng xích không hề e ngại quất mạnh đến mộc kiếm...

Răng rắc...

Băng xích vỡ nát...

Dù sao thì nó cũng chỉ do linh lực tạo thành, so ra kém một kiện Huyền Cấp Pháp Khí như Mộc Kiếm...

Bất quá cũng đủ chặn đứng thế công của Mộc Tử Âm...

“Phụ thân, búa đến” Cao Hàn hướng Cao Thái Sơn hét một tiếng, vung tay đem Băng Cực Phủ ném một cái...

Cao Thái Sơn đưa tay định tiếp nhận...

Tốc

Âm thanh kỳ quái lại vang lên, Tốc Biến triển khai, Băng Cực Búa đã vào tay Lạc Nam...

“Hừ, vô ích, Băng Cực Phủ đã cùng ta nhận ch...” Cao Hàn cười lạnh chưa xong, sắc mặt lập tức cứng đờ...

Bởi vì chỉ thấy Lạc Nam lắc tay một cái, Băng Cực Phủ đã biến mất, cùng lúc đó cảm giác liên hệ giữa hắn và Băng Cực Phủ đã hoàn toàn cắt đứt...

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi làm gì búa của ta?” Cao Hàn hét ầm lên, hoảng sợ nước tiểu...

Thủ đoạn của đối phương quá mức quỷ dị...

Lạc Nam cười nhạt nói: “Muốn lấy búa đánh lão bà ta? Ai cho ngươi lá gan?”

Băng Cực Phủ đã bị Lạc Nam cưỡng ép thu vào Linh Giới Châu, tại nơi đó muốn trấn áp một kiện Địa Cấp hạ phẩm pháp khí quá mức dễ dàng...

Trừ khi có pháp bảo nào đẳng cấp cao hơn Linh Giới Châu mới thoát được...

“Vốn định tạm thời không để ý các ngươi, lại không biết điều muốn xen vào chiến cuộc, trước làm thịt hai ngươi trước”

Lạc Nam nói một tiếng, chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ truy kích Cao Hàn, Cao Liệt...

“Trốn” Thấy Lạc Nam vừa cướp búa xong đã lao tới, hai người Cao Hàn hoảng sợ nước tiểu, bọn hắn hiện tại đã trọng thương, sao có thể chiến đấu với thiếu niên này...

Mà Mộc Tử Âm nhờ vào uy lực Pháp Bảo, từng bước ép sát Cao Thái Sơn, Mộc Kiếm liên tục vũ động tạo thành các làn sóng linh lực lan tỏa khắp bầu trời Bình An thành...

“Dừng tay”

Vài âm thanh hét lớn vang lên, bên dưới lại bay lên vài bóng người...

Là sáu tên Nguyên Anh Kỳ cường giả, chỉ toàn sơ và trung kỳ...

Bọn hắn chính là đám trưởng lão còn lại của Nhạc Cao hai nhà...

“Tiểu tử, đám chúng ta chấp một mình ngươi” Một tên Cao gia trưởng lão hét nói...

“Đúng vậy, còn không mau biết ơn?” Một tên khác phụ họa...

Lạc Nam khóe miệng co giật nhìn đám lão già không biết xấu hổ này, hận không thể đem Hỏa Phượng ra càn quét bọn hắn...

Nhưng Dị Hỏa đặc điểm quá mức dễ nhận ra, hắn sẽ không làm như vậy...

Phệ Thiên Mộc thì lại khác, màu sắc chỉ đậm hơn linh lực bình thường một chút mà thôi, hơn nữa Lạc Nam cũng đã hỏi Tử Âm, Dị Mộc trên đại lục so với Dị Hỏa còn khan hiếm hơn, nếu không tận mắt chứng kiến sẽ rất khó phân biệt được lai lịch của nó...

“Sâm Lâm Vạn Trượng” Lạc Nam hai tay kết ấn...

“Không tốt, lại là loại vũ kỹ này”

Đám trưởng lão sắc mặt khó coi, chính gia chủ nhà mình ăn thiệt thòi từ nó...

Nhìn Sâm Lâm nhanh chóng hình thành, muốn đem bọn hắn vây nhốt...

Đám trưởng lão sắc mặt ngưng trọng, điên cuồng thi triển các loại vũ kỹ va đập vào rừng rậm...

Đáng tiếc Sâm Lâm hình thành từ Phệ Thiên Mộc, công kích của bọn hắn đều bị vô hình cắn nuốt, như giọt nước rơi vào biển cả...

Trước ánh mắt khó tin của phần lớn người, năm tên Nguyên Anh Kỳ bị vây nhốt chặt chẽ...

Lạc Nam gật đầu, theo lời Mộc Tử Âm, Sâm Lâm Vạn Trượng là một trong các vũ kỹ mạnh nhất Thiên Mộc Tông, lần trước Tứ trưởng lão thi triển ngay cả Lạc Nam cũng bị nhốt vào, huống chi đám trưởng lão gà mờ này?

Không để ý đến bọn hắn, Lạc Nam tiếp tục truy kích Cao Hàn hai người, rất nhanh đã đuổi kịp...

“Không được, ngươi muốn làm gì?” Cao Hàn là người đầu tiên bị Lạc Nam tiếp cận, hắn sởn cả tóc gáy, ngoài miệng hét to hỏi nhưng đã ngoan độc ngưng tụ công kích nơi bàn tay...

Lạc Nam cười lạnh một tiếng, hắn đang thi triển nhìn Xuyên Yếu Điểm nên bộ dạng của Cao Hàn bây giờ có quá nhiều sơ hở trong mắt...

“Linh Quyền”

Lạc Nam chỉ đơn giản vận dụng Hoàng Cấp vũ kỹ, vô số Mộc hệ nguyên tố ngưng tụ nơi nấm tay, hướng yếu điểm trên người Cao Hàn đấm tới...

“Đi chết” Cao Hàn một mặt dữ tợn, đột ngột xoay người, Hàn Băng Chưởng ngưng tụ nãy giờ rốt cuộc va đập...

Như hai ngôi sao va chạm, Linh Quyền và Hàn Băng Chưởng tiếp xúc với nhau...

Không có âm thanh kinh thiên động địa vang lên, chỉ thấy Băng Hệ linh lực trên tay Cao Hàn bị hút lấy một cách kỳ lại...

Mà Linh Quyền của Lạc Nam thế công không giảm...

Á

Cao Hàn hét lớn một tiếng, xương cốt toàn thân như bị chấn vỡ, hắn khó tin nhìn Lạc Nam chầm chầm lẩm bẩm:

“Vũ Kỹ của ta sao đột ngột biến mất? Ngươi dùng thủ đoạn gì?”

“Người chết không cần biết quá nhiều” Lạc Nam mĩm cười một tiếng, Tam Chuyển Thể Tu sức mạnh vận chuyển, kết hợp Linh Quyền một lần nữa hướng Cao Hàn đập tới...

“Tiểu súc sinh, ta muốn ngươi chôn cùng” Cao Hàn đã nỏ mạnh hết đà, thân thể cấp tốc phình to...

“Tự Bạo sao?” Lạc Nam tự tin cười cười...

ỒM

Mộc Quy một lần nữa xuất hiện giữa thiên địa, Lạc Nam một lần nữa trốn dưới thân rùa, hắn không quên hướng mấy bà vợ truyền âm:

“Các nàng cẩn thận một chút”

“Không may”

Đang chiến đấu Bạch Tố Mai đám người thấy tình cảnh này, vội vàng tạm dừng tay, thi triển thủ đoạn phòng ngự...

Không ai dám xem thường Nguyen Anh kỳ viên mãn tự bạo...

ẦM

Như pháo hoa nổ trên không trung, linh lực toàn thân Cao Hàn rốt cuộc bùng phát, thân thể nhanh chóng nát bấy...

Làn sóng linh lực khủng bố quét ngang bầu trời, thậm chí Sâm Lâm Vạn Trượng vốn được ngưng tụ từ Dị Mộc cũng vỡ nát một phần ba...

Mắt thấy uy lực sắp tiếp cận dân chúng trong thành, một tên lão già bất ngờ phá không mà lên, hắn vươn tay điểm nhẹ, toàn bộ dư ba tự bạo mang lại tiêu tán trong thiên địa...

“Là tiền bối của Đa Bảo Các”

Đám tu sĩ cấp thấp trong thành reo hò, một mặt sùng bái nhìn lão già vừa xuất hiện...

Lão già cũng không nói gì thêm, thân hình nhanh chóng biến mất...

Lạc Nam nhìn tình cảnh này âm thầm cảm thán:

“Xem ra Bình An thành cũng có chi nhánh của Đa Bảo Các, trách không được uy tín của bọn họ cao như vậy”

Lão già Đa Bảo Các chỉ bảo vệ an toàn của Bình An thành, hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào tranh đấu thế tục...

Hành động như vậy không thể nghi ngờ đạt được hảo cảm của vô số người...

“Lại là trò mèo này?”

Lạc Nam cười một tiếng, chỉ thấy trong đống hỗn loạn, một tiểu nguyên anh đang lén lút đào tẩu...

Hiển nhiên ý đồ của kẻ này y hệ Tứ trưởng lão Thiên Mộc Tông khi trước...

Đáng tiếc, hắn gặp Lạc Nam...

Thân hình Lạc Nam lóe lên, hướng tiểu nguyên anh Cao Hàn đuổi theo...

“Không được, ngươi dám?” Cao Thái Sơn đang bị Mộc Tử Âm công kích thấy tình cảnh này hai mắt muốn lòi ra, trong lòng tức giận đến cực điểm...

Hắn không giống Cao Hàn chỉ có một đứa con, trái lại có nhiều là đằng khác, đám trưởng lão Cao gia cũng là con trai hắn, nhưng Cao Hàn là đứa con hắn thích nhất...

Chính mắt chứng kiến Cao Hàn bị ép đến tự bạo, ngay cả nguyên anh cũng sắp lâm vào bi kịch, Cao Thái Sơn sao có thể chịu được?

“Hừ, đấu với ta mà dám phân tâm?” Mộc Tử Âm yêu kiều quát, Mộc Kiếm tung bay...

Cao Thái Sơn bất lực nhìn nguyên anh con trai mình bị Lạc Nam hạ sát, hắn hai mắt đỏ ngầu, các loại băng hệ vũ kỹ liên tục triển khai, như muốn liều mạng cùng Mộc Tử Âm...

Đáng tiếc, Mộc Tử Âm đột phá Hóa Thần đã vài năm, kinh nghiệm chiến đấu của nàng không phải Cao Thái Sơn mới đột phá có thể sánh bằng, cương nhu kết hợp kiềm chế đối thủ...

Lạc Nam thành công thôn phệ Linh Hồn của Cao Hàn, hồn lực của hắn đã sắp đột phá, ngay lập tức hắn khóa chặt lấy đang chạy trốn Cao Liệt...

Cao Liệt lúc này đã chạy đi khá xa, bất quá với tốc độ của Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ chẳng mấy chốc Lạc Nam lại tiếp cận hắn...

Nhìn một Nguyên Anh kỳ còn lại của Cao gia sắp chết, hai người Nhạc Quần cùng Nhạc Hải trong lòng âm thầm hoảng sợ, có ý định đầu hàng...

“Liễu gia chủ, Cao gia hiện tại đã phế, chúng ta không cần chém giết nhau nữa a” Nhạc Quần nhìn Liễu Thi Cầm cầu xin...

Liễu Thi Cầm ánh mắt lấp lóe, hiện tại chiến cuộc hoàn toàn nghiêng về một phía, đây là cơ hội rất tốt để phế bỏ Cao Nhạc hay nhà, ngày sau tại Bình An thành không cần lo lắng bị tiếp tục chèn ép...

Nghĩ tới đây mắt đẹp phát lạnh, quyết đoán gia tăng công kích nói: “Băng Phong Loạn Vũ”

Quanh thân nàng cuồng phong cấp tốc hình thành, mang theo ngập trời băng tuyết, nhiệt độ không khí giảm mạnh...

Liễu Thi Cầm cũng là thiên tài song thuộc tính linh căn, Phong và Băng hệ...

Những năm gần đây bị chèn ép, lại phải xử lý việc gia tộc, nếu không với thiên phú của nàng đã sớm có thành tựu cao hơn hiện tại...

“Là ngươi bức ta” Nhạc Quần gầm lên một tiếng quát nói:

“Hỏa Ưng Trảo”

Hai bàn tay hắn đột ngột chuyển đổi, như móng vuốt chim ưng mang theo liệt hỏa hừng hực...

Bão tuyết và hỏa vuốt va chạm kịch liệt, ngay cả không khí cũng bị xé rách...

...

Ở một chiến tuyến khác, Bạch Tố Mai song kiếm loạn vũ, mỗi kiếm khí sinh ra mang theo hừng hực sát khí, công thủ toàn diện khiến Nhạc Hải mồ hôi đầy đầu...

Đồng Tâm Kiếm Pháp vốn là một môn song kiếm hợp bích, nhưng Bạch Tố Mai lại triển khai nó một cách xuất sắc chỉ với một người, có thể thấy thời gian qua nàng đã cố gắng rất nhiều...

Chiến đấu diễn ra đã lâu, bầu trời đã dần vào đêm...

Cặp mắt xinh đẹp của Bạch Tố Mai ngày càng lấp lánh rực rỡ, lực lượng dường như không có sự khô kiệt, càng đánh càng hăng...

Nhìn đôi mắt sau làn khăn che mặt ngày càng rực rỡ, Nhạc Hải theo bản năng cảm thấy bất an dâng lên trong lòng càng thêm mãnh liệt...

...

Trước sự càn quét của Lạc Nam, Cao Liệt và mấy tên trưởng lão không thoát khỏi hạ tràng bị thôn phệ...

Cảm giác hồn lực trong người trào dâng cuồn cuộn, so với trước đây mạnh hơn đâu chỉ vài lần, Lạc Nam hài lòng lẩm bẩm:

“Rốt cuộc thành công đột phá Hồn lực Kim Đan hậu kỳ, làm Hồn Tu thật không dễ dàng a”

Khi vừa đến Linh Vũ Thành, hồn lực Lạc Nam khi đó chỉ là Kim Đan sơ kỳ, trãi qua biết bao nhiêu chuyện, thôn phệ yêu thú và kẻ thù nên linh hồn đề thăng lên Kim Đan Trung kỳ, cuối cùng đến hôm nay giết một đám Nguyên Anh mới đến hậu kỳ mà thôi, trong khi đó tu vi Linh Lực đã khác biệt như trời và đất...

Có thể thấy con đường Hồn Tu khó đi như thế nào...

“Sắp tới cần chú trọng Hồn và Thể” Lạc Nam lẩm bẩm...

Nhìn Mộc Tử Âm và Cao Thái Sơn vẫn còn chiến đấu, Lạc Nam thân hình cấp tốc tiếp viện nàng...

“Mộc Hình Quyền”

Theo một tiếng quát lớn, hai tay Lạc Nam hình thành hai gốc cổ thụ, nặng nề đập xuống Cao Thái Sơn...

Đây là vũ kỹ Lạc Nam cướp được từ thiếu chủ Thiên Mộc Tông Mộc Hào, gần đây mới tu luyện thử, mặc dù không phải Địa cấp nhưng uy lực không tệ, mạnh hơn Linh Quyền...

Cảm giác được nguy hiểm, Cao Thái Sơn lắc mình né tránh công kích của Lạc Nam...

Mộc Tử Âm nhân cơ hội một kiếm chém xuống...

Á

Một cánh tay rơi xuống, máu me đầm đìa...

“Các ngươi rốt cuộc là ai? Đáng ghét!” Cao Thái Sơn ôm lấy cánh tay cụt, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên từng tia máu...

“Hiện thân cho chính nghĩa”

Lạc Nam ôm eo Mộc Tử Âm nghĩa khí lẫm nhiên nói...

“Ta nhổ vào” Không ít người trong lòng thầm mắng, hướng hắn đưa lên ngón tay giữa...

“Các ngươi không thể giết ta” Cao Thái Sơn đột ngột cười haha, tóc dài rối bời khiến hắn như người điên, hắn biết lần này mình triệt để bại...

“Hả? Cho ta lý do?” Lạc Nam nhíu mày...

“Lão phu kẹt ở Nguyên Anh Viên Mãn đã lâu, hiện tại bất ngờ đột phá Hóa Thần kỳ, các ngươi không bất ngờ sao?” Cao Thái Sơn ra vẻ thần bí nói...

“Không” Lạc Nam lắc đầu khiến hắn tức muốn nổ phổi...

Nhưng Liễu Thi Cầm và hai người Nhạc gia lại khác, bọn hắn biết rõ tình huống của Cao Thái Sơn...

Đối phương tu vi không tiến, thọ nguyên gần kề, mơ ước đột phá Hóa Thần nhưng lực bất tầm tâm, hiện tại lại bất ngờ đột phá, bọn hắn quả thật bất ngờ...

Không để mọi người chờ đợi lâu, Cao Thái Sơn âm trầm nói:

“Là Thanh Vân Tông, Thất Cấp Tu Chân Thế Lực”

Lạc Nam đôi mày lập tức nhíu chặt, Mộc Tử Âm nắm lấy bàn tay hắn...

“Haha, sợ sao? Ta nói cho các ngươi biết, Thanh Vân Tông tặng ta một viên Ngũ Cấp Đan Dược – Phá Cảnh Đan, giúp ta đột phá Hóa Thần, với điều kiện phải nhanh chóng thống nhất Bình An thành, sau đó quy thuận bọn hắn...”

Cao Thái Sơn tiết lộ...

Liễu Thi Cầm sắc mặt hơi tái, Thất Cấp Tu Chân thế lực đối với Bình An thành là một con quái vật khổng lồ...

Vô số người Bình An thành sắc mặt cũng hơi đổi, tòa thành trì này tiếp giáp ranh giới hai phía Nam Bắc đại lục, vị trí địa lý khá mẫn cảm nên không có thế lực nào đứng ra thâu tóm...

Vì sợ làm mất lòng phương còn lại...

Không nghĩ tới móng vuốt Thanh Vân tông dài như vậy, muốn lén lút nuốt khối bánh ngon này...

“Thanh Vân Tông đã đặt cấm chế vào linh hồn ta, nếu giết ta bọn hắn sẽ lập tức phát hiện, các ngươi không thể giết ta” Cao Thái Sơn tự tin cười nói...

Lạc Nam gật đầu đáp: “Quả thật không thể giết ngươi”

Cao Thái Sơn gương mặt ngạo nghễ, định phá lên cười...

Bất quá Lạc Nam nói tiếp khiến sắc mặt hắn cứng ngắc lại...

“Không thể giết ngươi nhưng có thể phế ngươi...”

....

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv