Trong vô tận tinh không…
Nơi này bốn phương tám hướng tối đen như mực, mênh mông vô tận nhìn không thấy điểm cuối, có chăng chỉ là vô số các vòng xoáy thời không, các loại bão táp hư không cực kỳ nguy hiểm…
Có thể xem đây là một vùng không gian vô định nằm ở một vùng hẻo lánh trong vũ trụ, nơi mà vô số năm qua chưa một ai đặt chân hay bén mảng đến…
Bởi vì dù là Tiên Tôn hay Tiên Đế khi tiến vào những vùng không gian như thế này nếu sơ sẩy một chút cũng có thể trọng thương, thậm chí là mất mạng…
Không gian và thời gian nơi này liên tục vặn vẹo, ngăn cản mọi loại thủ đoạn thăm dò cao cấp nhất…
Chỉ là nếu có người thành công tiến vào nơi này nhưng không mất mạng, nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng phía trước…
Chỉ thấy tại một nơi vắng vẻ không người ngó tới ngoài rìa vũ trụ này, có một tòa Cung Điện đang trôi nổi một cách phiêu miểu, khó có thể hình dung…
Chỉ thấy Cung Điện nguy nga lộng lẫy như đến từ Thần Thoại, kích thước to lớn như một tiểu hành tinh, toàn thân lấp lánh ánh sáng màu tím huyền ảo, mỗi một chi tiết nhỏ đều là xảo đoạt thiên công, như do chính tay nghệ nhân xuất sắc bậc nhất điêu khắc mà thành.
Tòa Cung Điện lơ lửng giữa vũ trụ vô định mênh mông, vừa trang nhã lại vừa cổ lão, soi sáng một gốc vũ trụ trở nên mỹ lệ như ngân hà, cao quý và thần thánh.
Ở bên ngoài Đại Môn đang mở rộng, có ba đại tự sừng sững tọa trấn tại nơi đó, chữ viết như rồng bay phượng múa, lại ẩn chứa đạo vận phi phàm…chỉ sợ Tiên Tôn khi nhìn chúng nó nếu không cẩn thận, linh hồn sẽ bị hút mất dạng…
“Tuế Nguyệt Cung!”
Đó là tên của Cung Điện lộng lẫy mà bất phàm này…
Nếu có Tiên Đế mò đến nơi này, nhất định sẽ kinh hãi lòi cả tròng mắt, sau đó không nói hai lời quay người rời đi vì kính sợ…
Bởi vì toàn thể Tiên giới đều biết rằng…Tuế Nguyệt Cung chính là tên của tòa Hành Cung đạt đến Đế Cấp của vị kia…
Một vị nữ tử từng lấy thân phàm thể quét ngang chư thiên vạn tộc…
Một vị nữ tử trấn áp một thời đại, khiến vô số thiên tài cùng lứa dù là Đế Nữ hay Đế Tử ở trước mặt nàng cũng phải ảm đạm thất sắc…
Một vị nữ tử chưởng khống hai loại linh căn cao thâm khó dò và khai thác chúng nó gần như triệt để…
Cũng chính là vị nữ tử này lấy sức một người độc chiến Ngũ Đại Ma Đế, sau cùng mất đi tung tích, mặc dù có vô số người đứng ra chứng thực là nàng đã chết, nhưng vẫn luôn để lại trong lòng vô số sinh linh một ấn tượng khó có thể phai mờ…
Dù thiên trường địa cửu, dù vật đổi sao dời…nàng cũng đã từng tự mình viết nên một trang lịch sử huy hoàng của Tiên giới.
Nàng gọi Tuế Nguyệt – Tuế Nguyệt Nữ Đế.
Tuế Nguyệt Cung chính là Cung Điện trước đây của Tuế Nguyệt Nữ Đế…
Tuế Nguyệt Cung sở hữu khả năng phòng ngự và tự mình khôi phục hết sức khủng bố, nghe nói trong trận chiến năm xưa…Ngũ Đại Ma Đế mỗi người đều phải tung ra Đế Cấp Pháp Bảo và thủ đoạn mạnh nhất của mình mới có thể đem Tuế Nguyệt Cung đẩy vào vô tận thời không, triệt để mất đi tung tích…
Mà Tuế Nguyệt Nữ Đế trên tay mất đi Tuế Nguyệt Cung, chỉ còn lại một kiện pháp bảo Đế Cấp khác là Luân Hồi Kính, cuối cùng tru diệt hai trong số Ngũ Đại Ma Đế, trọng thương ba người còn lại…
Tuy nhiên sức người cuối cùng có hạn, Luân Hồi Kinh băng liệt thành vô số mảnh vụn, mà thể xác của Tuế Nguyệt Nữ Đế cũng theo đó tan thành tro bụi.
Trận đại chiến đó quá mức kinh khủng, đem một dãy thiên hà san bằng, vài chục cái hành tinh hủy diệt…một gốc Vũ Trụ hóa thành mảnh vỡ, sau cùng mới kết thúc.
Vô số thời đại qua đi, cái tên Tuế Nguyệt chỉ là một loại truyền thuyết, sử sách ghi chép cũng đã mơ hồ không rõ, thậm chí trong mắt nhiều tên hậu bội kiêu ngạo…Tuế Nguyệt Nữ Đế chỉ là nhân vật được thần thánh hóa qua miệng thế gian, Tuế Nguyệt Cung và Luân Hồi Kính cũng không hề có thật…
VÈO VÈO VÈO VÈO…
Lúc này đây, không gian tại vùng Vũ Trụ vô định này chấn động dữ dội, từ bên trong các vòng xoáy hư không nguy hiểm, từng mảnh…từng mảnh kính vỡ như sao băng xuyên thấu mà qua…
Mặc dù động tĩnh không nhỏ, nhưng các mảnh kính vỡ đã thu liễm khí tức đến cực hạn, để tránh những tồn tại bất phàm cảm ứng được, tránh những phiền phức không đáng có…
VÈO VÈO VÈO VÈO…
Những mảnh kính vỡ kia vừa xuất hiện, tòa Tuế Nguyệt Cung sừng sững kia có chút run rẩy, sau đó hé mở đại môn…để đám Kính Vỡ nhanh chóng bay vào…
…
Theo sau đám kính vỡ vào trong Tuế Nguyệt Cung…
Chỉ thấy nơi này không gian cực kỳ rộng rãi, bất quá cách thức bố trí lại là trang nhã bất phàm, có hồ bơi…có giường nệm, có hoa thơm cỏ lạ, cũng có các vật dụng phục vụ sinh hoạt hàng ngày dành cho nữ tử.
Hiển nhiên đây là một góc lặng riêng của vị Nữ Đế phong tư tuyệt thế kia…
Ở giữa Tuế Nguyệt Cung, có thể nhìn thấy vô số mảnh kính vỡ đang ầm ầm tụ hội, chúng nó như có linh tính của riêng mình, vậy mà chủ động ráp thành một tấm kính lớn, bất quá vẫn chưa hoàn chỉnh.
RÁP RÁP RÁP…
Đám mảnh kính vừa mới từ bên ngoài tiến vào cũng nhanh chóng gia nhập, chỉ thoáng chốc đã vào đúng vị trí của mình trong tấm kính lớn, như trò chơi xếp hình nhưng không có người chơi vậy…
Nếu tiểu cô nương Điệp Nhi và Lạc Nam có mặt ở đây, nhất định sẽ giật mình phát hiện hai mảnh kính vỡ của bọn hắn cũng nằm trong số đó, trở về vị trí của chính chúng nó để ghép thành tấm kính lớn kia…
Luân Hồi Kính – Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo đang dần dần hoàn thiện…
“Vẫn còn thiếu 7 mảnh kính vỡ…hy vọng tàn hồn của chủ nhân bên trong chúng nó sớm ngày thức tỉnh!”
Một âm thanh trong trẻo non nớt vang lên trong Tuế Nguyệt Cung, nhưng lại chẳng có ai xuất hiện…
Bởi vì vừa mở miệng lên tiếng chính là bản thân Tuế Nguyệt Cung, hay nói đúng hơn là Khí Linh của nó.
Pháp Bảo có linh, càng là đừng nói đến Pháp Bảo Đế Cấp Cực Phẩm như Tuế Nguyệt Cung này…nó có tính cách, có hư ảnh nhân loại, có tất cả mọi thứ không khác gì một nhân loại hoàn chỉnh, chỉ là thiếu đi thể xác bằng da bằng thịt mà thôi…
Nhìn Luân Hồn Kính đang liên tục khép lại, Tuế Nguyệt Cung trong lòng có chút cô đơn…
Luân Hồi Kính chính là bằng hữu của nó, năm xưa vì bảo mạng cho chủ nhân mà chấp nhận tự bạo toàn thân thành vô số mảnh vỡ phân tán trong vũ trụ, xuyên thấu qua vô tận luân hồi, tồn tại ở các móc thời gian và không gian khác nhau…
Một là vì để tránh bị địch nhân tìm đến…
Hai là vì đại kế hoạch của chủ nhân, cần phải thực hiện…
Những năm tháng dài đằng đẳng trong không gian vô tận, Tuế Nguyệt Cung đã sớm phát chán rồi…nó hy vọng người bạn cũ của mình là Luân Hồi Kính mau sớm thức tỉnh, đương nhiên cũng bao gồm chủ nhân của nó…
Tuế Nguyệt Cung hiểu rằng, ngày mà Luân Hồi Kính hoàn thiện cũng là ngày vô số tàn hồn của Chủ Nhân hợp nhất…
Đến thời điểm đó, kỳ tích phát sinh…thay da đổi thịt, đám tiểu nhân trong trận đại chiến năm xưa cũng không còn đáng sợ.
VÈO VÈO VÈO…
Lại có các mảnh kính vỡ xuyên thấu mà vào, Tuế Nguyệt Cung vui mừng lẩm bẩm:
“Lại có ba mảnh nữa trở về, sớm thôi…”
Luân Hồi Kính chỉ còn thiếu một gốc nhỏ bằng lòng bàn tay…
Bất quá dù là như vậy, thì Tuế Nguyệt Cung cũng không dám chắc bốn mảnh kính còn lại bao giờ sẽ thức tỉnh và trở về…
Có thể là một ngày, cũng có thể là vạn năm…hoặc lâu hơn nữa.
Nó không can thiệp được, tất cả chỉ dựa vào số phận mà thôi…
Nghĩ đến đây, thu liễm toàn bộ khí tức của mình, Tuế Nguyệt Cung trở nên ảm đạm không có chút ánh sáng, trốn vào một vết nứt hư không khổng lồ…
Với khả năng phòng ngự đang dần phục hồi của nó, thì nơi nguy hiểm như vết nứt hư không cũng chẳng đáng lo ngại…
…
Việt Long Tinh…
“Tỷ phu, mời uống!”
Tại một đỉnh núi trống trải hoa thơm cỏ lạ, mấy tên nam tử tiêu sái tự tại ngồi nhâm nhi ly rượu, trước mặt là một đám của ngon vật lạ, nâng chén hân hoan.
Nếu để các thiếu nữ mới lớn trên tinh cầu nhìn thấy đám nam tử này, cả đám nhất định sẽ trở nên điên cuồng lao đến, bất chấp sỉ diện mà hò mà hét.
Băng Dũng – Hoàng Đế Cửu Cấp Thế Lực Băng Huyền Đế Quốc.
Thủy Mặc – Tân nhiệm Phái Chủ Hải Hồng Phái.
Côn Hoàng – Tân nhiệm tộc Trưởng Côn Tộc.
Trần Giang – Tân nhiệm trưởng lão Thiên Cơ Điện.
Vương Ưng – Người thừa kế ngôi vị Cảnh Chủ Thiên Sơn Tiên Cảnh.
Những nhân vật ngồi ở trên đỉnh núi hết sức bình thường này, lại là một đám nam tử hô mưa gọi gió, dậm chân một cái cũng khiến thiên hạ chấn động, lúc này lại đang tập hợp một chỗ cùng nhau uống rượu, có thể thấy kinh khủng như thế nào.
Không nói đến địa vị và thực lực cá nhân, dung mạo của bọn hắn đều là hàng nhất lưu, đủ chuẩn trở thành tình nhân trong mộng của các thiếu nữ, ngay cả Côn Hoàng năm xưa có bộ dạng già nua vì lo lắng cho an nguy của Côn Minh Nguyệt nay cũng đã khôi phục dung mạo trẻ trung của mình, trở thành một mỹ nam tử phong trần lãng tử.
Quan trọng nhất là, ngồi cùng bọn hắn còn có một tên nam tử có vẻ lười biếng, lại đang lắc đầu cười khổ trước mấy tên em vợ liên tục mời rượu…
Còn ai khác ngoài Bá Chủ Tinh Cầu – Lạc Nam?
Nhìn thấy Lạc Nam uống sạch một vòng, Vương Ưng tiến lên cười hì hì nâng cốc nói:
“Mời tỷ phu dùng rượu!”
“Phốc!” Vừa mới uống một ngụm từ tay Thủy Mặc, Lạc Nam một ngụm phun ra ngoài, nhìn Vương Ưng cổ quái nói:
“Ta là tỷ phu của ngươi khi nào?”
Tiểu tử này da mặt cũng quá dày đi, ở đâu ra nhận vơ nhận bừa như vậy?
“Hắc hắc, sớm muộn mà thôi!” Vương Ưng rung đùi đắc ý, giường như được ngồi uống rượu với Lạc Nam khiến hắn nở mày nở mặt, còn bí mật lấy ra Lưu Ảnh Ngọc ghi chụp lại.
“Nè Vương Ưng lão đệ, ngươi nói vậy là có ý gì? tỷ phu của ta không phải người tùy tiện!” Thủy Mặc căm giận bất bình mở miệng nói.
Phải biết năm đó hắn cũng rất vất vả mới có thể trở thành em vợ của Lạc Nam đấy, tỷ tỷ hắn là Thủy Nương Khanh còn nhiều lần quất roi hắn vì dám tự ý nhận bừa tỷ phu.
“Hề hề, tỷ tỷ của ta nhiều lần thất thần ngồi suy tư một chỗ, hướng mắt về phía Bình An Thành, rõ ràng đã dần tương tư tỷ phu, sớm muộn gì cũng không nhịn được đi tìm hắn!” Vương Ưng nốc cạn một cốc rượu, cười khà khà nói:
“Khi đó với bản tính phong lưu của tên này, làm sao bỏ qua tỷ tỷ ta? khi đó chẳng phải ta cũng thành em vợ hắn?”
Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn mà đám người khóe miệng co giật, Băng Dũng ánh mắt đảo một vòng, cười trêu hỏi:
“Ta nghe nói ngươi từng cùng tỷ phu theo đuổi Bách Hoa Tiên Tử, lúc đó còn gian lận dùng đến thủ đoạn bảo mệnh của tỷ tỷ ngươi, sau cùng vẫn thua thê thảm…hiện tại còn muốn nhận hắn làm tỷ phu?”
“Khà khà! Nếu hắn không đánh bại ta sao đủ trình làm tỷ phu ta?” Vương Ưng không chút phật lòng, trái lại còn sảng khoái gật gù:
“Chính là như vậy, ta ở trong tay tỷ phu mặc dù thua thê thảm…nhưng lại trở thành truyền kỳ trong mắt người khác, Vương Ưng cùng Bá Chủ theo đuổi một nữ nhân nghe qua đã khiến người khác nhiệt huyết sôi trào!”
“Không ít thiếu nữ xinh mơn mởn sau khi nghe qua chuyện này, lập tức hâm mộ ta đến chết đi sống lại!”
Vương Ưng càng nói càng đắc ý, vỗ đùi chan chát…
“Đi chết!” Lạc Nam rốt cuộc không nhịn được một chân đạp tên này bay xuống vách núi.
VÈO…
Vương Ưng lại cười hì hì bay lên…
“Bà nương kia thật sự biểu hiện như lời ngươi nói?” Lạc Nam liếc mắt hỏi.
Nhớ lại lần đầu hắn cùng Vương Y Vận tiếp xúc, nữ nhân kia ỷ vào thực lực của mình mạnh mẽ nên tự cho là đúng, tùy tiện bắt lấy hắn chuyển đi chỗ khác, nào ngờ làm hỏng chuyện tốt thu gom Điểm Danh Vọng của Lạc Nam.
Về sau hai người rất ít có cơ hội tiếp xúc, ngoại trừ đứng cùng một phe trên chiến trường, lần tiếp xúc sau đó chính là khi trị thương cho Vương Y Vận trong Linh Giới Châu.
“Đúng vậy, tỷ tỷ ta không những thường xuyên hướng mắt nhìn về Bình An Thành, còn thường xuyên mở miệng lẩm bẩm nói chuyện…” Vương Ưng gặm một khối thịt yêu thú, miệng đầy mỡ.
“Lẩm bẩm cái gì?” Lạc Nam có chút tò mò, Vương Y Vận đã biết bí mật trong Linh Giới Châu, hắn vốn chưa từng xem nàng như người ngoài.
Đám người Trần Giang cũng vểnh tai lắng nghe…
Vương Ưng làm bộ xụ mặt, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, lại giả vờ làm giọng nữ eo éo nói:
“Tên khốn kiếp kia, lén lút lấy đi nụ hôn đầu của người ta, còn ở Bình An Thành trầm mê trong nữ sắc, tức chết ta vậy!”
Nhìn biểu hiện của Vương Ưng đám người cảm thấy buồn nôn, tính cách nghiêm chỉnh như Côn Hoàng xém chút nữa lao đến đánh hắn.
Bất quá càng khiến bọn hắn cổ quái hơn chính là Lạc Nam, chẳng lẽ tỷ phu bọn hắn đoạt nụ hôn của người ta xong rồi ngoảnh mặt làm ngơ như lời Vương Y Vận nói.
“Lén lút hôn?” Lạc Nam một mặt mộng bức, vô số suy nghĩ luân chuyển trong đầu, rốt cuộc giật mình vỗ vỗ trán: “Thì ra là vậy!”
“Thật sự hôn?” Nhìn thấy biểu hiện của hắn, Vương Ưng cười toe toét.
“Hừ, ta là trị thương cho nàng ấy mà thôi!” Lạc Nam nghĩa chính ngôn từ, hết sức lẫm nhiên nói.
Khi đó Vương Y Vận bị Dạ Lang Tiên Tinh đánh thương nặng, Lạc Nam chính là dùng miệng mớm lá cây Bất Tử Thụ đã nhai sẳn cho nàng, nào ngờ Vương Y Vận vẫn còn nhớ, còn nhiều lần mắng chửi hắn để Vương Ưng nghe được.
Có câu lương y như từ mẫu, hành động khi đó của hắn không tính là lấy đi nụ hôn đầu của nữ nhân kia…
Một đám em rể ném cho Lạc Nam ánh mắt khinh bỉ, thầm nghĩ Hậu Cung có đông đảo nữ nhân như vậy, ngươi vì sao còn phải tự mình mớm thuốc cho Vương Y Vận? rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của người ta.
Lạc Nam bị đám này nhìn có chút chột dạ, quả thật khi đó hắn vừa ở Huyết giới về, lâu ngày chưa gần gũi mỹ nhân nên hơi tranh thủ, có cơ hội hôn gái không tận dụng chính là ngu ngốc.
“Khà khà, ta xem tỷ tỷ không chờ được bao lâu, sớm muộn cũng tìm đến tỷ phu nói cho ra lẽ!” Vương Ưng đã nhận định Lạc Nam là tỷ phu, có đánh chết hắn cũng phải bán tỷ tỷ ra ngoài.
“Không cần nàng đến!” Lạc Nam uống cạn cốc rượu xoay người đứng dậy:
“Các ngươi tiếp tục, ta tự mình đến Thiên Sơn Tiên Cảnh một chuyến!”
Nói xong không đợi đám em rể với thằng bạn Trần Giang phản ứng, Lạc Nam đã biến mất dạng…
Một đám bị bỏ lại hai mặt nhìn nhau, cùng lúc hướng vị trí Lạc Nam vừa biến mất nâng lên ngón tay cái, khâm phục tán thán:
“Nam nhân chân chính tán gái nên quyết đoán như vậy!”