Con Đường Bá Chủ

Chương 316: Hợp Thể cưỡng gian



Một ngày này, lại có không ít người kéo đến tận sâu Bạch Đế Thành, để tận mắt chứng kiến những trận thi đấu cuối cùng của Thổ Chiến Đại Hội…

Bất quá, phần lớn người trên mặt không có sự háo hức, mong đợi như lúc đầu…bởi vì trận chiến của vị quán quân lấy một chọi mười kia đã khắc sâu vào tâm trí bọn hắn, sợ rằng không chỉ hiện tại, mà các kỳ Thổ Chiến Đại Hội trong tương lai cũng không thể ly kỳ như vậy nữa…

Cái tên Văn Lang đã trở thành thần tượng của vô số thanh thiếu niên mới lớn, hàng loạt người hâm mộ chuyển đổi vũ khí vốn đang sử dụng của mình thành Trọng Kiếm, chỉ hy vọng trong tương lai không xa, mình cũng có một mặt oai hùng, hiên ngang lẫm liệt như Văn Lang vậy…

“Nghe nói Văn Lang mất tích, không biết tình huống thế nào…”

“Ta nghe trưởng bối nói hắn bị một Hợp Thể cường giả mang đi, ngay cả Bệ Hạ cũng thất thủ vô sách…”

“Nghiêm trọng như vậy sao? chỉ sợ lần này hắn không thể đường đường chính chính lên ngôi quán quân rồi…”

“Còn không phải sao? giải thưởng của Quán Quân cực kỳ hấp dẫn, ngoài đạt danh nghạch tiến vào Cảnh Địa tu luyện ra, còn tùy ý được chọn một Vũ Kỹ Linh Cấp của Hoàng Triều…”

Đám người xôn xao bàn tán, ai cũng âm thầm tiếc hận cho vị tân quán quân xấu số…

Cồn cát nơi diễn ra vòng loại Thổ Chiến Đại Hội lúc này được dựng nên một đài chiến đấu hình vuông, bốn gốc đều có trận pháp gia cố hết sức chặt chẽ…

Mà lúc này, mười người Bạch Liệt phân biệt đứng hai bên chiến đài, một tháng thời gian khiến thương thế bọn hắn phần nhiều đã khôi phục, biểu lộ trên mặt hoàn toàn khác biệt…

Bạch Liệt và Bạch Dương một mặt tự đắc, hiển nhiên đối với việc Văn Lang mất tích cao hứng dị thường, sân khấu hôm nay sẽ là nơi bọn hắn tỏa sáng, lấy lại danh dự hoàng tộc.

Ngọc Trần sắc mặt không dễ nhìn, bởi vì hắn phải đối chiến với hai vị Hoàng Tử, thắng cũng khó xử, nhưng thua hắn lại không cam tâm…mâu thuẫn vô cùng.

Đám người Tề Minh thì không cần phải nói, sắc mặt đều hết sức thản nhiên bình thản, trong lòng thầm nghĩ lát nữa lên đài nhận thua là được, dù sao được vào vòng này đã được nhận thưởng phong phú rồi, không đòi hỏi gì thêm.

Chỉ có Đại Linh vẫn hừng hực chiến ý, Đại Địa bộ lạc không chấp nhận thua cuộc dễ dàng như vậy.

Bên trên đài cao, Bạch Sa Hoàng Đế ngồi cùng toàn bộ cao tầng của Hoàng Triều gồm có Bạch Sa Thất Lão, Vương gia Bạch Chí, tiểu công chúa Bạch Liên Hoa và thái tử Bạch Thiên…

Một tháng thời gian Văn Lang vẫn bạc vô âm tính, điều đó khiến Bạch Sa và một đám cao tầng sắc mặt không hề dễ nhìn, giường như Sa Mạc Nô và Tạc Thiên đang trôi tuột khỏi tay bọn hắn ngày càng xa vậy…

Nhớ đến uy lực cường đại của hai loại công kích kia, trong mắt Bạch Sa tiếc nuối chưa từng thấy, xem ra đã có kẻ hớt tay trên của bọn hắn rồi…

Chỉ là rất nhanh, sắc mặt cả đám lập tức mộng bức nhìn về một hướng…

Một thanh niên diện mạo bình thường, lưng đeo Trọng Kiếm đang thản nhiên mà đến, sau đó tìm một khối đá cao khoanh chân ngồi xuống, hứng thú bừng bừng đánh giá mười người Bạch Liệt, thầm ước gì bọn này đánh nhau nhanh một chút…

Mà sự xuất hiện của hắn, lập tức khiến không khí có phần ảm đạm sôi sục hẳn lên, vô số tiếng hò hét bất ngờ vang lên:

“Trời ạ, đó không phải Văn Lang sao?”

“Tên này đang mất tích mà? Con lợn gợi tình?”

“Ta nhìn hắn một mặt vui cười yêu đời, nào giống với người vừa bị bắt cóc?”

“Quán quân xuất hiện!”

Bạch Sa cùng đãm lão quái liếc nhau, chỉ thấy trong mắt đối phương tràn ngập dấu chấm hỏi…

Một tháng qua bọn hắn lục tung từng ngỏ ngách Hoàng Triều đều không tìm thấy tiểu tử này, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện? đây chẳng khác nào cú tát vang dội vào mặt cả đám…

Bất quá không có ai biểu tình tức giận, trái ngược lại âm thầm vui sướng, chỉ cần Văn Lang lộ diện, nói rõ bọn hắn vẫn còn cơ hội lấy được Sa Mạc Nộ cùng Tạc Thiên…

“Lập tức động thủ!” Bạch Chí cười gằn truyền âm nói…

“Không vội, hiện tại giữa thanh thiên bạch nhật, làm sao động vào hắn?” Đám lão già lắc đầu, bọn hắn không muốn danh tiếng của Bạch Sa Hoàng Triều bị bôi xấu đâu.

“Thế phải chờ đến lúc nào?” Bạch Chí hận hận nghiến răng nghiến lợi, Bạch Thuần còn chưa xuống giường được đấy, hắn nóng lòng trả thù Lạc Nam hơn ai hết.

“Đợi hắn tiến vào Cảnh Địa, còn không phải tùy ý chúng ta nhào nặn?” Bạch Sa lạnh lùng hồi đáp một câu.

Đại Lão đứng bên cạnh thấy đám lão quái này biểu hiện bất thường không biết đang trao đổi gì, sắc mặt đanh lại, với trí thông minh của mình hắn ẩn ẩn đoán được một điều gì đó…

Bạch Liên Hoa ánh mắt từ đầu đến cuối đều dán lên mặt Bạch Sa, thấy ánh mắt tham lam của Phụ Hoàng khi nhìn về Lạc Nam, trong lòng nàng thất vọng thở dài một hơi…

Quả nhiên đúng như lời mẫu thân, bọn hắn muốn đoạt vũ kỹ của Lạc Nam ca ca…

“Văn Lang, kẻ bắt cóc ngươi là ai? Mau nói ra để bổn hoàng nghiêm trị!”

Đúng lúc này, Bạch Sa thản nhiên đứng dậy, nhìn Lạc Nam mở miệng chất vấn.

Nghe hắn nói vậy, không ít người âm thầm gật đầu, mặc dù Văn Lang hiện tại đã bình an vô sự, nhưng tội của người bắt cóc không thể bỏ qua…

Chỉ đáng tiếc, Văn Lang sắc mặt nhăn nhó, khó xử nói ra:

“Nữ nhân đó thực lực đến tận Hợp Thể Kỳ, tiểu tử làm sao có khả năng biết được thân phận ả là ai?”

“Nữ nhân? Người bắt cóc ngươi là nữ nhân?” Bạch Sa sắc mặt đọng lại, gằn từng chữ nói: “Nàng bắt cóc ngươi để làm gì?”

Văn Lang nghe hỏi đến đây, đột ngột nước mắt lưng tròng, hết sức ủy khuất lắc đầu, như một tiểu tức phụ bị người ta khi dễ…

Đám người nhìn biểu lộ của hắn, nhất thời càng thêm tò mò, việc gì kinh khủng đến mức khiến thiên tài Văn Lang của chúng ta trở nên “sợ hãi” như vậy?

Chắc hẳn so với cực hình càng thêm đáng sợ…

“Cứ nói đừng sợ…Bạch Sa Hoàng Triều sẽ truy tìm nữ nhân kia, lấy lại công đạo cho ngươi!” Vương gia Bạch Chí hào hùng khẳng định nói ra.

Đám người nghe vậy âm thầm phi một tiếng, thầm nói Bạch Chí ngươi có thành kiến với Văn Lang ai mà chả biết, lúc này tỏ ra trượng nghĩa như vậy, có ý đồ gì không?

Quả nhiên chỉ thấy Văn Lang hai tay ôm đùi, kịch liệt lắc đầu, một bộ ta không muốn kể lại chuyện thê thảm…

Bạch Sa thấy cảnh này, khóe miệng co giật, đanh thép nói:

“Văn Lang! ta muốn ngươi khai báo rõ sự thật để điều tra hung thủ, nếu không nói chính là bao che tội phạm, hậu quả có thể cắt luôn ngôi Quán Quân, suy nghĩ cho kỹ…”

Đám người tán thành, quả thật Bạch Sa Hoàng Triều có quy định như vậy…bất kỳ ai có hành vi bao che thủ phạm đều mang trọng tội.

Văn Lang trong mắt xuất hiện ý đấu tranh kịch liệt, cúi cùng lí nhí lắp bắp nói:

“Nàng…nàng bắt cóc ta để…”

Hàng vạn người chăm chú vểnh tai, trong lòng cồn cào ngứa ngáy, hận tên này không thể to mồm hơn một chút…

Văn Lang càng nói nước mắt càng chảy ra, cuối cùng mới lấy hết can đảm thốt lên một câu:

“Nàng…nàng…nữ nhân ấy cưỡng gian ta!”

“Ta nhổ vào!”

Một đại hán to khỏe nhịn không được mở miệng thô tục, hướng Lạc Nam đưa lên ngón tay giữa…

Mà đám người càng làm một mặt mộng bức, tên này nói cái gì? Một nữ Hợp Thể Kỳ bắt cóc hắn để cưỡng gian? Chuyện như vậy ngươi sẽ tin sao?

Ngọc Trần mười người xém chút sặc máu, sân đấu này là của bọn hắn, tại sao từ khi Văn Lang xuất hiện, hào quang nhân vật chính đều bị tên này lấy mất?

Bạch Sa đám người sắc mặt đen lại, tiểu tử này đang đùa nghịch bọn hắn? bất quá nhìn biểu tình của hắn không giống như nói dối a…

Bạch Liên Hoa sắc mặt đỏ bừng, hận không thể đem tên này cắn một ngụm, dám nói mẫu thân nàng như vậy đấy.

Ẩn mình sâu trong không gian, Hoa Thanh Trúc sắc mặt đỏ như rướm máu, vừa yêu vừa hận trừng mắt nhìn nam nhân vô sĩ kia…tên này được tiện nghi còn khoe khoang.

“Tiểu tử, hy vọng ngươi thành khẩn hợp tác!” Bạch Chí sắc mặt xụ xuống, bị nữ Hợp Thể cưỡng gian? Chuyện tốt như vậy sao không đến phiên hắn?

Đại lão cũng dở khóc dở cười, tiểu tử này quá đùa…

Thấy đám người không tin, Lạc Nam gân cổ lên cãi:

“Lời ta nói đều là thật, bản công tử lớn lên anh tuấn phong lưu, lại là thiên tài tuyệt đỉnh, nữ nhân kia động xuân tâm là chuyện bình thường!”

Nghe hắn nói vậy, không ít thiếu có cá tính tán đồng gật đầu, hận mình không thể sở hữu thực lực cường đại, khi đó chỉ cần nhìn trúng nam nhân nào trực tiếp bắt về cưỡng gian cho thỏa thích…

Khóe môi Bạch Sa giật giật, trầm giọng nói ra:

“Cứ cho lời ngươi nói là thật, vậy nữ nhân đó ngoài cưỡng gian ngươi ra, có làm chuyện gì khác không?”

“Nữ nhân một ngày làm ta ba cử, suốt một tháng thời gian không được yên thân với ả, làm gì còn tinh lực làm chuyện khác?” Văn Lang che mặt nói ra, làm như trong sạch bị mất hết…

Đám nam nhân hai mặt nhìn nhau, bị nữ Hợp Thể cưỡng gian suốt một tháng, ta cũng muốn thử nghiệm a…

Trong lúc nhất thời, không ít ánh mắt ghen ghét tập trung về phía hắn…

Bạch Sa còn muốn nói gì đó, đã thấy Nhị lão kéo óng tay áo, truyền âm cho hắn:

“Mặc kệ lời Văn Lang là thật hay giả, đợi hắn tiến vào Cảnh Địa còn không phải do chúng ta quyết định sao?”

Bạch Sa nghe vậy ánh mắt sáng lên, lúc này gật đầu, mở miệng tuyên bố triển khai vòng hai Thổ Chiến Đại Hội…

Đám người nghe vậy tạm gác chuyện Văn Lang sang một bên, hướng mắt lên chiến đài…

Bạch Liệt mười người rốt cuộc thở phào một hơi, xem như tìm về cảm giác tồn tại…



Băng Thiên Đại Lục – Diễm gia…

Bầu không khí có phần giương cung bạc kiếm.

Nữ nhân thành thục quyến rũ cao ngạo mà đứng, thân thể thành thục uyển chuyển ẩn hiện sau lớp kim ô hoàng bào, mắt ngạo như phượng, môi đỏ như lửa, tuyệt mỹ vô song…

Đối diện với nàng, chín tên lão già có nam có nữ khí tức bạo phát, lấy một tên nam tử trung niên cầm đầu, khí thế Luyện Hư Viên Mãn không ngần ngại ầm ầm mà ra, khiến thiên địa rung động…

Diễm Nguyệt Kỳ sắc mặt âm trầm nhìn một đám lão già đứng ở phía đối lập, từng gương mặt nhìn qua hết sức quen thuộc, hết sức dễ gần, đa số đều là trưởng bối nhìn nàng lớn lên từ nhỏ…

Vậy mà giờ đây, tất cả đều dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn xem nàng, sẳn sàng động thủ bất kỳ lúc nào.

Điều này khiến Diễm Nguyệt Kỳ trong lòng ẩn ẩn có cảm giác đau nhói, mặc dù tính cách của nàng vốn không để ý những thứ này, nhưng dù sao bị thân nhân phản bội luôn không thật sự dễ chịu…

“Thế nào? Các ngươi tập trung trước mặt bổn tọa là có ý gì?” Khí tràng của Diễm gia gia chủ vẫn hằn sâu trong máu, nàng trợt mắt hỏi một câu, không ít lão già chợt cúi đầu xuống chẳng dám nhìn thẳng.

“Rất đơn giản mà thôi, Diễm gia chúng ta vốn là gia tộc dùng võ vi tôn, lão phu hiện tại đã đột phá Luyện Hư Viên Mãn, cảm thấy đủ tư cách đảm nhiệm ngôi vị Gia chủ!” Trung niên nhân cầm đầu sắc mặt thản nhiên, giường như mọi chuyện nên là như vậy…

Hắn vừa đột phá được gia tăng số lượng lớn tuổi thọ, trong một đêm ngoại hình trở về tuổi trung niên, sinh lực mười phần.

“Ồ? Đại trưởng lão đột phá Luyện Hư Viên Mãn là chuyện đáng mừng của gia tộc, lẽ ra phải tổ chức tiệc tùng một phen, hà cớ vội vàng muốn làm gia chủ?” Diễm Nguyệt Kỳ nhếch miệng, ý vị thâm trường nói…

“Ta cảm thấy đăng cai ngôi vị gia chủ, khi đó ăn mừng một phen cũng không muộn!” Đại trưởng lão Diễm Vô Trần cười nhạt nói.

“Mặc dù đã đột phá Luyện Hư Viên Mãn, nhưng Diễm Vô Trần ngươi cho rằng ăn chắc được bổn tọa?” Diễm Nguyệt Kỳ thản nhiên hỏi một câu, trong ánh mắt có lôi đình chớp động.

Diễm Vô Trần hiển nhiên cũng đã lường trước một màn này, ung dung nói ra:

“Lão phu biết Nguyệt Kỳ ngươi là thiên tài trên Hoàng Kim Bảng, có thể vượt cấp chiến đấu…nhưng ngoài thực lực cường đại ra, cần được chư vị trưởng lão tán thành và công nhận…những năm qua ngươi bỏ bê gia tộc ngày một suy tàn, có thấy áy náy không?”

Đám lão già không nói lời nào, hiển nhiên tán đồng cách nói của đại trưởng lão.

“Khanh khách!” Diễm Nguyệt Kỳ nghe vậy cười rộ lên, gằn từng chữ hỏi:

“Bổn tọa bỏ bê gia tộc? những năm qua Bổn tọa trấn thủ Diễm gia, có thế lực nào dám càn quấy trước mặt Diễm gia bao giờ chưa? Nếu không có bổn tọa trấn thủ, Diễm Vô Trần ngươi liệu có an ổn bế quan đột phá Viên Mãn hay không?”

Diễm Vô Trần nhất thời á khẩu, một vị lão già tiến lên hạ giọng nói:

“Nguyệt Kỳ, ta bằng tuổi gia gia của ngươi, nên đứng ra nói một câu công bằng…đúng là nhờ vào uy danh của ngươi mà không một ai dám động vào Diễm gia, nhưng để làm một gia chủ bấy nhiêu đó thôi còn không đủ, trong tất cả mọi trường hợp, ngươi cần đặt lợi ít của gia tộc lên hàng đầu… ví dụ như lãnh địa Diễm gia cai quản cần có sự cải cách, cường giả nên vi tôn, Diễm gia nên được hưởng những thứ xứng đáng, tại sao chúng ta phải bình đẳng với những kẻ yếu kém hơn mình?”

Người vừa lên tiếng chính là Diễm gia Nhị Trưởng lão, chính sách bình đẳng trong lãnh địa Diễm gia mà Diễm Nguyệt Kỳ đưa ra từ lâu đã khiến bọn hắn không hài lòng…

Theo bọn hắn thấy, Diễm gia nên cao cao tại thượng đứng trên đỉnh đầu, những thế lực yếu kém xung quanh phải ngoan ngoãn phục tùng, dâng lên tài nguyên tu luyện hàng năm, để Diễm gia ngày càng lớn mạnh mới đúng.

“Bổn tọa nhổ vào, các ngươi một đám già hèn nhát, có giỏi thì tuyên chiến cùng với thế lực cường đại bên ngoài cướp đoạt tài nguyên, bổn tọa sẽ toàn diện ủng hộ…ngược lại các ngươi chỉ muốn trấn lột những người yếu hơn mình để phát triển, hành vi như vậy hoàn toàn trái ngược di huấn tổ tiên!” Diễm Nguyệt Kỳ phẫn nộ gằn giọng.

“Tại sao phải liều mạng chiến đấu cùng kẻ thù hùng mạnh? Trong khi chúng ta có thể thu lấy tài nguyên của vô số thế lực nhỏ yếu, vừa an toàn lại vừa nhanh chóng!” Diễm Vô Trần đường hoàng nói.

Diễm Nguyệt Kỳ hít sâu một hơi, đè nén cảm giác phẫn nộ, ánh mắt đảo qua từng gương mặt, trầm giọng hỏi lại:

“Các ngươi ai tán đồng với ý kiến của Diễm Vô Trần?”

Đám lão già nhìn nhau, toàn thể cắn răng giơ cao tay…

“Tốt, tốt, tốt!” Diễm Nguyệt Kỳ lạnh lùng nói liên tục ba chữ tốt, trong lòng chợt sinh ra cảm giác chán chường…

Những lão già này khi còn trẻ cũng đều là nhân vật anh kiệt, nhưng khi về già…sống an nhàn sung sướng quá lâu khiến tâm tính của cường giả trong bọn hắn đã hoàn toàn mất hết rồi…

Cả đám chỉ muốn ngồi không hưởng lợi, để những thế lực nhỏ yếu hơn mình phải cung phụng...

Diễm gia nếu chỉ toàn những loại người này, ngày suy tàn thật sự không còn xa…

Một gia tộc nếu không có ý chí vươn lên, cần thiết tồn tại không?

Tình cảm của Diễm Nguyệt Kỳ đối với Diễm gia cũng không còn lại bao nhiêu, xung quanh là một đám già cổ hủ, một đám tiểu bối ỷ vào quyền thế gia tộc mà không xem ai ra gì…

Phụ mẫu nàng đã mất từ lâu, hai nữ nhi thì theo Lạc Nam ngày đêm phấn đấu để thực hiện ước mơ hoài bảo…nàng cũng nên toàn tâm toàn ý theo bọn họ mới đúng!

Nghĩ đến đây, Diễm Nguyệt Kỳ trong lòng trở nên thanh thản không ít, gật đầu nói ra:

“Diễm gia để lại cho các ngươi tự sinh tự diệt cũng được, bổn tọa cùng hai nữ nhi từ nay về sau triệt để rời khỏi Diễm gia!”

Diễm Nguyệt Kỳ nói xong, không đợi đám người phản ứng, đang muốn rời đi…

“Không được!”

Một âm thanh gấp gáp vang lên, Diễm Nhật cùng Diễm Dương sắc mặt tham lam, tràn ngập dâm ý mà đến…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv