Bá Vũ Điện sắp đến Ngân Thiên Thần Quốc, Lạc Nam ra hiệu cho Loạn Thuỳ Trân và Minh Hà trở về Phá Đạo Lệnh, tạm thời lánh mặt.
Bởi vì mẫu thân của Cầm Dao Nhã không thích nam nhân phong lưu, nên hắn cũng hạn chế để các hồng nhan khác bên cạnh mình xuất hiện trước mặt của bà.
Khiến nhạc phụ tức giận thì còn có cách hoà giải, chứ làm nhạc mẫu chướng mắt thì sẽ rất khó giải quyết...dù sao thì phần lớn nữ nhân thường thù dai hơn nam nhân.
Từ xa xa, Lạc Nam đã nhìn thấy một tên thanh niên đang đứng trên tường thành chờ sẳn.
Chính là đệ đệ của Ngân Dao, thái tử Ngân Niên.
“Tỷ phu, tỷ phu.”
Nhìn thấy Lạc Nam, Ngân Niên đã kích động nhảy dựng lên lớn tiếng gọi.
Dân chúng tại Ngân Thiên Thần Quốc cũng kéo ra xem náo nhiệt, từ lần trước theo Lạc Nam di dời đến Đạo Vực, bọn hắn đã sớm biết quan hệ giữa quốc gia của mình và Lạc Nam là không tầm thường.
Nhưng tận tai nghe thấy Ngân Niên gọi Lạc Nam là tỷ phu, cả đám mới vỡ lẽ thì ra Lạc Nam và Ngân Dao công chúa là phu thê...bằng không làm sao thái tử sẽ gọi hắn là tỷ phu?
“Câm miệng!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Ngân Niên đã bị sức mạnh khủng bố kéo ngược trở về, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.
Lạc Nam cười khổ, giọng nói vừa rồi chính là của Cầm Di, xem ra chuyện cũng không dễ dàng a.
Hắn đối với Ngân Thiên Thần Quốc cũng xem như quen thuộc, vì vậy sau khi thu hồi Bá Vũ Điện, trực tiếp dịch chuyển không gian bước vào.
Tại ngự hoa viên, Lạc Nam nhìn thấy Cầm Dao Nhã đang đứng chờ sẳn.
Hôm nay nàng khoác trên người một bộ cung trang trắng muốt như tuyết, càng tô điểm cho nhan sắc mỹ miều, đoan trang của nàng.
Vẫn như lần đầu, nàng vẫn nhẹ nhàng như nước, ưu nhã như liên hoa, cao quý không thể xâm phạm...
Gặp nam nhân xuất hiện, Cầm Dao Nhã bước lên nghênh đón, gò má hàm xuân, dịu dàng cười nhẹ:
“Đến rồi sao?”
Lạc Nam nắm lấy bàn tay của nàng kéo lên môi hôn một ngụm, ôn nhu nói:
“Có mỹ nhân tuyệt sắc như vậy chờ ta, làm sao ta có thể không đến?”
“Ba hoa.” Cầm Dao Nhã sẳn giọng, lại có chút khẩn trương:
“Mẫu thân và phụ thân đang đợi chàng bên trong điện.”
“Yên tâm đi, cùng lắm thì ta bắt cóc nàng bỏ trốn.” Lạc Nam xấu xa nói:
“Với thực lực của ta, mẫu thân nàng ngăn không được đâu.”
“Thiếp sẽ không trốn cùng chàng, trừ khi được phụ mẫu đồng ý.” Cầm Dao Nhã đánh lên ngực hắn.
“Haha.” Lạc Nam bật cười.
Mỗi nữ nhân đều có tính cách của riêng mình, Hoạ Thuỷ nổi loạn sẳn sàng uy hiếp phụ thân nàng bỏ trốn cùng với hắn, còn Cầm Dao Nhã lại muốn tình cảm của mình được phụ mẫu công nhận.
Dù các nàng quyết định thế nào, hắn sẽ cố gắng hết sức, vấn đề chủ yếu vẫn là mẫu thân của nàng mà thôi...
“Vào thôi.” Lạc Nam cất bước vào bên trong đại điện, nhìn thấy Ngân Thiên Quốc Chủ và Thiên Âm Đạo Chủ đang ngồi trên bảo toạ.
Bất quá bọn họ ngồi cách nhau khá xa, hiển nhiên là vẫn chưa thật sự làm lành...có lẽ vì chuyện của nữ nhi nên Cầm Di mới chịu ngồi cùng một chỗ với Ngân Thiên Quốc Chủ.
Thấy Lạc Nam tiến đến, Ngân Thiên Quốc Chủ hướng hắn nháy mắt ra hiệu, liếc liếc nhìn sang Cầm Di, ý bảo chuyện lần này ngươi phải thông qua cửa ải của nữ nhân này.
“Tham kiến nhạc phụ, nhạc mẫu hai vị đại nhân.” Lạc Nam chắp tay hành lễ vãn bối.
“Tốt, ngồi đi rồi nói chuyện.” Ngân Thiên Quốc Chủ nở nụ cười ôn hoà.
“Im miệng.” Cầm Di lạnh lùng trừng hắn.
Ngân Thiên Quốc Chủ vội vàng ngậm mồm, ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái.
Lạc Nam khoé môi giật giật, rốt cuộc hiểu vì sao nhiều năm như thế...Ngân Thiên Quốc Chủ vẫn chưa thể bắt lại được Cầm Di a.
“Lạc tiểu hữu, ở đây ai là nhạc phụ và nhạc mẫu của ngươi?” Cầm Di lên tiếng chất vấn:
“Mặc dù đôi bên có giao tình, cũng từng hợp tác đối phó kẻ thù...nhưng ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy.”
“Tiểu tế không nói bậy, từ lâu ta đã xem Dao Nhã là thê tử của mình, trong lòng ta hai vị chính là nhạc phụ và nhạc mẫu.” Lạc Nam nghiêm túc nói.
Ngân Thiên Quốc Chủ âm thầm hướng hắn nâng ngón tay cái, Cầm Dao Nhã đứng bên cạnh cũng cảm động nhìn thân ảnh nam nhân.
“Nói bậy.” Cầm Di giận dữ vỗ bàn:
“Dao Nhã có phụ mẫu đàng hoàng, phụ mẫu chưa gả nàng, ngươi lấy tư cách gì xem nàng như thê tử?”
“Dựa vào tình cảm chân thành của chúng ta.” Lạc Nam thành thật đáp.
“Nực cười, Lạc Nam ngươi thê thiếp thành đàn, đối với Dao Nhã chắc cũng chỉ là ham mê của lạ nhất thời mà thôi.” Cầm Di nói thẳng:
“Dao Nhã chưa trải sự đời, sẽ không thể thoát khỏi thủ đoạn dụ dỗ lão luyện của ngươi, hãy buông tha cho nàng.”
“Mẫu thân...” Cầm Dao Nhã sắc mặt hơi tái đi, rốt cuộc mẫu thân cũng đi thẳng vào vấn đề, nàng không nghĩ thái độ của mẫu thân sẽ cương quyết đến vậy, hoàn toàn không nể mặt mũi hay giao tình.
Lạc Nam nháy mắt ra hiệu nàng bình tĩnh, hắn hướng Cầm Di khẽ hỏi:
“Dám hỏi nhạc mẫu, nếu ta chấp nhận buông tay Dao Nhã...vậy sau này nàng ấy sẽ thế nào? Là cô độc cả đời hay tìm một nam nhân nào khác?”
“Đương nhiên là tìm một người toàn tâm toàn ý yêu thương và xứng đáng với nàng.” Cầm Di không chút do dự đáp.
Thiên Âm Đạo Thống đâu có tu luyện vong tình đạo, vậy nên Cầm Di cũng chưa từng phản đối việc nữ nhi tìm người yêu, chỉ là không thể là kẻ đào hoa thành tính như Lạc Nam mà thôi.
“Khụ...vậy dám hỏi nhạc mẫu, người và nhạc phụ đã cách xa nhiều năm như thế, không biết nhạc mẫu đã tìm nam nhân nào khác cho mình chưa?” Lạc Nam lớn mật hỏi.
“Ngươi...” Cầm Di sắc mặt phát lạnh:
“Thật vô lễ, chuyện của bổn toạ còn cần ngươi quan tâm sao?”
“Theo như tiểu tế tìm hiểu thì nhạc mẫu đến nay vẫn cô đơn một mình, mặc dù với thân phận và dung mạo của người e rằng sẽ có vô số nam nhân sẳn sàng quỳ dưới gót chân.” Lạc Nam ung dung nói tiếp:
“Chính nhạc mẫu cũng hiểu rằng tìm một tình yêu mới không hề dễ dàng, chẳng lẽ cũng muốn Dao Nhã đi vào vết xe đổ của mình, để nàng đau khổ day dứt cả đời hay sao?”
Ngân Thiên Quốc Chủ rất đồng cảm, lão thừa hiểu Cầm Di vẫn còn tình cảm với mình...nhưng vì nội tâm cao ngạo nên mới phải chia lìa nhiều năm như vậy.
“Miệng lưỡi cũng khá đấy.” Cầm Di không chút cảm tình đáp:
“Chính vì ta đã sai lầm, nên ta không muốn Dao Nhã cũng giống như ta.”
“Nhạc mẫu nói vậy không đúng.” Lạc Nam lại phủ nhận:
“Người và nhạc phụ ban đầu không biết thân phận của nhau, nhạc mẫu không biết nhạc phụ đã có những nữ nhân khác...cho nên sau khi biết được, nhạc mẫu không thể chấp nhận.”
“Nhưng ta và Dao Nhã thì khác, ngay từ đầu ta chưa giấu nàng ấy bất cứ chuyện gì, kể cả những thê tử của ta...và Dao Nhã đã sẳn sàng chấp nhận.”
“Dao Nhã và nhạc mẫu suy nghĩ khác nhau, kết quả sẽ khác nhau.”
Cầm Dao Nhã lúc này cũng tiến đến bên cạnh, dịu dàng nắm tay nam nhân, hướng Cầm Di nghiêm túc nói:
“Mẫu thân, Tiểu Nam nói đúng...ta biết chàng đã có thê thất nhưng vẫn nguyện ý cùng chàng, ngược lại nếu Tiểu Nam có mới quên cũ, vì một mình ta mà phụ lòng những nữ nhân kia của hắn, vậy ta cũng sẽ không lưu luyến kẻ vô tình vô nghĩa như thế.”
“Cầm Di, nữ nhi nói rất đúng...ta biết nàng vẫn oán giận ta, nhưng ta dám cam đoan...nếu ta vì nàng mà từ bỏ tất cả những phi tần khác của mình, nàng cũng sẽ khinh thường ta mà thôi.” Ngân Thiên Quốc Chủ cất tiếng thở dài:
“Dù sao đi nữa, việc nàng phái nữ nhi đến hỗ trợ khi Ngân Thiên Thần Quốc gặp nạn, việc nàng đồng ý cứu giúp ta vào lúc khốn cảnh...ta liền hiểu nội tâm của nàng vẫn còn có ta, tính cách của nữ nhi rất giống nàng.”
“Các ngươi liên thủ chống đối ta phải không?” Cầm Di giận dữ nghiền nát chiếc bàn trước mặt thành phấn vụn.
“Mẫu thân, ân sinh thành, dưỡng dục nữ nhi nguyện ý cô độc ở bên cạnh báo đáp người cả đời...nhưng ngoại trừ Tiểu Nam, đời này ta sẽ không thể mở lòng với người nam nhân nào khác.” Cầm Dao Nhã cắn chặt cánh môi, ánh mắt ửng đỏ.
“Ngoan đừng khóc.” Lạc Nam ôm Cầm Dao Nhã vào lòng vỗ về, hôn nhẹ lên tóc của nàng nói:
“Cùng lắm thì nàng cứ ở bên cạnh báo đáp mẫu thân, thỉnh thoảng ta sẽ lén lút cùng nàng vụng trộm, tuyệt đối sẽ không để nàng cô đơn.”
“Phốc!” Cầm Di xém chút phun ra một ngụm máu, cái tên tiểu tử này thật biết cách làm người ta tức chết.
“Chàng nghiêm chỉnh cho thiếp!” Cầm Dao Nhã vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay véo lấy hông hắn.
“Ta nói thật.” Lạc Nam lật ngửa bài tẩy với Cầm Di:
“Nhạc mẫu có hai lựa chọn, một là tán thành cho ta và Dao Nhã đến với nhau, ta sẽ đến cưới hỏi đàng hoàng, để Dao Nhã trở thành Lạc phu nhân đường đường chính chính.”
“Hai là nhạc mẫu cứ tiếp tục chia lìa chúng ta, nhưng ta sẽ lén lút đến tìm Dao Nhã vụng trộm, với thực lực của ta...chắc chắn có thể làm được điều đó.”
“Ai thèm cùng chàng vụng trộm?” Cầm Dao Nhã liếc xéo đôi mắt đẹp.
“Nàng không thèm nhưng ta cưỡng ép.” Lạc Nam mặt dày nói.
Ngân Thiên Quốc Chủ dùng ánh mắt sùng bái nhìn tên con rể này của mình, người có thực lực nói chuyện khác hẳn...chẳng bù cho lão vì thua kém Cầm Di nên luôn ở trong tình thế bị động, muốn đánh cũng đánh không lại.
Sắc mặt Cầm Di lúc đỏ lúc trắng, tuy rằng tên khốn kiếp kia ăn nói vô liêm sỉ, da mặt rất dày...nhưng lời của hắn không phải giả dối, với tính cách nửa chính nửa tà, khả năng rất cao hắn sẽ làm như thế.
Cầm Di hiểu tính cách của Cầm Dao Nhã, nữ nhi sẽ vì nàng mà không công khai đến với Lạc Nam...nhưng ở trong bóng tối qua lại với nhau thì nàng không thể kiểm soát được.
Vậy nên thay vì lén lén lút lút chẳng may phình to bụng, có được danh phận đường hoàng cũng dễ chịu hơn a...
“Xem như ngươi thắng.” Cầm Di ánh mắt muốn phún hoả.
“Đa tạ nhạc mẫu đại nhân thành toàn.” Lạc Nam cười hì hì, cực kỳ hiếu thuận bước lên dâng hiến lễ vật:
“Tiểu tế có chút tâm ý bái phỏng trưởng bối, hy vọng các vị không chê.”
Chỉ thấy thứ mà hắn lấy ra là hai bộ y phục màu bạc trắng...
Trong đó một bộ y phục của nam nhìn như chiến giáp oai vệ, còn y phục của nữ lại như áo choàng lấp lánh huyễn lệ ánh sáng.
“Chúng nó gọi là Phu Thê Chiến Bảo, là một cặp Thần Bảo chỉ phát huy tác dụng to lớn khi đôi phu thê khoác lên mình, ở gần nhau.” Lạc Nam giới thiệu nói:
“Phu Thê Chiến Bảo thậm chí có thể giúp hai người vượt cấp chiến đấu theo tình cảm của nhau, tình cảm càng thâm hậu sẽ phát huy uy lực càng mạnh.”
“Đồ tốt.” Ngân Thiên Quốc Chủ hai mắt toả sáng, hận không thể cất tiếng cười to, hắn quá mức ưa thích với tên hiền tế này.
Vậy mà còn biết kiến tạo cơ hội, đưa tặng lễ vật để hắn có thể cùng Cầm Di nối lại tình xưa...
Nào ngờ Cầm Di lạnh lùng nói: “Lễ vật thì không cần, ngươi cứ đối xử tốt với Dao Nhã là đủ.”
Lạc Nam nháy mắt ra hiệu cho nhạc phụ.
“Haha, tâm ý của tiểu bối sao trưởng bối như chúng ta có thể từ chối được? Làm vậy sẽ khiến nữ nhi không vui.” Ngân Thiên Quốc Chủ cười nói.
“Vậy ngươi cứ thu lấy, không liên quan gì đến ta.” Cầm Di phất óng tay áo, thân ảnh đã biến mất tại chỗ.
Hôm nay nàng vô cùng tức giận, có cảm giác như cả thế giới liên thủ chống lại mình vậy...
Ngân Thiên Quốc Chủ thấy vậy chỉ biết thở dài...
“Nhạc phụ đừng lo.” Lạc Nam tiến lên thần thần bí bí nói:
“Ngài cứ giữ Phu Thê Chiến Bảo lại, tương lai còn dài, kiểu gì chẳng có cơ hội để hai người sử dụng?”
“Ừm, đa tạ ngươi có lòng.” Ngân Thiên Quốc Chủ đồng cảm vỗ mạnh lên vai hắn, ánh mắt ôn hoà nhìn lấy Cầm Dao Nhã:
“Ngân Dao từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của phụ thân, hy vọng ngươi...”
“Tiểu tế cũng thiếu thốn tình cảm của phụ thân nên rất hiểu.” Lạc Nam nghiêm nghị nói:
“Ta chắc chắn không để Dao Nhã chịu bất cứ uỷ khuất nào.”
“Tốt lắm, ngươi bản lĩnh hơn ta...vậy nên ta cũng an tâm.” Ngân Thiên Quốc Chủ hài lòng gật đầu, hỏi chuyện chính sự:
“Ngươi dự định khi nào cùng Dao Nhã thành hôn?”
“Nhạc phụ an tâm, chờ ta và Dao Nhã đều đột phá Thần Đạo Cảnh, khi đó tiểu tế sẽ tổ chức hôn lễ đàng hoàng.” Lạc Nam ánh mắt loé lên:
“Bởi vì ta tự tin sau khi đột phá Thần Đạo, sẽ không kẻ nào có thể đến hôn lễ của ta gây sự.”
“Tốt, cứ theo ý các ngươi.” Ngân Thiên Quốc Chủ sảng khoái đáp ứng:
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Ngân Thiên Phò Mã.”
...
“Nàng thấy biểu hiện của ta hôm nay thế nào?” Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi Cầm Dao Nhã.
Hai người đi dạo phía sau hậu viện Ngân Thiên Hoàng Cung, ngắm nhìn non xanh nước biếc.
“Chàng còn dám nói? Lần này xem như triệt để đắc tội mẫu thân rồi.” Cầm Dao Nhã che miệng cười khẽ.
“Đắc tội thì đắc tội, chỉ cần thành công cưới vợ...cho nhạc mẫu ghi hận cũng không sao.” Lạc Nam nói:
“Hơn nữa ta cảm thấy nhạc mẫu giống như muốn thử thách ta hơn là thật sự gây khó dễ.”
“Thiếp cũng cảm thấy như vậy.” Cầm Dao Nhã ánh mắt loé lên một tia hy vọng:
“Có lẽ vì chuyện của mẫu thân và phụ thân cùng chúng ta có điểm giống nhau, cho nên mẫu thân phải ra vẻ phản đối, nghiêm cấm một chút.”
“Ừm.” Lạc Nam gật gật đầu.
Bằng không một người vì không muốn chia sẽ nam nhân với các nữ nhân khác lại dễ dàng chấp nhận nữ nhi của mình gả cho một kẻ phong lưu thì cũng thật khó nói...
Biểu hiện hôm nay của nhạc mẫu chắc là chỉ muốn bảo trì mặt mũi mà thôi.
“Chàng cũng thật tinh ý, đưa tặng lễ vật như vậy...” Cầm Dao Nhã ôn nhu nhìn hắn, nàng rất tán thưởng việc nam nhân tặng một cặp Thần Bảo cho phụ mẫu của mình.
Thân là nữ nhi, nàng đương nhiên muốn phụ mẫu nối lại tình xưa.
“Nhắc đến lễ vật, ta cũng có chuẩn bị cho nàng.” Lạc Nam nở nụ cười, lấy ra một quả trứng.
Chính là trứng của Thiên Nhạc Thần Điểu, hắn giải thích lai lịch của nó, nói với nàng:
“Ta thấy nàng còn thiếu thốn một toạ kỵ cũng như chiến sủng, vậy nên cố ý chuẩn bị cho nàng.”
Cầm Dao Nhã lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt như muốn đem hắn hoà tan, thổ khí như lan thủ thỉ:
“Chàng cứ như thế, thiếp ngày càng lún sâu thì phải làm sao?”
Đối với nàng, trứng của Thiên Nhạc Thần Điểu không giá trị bằng sự quan tâm và sủng ái của nam nhân...
“Bởi vì ta muốn nàng lún càng sâu càng tốt.” Lạc Nam ngắm nhìn khuôn mặt không có khuyết điểm của nàng, khẽ cười:
“Nàng là thê tử tương lai của ta, không tốt với nàng thì tốt với ai?”
Cầm Dao Nhã ôm chặt lấy hắn, mím chặt đôi môi, động lòng truyền âm:
“Đột phá Thần Đạo quá lâu, thiếp muốn ngay bây giờ.”
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal:
[email protected]E chân thành cảm ơn <3