Mặc dù đã tương kế tượu kế thành công qua mặt mấy nữ nhân...nhưng Lạc Nam lại rất bực bội.
Thà đi riêng lẽ với từng người hắn còn có thể động tay động chân, còn khi bốn nàng ở cùng một chỗ, hắn lại không thể hiện được...nhất là khi quan hệ của các nàng còn chưa thân thiết đến mức như các lão bà ở hậu cung.
Thế là chuyện tiếp theo khiến hắn tiếp tục nhức cả trứng.
“Theo thiếp trở về Tam Đạo Môn, phụ thân muốn gặp mặt chàng.” Hoạ Thuỷ kéo tay hắn nói.
“Tránh sang một bên đi! Hắn sẽ đến Chân Võ Thần Cung trước tiên.” Chân Mật ôm cứng cánh tay còn lại.
Cầm Dao Nhã và Khương Lê dù không nói, nhưng lại đưa mắt nhìn chằm chằm, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Moá.” Lạc Nam trong lòng mắng to, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa a...kiểu gì cũng phải lựa chọn?
Bất quá hắn rất nhanh trí, nghiêm túc nói:
“Ta là người của Toàn Chức Đạo Thống, rời đi đã lâu mới trở về, nếu không đến Đạo Thống của mình bái phỏng trước tiên thì thật bất nghĩa, các nàng chẳng lẽ muốn ép ta sao?”
Nghe hắn đem tình nghĩa tông môn ra, mấy nữ nhân cũng không còn lời nào để nói.
Quả thật đổi lại nếu các nàng là hắn, các nàng cũng sẽ về thế lực của mình vấn an trưởng bối đầu tiên.
“Thôi được, vậy sao khi bái phỏng Toàn Chức Đạo Thống xong...chàng phải đến Tam Đạo Môn một chuyến.” Hoạ Thuỷ khoanh tay trước ngực.
“Đánh rắm, đến Chân Võ Thần Cung trước.” Chân Mật giậm chân.
Chát chát...
Lạc Nam lấy ra Đằng Vân Tiên hung hăng quất vào hai kiều đồn vểnh cao...
“Ưm...” Hoạ Thuỷ cùng Chân Mật xém chút ngã xuống, hai chân mềm nhũn, một cảm giác như có dòng điện lan tràn khắp toàn thân, gò má ửng hồng như lửa đốt, thẹn thùng vô hạn:
“Đáng ghét.”
Khương Lê cùng Cầm Dao Nhã nhìn mà rùng mình...
“Nghe cho rõ đây, quốc có quốc pháp, gia có gia quy.” Lạc Nam nâng lên Đằng Vân Tiên tuyên bố:
“Đều là người của ta, không được tranh giành đấu đá, không được cạnh tranh, bằng không tuyệt thế gia pháp roi da hầu hạ.”
Hoạ Thuỷ không phục vểnh môi:
“Nhưng người ta...”
“Chát chát chát...”
Đáp lại nàng chính là Đằng Vân Tiên quất thêm ba lượt...
Hoạ Thuỷ thân thể nhạy cảm không chịu đựng nổi ngồi bệch xuống đất, giữa váy dài có suối nguồn róc rách chảy ra, môi đỏ thở hổn hển.
“Còn ai không phục?” Lạc Nam nâng roi cười tủm tỉm.
“Phục, sao lại không phục?” Chân Mật chế nhạo nhìn dáng vẻ đáng xấu hổ của Hoạ Thuỷ, còn lấy ra Lưu Ảnh Ngọc ghi hình lại:
“Đáng đời dám cãi lời nam nhân.”
“Được rồi, vậy ta ở Đạo Hành Điện chờ quân ghé qua.” Khương Lê sợ bị liên luỵ, vội vàng cưỡi Xích Dương Thiên Mã nhanh chóng rời đi.
“Ta cũng thế, Chân Võ Thần Cung ngươi thích đến lúc nào cũng được.” Chân Mật cười hì hì, nhảy lên lưng Thanh Thiên Trùng Ngưu chuồn mất.
“Tên khốn này, hại ta xấu hổ trước mặt các nàng như vậy.”
Hoạ Thuỷ lúc này cũng áp chế được cảm giác hỗn loạn, đứng lên liếc xéo đôi mắt đẹp, phong tình vạn chủng.
Lạc Nam kéo nàng ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên bờ môi anh đào mềm mại.
“Hừ...” Hoạ Thuỷ giả vờ vùng vằng một chút, sau đó lại không cưỡng được nhớ nhung mà cùng hắn triền miên.
Cầm Dao Nhã quay mặt sang nơi khác không thèm nhìn hai người.
Hồi lâu rời môi, Lạc Nam véo cái mũi nhỏ xinh của Hoạ Thuỷ cười một tiếng:
“Hài lòng chưa? Ai bảo nàng nghịch ngợm?”
“Tạm được...chờ thiếp xử trí chàng sau.” Hoạ Thuỷ yêu kiều hứ một tiếng, được Tiểu Bảo Hùng Miêu cõng trên lưng, phá nát không gian nhảy vào.
Trong lúc nhất thời, vừa rồi oanh oanh yến yến chỉ còn lại Lạc Nam và Cầm Dao Nhã.
Hắn đến nắm tay nàng cười nói: “Đi thôi, chúng ta về Độ Đạo Môn.”
“Mẫu thân của ta ghét nhất là kẻ phong lưu, năm đó không nguyện sống cùng phụ thân chính là vì thế.” Cầm Dao Nhã cắn nhẹ cánh môi nhìn hắn.
“Mẫu thân nàng ghét chứ đâu phải nàng ghét?” Lạc Nam giở thói mặt dày cười xấu xa:
“Dao Nhã của ta không ghét là được hề hề.”
“Nếu ngươi không phải kẻ phong lưu, vậy cũng đâu đến lượt của ta...” Cầm Dao Nhã bất đắc dĩ thở dài, chỉ tại trái tim bị nam nhân này trộm mất, nàng cũng chỉ chấp nhận số phận.
Lạc Nam nghe mà nói mà thử tưởng tượng, nếu như bản thân mình không phải kẻ đa tình...vậy Yên Nhược Tuyết chính là thê tử duy nhất.
Nhưng như thế lại không thể có được Kỳ Nam, không có được Thiên Ý...càng không thể có được rất nhiều tình cảm vô giá, cũng như không thể nắm lấy tay của Cầm Dao Nhã lúc này.
“Ta sẽ chứng minh với mẫu thân của nàng, đừng lo lắng gì cả.” Lạc Nam hôn nhẹ lên trán nàng.
“Giao cho ngươi cả đấy.” Cầm Dao Nhã tựa đầu vào ngực hắn.
Lạc Nam nâng cằm nàng lên, lại chiếm hữu nụ hoa thơm ngào ngạt và hương tân ngọc dịch hoà quyện, mỹ vị nhân gian...
Cầm Dao Nhã đắm chìm hồi lâu đến sắp ngạt thở, nhẹ nhàng đem hắn đẩy ra, gò má hồng nhuận nói:
“Về thôi, đổi túi da đi.”
“Haha không cần.” Lạc Nam bật cười: “Quên ta nói Thần Diện Mặt Nạ với nàng rồi à?”
“Tại ngươi làm đầu óc ta mờ mịt cả.” Cầm Dao Nhã đưa tay véo hông hắn.
Hai người nắm tay rời khỏi sơn cốc, chợt sắc mặt Lạc Nam trở nên lạnh lẽo, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn lập loè.
“Chuyện gì?” Cầm Dao Nhã chú ý đến phản ứng của hắn.
“Theo ta!” Lạc Nam ôm lấy eo nàng.
Kiếm Độ Càn Khôn kích hoạt, trực tiếp băng qua không gian.
...
“Tiểu Thất à, tỷ biết muội lo cho hắn...nhưng với thực lực của muội, tốt nhất là nên ở lại tông môn.” Cầm Thanh Vận cười khổ với Phụng Tiểu Thất.
“Không được, muội không an tâm, muội phải ứng cứu Lạc Nam ca ca.” Phụng Tiểu Thất quật cường nói.
Hai nàng nắm tay nhau thi triển thân pháp giữa Tứ Đạo Cổ Lâm...
Cầm Thanh Vận hiện tại đã là Thiên Đạo Hậu Kỳ, Phụng Tiểu Thất cũng tu luyện rất nhanh, đang có tu vi Đại Đạo Viên Mãn.
Nhận được tin Lạc Nam gặp nguy hiểm ở nơi này, Phụng Tiểu Thất nằng nặc đòi theo Cầm Thanh Vận cho bằng được.
Dù biết rằng thực lực của mình không đủ nhưng vẫn muốn tìm đến, trong lòng ôm lấy một chút hy vọng có thể đóng góp được điều gì đó...
Nữ nhân đôi khi đặt tình cảm lên trên lý trí.
Bởi vì thực lực không đủ cũng không có thủ đoạn đặc biệt, Tứ Đạo Cổ Lâm lại có quy tắc ngăn cấm phi hành, hai nàng chỉ có thể thi triển thân pháp chạy trên mặt đất, thần thức quét khắp xung quanh muốn tìm tung tích của Lạc Nam.
Nhưng đúng lúc này, một cổ Thần Đạo Quy Tắc hung bạo bỗng nhiên phủ xuống, trực tiếp trấn lên cơ thể hai nàng.
“Phốc...”
Hai nữ nhân không thể chống nổi quyền năng của Thần Đạo, lập tức thổ huyết...
Hoảng hốt đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy một nam tử trung niên diện mạo hung tợn, hai mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm hai nàng.
“Bắc Đẩu Đạo Chủ?” Cầm Thanh Vận nhận ra thân phận của đối phương, kinh hô thành tiếng.
Bắc Đẩu Đạo Thống bởi vì xung đột với Hiên Viên Thần Quốc và Loạn Đạo Thần Quốc, đã bị Hiên Viên Quốc Chủ ra tay huỷ diệt, chó gà không tha...cũng không có thế lực nào ở Đạo Địa đứng ra che chở.
Nhưng nghe nói Bắc Đẩu Đạo Chủ đã sớm đánh hơi được nguy hiểm, nhanh chóng biến mất, đến nay vẫn biệt vô âm tính.
Không ngờ lão ta lại trốn trong Tứ Đạo Cổ Lâm, chẳng trách Đạo Quốc không thể tìm thấy...
“Bắc Đẩu Đạo Chủ, ngươi tại sao ra tay với chúng ta?” Cầm Thanh Vận nghiến răng giận dữ.
“Hừ, chỉ tại đám Tứ Đại Thế Lực các ngươi quá hèn nhát không dám thu nhận Bắc Đẩu Đạo Thống của bổn toạ nương nhờ, bằng không bổn toạ đâu rơi vào cảnh trốn chui trốn lũi như chó nhà có tang ngày hôm nay?” Bắc Đẩu Đạo Chủ cười gằn:
“Cũng may ông trời đối với bổn toạ không tệ, lúc này lại dâng hiến hai tiểu mỹ nhân cho ta tận hưởng.”
Nói xong nâng lên hai tay, bầu trời hiện ra hư ảnh Bắc Đẩu Thất Tinh chiếu rọi, bảy loại Đạo Thuộc Tính tương ứng bảy ngôi sao luân chuyển, hình thành hai kiện đại thủ chụp thẳng xuống Cầm Thanh Vận và Phụng Tiểu Thất.
Bởi vì đề phòng trên người các nàng có Pháp Bảo hay Phù Chú hộ thân, cho nên Bắc Đẩu Đạo Chủ vừa ra tay là thi triển toàn lực, dùng quyền năng của một vị Thần Đạo Cảnh áp đảo triệt để các nàng.
Quả nhiên đứng trước sức ép kinh khủng đó, Phụng Tiểu Thất và Cầm Thanh Vận hoàn toàn mất đi ý chí chống lại, ngay cả một đầu ngón tay cũng trở nên vô lực không thể động đậy.
“Mỹ nhân vào tay!”
Mắt thấy đại thủ của mình sắp chụp được mục tiêu, Bắc Đẩu Đạo Chủ hưng phấn cười dài.
KENG!
Một tiếng kiếm ngân kinh thiên động địa xé tan thời không.
Kiếm khí hỗn loạn, bá đạo không gì cản nổi như kinh hồng lướt qua...
PHỐC...
Song thủ của Bắc Đẩu Đạo Chủ sụp đổ trong nháy mắt.
“Kẻ nào?” Bắc Đẩu Đạo Chủ gầm lên phẫn nộ đưa mắt nhìn về phương hướng kia.
Cầm Thanh Vận cùng Phụng Tiểu Thất trong mắt cũng loé lên hy vọng ngẩng cao đầu.
Lạc Nam tay cầm Lạc Hồng Kiếm, Cầm Dao Nhã ở ngay phía sau của hắn.
“Là ngươi? Tiểu súc sinh!” Bắc Đẩu Đạo Chủ cuồng nộ ngửa đầu gầm thét như dã thú, hai mắt long lên sòng sọc.
Nếu nói kẻ hắn hận nhất cuộc đời này, không ai khác chính là Lạc Nam.
Tại Tứ Quý Thành, kẻ này khiến hắn mất mặt, phá nát một hư ảnh của hắn...
Cũng vì kẻ này làm thịt Hiên Viên Thái Tử, Loạn Đạo Thái Tử nên Đạo Quốc mới giận chó đánh mèo Bắc Đẩu Đạo Thống.
Cuộc đời huy hoàng của hắn sụp đổ là do chính kẻ này gây ra.
“CHẾT CHO TA!”
Bắc Đẩu Đạo Chủ mãnh liệt xoay người, bảy loại Đạo Thuộc Tính trên đầu cuồng nộ gào thét theo tâm tình như núi lửa phun trào của chủ nhân.
Lực lượng khủng khiếp hội tụ vào lòng bàn tay, một chiêu mạnh nhất hướng Lạc Nam đánh tới:
“Bắc Đẩu Thất Tinh Chưởng!”
“Cẩn thận!” Phụng Tiểu Thất và Cầm Thanh Vận hét lớn.
Nhưng đáp lại, Lạc Nam không lùi mà tiến, Lạc Hồng Kiếm trên tay cất tiếng gầm vang.
Ba vạn hành tinh, sóng xung kích, Bỉ Ngạn Hoa...tất cả đều đang tụ hội bên trong thân kiếm.
“Năm đó triệu hồi một kiếm của Loạn Phàm tiền bối phá nát hư ảnh của ngươi, hôm nay sẽ do đích thân ta trảm diệt bản thể của ngươi.” Lạc Nam bình thản mở miệng:
“Ân oán này cũng nên đi đến hồi kết!”
“Tiểu súc sinh cuồng vọng!” Bắc Đẩu Đạo Chủ thấy tên Thiên Đạo Cảnh này lại dám nghênh đón công kích của mình, hưng phấn nở nụ cười.
Thiên Đạo chống lại Thần Đạo, đúng là tự tìm đường chết.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn biến mất khi hai chữ vang lên:
“Thần Tị!”
KENG...
Lạc Hồng Kiếm trảm xuống, vạn thần tránh lui...
Màu đỏ cuồng bạo của Loạn Đạo Kiếm Khí ẩn chứa sức mạnh bạo phát khổng lồ huỷ diệt tất cả...
Bắc Đẩu Thất Tinh Chưởng như trò hề chia năm xẻ bảy...
Kiếm khí bất khả kháng cự rơi thẳng vào mi tâm mục tiêu.
“Làm sao...có thể...?” Một câu hỏi được đặt ra cuối cùng trong cuộc đời của Bắc Đẩu Đạo Chủ.
Máu tươi phun trào, thân thể Thần Đạo tách làm hai mảnh.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn loé lên, cướp đoạt những mảnh vụn linh hồn đáng thương hại.
Vèo vèo vèo vèo...
Chủ nhân chết thảm, bảy loại Đạo Thuộc Tính muốn bỏ trốn, lao vọt mà đi.
Đáng tiếc, Bá Đạo Quy Tắc của Lạc Nam đã hình thành một tấm lưới đem chúng nó cuốn sạch trở về, tạm thời thu vào bên trong Bá Đỉnh.
KENG!
Lạc Hồng Kiếm ngân vang, lặng lẽ biến mất khỏi tay Lạc Nam.
“Đây...đây là...đây là...”
Trơ mắt nhìn lấy thi thể bị tách làm hai nửa của một vị Thần Đạo Cảnh, Phụng Tiểu Thất và Cầm Thanh Vận như nằm ở trong mộng, môi đỏ há hốc, thật lâu không thể bình tĩnh.
Đừng nói là hai nàng, ngay cả Cầm Dao Nhã đã nghe Lạc Nam kể về những chiến tích của hắn ở Đạo Vực cũng thật sự bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động.
Thiên Đạo Cảnh một kiếm diệt Thần Đạo Cảnh...từ trước đến nay ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Dường như ngay cả Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần thời niên thiếu cũng vô pháp làm được...
Nàng thậm chí hoài nghi, sợ rằng mẫu thân của mình là Thiên Âm Đạo Chủ cũng chưa chắc chiến thắng được nam nhân này nữa rồi, tốc độ tiến bộ của hắn quá mức kinh hãi thế tục.
“Thu hoạch không tệ.” Lạc Nam hài lòng khi cướp được bảy loại Đạo Thuộc Tính của Bắc Đẩu Đạo Chủ.
Cũng may vừa rồi Xích Nha Hắc Ám của hắn nhìn thấy cảnh tượng tại nơi này, kịp thời cứu viện.
Thấy tam nữ dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ xem lấy mình, Lạc Nam bật cười:
“Mặt ta dính gì sao?”
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal:
[email protected]E chân thành cảm ơn <3