Con Đường Bá Chủ

Chương 2831: Nghĩ cách cứu người



“Bắt người mang về!”

Loạn Long phất tay, ra hiệu cho quân đội trấn áp bốn vị Thiếu Thần Tử của hai đại thế lực.

“Đi!”

Hàng trăm vị quân nhân Thiên Đạo Cảnh cùng lúc lao lên, sau lưng bọn hắn là từng tôn hư ảnh Tứ Linh Thần Thú rít gào, ra sức trấn áp bốn người Võ Lân.

“Muốn bắt chúng ta, nằm mơ đi!” Võ Long phẫn nộ gầm lên, trực tiếp kích hoạt một luồng hư ảnh.

OÀNH!

Không gian trên đầu hắn nổ tung, từng bước chân nặng nề khiến vạn dặm thành trì chấn động, hư ảnh một vị nam tử trung niên khoác áo da thú như ngọn núi sừng sững bước ra.

Nam tử trung niên tung ra nhất quyền, một toà Địa Ngục khổng lồ như thái sơn áp đỉnh nghiền ép.

RĂNG RẮC...

Hư ảnh Tứ Linh Thần Thú ầm ầm sụp đổ, toàn bộ quân nhân vừa mới xông đến đã như diều đứt dây bay ngược ra ngoài.

“Thì ra là Luyện Ngục Đạo Chủ của Chân Võ Thần Cung.” Ánh mắt Loạn Long híp lại, nhếch mép nói:

“Bất quá đừng nói ngươi chỉ là một luồng hư ảnh, dù là bản thể đến Loạn Đạo Thần Quốc cũng không được phép kiêu căng.”

Thanh âm vừa dứt, Loạn Long trực tiếp xuất chiêu, Loạn Đạo Lĩnh Vực ầm ầm mở ra, Loạn Đạo Thần Quyền hung hăng đấm thẳng.

Hư ảnh Luyện Ngục Đạo Chủ không cam lòng yếu thế, Địa Ngục gia thân, hội tụ toàn bộ sức mạnh vung quyền nghênh đón.

ĐÙNG...

Dư ba khủng bố quét ngang chấn bay cả khách sạn và vô số kiến trúc lân cận, hàng loạt tu sĩ chịu không nổi sắc mặt tái mét, miệng phun máu tươi.

Loạn Long lùi lại phía sau vài bước, mà hư ảnh Võ Hoàng cũng bắt đầu tan biến sau một đợt va chạm.

Hiển nhiên đúng như lời Loạn Long nói, mặc dù nam tử trung niên vừa hiện thân chính là phụ thân của Võ Long - Luyện Ngục Đạo Chủ, một trong ba vị Đạo Chủ đại danh đỉnh đỉnh của Chân Võ Thần Cung.

Nhưng suy cho cùng Võ Hoàng cũng chỉ là một luồng hư ảnh, là con bài giữ mạng của Võ Long...lại không thể nào chống lại Loạn Long là bản thể chân chính.

“Đáng giận, đến lượt chúng ta!” Huynh đệ song sinh của Đạo Hành Điện cũng bóp nát một khối Ngọc Bội.

XÈO XÈO XÈO...

Thanh âm không gian bị ăn mòn vang lên bên tai, một cánh cửa với hai màu trắng đen hiện ra giữa bầu trời.

Sinh Tử Chi Môn.

Sinh Tử Chi Môn mở ra, có luồng độc khí ngập trời từ trong đó xuất hiện, hình thành một cơn bão xanh lục cuốn thẳng vào toàn bộ quân đội của Loạn Đạo Thần Quốc.

“Không xong, là Dị Hành Đạo Chủ của Đạo Hành Điện!” Sắc mặt Loạn Long hơi biến.

Dị Hành Đạo Chủ nổi danh là nhân vật vừa sở hữu Sinh Tử Chi Lực, vừa sở hữu Độc Thần Lực.

Một khi trúng phải Độc Thần Lực, đừng nói là quân đội chỉ có tu vi Thiên Đạo...ngay cả Thần Đạo Cảnh cũng phải lâm nguy.

Không hề do dự, Loạn Long liền mở ra Loạn Đạo Lĩnh Vực bao phủ toàn bộ quân đội dưới trướng của mình, dùng Loạn Đạo Quy Tắc hình thành một lớp màn chắn bảo vệ.

ẦM ẦM ẦM ẦM...

Độc Thần Lực cuốn vào Loạn Đạo Lĩnh Vực, vô số Độc Khí trở nên hỗn loạn, toàn bộ Độc Hệ Quy Tắc bị phân tán, không thể xâm nhập vào bên trong.

“Làm sao có thể?” Huynh đệ song sinh không dám tin thốt lên.

“Đã hiểu vì sao Loạn Đạo Thần Quốc chúng ta là đệ nhất thần quốc rồi chứ?” Loạn Long nhếch mép cười kiêu ngạo.

Ở trước Loạn Đạo Quy Tắc, những loại Quy Tắc khác trong cùng cấp đều trở nên vô dụng...kể cả Độc Hệ Quy Tắc hay Sinh Tử Quy Tắc của Dị Hành Đạo Chủ cũng là như vậy.

“Nát cho bổn nguyên soái!” Loạn Long nâng lên nắm tay.

“SÁT!” Tứ đại quân đội ngửa đầu gầm thét, Quân Thế cường hoành ngưng tụ cung cấp thêm sức mạnh cho Loạn Long.

Loạn Long thể hiện ra chiến lực kinh khủng, Loạn Đạo Thần Quyền dung hợp cùng Quân Thế kinh thiên động địa, cường ngạnh đấm lên bầu trời.

ĐÙNG!

Sinh Tử Chi Môn nổ tung, vô vàn độc khí tiêu tán...

Thủ đoạn giữ mạng cấp Thần Đạo của đám Thiếu Thần Tử không có ý nghĩa trước một Thần Đạo Cảnh cường đại như Loạn Long.

Hắn vung tay, trực tiếp đem bốn người Võ Long đè ép ở dưới đất, dùng Thần Đạo Quy Tắc phong toả tu vi của bọn hắn.

“Mang đi!” Loạn Long phất tay.

Lúc này đám quân lính mới tiến lên áp giải bốn người...không ai đủ khả năng ngăn cản.

“Đúng là khinh người quá đáng.” Lâm Thiên thấy cảnh này phẫn nộ không thôi.

Tuy bình thường cùng mấy tên này không ưa gì nhau, nhưng dù sao cũng đều xuất thân từ Đạo Địa, đều là khách mời đến tham gia Long Phượng Võ Hội.

Hiện tại từ khách mời trở thành tội nhân bị áp giải, hắn cực kỳ cay mắt hành vi bá đạo lọng quyền của Loạn Đạo Thần Quốc.

“Yên tâm đi, bốn tên này cũng khá thông minh.” Hoạ Thuỷ ung dung nói:

“Bọn hắn kích hoạt thủ đoạn hộ thân không phải vì muốn chống lại Loạn Long, mà là một loại tín hiệu truyền về cho trưởng bối đến chi viện...”

Ánh mắt Lâm Thiên và Thi Hồng Nhan hơi sáng lên.

Đúng vậy, nếu Luyện Ngục Đạo Chủ và Dị Hành Đạo Chủ đã lưu lại thủ đoạn cho mấy tên hậu bối, vậy khi những thủ đoạn này được kích hoạt và mất đi, hai vị Thần Đạo Cảnh này chắc chắn sẽ cảm ứng được.

Chưa kể việc Đạo Quốc phong toả toàn bộ lãnh thổ cũng không thể che giấu được...

Trước tình hình như vậy, chắc chắn Đạo Hành Điện cũng như Chân Võ Thần Cung sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Thậm chí Tam Đạo Môn cũng sẽ tiến hành tìm hiểu.

“Các ngươi canh giữ bên ngoài, ta có chút việc riêng.”

Hoạ Thuỷ căn dặn Lâm Thiên và Thi Hồng Nhan, tiến hành bí mật liên lạc với Khương Lê và Chân Mật.

...

“Bổn công chúa hôm nay lại muốn tắm rửa, các ngươi tránh xa ra một chút, cẩn thận bị móc sạch hai mắt.”

Bên ngoài vang lên một giọng nói thánh thót tràn đầy uy hiếp.

Cửa phòng tắm đẩy ra, thân ảnh Thiên Khả trong váy công chúa đỏ tiến vào.

Đôi mắt đẹp của nàng đảo qua một vòng, nhìn thấy hai thân ảnh một nam một nữ.

Người nữ đương nhiên là hảo tỷ tỷ Loạn Thanh Quân, còn người nam lần đầu tiên Thiên Khả được tiếp xúc, trong ánh mắt nhịn không được vẻ hiếu kỳ.

“Đa tạ Thiên Hoàng Công Chúa hỗ trợ.” Lạc Nam chắp tay cảm kích.

Mặc dù chính phụ thân của nàng là người khiến mình rơi vào nguy hiểm...nhưng điều đó không thể phủ nhận hiện tại nàng lại đang hỗ trợ giúp đỡ.

Lạc Nam làm người ngay ngắn rõ ràng, hắn sẽ không giận cá chém thớt trừ khi Thiên Khả cũng đứng về phía phụ thân của nàng gây nguy hại cho hắn.

Thiên Khả đi một vòng quan sát Lạc Nam, môi hồng chúm chím nói:

“Ngoại trừ dung mạo và khí chất hơi ưu tú một chút cũng chẳng phải ba đầu sáu tay gì, thật không nghĩ ngươi lại yêu nghiệt như vậy.”

Ngày trước ở Đạo Quốc, bằng vào công pháp đặc thù và thiên phú xuất chúng, Thiên Khả tự nhận vô địch trong cùng cảnh giới.

Nhưng từ khi bại trận trong tay Tiểu Ma ở Độ Đạo Môn, sau đó lại nhìn thấy Lạc Nam đại chiến với các Thần Đạo Cảnh...khiến nàng mới nhận thức được cái gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân...thì ra nàng vẫn luôn là một con ếch ở trong cái giếng Đạo Quốc.

“Muội muội, bên ngoài có tin tức gì mới không?” Loạn Thanh Quân trong trẻo hỏi.

“Có.” Thiên Khả gật gật đầu:

“Đại nguyên soái Loạn Long đã ra tay bắt giữ bốn tên Thiếu Thần Tử của Chân Võ Thần Cung và Đạo Hành Điện, nguyên nhân vì hai Thiếu Thần Nữ đi cùng bọn hắn mất tích bí ẩn.”

Lạc Nam ánh mắt loé lên, Chân Mật và Khương Lê mất tích?

“Kế tiếp các người có dự tính gì? Ta không thể cứ giữ hai người ở đây, nơi này cũng không phải chỗ an toàn để ẩn thân mãi được.” Thiên Khả chu môi nói.

Thiếu nữ đơn thuần nể mặt quan hệ tỷ muội với Loạn Thanh Quân, bằng không nàng chẳng có lý do gì để giúp đỡ Lạc Nam cả.

“Đơn giản lắm, nhờ muội mang hai chúng ta đến Loạn Thần Đô là được.” Loạn Thanh Quân nói.

“Mang bằng cách nào?” Thiên Khả chớp chớp mắt.

Lạc Nam cùng Loạn Thanh Quân nhìn nhau, sau đó cả hai cùng tiến vào Phá Đạo Lệnh.

Phá Đạo Lệnh cũng chủ động trốn vào óng tay áo của Thiên Khả.

Thiên Khả hiểu ý gật đầu, với thân phận của nàng muốn trở lại Loạn Thần Đô không khó...

Nàng giả vờ tắm rửa hồi lâu, sau đó thần thanh khí sảng tiến ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra.

...

Bên trong Phá Đạo Lệnh, Lạc Nam đã nóng lòng liên hệ với Chân Mật.

“Ngươi đang ở đâu? Thương thế sao rồi?”

Rất nhanh bên kia đã truyền ra thanh âm đầy lo lắng của Chân Mật.

“Câu này ta hỏi mới đúng, nàng và Khương Lê sao lại mất tích?” Lạc Nam quan tâm hỏi.

“Chúng ta thấy ngươi gặp Thần Đạo Cảnh vây công, nóng lòng đến Man Hoang Sơn nhờ tộc trưởng giúp đỡ a.” Chân Mật trả lời, không khó nghe ra một tia thở phào nhẹ nhõm từ giọng nói của nàng.

Hiển nhiên nghe được giọng của Lạc Nam, nàng yên tâm hơn không ít.

“Thì ra là ngưu tiền bối giúp đỡ...” Lạc Nam giật mình, hắn nhớ đến tiếng gầm chấn động hư không khiến phân thân của cả ba tên Quốc Chủ bị bức lùi khi đó.

Xem ra chỉ có cường giả hàng đầu như Man Lực Thần Ngưu Tộc Trưởng mới có bản lĩnh như vậy.

“Lạc Nam, chúng ta vừa được Hoạ Thuỷ báo tin, bốn người Võ Long đều bị bắt rồi.” Chân Mật ngưng trọng nói:

“Tính sao đây?”

“Đừng nóng vội, ta sẽ tìm cách cứu bọn hắn ra.” Lạc Nam nghiêm túc hứa hẹn:

“Còn hai nàng cứ tạm thời ở yên tại Man Lực Thần Ngưu Tộc.”

“Nhưng mà...việc này sẽ gây nguy hiểm cho ngươi, huống hồ giữa ngươi và bọn hắn từng có mâu thuẫn.” Giọng nói của Khương Lê cũng vọng ra kèm theo một tia áy náy.

“Đừng suy nghĩ nhiều.” Lạc Nam lắc đầu đáp:

“Mặc dù ta và bọn hắn từng xung đột, nhưng hiện tại vì ta mà liên luỵ đến bọn hắn, bọn hắn lại còn là đồng môn của các nàng, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”

Hắn muốn cứu mấy tên Thiếu Thần Tử không phải là vì thiện tâm, ngược lại hắn từng muốn giết Võ Lân cũng như làm thịt những kẻ đối đầu với hắn.

Hắn quyết định tìm cách cứu mấy kẻ này là vì không muốn Chân Mật và Khương Lê cảm thấy khó xử.

Chính hai nàng đã mạo hiểm đến Man Lực Thần Ngưu Tộc nhờ chi viện đã cứu được hắn một mạng, cũng vì vậy mà đồng môn của hai nàng bị bắt đi dù bọn hắn chẳng liên quan gì đến vụ việc lần này.

Lạc Nam ân oán phân minh, chuyện nào ra chuyện đó, không thể gộp chung lại mà suy xét.

“Đa tạ ngươi...” Thanh âm của hai nữ nhân dịu dàng:

“Nếu gặp nguy hiểm gì, chúng ta dù liều mạng cũng sẽ đuổi đến.”

Các nàng thật tâm cảm kích vì hắn thông tình đạt lý như vậy, từng chút một sinh ra tình cảm khác thường...

“Tạm thời như thế đi, đừng quá lo lắng, ta sẽ cố nghĩ cách.” Lạc Nam an ủi hai nữ nhân một tiếng, cắt đứt Truyền Âm.

Loạn Thanh Quân dùng ánh mắt khác lạ đánh giá chủ công của mình, thầm nghĩ hắn làm người trọng tình trọng nghĩa, lần này xem ra mình không sai lầm khi lựa chọn.

“Ngươi định làm sao cứu bọn hắn?” Bích Tiêu nhíu mày nói:

“Là đối tượng bị tình nghi, hơn nữa còn là Thiếu Thần Tử của hai đại thế lực, chắc chắn sẽ bị canh giữ cẩn thận.”

“Thông qua Loạn Nhai.” Lạc Nam hít sâu một hơi.

...

Thiên Khả làm theo lời của Loạn Thanh Quân, nàng lên đường tiến vào Loạn Thần Đô, nào ngờ lần này lại bị cường giả canh giữ ngoài cổng thành ngăn cản.

“Thiên Hoàng Công Chúa, hiện tại Loạn Thần Đô đã trở thành trọng địa...nội bất xuất, ngoại bất nhập, người không có phận sự cấm vào.” Cường giả trấn thủ cổng thành nghiêm nghị nói.

Hắn là một vị tướng quân của Loạn Đạo Thần Quốc, tu vi Thiên Đạo Hậu Kỳ.

“Hừ, các ngươi dựa vào cái gì dám phát lệnh truy nã Quận Chúa tỷ tỷ?” Thiên Khả ra vẻ giận dữ quát lên:

“Ta muốn vào hoàng cung gặp bệ hạ, xem thử hắn vì sao lại làm như thế, rõ ràng Quận Chúa là muội muội của hắn.”

Vị tướng quân biết giao tình giữa Thiên Khả và Loạn Thanh Quân rất tốt, nàng căm giận bất bình khi hảo tỷ tỷ bị truy nã là việc bình thường, nghi ngờ trong lòng cũng quét sạch bảy tám phần.

“Xin lỗi Thiên Hoàng Công Chúa, luật là luật, bổn tướng không thể làm trái được.” Tướng quân trầm giọng nói.

Thiên Khả bất mãn, liền ở bên ngoài hét ầm lên.

“Có chuyện gì?” Một thân ảnh phiêu nhiên bay đến, thình lình chính là Loạn Nhai Thái Tử.

Tướng quân liền đem mọi việc bẩm báo một lần, Loạn Nhai nghe xong phất tay:

“Ngươi để ta trấn an nàng.”

“Đa tạ Thái Tử.” Tướng quân cung kính gật đầu, liền lùi về phía sau tiếp tục thủ thành.

Loạn Nhai kéo Thiên Khả sang một góc khuất...

“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn ngăn cản ta?” Thiên Khả ra vẻ giận dữ trừng mắt.

“Không, nhiệm vụ của muội đã xong.” Loạn Nhai tủm tỉm cười.

Thiên Khả giật mình, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Phá Đạo Lệnh giấu trong người nàng đã chủ động bay về phía Loạn Nhai.

“Đa tạ muội, chuyện kế tiếp cứ mặc kệ chúng ta là được.” Thanh âm của Loạn Thanh Quân truyền ra.

Thiên Khả cả kinh, không nghĩ đến Loạn Nhai cũng là người đứng cùng phe với Lạc Nam.

Thủ đoạn của tên Lạc Nam này kinh khủng đến như thế? Khiến cả Quận Chúa và Thái Tử của đệ nhất thần quốc đều phải nghe theo hắn?

“Có gì nguy hiểm cứ truyền tin cho muội, muội sẽ cố gắng tìm cách.” Thiên Khả hồi đáp.

Tránh nhiều lời khiến tai mắt các phương chú ý, Loạn Nhai nhanh chóng trở về thành.

Mà Thiên Khả cũng tiếp tục giả vờ mắng chửi thêm vài câu rồi bực bội quay người rời đi.

Khả năng của một công chúa như nàng có hạn, đây còn là đại sự mà Thần Đạo Cảnh cũng phải nhúng tay vào, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho Loạn Thanh Quân bình an vô sự, những chuyện sau đó không liên quan gì đến nàng.

Hiện tại toàn bộ Loạn Đạo Thần Quốc người người đều bị theo dõi chặt chẽ, tai mắt của các mật thám ở khắp mọi nơi.

Cũng may Loạn Nhai là Thái Tử, con trai ruột của Loạn Hoàng Vũ nên khá tự do thoải mái, ít nhất là ngoại trừ các vị Thần Đạo Cảnh, không ai dám giám sát hắn.

Lạc Nam cũng không hiện thân, vẫn ở trong Phá Đạo Lệnh nhưng trực tiếp trao đổi:

“Tình hình bọn hắn thế nào rồi?”

Loạn Nhai cung kính hồi đáp: “Bẩm chủ công, bọn hắn do đích thân Loạn Long Nguyên Soái giam giữ, hiện đã dụng hình tra tấn nhưng vẫn chưa chịu khai báo bất cứ tin tức liên quan nào về tung tích của hai vị chủ mẫu.”

Lạc Nam thầm nghĩ không phải bọn hắn không muốn khai, mà bọn hắn quả thật không biết...

“Loạn Long Nguyên Soái vốn định cưỡng ép sưu hồn, nhưng linh hồn của bọn hắn lại có cấm chế của Thần Đạo Cảnh bảo vệ.” Loạn Nhai nói thêm:

“Nếu kích nổ cấm chế, kết cục chính là chết...vậy nên đang chờ đích thân bệ hạ ra quyết định.”

...

Chúc cả nhà chiều vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv