Con Đường Bá Chủ

Chương 2548: Uy hiếp Diệm Lãnh



Trong số năm tên Đạo Tử địch nhân, Diệm Lãnh đến từ Thần Hoả Đạo Thống, một trong số những Đạo Thống thành lập nên Vô Cực Thiên Viện.

Đây cũng có lẻ là con hàng ít xung đột trực diện với Lạc Nam nhất.

Bởi lẽ hành vi của Diệm Lãnh là điều động Đạo Hoả - Tử Linh Thần Diễm của bản thân hoá thành các Hoả Chủng tự xưng Tử Linh Thần Sứ, giả thần giả quỷ bắt cóc các thiên tài có tiềm năng về bồi dưỡng, những kẻ này bị bí mật cấy Hoả Chủng bên trong cơ thể, chờ ngày bị Diệm Lãnh thu hoạch.

Cái gọi là Tử Thần Cung thật ra không tồn tại, chỉ là thủ đoạn để Diệm Lãnh đánh lạc hướng người đời mà thôi.

Diệm Lãnh có tu vi Cấm Kỵ, Hoả Chủng mà hắn ngưng tụ đi ra chắc chắn cũng chỉ có Cấm Kỵ mới phát hiện được, chẳng trách trước đó dù mỗi người bị Tử Linh Thần Sứ bắt cóc trở về cũng không ai nhìn ra sự khác thường nào của bọn họ ngoài việc mất đi trí nhớ.

Lạc Nam không xung đột trực tiếp với Diệm Lãnh, nhưng những nữ nhân và bằng hữu của hắn cũng đều đã từng đẩy lùi Tử Linh Thần Sứ.

Huyết Yêu Cơ, Đỉnh Lôi Chí Quốc, Trụ Việt Tông đều khiến Tử Linh Thần Sứ tay không mà về.

Việc Lôi Tiên Nhi mất tích không có gì khó hiểu, bởi vì trước đó Tử Linh Thần Sứ đã từng nhắm vào Lôi Tiên Nhi, cũng may Lôi Di Quân có Tụ Vận Quốc Thụ hỗ trợ, mượn lấy Quốc Vận của Đỉnh Lôi Chí Quốc gia tăng chiến lực nên mới thành công ngăn chặn Tử Linh Thần Sứ.

Nhưng nàng nào ngờ được rằng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, vô tình đem Lôi Tiên Nhi đưa đến địa bàn của Diệm Lãnh là Vô Cực Thiên Viện học tập, vậy có khác nào đem thỏ dâng đến miệng cọp?

Sợ rằng ngay tại thời điểm Lôi Tiên Nhi đặt chân đến Vô Cực Thiên Viện, số phận của nàng đã nằm trong tay Diệm Lãnh rồi.

Nghĩ đến đây Lạc Nam nhíu mày, việc này không dễ giải quyết a.

Chú ý đến biểu tình của hắn, Lôi Di Quân vội vàng hỏi:

“Thế nào rồi? ngươi đã phát hiện manh mối?”

Lạc Nam gật đầu, đem suy đoán của mình giải thích, đồng thời cũng cho nàng biết Diệm Lãnh là ai, âm mưu Tử Linh Thần Sứ của hắn.

“Đáng giận!” Lôi Di Quân chân mày dựng thẳng, trong mắt có kiếp lôi điên cuồng chớp động, phẫn nộ nói:

“Không ngờ chính tay ta đem nữ nhi của mình đẩy vào hố lửa.”

“Việc này cũng không thể trách nàng, có ai nghĩ đứng sau ngũ đại học viện đức cao vọng trọng lại là những kẻ vì lợi ích bản thân mà bất chấp tất cả như thế?” Lạc Nam an ủi nói:

“Với giao tình của chúng ta, lại thêm trước đó nàng từng nhờ vả ta chiếu cố Tiên Nhi khi đến Trung Châu, ta cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này.”

Lôi Di Quân lòng như lửa đốt: “Hay chúng ta lẻn vào Vô Cực Thiên Viện tìm cách cứu Tiên Nhi?”

“Không thể, đó là địa bàn của đối phương.” Lạc Nam lắc đầu.

Nhờ có Bá Chủ Lãnh Địa nên hắn mới dám tồn tại ở Trung Châu dù đã đắc tội với năm tên Đạo Tử, trong khi đó Vô Cực Thiên Viện lại không phải Bá Chủ Lãnh Địa, đến lúc đó chỉ cần Diệm Lãnh xuất ra Đạo Binh...thắng bại thật khó mà nói.

Chưa kể con hàng này còn có Đạo Hoả như Tử Linh Thần Diễm, mặc dù không biết Đạo Hoả khủng bố đến mức nào, nhưng Hoả Chủng tạo ra đã có chiến lực cấp độ Cửu Cảnh Chí Tôn là một đám Tử Linh Thần Sứ, sợ rằng chúng nữ đa số đều không phải đối thủ.

“Vậy tính sao bây giờ?” Lôi Di Quân siết chặt nắm tay.

Nàng sợ nữ nhi của mình đã bị Diệm Lãnh cấy vào Hoả Chủng, đến lúc đó chẳng phải biến thành nô lệ?

Lạc Nam cố gắng vận chuyển đầu não, dùng vũ lực trong hoàn cảnh con tin nằm trong tay địch nhân là không thể nào, huống hồ dù cuối cùng mình giành chiến thắng, địch nhân vẫn có thể giải phong tu vi Cấm Kỵ và ung dung rời đi, mọi thứ đều là vô nghĩa.

“Phu quân, thiếp nghĩ ra một cách.” Tuế Nguyệt bất chợt lên tiếng.

“Ồ, nàng nói thử xem!” Lạc Nam hứng thú hỏi, Tuế Nguyệt sở hữu Đại Trí Tổ Phù, nàng có khả năng phân tích tình huống rất đáng nể.

“Chúng ta quên mất một điều, dù chàng đã đắc tội với năm tên địch nhân, nhưng cả năm tên này cũng đều là đối thủ của nhau.” Tuế Nguyệt nói.

“Đúng a.” Lạc Nam vỗ tay, ánh mắt loé lên ánh sáng.

Từ trước đến nay bởi vì hành vi khốn kiếp của năm tên Đạo Tử nên hắn luôn cho rằng mình sẽ đối đầu với cả năm tên, từ đó vô thức gộp chung bọn chúng thành một đám.

Hiện tại Tuế Nguyệt nhắc nhở hắn mới nhớ đến, năm tên Đạo Tử này đến từ năm Đạo Thống khác biệt, đến từ năm học viện khác biệt, ngay từ đầu bọn chúng đã cạnh tranh thiên hạ với nhau, luôn là đối thủ của nhau.

Cho nên đứng ở gốc độ của từng tên Đạo Tử, nếu tính thêm Lạc Nam vào, mỗi kẻ bọn hắn cũng có năm kẻ thù cần phải chiến thắng.

“Vậy nên chàng có thể dựa vào sự tranh đấu của bọn hắn mà ra điều kiện đổi Lôi Tiên Nhi về.” Tuế Nguyệt điềm tĩnh nói:

“Chẳng hạn như hỗ trợ Diệm Lãnh đối phó với một tên khác, hoặc uy hiếp ngược lại Diệm Lãnh.”

“Xem ra chỉ còn cách giao dịch với Diệm Lãnh.” Lạc Nam lắc đầu cười khổ:

“Bốn tên khốn còn lại đều đã xung đột quá lớn, không thể hoá giải.”

Tuần Ngạo và Cao Kiệt đều bị hắn và chúng nữ đánh cho bỏ chạy, chó săn của Vương Bằng là Thiên Tượng Chí Tôn bị hắn giết, Đông Vực bị hắn chiếm, còn tên khốn kiếp Tâm Phong thì chẳng cần phải nói, chính là kẻ chủ mưu dẫn đến mối nghiệt duyên giữa Lạc Nam và Kiếm Vô Uyên, còn cấy hạt giống ký sinh vào cơ thể nữ nhân khác của hắn.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể gặp một mình Diệm Lãnh.

Lôi Di Quân lúc này cũng đã nhìn thấy hy vọng, liền hướng Tuế Nguyệt thi lễ nói:

“Đa tạ muội muội hiến kế, lần này ta thiếu các vị một đại ân.”

“Huyền Lôi Đế Tôn không cần khách khí, ngươi là bằng hữu của phu quân thì chính là bằng hữu của chúng ta, đương nhiên phải hết lòng giúp đỡ.” Tuế Nguyệt ưu nhã cười.

Lôi Di Quân âm thầm cảm thán, vị nữ nhân này bất kể là dung nhan, khí chất hay phong thái đều quá đỗi cao quý, lại thêm trí tuệ hơn người, thật không biết Lạc Nam làm sao theo đuổi được nàng.

“Chúng ta đi!” Lạc Nam quyết đoán nói:

“Muốn cùng với Diệm Lãnh giao dịch, trước tiên phải có người đáng tin cậy đứng ra câu thông.”

...

Trân Bảo Lâu.

“Chúng ta lại gặp mặt, Trương tiểu thư.” Lạc Nam mỉm cười nhìn nữ nhân đối diện.

Trương Nhã Trâm khoanh tay trước ngực, ánh mắt như bảo thạch đảo qua đảo lại giữa Lạc Nam và Lôi Di Quân.

Con hàng này mỗi một lần đều mang theo một mỹ nhân khác nhau, thân phận lại lớn, quả thật là biết chơi a.

“Vạn Cổ Đạo Tử, không biết gặp tiểu nữ có mục đích gì?” Trương Nhã Trâm cười nhếch miệng.

“Phốc!” Lạc Nam phun ra một ngụm trà.

Hắn không nghĩ đến cái Đạo Thống mà mình tuỳ tiện đưa ra đã truyền đến tai của Trân Bảo Lâu rồi.

Bất quá nghe danh xưng Vạn Cổ Đạo Tử cũng không tệ lắm nha.

Mà khoan đã, vì sao Trương Nhã Trâm nhắc đến hai từ “Đạo Tử” lại không gặp phản phệ.

Điều này chứng minh rất nhiều, có thể là Trương Nhã Trâm cũng tu luyện Cấm Kỵ, hoặc có lẽ là thế lực sau lưng nàng cũng là Cấm Kỵ...

Quả nhiên có thể kinh doanh toàn Nguyên Giới, nội tình của Trân Bảo Lâu sâu không lường được a.

Nhìn phản ứng của Lạc Nam, Trương Nhã Trâm mỉm cười nói: “Công tử có Đạo Thống sau lưng, chẳng trách không sợ đắc tội đám Đạo Tử, chẳng trách không thèm để ý những đãi ngộ mà Trân Bảo Lâu đưa ra.”

Lạc Nam cười cười, làm sao không nghe ra nàng đang cố ý thăm dò, chắc hẳn là muốn biết thêm về cái gọi là “Vạn Cổ Đạo Thống” của mình.

Bất quá hắn cũng như Diệm Lãnh mà thôi, đối phương bịa ra Tử Thần Cung để đánh lạc hướng tất cả được, hắn làm sao không dám bịa ra Vạn Cổ Đạo Thống?

Thế giới này quá lớn, lớn đến mức ngươi không biết được có bao nhiêu tồn tại đang bí mật lánh đời, vậy nên chỉ cần chưa có chứng cứ, không ai dám khẳng định Vạn Cổ Đạo Thống là có thật sự tồn tại hay không.

Mang cái danh Đạo Tử của một Đạo Thống thần bí, tin tưởng sẽ có thể khiến địch nhân kiêng kỵ phần nào, từ đó tránh được kha khá phiền toái.

Không muốn đề cập nhiều đến vấn đề này, Lạc Nam đi thẳng vào chính sự:

“Lần này ta và Huyền Lôi Đế Tôn đến Trân Bảo Lâu, hy vọng có thể nhờ Trương tiểu thư vận dụng mối quan hệ, giúp ta liên hệ với Đạo Tử của Thần Hoả Đạo Thống là Diệm Lãnh, mong muốn cùng hắn giao dịch.”

“Diệm Lãnh? Là tên trưởng lão của Vô Cực Thiên Viện?” Trương Nhã Trâm nhíu mày.

“Không sai.” Lạc Nam nhún vai:

“Bởi vì không có mối quan hệ nào để câu thông với hắn, đành phải nhờ Trương tiểu thư.”

Lạc Nam và Diệm Lãnh thậm chí còn chưa từng đụng mặt, hắn cũng không ngu xuẩn đến mức chạy thẳng đến Vô Cực Thiên Viện để ra điều kiện với đối phương.

Hắn tin tưởng với khả năng của Trân Bảo Lâu có thể giúp được mình...

“Liên lạc với Diệm Lãnh chỉ là chuyện nhỏ, nhưng làm sao công tử dám đảm bảo hắn sẽ tiến ra cùng ngươi giao dịch?” Trương Nhã Trâm hiếu kỳ hỏi.

“Trương tiểu thư cứ nói với hắn, nếu hắn không đến gặp ta...toàn bộ chuyện xấu xa mà hắn làm sẽ công khai toàn thiên hạ.” Lạc Nam cười gằn.

“Ồ...” Trương Nhã Trâm hứng thú nhìn sự tự tin của nam nhân này, trong lòng không đoán ra hắn dựa vào cái gì mà dám nói như vậy.

Mặc dù nàng biết Lạc Nam nắm trong tay hệ thống tình báo của Tu La Giáo, nhưng chỉ dựa vào các Tu La Sứ Giả thật sự có thể tìm hiểu được nội tình của một vị Đạo Tử hay sao?

Âm thầm tò mò, Trương Nhã Trâm liền đứng lên rời đi, vận dụng mối quan hệ để mời Diệm Lãnh đến Trân Bảo Lâu một chuyến.

“Uy hiếp hắn như vậy có ổn không?” Lôi Di Quân có chút lo lắng, nàng sợ đem Diệm Lãnh chọc giận sẽ làm hắn gây bất lợi cho Lôi Tiên Nhi.

“Đừng lo lắng, đối với đám mắt cao hơn đầu này phải cứng rắn mới được, nếu như mềm yếu nhún nhường chỉ càng làm bọn hắn tự cao tự đại, gây khó khăn cho ta thêm mà thôi.” Lạc Nam trấn an.

“Ừm, tất cả dựa vào ngươi.” Lôi Di Quân đặt lòng tin vào hắn.

...

Vài ngày sau...

Trong sự chờ đợi của Lạc Nam cùng Lôi Di Quân, Trương Nhã Trâm và một thân ảnh tiến vào.

Lạc Nam quét mắt nhìn, chỉ thấy đó là một tên nam tử có mái tóc màu tím yêu dị, bên trong đôi mắt như có ánh lửa đang thiêu đốt, toàn thân mặc trường bào phát hoạ từng tia hoả diễm, mang đến cảm giác nóng rực cho người đối diện.

Mà ở khoảnh cách gần, Diễm Tâm Đỉnh trong đan điền Lạc Nam điên cuồng rung lên như bị kích động, chỉ hận không thể lao ra cắn nuốt tên nam tử cho sảng khoái.

Lạc Nam khoé miệng co giật, không cần nói cũng biết kẻ trước mặt là Diệm Lãnh của Thần Hoả Đạo Thống, sở hữu Đạo Hoả nên mới khiến Diễm Tâm Đỉnh phát điên đến như vậy.

Vừa mới đem Diễm Tâm Đỉnh áp chế thành công, Diệm Lãnh đã ung dung ngồi xuống, hai mắt khoá chặt Lạc Nam cười gằn:

“Không biết ngươi dựa vào cái gì dám uy hiếp bổn thiếu?”

Lạc Nam nhấp một ngụm trà, thản nhiên nhìn đối phương, chậm rãi nói:

“Diệm Lãnh, Đạo Tử của Thần Hoả Đạo Thống...hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ trưởng lão ở Vô Cực Thiên Viện, ngươi và bốn tên Đạo Tử khác muốn biến thiên hạ làm bàn cờ, sử dụng các thủ loạn ti tiện tàn độc nhằm đạt được mục đích, thu gặt vô số tài nguyên, thuộc hạ cũng như thế lực ở Ngũ Châu Tứ Vực.”

“Mà ngươi giả thần giả quỷ bịa ra Tử Thần Cung, dùng Đạo Hoả - Tử Linh Thần Diễm ngưng tụ ra 18 viên Hoả Chủng tự xưng là Tử Linh Thần Sứ, bắt cóc những nhân vật có tiềm năng về bồi dưỡng, cấy Hoả Chủng vào cơ thể bọn hắn chờ ngày thu hoạch.”

“Chưa dừng lại ở đó, 18 tên Tử Linh Thần Sứ chỉ là thủ đoạn để thu hút dư luận ngoài ánh sáng, trong bóng tối ngươi vẫn tiếp tục âm thầm bắt cóc rất nhiều kẻ khác để cấy vào Hoả Chủng, số lượng đông đảo vô cùng.”

“Những người này một số là tán tu có tiềm năng và thiên phú, một số khác là thành viên nồng cốt của những đại thế lực, một ngày ngươi thu lưới, tất cả bọn hắn đều sẽ trở thành thuộc hạ trung thành của ngươi, bao gồm cả thế lực sau lưng bọn hắn cũng sẽ bị ngươi cường ngạnh thu phục.”

“Ngươi.” Diệm Lãnh ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Nam, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.

Phải biết rằng hắn và bốn tên Đạo Tử cạnh tranh là việc bí mật mà tại Ngũ Châu Tứ Vực chỉ ít ỏi người biết được, hơn nữa bởi vì là đối thủ cạnh tranh của nhau mà mấy tên Đạo Tử bọn hắn cũng không biết thủ đoạn thật sự của đối phương đang tiến hành là gì.

Giống như Vương Bằng, Tuần Ngạo đám người đều không biết kẻ đứng sau Tử Thần Cung là Diệm Lãnh hắn.

Và đương nhiên Diệm Lãnh cũng không biết Cao Kiệt âm mưu tại lòng đất Ẩn Châu trước khi mọi thứ được vạch trần.

Ấy thế mà Lạc Nam lại biết tất cả một cách cụ thể và chi tiết, thậm chí còn biết ngoại trừ 18 đối tượng mà Tử Linh Thần Sứ bắt cóc, Diệm Lãnh vẫn còn ngấm ngầm bắt cóc không ít những kẻ khác và cấy Hoả Chủng vào cơ thể họ.

Trương Nhã Trâm cũng là ngoài ý muốn nhìn lấy Lạc Nam.

Bởi vì Trân Bảo Lâu không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với một Đạo Tử như Diệm Lãnh nên cũng không chủ động đi điều tra những việc hắn làm, chẳng ngờ đến Diệm Lãnh lại tác oai tác quái đến như vậy.

“Ngươi nói gì ta không hiểu.” Diệm Lãnh giả ngu.

“Ngươi có hiểu hay không ta không cần biết, nhưng một khi ta đem tin tức này lan truyền, danh vọng của ngươi và Vô Cực Thiên Viện chắc chắn sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.” Lạc Nam lạnh lùng uy hiếp:

“Cho ngươi ba ngày thời gian, Lôi Tiên Nhi phải bình yên vô sự đến Lạc Gia gặp ta, bằng không hậu quả tự gánh lấy.”

Đám Ngũ Đại Học Viện này thu nhận đệ tử toàn thiên hạ, dốc lòng bồi dưỡng để được vô số sinh linh kính ngưỡng, danh vọng cao ngút trời.

Gần đây Đại Nguyên Thiên Viện phải cố gắng phong toả tin tức về hành vi của Tuần Ngạo, ngay cả việc Thánh Linh Thiên Vận bại trận bỏ chạy ở Lạc Gia cũng không thấy công khai, đủ thấy bọn hắn rất chú trọng danh dự và mặt mũi, Vô Cực Thiên Viện cũng tương tự như thế mà thôi.

“Hừ, để ngươi tuyên truyền thoải mái, đến lúc đó người trong thiên hạ sẽ tin chuyện hoang đường của đám Tu La Sứ Giả lan truyền hay tin vào một vị trưởng lão của học viện đức cao vọng trọng như ta.” Diệm Lãnh cười lạnh lẽo, hiển nhiên hắn không dễ bị uy hiếp đến như vậy.

Tất cả lời Lạc Nam nói chỉ là phán đoán, không có bằng chứng...hắn chẳng sợ gì cả.

Đến lúc đó bằng vào nội tình của Vô Cực Thiên Viện, dễ dàng bát bỏ sự vu khống của Lạc Nam.

“Ai nói với ngươi ta sẽ thông qua Tu La Sứ Giả công bố những chuyện ngươi làm?” Lạc Nam cười lạnh.

“Thế ngươi định làm gì?” Diệm Lãnh khinh khỉnh hỏi:

“Đừng tưởng ta không biết ngươi có mạng lưới tình báo của Tu La Giáo, ngoại trừ cái đó ra, ngươi lấy gì thông báo toàn thiên hạ?”

“Thiên Cơ Lâu!” Lạc Nam cười nhạt:

“Thiên Cơ Lâu là thế lực mà chỉ cần đưa ra cái giá hợp lý, bọn họ sẽ không ngại công bố sự thật đến toàn thiên hạ, mà ta sẳn sàng trả một cái giá lớn cho Thiên Cơ Lâu làm điều đó, ngươi quên à?”

Đồng tử của Diệm Lãnh chính thức co rụt lại.

“Với danh vọng của Thiên Cơ Lâu hiện tại, một khi công bố tất cả hành vi của ngươi, nói không chừng những địch nhân và đối thủ của ngươi sẽ rất vui sướng a” Lạc Nam cười tủm tỉm:

“Bởi vì đó sẽ là cơ hội rất tốt để nhắm vào ngươi, ta không tin kẻ như ngươi không có bất kỳ địch nhân nào khác.”

Diệm Lãnh vỗ bàn đứng lên, ánh mắt như muốn phún hoả, gằn từng chữ:

“Lần này xem như ngươi thắng...bất quá, ngươi cũng chính thức trở thành một trong số các địch nhân sẽ thảm bại dưới chân ta.”

...

Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv