Bằng vào tốc độ của Chí Tôn cường giả có thể xuyên qua không gian, không khó để Trấn Nam Chí Tôn cùng chư vị Nam Thiên Môn Trưởng Lão nhanh chóng có mặt ở hiện trường.
“Hừ, bà già này đến rồi!”
Mà Chí Tôn lân cận Chí Tôn đương nhiên sẽ phát sinh cảm ứng, Triệu Lăng Hạo nhịp tim vô thức đập nhanh, ẩn trong không gian vẫn phải dùng ánh mắt kiêng kỵ nhìn về phía cao tầng Nam Thiên Môn.
Chứng kiến ánh mắt hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống của Đàm Tùng và Triệu Dũng, một đám Chí Tôn vô thức rùng mình.
“Nam Thiên Môn, các người muốn làm gì? Chính Môn Chủ của các ngươi đã đặt ra quy tắc của ván cờ này, Chí Tôn không được phép xen vào.” Huyết Thương Thiên vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Mặc dù đều là Chí Tôn, số lượng cũng đông hơn, nhưng bọn hắn biết chiến đấu ở địa bàn của đối thủ người thua thiệt tuyệt đối chính là bên mình.
Huống hồ lần trước nhận thấy thực lực kinh khủng của Nam Thiên Chí Tôn, bọn hắn đâu dám tạo nên Chí Tôn đại chiến khi chưa nắm chắc thắng lợi.
“Sợ cái gì? Bà già ta chỉ dẫn theo bọn hắn đến xem náo nhiệt như các ngươi thôi.” Trấn Nam Chí Tôn hài hước đáp.
“Hy vọng là như vậy.” Các vị Chí Tôn âm thầm thở ra một hơi, một mặt vừa đề phòng mấy người Trấn Nam Chí Tôn, một mặt quan sát cục diện chiến trường.
“Xuất thủ nhanh đi! Tránh đêm dài lắm mộng!” Kiếm Hoàng Dận truyền âm cho ba vị Thánh Đế tối đỉnh.
…
Hiện trường không ai biết được chỉ trong vài hơi ngắn ngũi vừa rồi đã xảy ra một cuộc đối thoại của các vị Chí Tôn, lúc này bọn hắn vẫn đang tập trung vào thân ảnh người nam nhân đứng chắp tay trên Bá Vũ Điện.
Dường như việc đối mặt với ba vị Thánh Đế tối đỉnh, tay cầm Chí Bảo không đủ để hắn sợ hãi…
Lạc Nam ánh mắt bình thản, trên mặt không hiện ra chút gợn sóng nào, dù trước mắt là cường giả tu vi cao hơn mình rất nhiều, trên tay đối phương còn nắm giữ cả Chí Bảo, hắn vẫn khí định thần nhàn…
Sau những gì đã xảy ra trong thời gian qua, thật sự trên thế gian này lại khó có địch nhân nào đủ tư cách khiến hắn thay đổi sắc mặt.
Ít nhất là mấy tên trước mắt còn chưa đủ.
Lúc này trong đầu hắn đang có các loại phương án đang chạy qua để ứng phó trong hoàn cảnh này.
Xuất động ba kiện Binh Nhân Tộc làm suy yếu khí thế của Chí Bảo, từ đó có lợi thế hơn trong đại chiến cũng là một cách.
Nhưng e rằng khi va chạm, sức mạnh từ ba kiện Chí Bảo và Binh Nhân Tộc sẽ tàn phá toàn bộ hoàn cảnh của Thanh Long Khu, làm tổn thương những tu sĩ vô tội.
Thi triển Cổ Ngữ - Đoạt là cách tốt nhất, có thể Đoạt lấy Chí Bảo vào tay mình.
Nhưng sử dụng Đoạt lại quá mức kinh hãi thế tục, Dạ Thanh Thu đã đủ kiến thức để nhận ra Cổ Ngữ, những lão quái vật Chí Tôn ở đây e rằng không khó để nhận ra.
Đến lúc đó khi biết trong tay hắn nắm giữ Cổ Ngữ - Đoạt, e rằng không chỉ những kẻ thù sẳn có, mà phần lớn Chí Tôn trong toàn thiên hạ đều sẽ thèm thuồng, tham lam tìm kiếm hắn.
Kim Nhi cũng đã từng cảnh báo rằng Cổ Ngữ chỉ nên sử dụng một cách bí mật, có cách thủ tiêu kẻ thù để diệt khẩu thì mới an tâm, nhưng ở một hiện trường đông đảo Chí Tôn đang âm thầm nhìn chằm chằm như thế này, điều đó là bất khả thi.
“Xem ra chỉ có thể dùng cách đó…”
Trong đầu Lạc Nam lóe lên ý niệm.
“Đi chết!”
Ba tên Trưởng Lão đã nhận được mệnh lệnh của Chí Tôn, không hề do dự nữa, bọn hắn liền hướng Lạc Nam phát động thế công dữ dội.
“Bách Kiếm Ấn, nhất ấn bình thiên hạ.” Kiếm Hoàng Lâm kiêu ngạo thét dài, điều động Thánh Đế Lực khủng bố của mình dung hợp vào đại ấn trên tay.
ONG ONG ONG ONG…
Vô vàn điêu khắc hình kiếm trên Bách Kiếm Ấn như có được sinh mệnh ngâm vang, mỗi một thanh kiếm phát ra một tầng Kiếm Vực.
Chỉ thoáng chốc, Bách Kiếm Ấn đã tụ thành Kiếm Thế do một nghìn tầng vực ngưng tụ mà thành, ở trên không trung biến lớn, nặng nề giáng thẳng xuống Bá Vũ Điện.
Là một kiện Chí Bảo thiên về tấn công, Bách Kiếm Ấn không ngại tàn phá Bá Vũ Điện của Lạc Nam.
“Hahaha, nhờ có Lạc Nam ngươi mà ta được trao cơ hội sử dụng Chí Bảo, đó là vinh hạnh của ta.” Triệu Lăng Mộ cuồng nhiệt cười lớn:
“Hôm nay để ngươi nhìn thấy, uy lực của Kinh Lôi Kiếm!”
KENG!
Nhất kiếm động cửu thiên, Kinh Lôi Kiếm được nâng lên.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Bầu trời phẫn nộ, mây đen cuồn cuộn kéo về, vô vàn cột sét khủng bố phủ xuống, oanh tạc vào Kinh Lôi Kiếm.
KENG!
Kinh Lôi Kiếm lại gầm vang, nó thu nạp lôi đình đến mức dữ dội, hàng vạn tia sét lấp lóe chực chờ bùng nổ.
“Động Thiên Kiếm Pháp – Lôi Động Trảm!” Triệu Lăng Mộ hùng hổ chém ra.
OÀNH!
Một luồng lôi đình vạn trượng pha lẫn kiếm khí đầy trời, bổ thẳng xuống đầu Lạc Nam.
“Còn có ta đây!” Khai Mặc Siêu không chịu thua kém ngửa đầu rít gào, hắn cũng cuồng nhiệt không thua kém hai tên kia.
Phải biết rằng Chí Bảo ngày thường chỉ có Chí Tôn được quyền sử dụng, nhưng nhờ có Lạc Nam mà bọn hắn được phép điều động Chí Bảo trong trận chiến lần này, cả đám đang cực kỳ cuồng nhiệt.
“Khai Tinh Kiếm, Nhất Kiếm Vẫn Tinh!”
Khai Mặc Siêu nộ hống, hàng ngàn ánh sao trên bầu trời phủ xuống, diễn hóa ra hư ảnh nhất kiếm khiến hàng vạn hành tinh bị chẻ thành đôi, ngang tàn và thô bạo nghiền nát cả không gian, phong tỏa Lạc Nam vào giữa kiếm khí.
Chỉ trong nháy mắt, Lạc Nam đã trở thành đối tượng bị ba kiện Chí Bảo oanh tạc, uy lực kinh khủng vô cùng.
Cho dù là Chí Tôn gặp phải ba kiện Chí Bảo công kích cũng không dám xem thường, huống hồ gì là một Thánh Tướng.
Dù yêu nghiệt đến đâu, áp lực mà hắn gánh chịu nhất định không hề nhỏ.
Bất quá không một ai biết rằng, ngay khi ba luồng thế công được ngưng tụ, Lạc Nam đã làm ra động tác huyền bí, thành kính vô biên.
Trong lực lượng đầy trời, Lạc Nam hai tay chắp trước ngực, nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Tuyệt Thế Thần Thông – Anh Linh Hiệu Triệu!”
Hồn Lực của Lạc Nam vào giờ phút này quét ngang bốn phương tám hướng, hòa nhập cùng đại địa vô biên nơi địa bàn của Nam Thiên Môn.
Hắn tiến vào trạng thái huyền diệu đến cực điểm, linh hồn như đắm chìm vào cõi u minh, câu thông được với những tồn tại đã ngã xuống trong dòng sông lịch sử.
Đừng quên nơi này là địa bàn của Nam Thiên Môn, tiếp giáp giữa Nam Vực và Kiếm Châu, là nơi đã từng xảy ra vô vàn cuộc chiến kinh thiên động địa trong quá khứ.
Lạc Nam cảm nhận được những tồn tại đến từ Nam Vực với dã tâm ngập trời, cũng cảm nhận được những tồn tại đã vì từng tấc lãnh thổ Kiếm Châu mà hy sinh ngã xuống.
Mọi chuyện nói thì dài, thực chất chỉ diễn ra trong thời khắc ngắn ngũi, Lạc Nam liền cao giọng hô vang:
“Hỡi anh linh của Định Nam Chí Tôn – xin hãy thức tỉnh đi!”
Tiếng quát này vừa dứt, thân thể già nua của Trấn Nam Chí Tôn mãnh liệt run lên bần bật.
“Đại tỷ, ngươi bình tĩnh!” Nhị trưởng lão Đàm Tùng vội vàng đã lấy đại trưởng lão.
“Không thể nào!” Một đám trưởng lão cũng là trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi mình nghe lầm.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong khoảnh khắc, toàn bộ Thanh Long Khu, sau đó là toàn bộ địa bàn của Nam Thiên Môn kịch chấn, lắc lư dữ dội.
CHIẾU!
Tòa Nam Thiên Môn sừng sững cao chọc trời chẳng biết vì lý do gì phát sáng mãnh liệt, luồng sáng xông thẳng vân tiêu, một giọng nói cổ lão, tang thương và hoài niệm vang lên:
“Ông bạn già, ta đã cảm ứng được khí tức của ngươi, thật là...đã quá lâu rồi.”
“Trời ạ, vừa rồi là Khí Linh của Nam Thiên Môn vừa nói chuyện!” Vô số tu sĩ Nam Thiên Môn, từ đệ tử, hộ vệ, quân đội cho đến cường giả đều hãi hùng khiếp vía, không thể tin nổi nhìn về tòa đại môn như vách ngăn thiên địa đã im hơi lặng tiếng vô số năm qua.
“Khoan đã, có thể khiến khí linh của gọi là ông bạn già, rốt cuộc là ai hả?” Cả đám không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả tâm trạng của mình lúc này.
“Chuyện gì vừa xảy ra?”
Dị tượng phát sinh cũng khiến đám người Triệu Lăng Hạo, Huyết Thương Thiên, Khai Thế Quân giật nảy cả mình.
Bọn hắn cảm nhận được cảm giác bất an và nguy hiểm tột độ.
Toàn bộ Thanh Long Khu như lâm vào tĩnh lặng, ngay cả thế công của ba kiện Chí Bảo dường như cũng đang trôi thật chậm rãi…
RĂNG RẮC.
Không để tất cả phải chờ lâu, không gian tầng tầng lớp lớp sụp đổ.
Từ bên trong đó, một thân ảnh dường như từ dòng sông lịch sử xa xôi tái hiện dương gian…
Đó là một nam tử trung niên có râu quai nón rậm rạp, đôi mắt như hổ, chân mày như kiếm, sống lưng thẳng tắp, chiến giáp màu trắng đã đỏ thẩm vì máu tươi, tóc dài cuồng loạn không trói buộc, kiếm trong tay đã gãy làm đôi.
Hắn hướng mặt về phía Nam Vực, đưa lưng về Kiếm Châu.
Hắn lơ lửng giữa bầu trời, lại cho người khác một cảm giác như đầu đang đội trời, chân đang đạp đất.
“Đây là bầu không khí tại Nam Thiên Môn…đã quá lâu rồi nhỉ…”
Nam tử trung niên khẽ lẩm bẩm một tiếng hoài niệm, giọng điệu tan thương trầm đục khiến người khác tê tái cõi lòng.
Khi hắn vừa xuất hiện, thế công của ba kiện Chí Bảo cũng vừa lúc mà đến.
“Ồ, vậy mà có chuột giễu võ giương oai ở địa bàn Nam Thiên Môn ta?”
Cảm nhận được công kích của ba kiện Chí Bảo, nam tử trung niên có chút ngoài ý muốn.
Hắn khẽ vung kiếm gãy trên tay.
XOẸT.
Một kiếm vô cùng đơn giản, không có nghiền nát mọi thứ, không có uy thế hủy thiên diệt địa.
Nhưng ba luồng kiếm khí không thừa không thiếu vừa đủ chạm vào ba luồng thế công của Chí Bảo.
RĂNG RẮC.
Thanh âm rạn vỡ vang lên.
Trong ánh mắt không dám tin của chúng nhân, Bách Kiếm Ấn của Kiếm Phách Tộc phản chấn bay ngược trở về, Lôi Đình khủng bố của Kinh Lôi Kiếm bị chém thành hư vô, toàn bộ hư ảnh ngôi sao sụp đổ, Khai Tinh Kiếm chấn động bay vọt ra ngoài.
PHỐC…PHỐC…PHỐC…
Như diều đứt dây, lần lượt từ Kiếm Hoàng Lâm, Triệu Lăng Mộ, Khai Mặc Siêu đường đường là Thánh Đế tối đỉnh lại bay vọt ra ngoài, điên cuồng thổ huyết.
Mắt của bọn hắn gắt gao trừng lớn, đồng tử mở rộng nhìn chằm chằm khuôn mặt người nam tử trung niên, kinh khiếp rống lên:
“Nam Thiên Môn Chủ thế hệ trước – Định Nam Chí Tôn !?”
ẦM!
Lời nói của bọn hắn như một hòn đá làm dậy lên sóng lớn ngập trời.
Toàn bộ thiên địa triệt để lâm vào tĩnh lặng.
Vô số người trợn mắt há hốc mồm, vô số người không dám tin dụi mắt, theo sau đó là vô vàn những cảm xúc sùng bái, cuồng nhiệt, đau xót, kích động nhìn về thân ảnh người nam tử trung niên kia.
Định Nam Chí Tôn!
Thân thể Kiếm Hoàng Dận, Triệu Lăng Hạo, Huyết Thương Thiên, Khai Thế Quân mãnh liệt run lên bần bật.
Nhắc đến quá khứ hào hùng, Nam Vực đại chiến Kiếm Châu, vô số người sẽ nhớ về sự vĩ đại của Trấn Nam Chí Tôn, người đã từ bỏ cơ hội đột phá Cấm Kỵ của mình để đứng ra nghênh địch.
Nhưng có một sự thật đau lòng mà ít người muốn đề cập.
Song song cùng Trấn Nam Chí Tôn còn có Định Nam Chí Tôn…vị nam tử đã hy sinh thân mình, một mình kéo theo năm vị Chí Tôn khủng bố tại Nam Vực kia chôn cùng.
Trong mọi trận chiến quy mô lớn, nhất là với quy mô tầm cỡ hai khu vực như Nam Vực và Kiếm Châu đại chiến, cái giá phải trả chính là sự thương vong, cái giá phải trả là cực kỳ đắt đỏ.
Cái giá lớn nhất mà Kiếm Châu phải trả không phải Trấn Nam Chí Tôn bỏ qua cơ hội tìm hiểu về Cấm Kỵ, mà chính là sự ngã xuống của Định Nam Chí Tôn.
“Thật là ngươi sao?”
Một giọng nói thất thểu yếu ớt vì mất bình tĩnh đột ngột vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của đám người.
Chẳng biết từ bao giờ, toàn trường kinh hãi nhìn thấy thân ảnh già lão của Trấn Nam Chí Tôn đã xuất hiện, ánh mắt đục ngầu, đỏ hoe ngấn lệ nhìn lấy thân ảnh nam tử kia.
“Ồ…” Nam tử kinh ngạc quay đầu, nhìn về dung mạo của Trấn Nam Chí Tôn lúc này, ánh mắt uy nghiêm dữ dội của hắn dần trở về trạng thái ôn hòa, thanh âm nhu tình khẽ nói:
“Nam Nhược, thời gian qua thật vất vả cho nàng.”
Chỉ một câu nói cực kỳ đơn giản, trái tim phủ bụi vô số năm của Trấn Nam Chí Tôn như bị siết chặt, bờ môi run run:
“Ta đã là một bà già, còn ngươi vĩnh viễn vẫn là phong thái như vậy a…”
“Chuyện này dễ ấy mà.” Nam tử nở nụ cười, sau đó thay hình đổi dạng, cũng biến mình thành một ông lão lưng còng, chậm rãi đứng sóng vai cùng Trấn Nam Chí Tôn, hai người xứng đôi vừa lứa.
Bà nhịn không được muốn nắm lấy tay ông, đáng tiếc chỉ chạm vào linh hồn mờ ảo và xuyên qua, hoàn toàn vô pháp đụng đến.
“Vô ích, ta đã ngã xuống quá lâu, lúc này chỉ là trạng thái anh linh tái hiện, sẽ không thể chạm vào.” Định Nam Chí Tôn có chút thương tiếc, lại quét mắt nhìn về đám người địch nhân, sau đó nhìn lên không gian vô tận, khóa chặt mấy vị Chí Tôn, hờ hững cất giọng:
“Nam Thiên Môn chúng ta hiện tại suy tàn đến mức độ này sao? đã từng thiên quân vạn mã Nam Vực không thể xuyên vào, nay lại bị một đám hậu bối đến tận cửa gây sự?”
“Không…không phải…là do bà già ta muốn thử thách tiểu tử đó hơi lớn một chút.” Trấn Nam Chí Tôn có chút buồn cười và sủng ái nhìn về phía Lạc Nam:
“Không ngờ hắn bằng vào thủ đoạn nào đó lại đem ngươi gọi đi ra, cũng thật biết cách trêu đùa thân già này.”
“Hắc hắc…” Lạc Nam xấu hổ vuốt vuốt mũi, bản thân hắn cũng chẳng ngờ đến sẽ phát sinh viễn cảnh như vậy.
Cứ tưởng sẽ triệu hồi một cường giả mạnh nhất bất kỳ xuất hiện, nào ngờ Anh Linh Hiệu Triệu lại chơi lớn đem cả phu quân của bà bà cũng gọi ra.
Đây chính là Định Nam Chí Tôn, phu quân của Trấn Nam Chí Tôn, phụ thân của Nam Thiên Chí Tôn nha.
“Ồ, vậy ra lão già ta cũng phải cảm tạ hắn tác hợp phu thê chúng ta?” Định Nam Chí Tôn nghe xong lời nói của Trấn Nam Chí Tôn, nhịn không được đưa mắt nhìn Lạc Nam.
“Tiểu tử gặp qua tiền bối.” Lạc Nam vội vàng chắp tay hành lễ.
“Hừ!” Định Nam Chí Tôn đánh giá Bá Vũ Điện thoáng qua, bất chợt hừ một tiếng, liền rút kiếm gãy chém về phía Lạc Nam.
“Trời!” Lạc Nam xém chút nhảy dựng.
Không dám thất lễ, vội vàng điều động Hóa Vũ Bá Thần Thể, kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân, trong đan điền tất cả Pháp Tướng đồng loạt hoạt động, Bá Lực sôi trào, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, hung hăng đấm lại một quyền nghênh đón kiếm khí.
ĐÙNG!
Lạc Nam như gặp phải trọng kích, cơ thể liên tục lùi hàng chục bước mới đứng vững thân hình, khóe môi còn rỉ chút máu tươi.
“Tiền bối ngươi làm gì?” Mấy nữ Độc Cô Ngạo Tuyết sợ hãi quát to, vội vàng chắn trước mặt Lạc Nam, đề phòng đến cực điểm nhìn Định Nam Chí Tôn.
“Hahaha, tốt tốt tốt, không ngờ thật sự có thể tiếp được một kiếm đó, Nam Nhược quả nhiên khen không uổng.” Định Nam Chí Tôn cất tiếng cười to:
“Không cần thử thách tiểu tử này nữa, hắn đủ tư cách làm con rể ta!”
“Phốc!” Lạc Nam ngã nhào xuống đất.
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal:
[email protected]E chân thành cảm ơn