Con Đường Bá Chủ

Chương 1742: Bi kịch



Đi theo phía sau lưng Lạc Nam, Hoàng Mộng Yến không hiểu ra sao…

Nàng chẳng biết vì lý do gì mà việc hắn có thu nhận Dược Hoàng Thế Gia hay không lại do một người khác quyết định.

Đó là người nào? có liên quan gì đến nàng?

“Mộng Yến tỷ, tên này rốt cuộc có ý đồ gì?” Đan Dĩnh ôm cánh tay Hoàng Mộng Yến tò mò hỏi.

“Ta làm sao biết? nhưng muội đi theo làm gì? Hắn chỉ muốn gặp riêng tỷ!” Hoàng Mộng Yến cười khổ nói.

“Hừ, tỷ xinh đẹp rung động lòng người, ta làm sao yên tâm để tỷ đi theo một tên sắc lang!” Đan Dĩnh lẩm bẩm, liếc xéo bóng lưng Lạc Nam:

“Chẳng may hắn có ý đồ xấu, một mình tỷ làm sao chống lại?”

“Nếu ta thật sự có ý đồ, dù thêm mười người như nàng cũng chỉ là đồ ăn mà thôi!” Lạc Nam bực mình quay lại trừng mắt nói.

“Dù sao thì ta cũng phải đi theo bảo vệ Mộng Yến tỷ tỷ!” Đan Dĩnh lè lưỡi.

“Tùy các nàng!” Lạc Nam không thèm quan tâm.

Rất nhanh, ba người đã tiến vào Làng Nhất Thế.

Lúc này chúng nữ đã trở lại trong làng, mỗi người đều đang chú tâm rèn luyện, gia tăng chiến lực.

Sau khi được Hi Vũ và Tuế Nguyệt khéo léo tiết lộ phần nào về tương lai sắp tới, chúng nữ liền chiến ý hừng hực bắt đầu bế quan, hận không thể lập tức trợ giúp Lạc Nam thống nhất vũ trụ.

Mỗi nữ nhân đều có một nhà gỗ nhỏ, các nàng đã trở về nhà hết rồi.

Vì thế mà lúc này khi Lạc Nam vào làng, khung cảnh có vẻ yên tĩnh, không nhìn thấy cảnh tượng oanh oanh yến yến như thường lệ.

“Cảnh vật nơi đây không tệ…” Đánh giá quang cảnh làng quê yên bình thơ mộng của Làng Nhất Thế, Đan Dĩnh nhịn không được cảm thán nói.

“Nào chỉ là không tệ, nơi này quả thật rất tuyệt!” Hoàng Mộng Yến rất ưa thích những nơi mộc mạc, gần gũi tự nhiên như thế này.

“Đi theo ta!” Lạc Nam dẫn hai nữ đến bên một ngôi nhà ven sông.

Từ bên trong nhà vang lên thanh âm trong trẻo mềm mại:

“Phu quân vào đi!”

Có Đồng Tâm Đồng Ý, hắn vừa tiếp cận thì thê tử bên trong đã cảm ứng được.

“Giọng nói này vì sao có chút quen thuộc nha?” Đan Dĩnh vểnh vểnh tai, vô thức nhìn sang Hoàng Mộng Yến.

Giọng của nữ nhân trong nhà gỗ sao giống của tỷ tỷ quá vậy?

“Y Thiền, có người này ta muốn nàng gặp!” Lạc Nam đẩy cửa bước vào.

Hoàng Y Thiền đang khoanh chân ngồi tu luyện chậm rãi mở mắt ra, chợt đồng tử của nàng co lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào một nữ nhân đi phía sau Lạc Nam.

Hoàng Mộng Yến toàn thân cũng là chấn động đứng im tại chỗ, bàn tay xinh đẹp che lấy bờ môi đỏ mộng hé mở vì kinh ngạc, thật lâu không nói nên lời.

“Cái này…cái này…cái này…chuyện gì xảy ra?” Đan Dĩnh lắp ba lắp bắp, ánh mắt đảo quanh liên tục, hết nhìn Hoàng Mộng Yến lại nhìn Hoàng Y Thiền, cảm giác cực kỳ hoang đường.

Quá giống, hai khuôn mặt thật sự là quá giống…

“Phu quân, chàng hết chuyện đùa rồi sao? tự nhiên tạo ra phân thân của thiếp làm gì thế?” Hoàng Y Thiền trừng mắt nhìn lấy hắn, nhoẻn miệng cười duyên.

“Nàng ấy không phải phân thân!” Lạc Nam chậm rãi lắc đầu:

“Tên của nàng ấy là Hoàng Mộng Yến, gia chủ của Dượng Hoàng Thế Gia ở Luyện Đan Đại Lục, Thiên Đan Đế Cấp Thế Lực!”

Nụ cười trên môi Hoàng Y Thiền dần thu liễm, quay mặt sang nơi khác, hờ hững nói:

“Chuyện này thì có liên quan gì đến thiếp?”

“Tiểu Thiền à, nàng là trẻ mồ côi được Thương Lan thu nhận, ta hy vọng nàng có thể tìm lại người thân…” Lạc Nam nắm lấy bàn tay thê tử.

Hoàng Y Thiền nắm chặt lấy tay hắn, khẽ lắc đầu:

“Thiếp có chàng và các tỷ muội là đủ lắm rồi, đời này không cầu gì hơn!”

“Muội à…tên của muội là Hoàng Y Thiền sao?” Giọng điệu dần trở nên run rẩy, Hoàng Mộng Yến hai mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Hoàng Y Thiền.

Mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng loại cảm giác máu mủ thân tình đang sục sôi trong cơ thể thật sự không thể nào ức chế được.

Lạc Nam thấy thái độ của Hoàng Y Thiền cũng không biết phải làm sao.

Thật ra Hoàng Y Thiền đang thật sự hạnh phúc, nàng vốn đã quen với cuộc sống cùng hắn và chúng nữ Làng Nhất Thế, đối với thân phận và quá khứ cũng chưa từng có ý định tìm tòi.

Không chỉ riêng Y Thiền, sợ rằng mấy nữ Đạm Đài Uyển, Mộ Sắc Vy, Kiều Tố Tố, Vân Tu Hoa và các đệ tử của Làng Nhất Thế cũng đều như thế cả.

Vậy nên sự xuất hiện của Hoàng Mộng Yến thật sự quá đột ngột, có lẽ Y Thiền chưa biết phải đón nhận như thế nào, cũng không có ý muốn đón nhận.

“Nàng nghỉ ngơi đi!” Lạc Nam vuốt nhẹ mái tóc của thê tử.

Hoàng Y Thiền ngoan ngoãn gật đầu, chậm rãi xếp bằng nhắm mắt.

Nhưng nếu chú ý, sẽ thấy rõ bờ mi của nàng vẫn đang rung động cho thấy tâm tình thật sự không bình tĩnh như vẻ ngoài biểu hiện.

Lạc Nam lôi kéo Hoàng Mộng Yến và Đan Dĩnh ra ngoài, nhìn lấy nàng nghiêm nghị hỏi:

“Thế nào? nàng có lời gì muốn nói không? Dược Hoàng Thế Gia các người vì sao vứt bỏ Y Thiền của ta?”

“Dược Hoàng Thế Gia luôn là gia tộc đường đường chính chính, chắc chắn sẽ không làm như vậy đấy!” Đan Dĩnh trừng mắt biện hộ thay tỷ tỷ.

Hoàng Mộng Yến bờ môi mím chặt, áy náy nói:

“Thật xin lỗi, ngay cả ta cũng bất ngờ về chuyện này, ta không hề biết đến sự tồn tại của Y Thiền từ trước đến nay!”

“Như vậy là sao?” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng.

“Dung mạo của ta và Y Thiền là do mẫu thân di truyền!” Hoàng Mộng Yến khẽ nói:

“Ta nghĩ phải đi tìm mẫu thân hỏi cho ra lẽ!”

“Dì sao?” Đan Dĩnh nghe vậy giật mình lẩm bẩm:

“Cũng nhiều năm rồi chưa nhìn thấy dì…”

“Mẫu thân của các nàng ở đâu?” Lạc Nam quyết tâm giúp thê tử tìm hiểu chân tướng:

“Mang ta đi gặp!”

“Nàng ở một phiến Tiểu Tiên Giới!” Hoàng Mộng Yến hồi đáp.

“Cái gì? Vì sao dì lại phải ở Tiểu Tiên Giới!?” Đan Dĩnh giật mình, nàng luôn cho rằng dì bế quan trong Dược Hoàng Thế Gia.

“Lên đường đi!”

Lạc Nam quyết đoán nhanh gọn, Bá Vũ Điện đã phá không mà ra.



Thanh Giới.

Đây là một phiến Tiểu Tiên Giới nhỏ yếu nằm ở một nơi hẻo lánh trong vũ trụ.

Toàn bộ thế giới chỉ có được một Cực Cấp Thế Lực là mạnh nhất.

Thân ảnh Lạc Nam và hai nữ hàng lâm, đem tu vi thu liễm xuống Ất Tiên đề phòng kinh động người khác.

Hoàng Mộng Yến dẫn theo Lạc Nam và Đan Dĩnh đến một ngôi chùa thanh tịnh tại thế giới này.

Tư Thanh Tự.

Ba người tu vi quá cao, lại thu liễm khí tức nên không một ai phát hiện dù trong chùa có không ít tăng nhân.

Hoàng Mộng Yến đi thẳng vào đình viện u tĩnh sau chùa, ánh mắt Lạc Nam và Đan Dĩnh hơi co lại.

Chỉ thấy bên trong đình viện có một nữ ni cô tuổi tứ tuần, yên tĩnh ngồi trên bồ đoàn, tay cầm phật châu, miệng đọc kinh phật.

Nhìn đường nét trên khuôn mặt, ni cô này khi còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân, hơn nữa rất giống với Hoàng Y Thiền và Hoàng Mộng Yến.

“Tỷ à, dì sao lại như vậy?” Đan Dĩnh khó tin nuốt nước bọt kéo tay Hoàng Mộng Yến:

“Đường đường là Thiên Đan Đế và Thiên Đế cấp cường giả lại xuống một ngôi chùa ở Tiểu Tiên Giới làm ni cô?”

“Ta cũng không biết!” Hoàng Mộng Yến hít sâu một hơi lắc đầu:

“Nhưng ta tôn trọng quyết định của mẫu thân, tin tưởng nàng có khổ tâm trong lòng!”

Ba người đến gần, nữ ni cô cũng khẽ mở mắt.

Chứng kiến Hoàng Mộng Yến dắt theo Đan Dĩnh và Lạc Nam, trong mắt nàng xuất hiện một chút kinh ngạc, yếu ớt cười:

“Tiểu Dĩnh, đã lâu không gặp…”

“Dì Linh à, dì sao lại như vậy?” Đan Dĩnh chạy đến kéo lấy tay nàng.

Hiển nhiên tên của nữ ni cô là Hoàng Linh, mẫu thân của Hoàng Mộng Yến, phu nhân của gia chủ đời trước Dược Hoàng Thế Gia.

Hoàng Linh im lặng không nói, nàng nhìn đến Lạc Nam nhẹ gật đầu:

“Ngươi là ý trung nhân của Tiểu Yến sao? quả nhiên tuấn tú lịch sự, nhiều năm như vậy lần đầu tiên Tiểu Yến mang theo nam nhân đến gặp ta!”

“Thật xin lỗi tiền bối, ta và Mộng Yến cô nương chỉ có quan hệ hợp tác!” Lạc Nam nghiêm túc nói:

“Nhưng rất có thể ta phải gọi người với một thân phận khác?”

“Hửm?” Hoàng Linh khó hiểu trước lời nói của hắn.

“Mẫu thân!” Hoàng Mộng Yến lúc này mới bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Linh khẽ nói:

“Một vị thê tử của Lạc công tử có dung mạo rất giống với ta, tên của nàng ấy là Hoàng Y Thiền!”

XOẢNG…

Phật châu trên tay Hoàng Linh vô thức rơi xuống đất, từng viên hạt châu phân tán lăn tròn.

Toàn thân Hoàng Linh chấn động kịch liệt, ánh mắt thanh tịnh chuyển sang đỏ hoe, vẻ ung dung điềm nhiên lúc đầu biến mất sạch sẽ, khuôn mặt đầy ngơ ngác, bờ môi run run, vừa mừng vừa sợ nắm chặt lấy Hoàng Mộng Yến:

“Tiểu Yến, ngươi…ngươi vừa nói cái gì? Ta nghe không rõ?”

“Một vị thê tử của Lạc công tử rất giống ta, tên của nàng là Hoàng Y Thiền!” Hoàng Mộng Yến trịnh trọng đáp lại.

“Haha…hahaha…” Hoàng Linh bất chợt ngửa đầu lớn tiếng cười, cười đến chảy cả nước mắt, cười đến vô cùng khó tin, vừa cười vừa khóc:

“Sống, Tiểu Thiền còn sống…nàng vậy mà còn sống…hahaha”

Hoàng Linh thất thố vừa khóc vừa cười, nụ cười có đầy đủ đắng cay ngọt bùi, vô số tư vị phức tạp.

Tuy nhiên có một điều khiến Lạc Nam hài lòng gật đầu.

Đó là vẻ mẫu tính xuất hiện trong đôi mắt của Hoàng Linh, ánh mắt của người mẫu thân dành cho nữ nhi của mình, ánh mắt mà Lạc Nam thường thấy từ Diễm Nguyệt Kỳ và Cửu Huân Dao.

Đó là ánh mắt xuất phát từ tận đáy lòng, không thể che giấu được.

“Mau…mau mang ta đi gặp nàng, ta phải gặp Tiểu Thiền…ta phải mang Tiểu Thiền trở về, cho nàng những thứ nàng nên đạt được!” Hoàng Linh kích động đứng lên, giọng điệu nghẹn ngào chua xót:

“Nhiều năm qua như vậy chắc chắn nàng chịu khổ lắm rồi!”

Hoàng Mộng Yến vội vàng trấn an:

“Mẫu thân yên tâm, muội muội không khổ, phu quân của nàng là cường giả có quyền lực nhất đương thời, ngay cả Dược Hoàng Thế Gia cũng phải phụ thuộc vào hắn!”

Hoàng Linh kinh ngạc nhìn lấy Lạc Nam, kích động đến cánh tay run rẩy, muốn hướng hắn cúi đầu bái tạ:

“Đa tạ…đa tạ đã đối xử tốt với Tiểu Thiền, đa tạ đã để cuộc sống của Tiểu Thiền được hạnh phúc…”

Nàng không quan tâm Lạc Nam có thân phận gì, nàng chỉ biết Hoàng Y Thiền được hạnh phúc là đủ rồi.

Lạc Nam phất tay đem nàng nâng đỡ, lực lượng cường đại khiến Hoàng Linh trong lòng chấn động.

“Không cần tiền bối tạ ơn, Tiểu Thiền là thê tử của ta…ta đương nhiên sẽ cho nàng hạnh phúc!” Lạc Nam nghiêm túc nói:

“Ngược lại Tiểu Thiền bày tỏ không muốn nhận lại người thân, hy vọng tiền bối có thể cho ta một câu trả lời thích đáng!”

“Không muốn…không muốn nhận thân?” Hoàng Linh đầy lo lắng và sợ hãi, cảm giác đau lòng như muốn nghẹt thở, nàng đắng chát lẩm bẩm:

“Cũng phải thôi, ta không cho Tiểu Thiền được thứ gì cả, ta không xứng làm mẫu thân của nàng…”

Càng nói Hoàng Linh càng kích động, hai tay ôm đầu, vô cùng mất bình tĩnh.

“Mẫu thân!” Hoàng Mộng Yến vội vàng giữ chặt lấy nàng:

“Người mau cho chúng ta giải thích về quá khứ của Tiểu Thiền, nếu người có nỗi khổ tâm, Lạc công tử chắc chắn sẽ giúp người nhận lại Tiểu Thiền mà…

“Khổ tâm, ta đâu có khổ tâm gì chứ…” Hoàng Linh phun ra một ngụm máu, cười thê lương:

“Là ta, tất cả là tại ta đã tạo nên bi kịch…”

Lạc Nam nhận ra tâm cảnh của Hoàng Linh có dấu hiệu tan vỡ, vội vàng đem Hồn Lực cuồn cuộn tiến vào cơ thể nàng, cho nàng một giọt Tẩy Hồn Thủy để giữ vững lý trí.

Tinh thần dần ổn định lại, Hoàng Linh ngồi bệch xuống mặt đất, giọng điệu như người mất hồn, dần dần kể về quá khứ:

“Năm đó gia chủ của Dược Hoàng Thế Gia là Hoàng Phong, ta là thê tử của hắn, cũng là Gia Chủ Phu Nhân…”

“Hai vợ chồng là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tình cảm cực kỳ tốt đẹp, đến khi thành hôn cũng vô cùng hạnh phúc, ta cũng vì Hoàng Phong sinh ra Tiểu Yến!”

Hoàng Mộng Yến gật đầu, mặc dù phụ thân đã qua đời khi nàng còn nhỏ, nhưng nàng biết tên của hắn chính là Hoàng Phong.

Lại nghe Hoàng Linh nói tiếp: “Năm đó ta cực kỳ háo thắng, dù đã là thê tử của Hoàng Phong nhưng vẫn chỉ là một Địa Đan Đế!”

“Ta không muốn thua kém phu quân, bèn nhân lúc hắn bế quan rời khỏi Dược Hoàng Thế Gia, muốn tìm kiếm cơ duyên đột phá Thiên Đan Đế!”

“Nào ngờ trong một lần tìm kiếm nguyên liệu luyện đan tại hiểm địa Thượng Cổ, ta gặp phải Sát Trận mai phục, thân mang trọng thương, phải cố gắng dùng hết thủ đoạn phòng thân mới có thể thoát khốn!”

“Dù rằng thoát chết, tu vi của ta cũng tạm thời suy giảm nghiêm trọng, trí nhớ mất sạch, không còn biết mình là ai ngoài cái tên Hoàng Linh còn sót lại…”

Nghe đến đây Đan Dĩnh và Hoàng Mộng Yến che miệng, hoàn toàn không hề biết Hoàng Linh từng xảy ra chuyện như vậy.

“Ta suy kiệt rơi xuống một phiến Tiểu Tiên Giới, vô tình được một nam nhân tán tu hàm hậu, lương thiện cưu mang, giúp đỡ!” Hoàng Linh như đắm chìm vào hồi ức xa xăm, lời nói nhẹ nhàng như gió:

“Được nam nhân đó chăm sóc từng li từng tí, cẩn thận ôn nhu, ta lại dần sa vào lưới tình…kết hôn với hắn!”

“Sau mấy năm phu thân quấn quít, ta lại sinh ra một nữ nhi, đặt tên theo họ của ta là Hoàng Y Thiền!”

“Hạnh phúc chưa được bao lâu, trí nhớ của ta bắt đầu có dấu hiệu khôi phục!”

Ánh mắt Lạc Nam nhíu chặt, biết sắp có chuyện chẳng lành.

Quả nhiên chỉ nghe Hoàng Linh nói tiếp: “Ta không ngờ đến đời mình sẽ lại yêu hai người nam nhân trong hoàn cảnh như vậy!”

“Nhưng ta không muốn lừa dối ai trong bất cứ hai người!”

“Ta kể về thân phận của mình cho phụ thân của Tiểu Thiền nghe, hắn cực kỳ sốc và mất tỉnh táo khi biết ta là phụ nữ đã có chồng con!”

“Nhưng hắn thật là một nam nhân cao thượng, khi biết thân phận thật sự của ta, hắn cảm thấy mình không xứng, cảm thấy ta nên trở về nơi ta cần thuộc về!”

“Ta ngõ ý muốn mang Tiểu Thiền trở về, hắn lại kiên quyết ngăn cản, cho rằng ta cần phải hỏi ý kiến của Hoàng Phong rồi mới yên tâm giao nữ nhi cho ta!”

“Vì thế ta quay về Dược Hoàng Thế Gia sau tháng ngày dài mất tích, Hoàng Phong cực kỳ vui mừng cho đến khi ta áy náy tiết lộ sự thật!”

“Hắn giả vờ không để tâm đến chuyện đó, ngược lại còn muốn hỏi thăm nơi ở của cha con Tiểu Thiền để nói lời cảm tạ đã thay hắn chăm sóc ta trong thời gian gặp nạn, sẳn sàng mang Tiểu Thiền về bồi dưỡng và xem như nữ nhi ruột thịt!”

“Vì đắm chìm trong mộng tưởng ngọt ngào, ta đã đem nơi này tiết lộ cho hắn!”

“Nào ngờ sau khi Hoàng Phong trở về, trong tay hắn cầm lấy đầu của phụ thân Tiểu Thiền cùng nụ cười dữ tợn!”

“Hắn nói rằng sẽ sẳn sàng tha thứ cho ta, nam nhân thấp hèn kia đã bị hắn xóa sổ, chỉ cần ta quên hết mọi chuyện trong thời gian mất trí nhớ là được!”

Nói đến đây Hoàng Linh siết chặt tay đến rỉ máu, bật khóc nức nở.

Hoàng Mộng Yến và Đan Dĩnh há hốc mồm, mắt đẹp động dung không nói nên lời.

“Ta hỏi hắn Tiểu Thiền đâu rồi!” Hoàng Linh sắc mặt hiện lên vẻ căm giận:

“Hoàng Phong trả lời hắn đã tiện tay bóp chết Tiểu Thiền!”

“Ta như bị sét đánh, Hoàng Phong có thể ghét bỏ ta lăng loàn, ghét bỏ ta không còn trinh liệt, từ ta, mắng chửi ta, giết chết ta…nhưng ta tuyệt đối không cho phép hắn làm hại Tiểu Thiền!”

“Hắn dám động vào nữ nhi của ta, ta đã tương kế tựu kế, giả vờ thuận theo hắn, nhân lúc hắn sơ suất và giết chết hắn!”

“Mặc dù ta yêu hắn, nhưng ta tuyệt đối không thể để kẻ giết con gái của mình sống sót, không thể để một kẻ ngụy quân tử như hắn sống sót!”

“PHỐC!” Hoàng Mộng Yến nghe đến đây phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Nàng không dám tin nghe thấy tất cả.

Mẫu thân của nàng vậy mà giết chết phụ thân.

Nàng vẫn luôn cho rằng phụ thân gặp sự cố trong lúc bế quan nên mới vẫn lạc…

Hoàng Linh đắng chát mấp máy môi: “Tất cả là tại ta, mọi bi kịch là do ta mà ra…”

“Ta không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại, ta cố gắng dạy dỗ Mộng Yến nên người, đem ngôi vị gia chủ Dược Hoàng Thế Gia truyền cho nàng, còn ta sẽ nương nhờ nơi cửa phật, đời đời tụng kinh siêu độ cho bọn hắn…”

“Nhưng xem ra Hoàng Phong vẫn còn lương tri, hắn không giết Tiểu Thiền, không chính tay giết nàng…” Hoàng Linh biểu lộ phức tạp:

“Hắn chỉ muốn chọc giận ta, gây tổn thương cho ta…”

“Tiểu Thiền vẫn còn sống…quá tốt rồi…quá tốt rồi…”

Hoàng Linh càng nói càng vui sướng, nở nụ cười sau vô số tháng ngày cõi lòng nặng trĩu.

Hoàng Mộng Yến ôm chầm lấy mẫu thân khóc ngất, nàng không ngờ đến cuộc đời của mẫu thân mình lại là một tấn bi kịch đến như vậy.

Nàng muốn trách mẫu thân đã giết phụ thân…nhưng lại không thể mở miệng.

Tất cả là do số phận trêu người, mẫu thân của nàng hoàn toàn không cố ý.

Đan Dĩnh ngồi ở một bên lau nước mắt, không dám tưởng tượng đặt mình rơi vào hoàn cảnh của Hoàng Linh sẽ cảm thấy như thế nào.

Lạc Nam nặng nề thở dài một tiếng.

Hắn cũng đang tự hỏi lòng…

Đặt mình vào vị trí của Hoàng Phong, hắn sẽ phản ứng ra sao?

Cuối cùng hắn tự giễu cười cười, ánh mắt trở nên kiên định:

“Chỉ cần thê tử của ta ai cũng mạnh mẽ để vượt qua mọi hiểm cảnh, sợ gì rơi vào tình huống giống với Hoàng Linh?”

Thậm chí nếu bi kịch phát sinh, hắn không ngại vận dụng Nghịch Thế Thần Thông thay đổi quá khứ, nghịch loạn luân hồi.

Suy cho cùng, tất cả bi kịch tạo ra là do không đủ thực lực mà thôi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv