Con Đường Bá Chủ

Chương 1495: Điều kiện của Lâm Tích



“Vì sao nàng nói như vậy?”

Nghe câu nói của Xích Tà, Lạc Nam tò mò nhìn nàng hỏi.

“Khanh khách, chàng đã tạo ra được Oanh Thiên Tổ Phù thì chứng tỏ phương pháp luyện chế nó đang nằm trong tay chàng, với sức hấp dẫn của Tổ Phù, sẽ có vô số Phù Sư hùng mạnh như Phù Thánh đến tìm chàng “tâm sự” đó!” Xích Tà cười khanh khách nói:

“Hơn thế nữa bởi vì mỗi loại Tổ Phù chỉ được phép có một, nên sau khi “tâm sự” bọn hắn không ngại mượn cái mạng của chàng để tiêu hủy luôn Oanh Thiên Tổ Phù hiện có, sau đó luyện chế ra một cái mới thuộc về bọn hắn!”

“Nàng nói có lý…” Lạc Nam vuốt cằm cười cười.

“Không sợ?” Xích Tà trừng mắt nhìn hắn.

“Haha, từ khi bước vào con đường tu luyện, ta luôn mang bên mình những đồ vật đủ sức hấp dẫn vô số người khác!” Lạc Nam nhún nhún vai, bá đạo đáp:

“Nhưng ta vẫn sống rất tốt, còn những kẻ tham lam đó mộ đều xanh cỏ hết rồi!”

Chúng nữ trong mắt lóe lên dị sắc, nam nhân tự tin luôn có sức hấp dẫn mãnh liệt nha.

Xích Tà hai mắt cũng lóe sáng, bờ môi mộng đỏ nhếch lên, hài lòng gật đầu nói: “Không hổ danh là chủ nhân mà ta thừa nhận!”

Lạc Nam lười biếng vương vai, uống vào một bình Bất Tử Dược Thủy khôi phục máu huyết vừa tổn thất, chẳng thèm để ý nói:

“Hơn nữa ở vũ trụ này không ai nhận ra lai lịch của Oanh Thiên Tổ Phù, dù có lo lắng thì cũng chẳng phải hiện tại!”

“Phu quân…chàng và Xích Tà nói cái gì?” Diễm Hồng Liên rốt cuộc nhịn không được chen miệng vào.

Các nàng nghe hắn và Xích Tà nói chuyện mà mơ mơ màng màng, cái gì là Tổ Phù?

Lạc Nam lúc này mới kiên nhẫn giải thích lai lịch của Oanh Thiên Tổ Phù và nhân vật như Phù Tổ cho các nàng hiểu, cũng nói luôn Bảo Kiều đã sở hữu Không Gian Tổ Phù.

“Có Tổ Phù hệ lửa không? Nếu có thì phải cho thiếp đó!” Diễm Hồng Liên tràn ngập chờ mong nói.

Tổ Phù lợi hại như vậy, nàng cũng muốn sở hữu một cái.

“Ta cũng không biết!” Lạc Nam cười khổ.

Tổ Phù đối với hắn vẫn còn rất bí ẩn, trước mắt chỉ nhận biết Không Gian và Oanh Thiên, các loại còn lại không có tin tức, giống với trường hợp của Bí Tự vậy.

Nhìn Oanh Thiên Tổ Phù lơ lửng trên không, Lạc Nam động ý niệm: “Trở về!”

Ánh sáng lóe lên, Oanh Thiên Tổ Phù đã biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ở trong đan điền của Lạc Nam.

Đập vào tầm quan sát của nó là các tôn Đại Đỉnh đang sững sừng tọa trấn như thần vật ngự trời, uy thế vô cùng dũng mãnh.

Chúng nữ Hỏa Nhi, Quang Nhi, Độc Nhi cũng đang ngồi trên đại đỉnh trò chuyện, nhân tiện quan sát đồng bạn mới.

Bất Hủ Diễn Sinh Kinh cực kỳ kiêu ngạo, sự xuất hiện của Oanh Thiên Tổ Phù ở trong đan điền của Lạc Nam chứng tỏ nó đủ tư cách được Cấm Kỵ thừa nhận.

Nào ngờ Oanh Thiên Tổ Phù tuổi nhỏ háo thắng, chẳng những không lấy làm tự hào, còn muốn ra vẻ ta đây.

ONG ONG ONG ONG …

Nó liên tục phát ra các luồng sóng xung kích pha lẫn âm ba khủng bố, ý đồ dọa sợ các tôn Đại Đỉnh.

Đáng tiếc, các tôn Đại Đỉnh vẫn như thái sơn sừng sững bất động, không thèm đếm xỉa đến nó.

Oanh Thiên Tổ Phù phẫn nộ rung lên, xung kích đánh ra càng thêm vang vọng.

“Quá láo, phải dạy nó một bài học!” Chúng nữ thấy cảnh này hai mặt nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi.

Hỏa Nhi điều khiển Diễm Tâm Đỉnh, Quang Nhi điều khiển Quang Minh Đỉnh, Độc Nhi điều khiển Độc Đỉnh, Băng Nhi điều khiển Cổ Băng Đỉnh, Phong Nhi điều khiển Vũ Phong Đỉnh…ngay cả Hồn Nguyệt Ánh cũng thống ngự Hồn Đỉnh tham gia náo nhiệt.

Từng tôn Đại Đỉnh dưới sự điều khiển của chúng nữ hung hăng nện vào Oanh Thiên Tổ Phù.

ẦM ĐÙNG…ẦM ĐÙNG…ẦM ĐÙNG…

Liên miên bất tuyệt, nối liền không dứt…

Oanh Thiên Tổ Phù bị đánh đến mức toàn thân run rẩy, co cụm vào một góc bên trong đan điền, hết dám khiêu khích, thái độ cực kỳ ngoan ngoãn, nào còn dám có chút kiêu căng như lúc đầu?

Nó thật sự sợ a…

Mấy cái Đỉnh này bất khả xâm phạm, xung kích khủng khiếp do nó tạo ra không làm nên trò trống gì, ngược lại còn bị nện đến hoa mắt chóng mặt.

Lạc Nam thấy cảnh này âm thầm bật cười, cũng may cho Oanh Thiên Tổ Phù là các Đỉnh vẫn chưa dung hợp thành Bá Đỉnh.

“Ngươi mạnh hay yếu còn phụ thuộc vào các đỉnh đó, tốt nhất thì biết lấy lòng nịnh nọt một chút đi!” Lạc Nam truyền ý niệm căn dặn.

Oanh Thiên Tổ Phù ủy khuất run lên, nó biết sợ còn không được sao?

Lạc Nam mặc kệ con hàng này, hắn mở ra Cửa Hàng May Mắn, bắt đầu điên cuồng mua sắm vật phẩm, tiêu hao hàng trăm tỷ Điểm Danh Vọng.

Đồng thời, những loại tài nguyên đạt được từ giao dịch với Thiên Địa Hội cũng được hắn lấy ra một phần.

Phân chia ra làm sáu chiếc Nhẫn Trữ Vật khác nhau, giao cho ba nữ Băng Lam Tịch căn dặn:

“Nhẫn đầu tiên thưởng cho Minh Không và thuộc hạ dưới trướng của nàng!”

“Nhẫn thứ hai thưởng cho Vô Ưu và thuộc hạ dưới trướng của hắn!”

“Nhẫn thứ ba là tài nguyên để Việt Long Tinh phát triển, ta cũng giao cho các nàng phân phối!”

“Ba Nhẫn còn lại là ba mươi vạn khối Nguyên Thạch ta đưa các nàng làm tài nguyên tu luyện!”

Mấy nữ cũng không hề khách khí tiếp nhận, biết nam nhân của mình là người của bản lĩnh nên tài nguyên không thiếu, quyết tâm giúp cư dân Việt Long Tinh nhanh chóng hùng mạnh.

“Được rồi, bọn thiếp cũng nên trở về!” Vương Y Vận luyến tiếc nói.

Các nàng thừa hiểu Lạc Nam không thể theo mình trở về Tiên Ma Vực, nhưng vừa mới đoàn tụ với phu quân trong thời gian ngắn lại phải chia ly, làm sao có thể chịu nổi?

Lạc Nam nhìn ba vị thê tử vẫn còn trần như nhộng, từng tấc da thịt hoàn hảo lộ ra, nơi tư mật ửng hồng mê người.

Côn thịt của hắn một lần nữa hung hăng trổi dậy, cười hắc hắc nói:

“Thời gian còn sớm, để phu quân bù đắp cho các nàng!”

Nói xong không đợi các nàng phản ứng, gầm lên một tiếng lao vọt đến…

Ôm siết lấy thân thể trắng muốt như tuyết của Băng Lam Tịch đè xuống, hung hăng hôn lấy bờ môi mộng nước của nàng, mút lấy chiếc lưỡi thơm tho, côn thịt bên dưới đã tiến vào nhục động màu mỡ quen thuộc.

“Ưm…sướng thiếp…”

Băng Lam Tịch có chút thẹn thùng trước mặt tỷ muội mới như Âu Dương Thương Lan, nhưng không thể chống nổi dụ hoặc của phu quân mình, nên đành khép hờ hai mắt mặc cho hắn xâm chiếm.

Lạc Nam không tha một thê tử nào, ngay cả Âu Dương Thương Lan và Võ Tam Nương đang xem náo nhiệt cũng bị hắn kéo vào chinh phạt.

Xích Tà u oán đứng ở một bên nhìn chủ nhân và các chủ mẫu đại chiến mà không đụng vào mình, chỉ có thể chạy đi tìm Lãnh Vận Du với Long Khuynh Thành chơi trò giả phượng hư hoàng.

Thấy cảnh như vậy, Vương Y Vận yêu kiều thở dốc nhìn Lạc Nam: “Sao chàng chưa động vào các nàng ấy?”

“Tình cảm chưa chín, trước mắt chỉ là dục vọng nam nữ!” Lạc Nam nặng nề đáp lại, côn thịt đâm thẳng vào tận cùng hoa tâm của Vương Y Vận, bàn tay nắn bóp bầu sữa săn chắc của nàng thành muôn hình vạn trạng.

“Dịu dàng một chút, đáng ghét!” Vương Y Vận vừa yêu vừa trách, lắc lư vòng eo nghênh hợp từng động tác thô lỗ của nam nhân.

“Khanh khách, Y Vận chịu không nổi thì để bọn thiếp!”

Chúng nữ mị ý lan tràn cười quyến rũ, cảnh tượng kiều diễm vẫn tiếp tục phát sinh.



Săn Ma Điện…

“Nhi tử của bổn Nguyên Lão bị yêu nghiệt Ma Giới công nhiên sát hại, các vị tính toán thế nào?”

Trong phòng nghị sự, Tam Nguyên Lão giọng điệu trầm tĩnh nói ra.

Tuy là như vậy, nhưng tất cả người ở đây đều nghe ra sự phẫn nộ đè nén trong âm thanh của hắn.

Hết cách rồi, nhi tử thì bị giết chết trước mặt, Tam Nguyên Lão đích thận vận dụng Đế Binh cũng chẳng làm gì được hung thủ, thậm chí còn bị hắn phản kích để rơi vào hư không vô định, nghe nói phải cực kỳ chật vật mới có thể tìm đường trở về.

Chuyện mất mặt như vậy, đừng nói là Tam Trưởng Lão…đổi lại bất kỳ ai cũng nhịn không nổi.

Hơn nữa việc này quả thật liên quan đến vấn đề mặt mũi của Săn Ma Điện, treo giá 1 tỷ Điểm Danh Vọng cho cái mạng của Văn Lang vẫn còn chưa thỏa mãn bọn hắn.

“Dựa theo tình báo mà chúng ta nhận được, Văn Lang này từng cướp mất Lãnh Vận Du trước ngày đại hôn của nàng và Đế Tử Chấn Hào, dù hắn là người Ma Giới nhưng cũng không hòa thuận với Tru Tiên Điện và Ma Đình!” Một vị Nguyên Lão khác nói ra thông tin tình báo của mình.

“Việc này ta không cần biết!” Tam Nguyên Lão giận dữ nói:

“Thứ ta muốn biết là lai lịch cũng như xuất thân của Văn Lang, hắn đến từ thế lực nào? có hậu trường ra sao?”

“Tạm thời chưa biết!” Đám người lắc đầu.

“Hừ, thế thì không cần biết nữa…bằng mọi giá ta muốn hắn phải chết!” Tam Nguyên Lão vỗ bàn:

“Lão phu sẽ đích thân truy vào Ma Giới!”

“Lão Tam, đừng gấp gáp, dục tốc bất đạt!” Một người thanh niên anh tuấn, diện mạo bất phàm đủ để mê hoặc bất kỳ thiếu nữ nào lên tiếng.

Thanh niên này chính là Đại Nguyên Lão của Săn Ma Điện, địa vị thậm chí sánh ngang Điện Chủ.

“Lão Đại, nhưng cục tức này ta nuốt không trôi!” Tam Nguyên Lão giọng điệu có phần hạ xuống, hiển nhiên vẫn rất nể thanh niên đại Nguyên Lão.

“Ngươi đã quá nổi danh ở Ma Giới, rất nhiều lão quái vật ở Ma Giới dòm ngó nhất cử nhất động của chúng ta!” Thanh niên Đại Nguyên Lão phân tích nói:

“Một khi đi vào Ma Giới, e rằng chưa gặp được Văn Lang đã bị vô số Thiên Ma Đế vây công, dù sao thì cái đầu của ngươi cũng có giá 1,5 tỷ Tru Tiên Điểm!”

“Vậy tính sao đây?” Tam Nguyên Lão bực bội.

“Phải nhờ đến Nhị Muội rồi!” Thanh niên Đại Nguyên Lão đưa mắt nhìn sang một nữ nhân mặc áo choàng rộng thùng thình, mang khăn che mặt đang ngồi đối diện.

Nàng chính là Nhị Nguyên Lão của Săn Ma Điện, số người từng chứng kiến dung nhan của nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Lão đại muốn dùng đến nha đầu Tịch Y sao?” Nhị Nguyên Lão thanh âm thanh thúy và trong trẻo.

“Nhị muội quả nhiên hiểu ta!” Đại Nguyên Lão cười haha, giọng điệu trầm thấp nói:

“Phượng Tịch Y vừa mới gia nhập Săn Ma Điện chưa lâu, danh tiếng còn chưa vang dội, lại thêm nàng từ nhỏ đã bị giam cầm dưới Phượng Sào, ở Tiên Giới rất ít người biết dung mạo của nàng, càng đừng nói là Ma Giới!”

“Cho nên nàng chính là nhân tuyển tốt nhất của Săn Ma Điện chúng ta để xâm nhập Ma Giới, giết chết Văn Lang!”

“Văn Lang này chiến lực không tồi, lại quỷ kế đa đoan, Phượng Tịch Y giết được không?” Tam Trưởng Lão nghi ngờ hỏi.

“Đừng xem thường Tịch Diệt Phượng Hoàng, hơn nữa Nhị Muội cũng đã đem Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh cho nàng ta tu luyện, chiến lực đại tăng, trong hàng ngũ Thiên Đế đã vượt qua phần lớn Trưởng Lão hiện có của chúng ta!” Đại Nguyên Lão híp mắt nói.

“Cũng tốt!” Nhị Nguyên Lão thản nhiên gật đầu:

“Đây cũng là cơ hội để chứng minh giá trị và lòng trung thành của Phượng Tịch Y đối với Săn Ma Điện!”

“Nhưng lỡ nàng ta là kẻ phản bội, một đi không trở lại thì sao?” Một vị Nguyên Lão khác vẫn chưa an lòng.

“Yên tâm đi!” Nhị Nguyên Lão giọng điệu trở nên thần bí:

“Mặc dù giao Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh hoàn chỉnh lại cho nàng, nhưng ta cũng đã có động chút ít tay chân vào bên trong, nàng ta khó thoát khỏi tầm khống chế!”

“Haha, tốt lắm…Nhị Tỷ thông minh tuyệt đỉnh làm việc thì ta an tâm!” Chúng Nguyên Lão hài lòng cười.

“Vậy nhờ vào Nhị Tỷ, nếu có thể giết chết Văn Lang, bổn Nguyên Lão chắc chắn nợ ngươi một ân tình!” Tam Nguyên Lão hưng phấn đáp.

“Quyết định như vậy đi!”

Đại Nguyên Lão sắp xếp xong, thân ảnh đã biến mất tại chỗ.



Tại một vùng tinh không…

Thỉnh thoảng có Không Gian vặn vẹo như gợn sóng, một thân ảnh đang độn thổ bên trong với tốc độ khủng bố.

Mà ở phía sau lưng, những nơi có nước đều xuất hiện một thân ảnh nam tử mặc thanh sam bám sát theo.

“Móa nó, con hàng này khó dây quá vậy!” Lâm Tích giận dữ chửi tục.

Nàng sở hữu cả Thời Gian và Không Gian, vừa gia tăng tốc độ cho mình, vừa làm chậm tốc độ của đối thủ nhưng vẫn không cắt đuôi nổi Vô Chi Kỳ.

Đơn giản vì Tích Thủy Độn Pháp của tên này quá kinh khủng, mặc dù có những lúc nàng thành công kéo dài khoảng cách ra rất xa, nhưng chỉ cần vô tình chạy ngang một nơi có nước, thì Vô Chi Kỳ đã lập tức xuất hiện ở đó, có vài lần thậm chí còn chặn ngang trước mắt nàng.

Vũ trụ bao la, Lâm Tích làm sao biết trước được nơi nào có nước và nơi nào không có chứ?

Những lần bị ngăn chặn, Lâm Tích lại triệu hoán Phân Thân ra chết thay, bản thể thì co chân bỏ chạy.

Ở phía trước Lâm Tích đang kinh ngạc, thì ở phía sau Vô Chi Kỳ cũng bất ngờ không kém.

Phải biết rằng Long Ngạo Thiên là cường giả danh chấn vũ trụ, tộc trưởng đương nhiệm của thế lực hàng đầu như Long Tộc cũng chỉ miễn cưỡng bám theo phía sau hắn khi rượt đuổi.

Ấy vậy mà một nữ nhân trẻ tuổi vô danh, tu vi còn kém hơn hắn lại có thể kéo dài khoảng cách với hắn hết lần này đến lần khác.

Người trẻ tuổi của vũ trụ hiện nay đều khủng bố như thế sao?

Lâm Tích thì thừa hiểu một khi đứng lại chiến đấu, mình chắc chắn không phải đối thủ của Vô Chi Kỳ nhưng không muốn giao ra Lục Nhĩ Mỹ Hầu, nàng vẫn cố gắng bỏ chạy.

Rượt đổi liên tục mấy ngày, Vô Chi Kỳ và Lâm Tích biết cứ như vậy cũng không phải là cách.

“Có thứ gì cao cấp thì lấy ra, biết đâu bổn cô nương có hứng trao đổi với ngươi!”

Lâm Tích chủ động mở miệng, thầm nghĩ nếu như đạt được thứ tốt, buông bỏ Lục Nhĩ Mỹ Hầu cũng được, nàng không muốn bị Vô Chi Kỳ dí theo như âm hồn nữa.

“Tạm thời không có, nhưng ta sẽ thiếu ngươi ân tình, ngày sau chắc chắn báo đáp!” Vô Chi Kỳ hứa hẹn.

“Cái rắm!” Lâm Tích giận dữ nhảy dựng lên: “Ngươi là cường giả thượng cổ, chiến lực kinh hồn mà một kiện vật phẩm quý giá cũng không lấy ra nổi sao?”

Vô Chi Kỳ bất đắc dĩ, Nhẫn Trữ Vật của hắn đã bị Hắc Ám Vĩnh Kiếp cướp mất từ lâu, lúc này thật sự nghèo rớt mồng tơi, khó thể lấy ra vật phẩm nào sánh bằng Hỗn Thế Tứ Hầu như Lục Nhĩ?

“Khi nào có vật phẩm quý giá thì đến tìm ta!” Lâm Tích ném một khối Truyền Âm Ngọc cho Vô Chi Kỳ nói.

“Ngươi muốn đồ vật gì?” Vô Chi Kỳ hỏi.

“Tốt nhất là Dị Thời Gian hoặc Dị Không Gian!” Lâm Tích liếm liếm môi.

Vô Chi Kỳ khóe miệng co giật, thứ quý hiếm như vậy chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, biết đào ở đâu? sắc mặt hắn tối sầm:

“Đổi thứ khác!”

Lâm Tích ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc nhìn sang con chồn đen trên vai mình, cắn răng nói:

“Ta muốn giúp nó khôi phục thời đỉnh phong!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv