Con Đường Bá Chủ

Chương 145: Đại Chiến



Nhìn nữ tử tầm hai mươi, đoan trang đài các nhưng lại ẩn ẩn một tia kiên cường hiếm thấy, chúng nữ trừng to mắt, theo bản năng lườm qua nam nhân duy nhất nơi này...

Chẳng lẽ tên này lại phong lưu, hiện tại có nữ nhân tìm đến tận cửa sao?

“Nam Cung gia Thánh Nữ? Cô có chuyện gì sao?” Yên Nhược Tuyết và Diễm Hồng Liên nhận ra thân phận của cô gái trước mắt, mở miệng hỏi...

Lạc Nam trong lòng bừng tĩnh, vốn hắn cũng không biết nữ nhân vừa đến là ai, không ngờ lại là Nam Cung Uyển Dung, xem ra Nam Cung Ngọc làm việc không tệ...

Nam Cung Uyển Dung đè ép cảm giác hồi hộp nơi lồng ngực, u nhã chắp tay, miệng thơm hé mở:

“Uyển Dung gặp qua công tử và chư vị tiểu thư!”

“Đừng khách sáo, Nam Cung Ngọc gọi nàng đến tìm ta đúng chứ?” Lạc Nam cười thân thiện hỏi...

Nam Cung Uyển Dung gật đầu, vào thẳng chính đề: “Ngọc tỷ quả thật muốn Uyển Dung đến tìm công tử, hy vọng công tử đồng ý giúp đỡ, Uyển Dung cảm kích vô cùng...”

Chúng nữ khó hiểu nhìn nhau, không biết Nam Cung Ngọc là nhân vật nào, chỉ riêng Lý Trúc Loan biết chuyện, hiểu ý cười cười...

“Chuyện của nàng ta đã nghe kể, chỉ cần đồng ý gia nhập Hậu Cung, tương lai của nàng ta đảm bảo!” Lạc Nam cũng không dây dưa lòng vòng, trực tiếp đồng ý, không quên kèm theo điều kiện...

“Hậu Cung sao?” Nam Cung Uyển Dung hơi bất ngờ trừng đôi mắt đẹp, nàng chỉ nghe Nam Cung Ngọc yêu cầu mình gia nhập thế lực của Lạc Nam, nhưng không biết thế lực này tên gì...

Bất quá theo bản năng không nghĩ đến ý nghĩa sâu xa của hai từ Hậu Cung, dứt khoát gật đầu đồng ý:

“Uyển Dung chấp nhận, từ hôm nay sẽ chính thức là thành viên của Hậu Cung!”

Chỉ cần có thể chấm dứt với Nam Cung Liệt, nàng sẽ không ngần ngại chút yêu cầu này, đáng tiếc nàng không biết mình chưa thoát khỏi miệng dê đã rơi vào miệng cọp...

Chúng nữ hai mắt nhìn nhau, không nghĩ phu quân nhà mình bản lĩnh từ đâu lớn như vậy, chỉ vài câu đơn giản đã thu một đại mỹ nữ vào tay...

Hoa Ngọc Phượng vỗ vỗ trán, cảm thấy thế giới này sắp loạn rồi... Bất kể là về diện mạo hay thiên phú, Nam Cung Uyển Dung đều xuất chúng, so với nàng không chênh lệch bao nhiêu...vậy mà đùng một cái tự mình hiến thân, quả thật khó hiểu đến cực điểm...

Lạc Nam gật đầu hài lòng, hắn chưa vội cho Nam Cung Uyển Dung biết ý nghĩa thật sự khi gia nhập Hậu Cung là phải trở thành nữ nhân của hắn, sợ nàng chạy mất...

Thời gian ngày sau còn dài, từ từ bồi dưỡng tình cảm rồi cho biết cũng không muộn...hơn nữa hắn chưa quá hiểu rõ về nữ nhân này, cũng cần có khoảng thời gian tìm hiểu giữa hai người...

“Chào mừng Uyển Dung muội muội, bất quá sắp tới chúng ta sẽ có một trận chiến với các thiên tài, muội có thể tạm thời rời đi để tránh nguy hiểm!” Mộc Tử Âm nhẹ nhàng cười nói, nàng cũng muốn thử xem tính cách của vị muội muội này...

Nam Cung Uyển Dung gương mặt xinh đẹp bao phủ nghiêm túc, chân thành nói: “Muội nhanh chóng đến đây chính là vì chuyện này, Lạc Vũ đã tập hợp lượng lớn thiên tài nhằm đánh bại mọi người, Uyển Dung đã chấp nhận gia nhập Hậu Cung, đương nhiên phải xuất một phần sức mọn!”

Lạc Nam và chúng nữ nghe Nam Cung Uyển Dung trả lời, tán thưởng ngắm nhìn nàng... Chỉ với câu nói này, nàng đạt được không ít hảo cảm của bọn họ...

Sau ngày hôm nay, Hậu Cung xem như tạm thời có thêm thành viên mới, cũng sở hữu Thuộc Tính còn lại bên trong Ngũ Hành, Kim thuộc tính...

...

Rốt cuộc, chỉ còn vài ngày ngắn ngũi bên trong bí cảnh...

Từ nơi xa xăm, mười tia sáng rực rở khắp bầu trời, mang theo thế tiến không gì cản nổi, nhanh chóng tiếp cận vị trí Lạc Nam và chúng nữ...

Vô số người ánh mắt hưng phấn đứng bật dậy, họ biết trận chiến kia cuối cùng vẫn không tránh khỏi...

Cả đám âm thầm mong đợi...

Lạc Nam nhẹ nhàng vươn người, thân thể từ từ bay lên không trung...

Sau lưng hắn, Mộc Tử Âm, Liễu Thi Cầm, Bạch Tố Mai, Lý Trúc Loan, Yên Nhược Tuyết, Diễm Hồng Liên, Diễm Điệp Tình, Tô Mị, Hoa Ngọc Phượng, Băng Linh Nhi, Nam Cung Uyển Dung...

Mười một vị giai nhân tuyệt sắc tóc dài tung bay, tràn ngập chiến ý nhìn về nơi xa...

Tại đó, từng thân ảnh đang bắt đầu tiếp cận...

Ầm Ầm Ầm...

Bầu trời nhanh chóng tối dần, lôi đình chi lực che phủ không trung...

Lạc Vũ gương mặt cao ngạo, toàn thân cẩm bào, đôi mắt sáng rực lấp lánh điện quang, cười gằn xuất hiện...

Huyết Linh Tam Thánh Tử, Băng Dương, Băng Phong, Phàm Tùng, Phàm Sơn, Ngự Hàn, Lạc Trường...

Đi cùng Lạc Vũ, chín tên thiên tài đến từ các thế lực lớn có tiếng tăm và danh vọng trên đại lục... Cả đám đều có chung một kẻ thù, đồng thời một mục tiêu...

Đánh bại Lạc Nam, đem tên này tống cổ khỏi Học Phủ...

Chỉ cần như vậy, thế lực sau lưng bọn họ sẽ toàn lực xuất kích, điều động Luyện Hư cường giả truy sát kẻ này, đem hắn bóp nát từ trứng nước...

Nhìn đôi mắt sáng ngời của Lạc Vũ, lại nghĩ đến một mắt vẫn còn trống rỗng của nam nhân nhà mình, trong mắt chúng nữ xuất hiện ngập trời sát khí...

Nhất là Liễu Thi Cầm, nàng không ức chế được phẫn nộ dẫn đến toàn thân rung rẩy... Một làn gió đen như cơn bão đang dần hình thành trong đôi mắt kiêu sa...

“Chó nhà có tang! Hai năm qua ngươi trốn thật vất vả a!” Lạc Vũ nhìn thẳng mặt Lạc Nam, dửng dưng nói một câu như vậy...

“Muốn chết!” Diễm Hồng Liên gầm lên một tiếng, Dị Hỏa màu tím hừng hực bùng lên...

Chúng nữ càng là phẫn nộ đến toàn thân rung rẩy, chỉ riêng vài nữ nhân còn chưa biết chuyện cảm thấy không hiểu, bất quá thấy Lạc Vũ vậy mà sỉ nhục nam nhân, vẫn cảm thấy tức giận vô cùng...

Lạc Nam đưa tay lên, ý bảo chúng nữ đừng kích động, mở miệng cười thản nhiên:

“Chó nhà có tang? Trốn? Bên cạnh ta từng vị giai nhân tuyệt sắc, bên cạnh ta là thê tử, là người yêu, là bằng hữu, là thân nhân...”

“Lạc Nam ta sao lại phản trốn? sao lại không nhà?”

“Nơi có các nàng... Đó chính là nhà! Nhà của Lạc Nam ta, ngươi không thể nào hiểu được...”

Chúng nữ nghe lời nói của hắn, trái tim như bị hòa tan, từng đôi mắt đẹp chớp động dị sắc... Có thể theo nam nhân như vậy, đáng giá...

Lạc Nam cười nhạt, đối diện Lạc Vũ hắn không cảm thấy quá mức tức giận, thứ hắn căm hận là toàn bộ Lạc gia, nhất là Lạc Phá Lôi, chỉ riêng Lạc Vũ còn chưa đủ tư cách để hắn ghi hận...

Hắn nhìn thoáng qua từng người đứng cùng Lạc Vũ, hỏi nhẹ một tiếng:

“Ngược lại là ngươi? Tụ tập một đám ô hợp đến cắn ta à?”

Lạc Vũ gương mặt trầm xuống, đối với lời của đối phương không có cách phản bác, chỉ có thể quay sang kích động đồng bọn:

“Hắn nói chư vị là ô hợp, có thể nhẫn sao?”

Chín tên thiên tài tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, Băng Dương cười lạnh một tiếng:

“Ô hợp hay không phải chiến mới biết được!”

“Đúng vậy, chiến đi, cho hắn biết thủ đoạn của chúng ta!” Đám còn lại lập tức phụ họa...

Lạc Nam ngoáy ngoáy lỗ tai, lại phun một ngụm nước bọt, chỉ mặt từng thằng khinh thường nói:

“Đều là một đám bại tướng, ai cho các ngươi lá gan dám xuất hiện lần nữa trước mặt ta?”

Đám người sắc mặt trầm xuống, như ăn phải con ruồi hết sức khó coi, người ta nói sự thật bọn hắn không tiện phản bác...

“Hừ, không dùng toàn lực lại khiến ngươi đắc ý như vậy, quả thật muốn chết!” Ngự Hàn quả thật nhịn không được, túi vải bên hông chấn động, hai con Yêu Thú lập tức xuất hiện...

Rống...

Chúng nó ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, đây là một đôi Chim Ưng, toàn thân bao bọc bởi bộ lông sắt bén như cương thiết, móng vuốt vàng rực dữ tợn như hoàng Kim...

“Kim Ưng, đôi yêu thú thuộc tính Kim, không chiến rất lợi hại, giao cho ta đi!” Nam Cung Uyển Dung mở môi son nói...

“Không, để Hỏa Phượng làm thịt chúng nó!”

Lạc Nam nhẹ nhàng lắc đầu, Hỏa Diễm màu tím phá thể mà ra, hư ảnh Hỏa Phượng bá đạo xuất hiện, vươn dài đôi cánh rộng, mang theo vô tận hỏa diễm cuốn tới...

Hai con Kim Ưng không phải dạng vừa, dữ tợn thét dài, lao lên chín tầng mây...

Hỏa Phượng vươn người đuổi theo, âm thanh va chạm kịch liệt từ không trung truyền về...

“Đã giải quyết Hỏa Phượng” Huyết Linh ba tên Thánh Tử gật đầu với đồng bọn...

Bọn hắn đã nghiên cứu rất kỹ những Vũ Kỹ Lạc Nam từng sử dụng, biết Hỏa Phượng khó chơi vô cùng, vì thế sau khi thảo luận, đồng ý để Ngự Hàn dùng một đôi Kim Ưng cuốn lấy nó, xem như tạm thời loại bỏ một thủ đoạn mạnh mẽ của Lạc Nam...

Huyết Linh Đại Thánh Tử và Nhị Thánh Tử nhìn nhau, ném ra hai cổ quan tài...

Bên trong nhảy ra hai con Huyết Sát Cương Thi, trực tiếp gia tăng nhân số của bọn hắn...

Về phần Huyết Sát Cương Thi của Huyết Thiến đã sớm bị Yên Nhược Tuyết và Liễu Thi Cầm ép phải tự bạo ở lần giao thủ trước...

Đối với hai con Huyết Sát Cương Thi, Lạc Nam trực tiếp điều động Thổ Hùng xuất hiện...

Nó vươn hai cánh tay lực lưỡng, hung hăng không sợ chết nện xuống hai đối thủ...

Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam điều động Mộc Quy cùng lúc hiện ra, như một ngọn núi lớn chắc chắn...

Diễm Điệp Tình, Lý Trúc Loan, Tô Mị, Hoa Ngọc Phượng lập tức hiểu ý, ba thân ảnh tuyệt mỹ đã xuất hiện phía sau mai rùa...

Các nàng chỉ việc ẩn núp phụ trợ, chiến đấu có người khác lo...

“Mộc Hệ Chúc Phúc”

Diễm Điệp Tình hai tay kết ấn, vô số mộc hệ tràn ngập lực lượng bao trùm thân thể Mộc Quy, gia tăng khả năng phòng ngự của nó...

Chưa dừng lại ở đó, theo ý niệm của nàng, dây leo hệ Mộc cấp tốc đem cơ bắp lực lưỡng của Thổ Hùng bao trùm, khiến nó càng thêm cứng cỏi...

Thổ Hùng gầm lên sảng khoái, lấy một chọi hai, đem hai con Huyết Sát Cương Thi đánh lui liên tục...

“Băng Linh Nhi, ngươi thật sự đứng về phía bọn hắn sao?” Băng Dương nhìn thiếu nữ xinh đẹp kia, trầm giọng hỏi...

“Ta đương nhiên đứng bên cô gia, các ngươi lạ lắm sao?” Băng Linh Nhi trừng to mắt...

Trước ánh mắt kinh ngạc của đám người, một cây Búa Lớn được ngưng tụ từ băng giá xuất hiện, thiếu nữ nhỏ xinh vươn hai tay cầm lấy cán búa, vác lên đôi vai nhỏ nhắn của nàng...

Băng Cực Phủ - Địa Cấp Hạ Phẩm Vũ Khí...

Cảnh tượng tương phản mãnh liệt khiến Lạc Nam trừng mắt, hắn không nghĩ thiếu nữ nhỏ nhắn ngây thơ này lại dùng vũ khí nặng nề cồng kềnh như vậy...

Xem ra không thể đánh giá người khác qua bề ngoài luôn là chân lý a...

“Hừ, ta đối với thiếu nữ xinh đẹp rất có hứng thú, để nha đầu này cho ta!” Huyết Thiến vẫn không bỏ được thói quen, giọng điệu ỏn ẻn hết sức âm tà...

“Thật buồn nôn, ăn Linh Nhi một búa!”

Băng Linh Nhi chán ghét nhìn Huyết Thiến, Băng Cực Phủ mang trên bả vai, hóa thành một luồn tàn ảnh hướng Huyết Thiến nện xuống...

“Hé hé hé, Huyết Linh Trảo!” Huyết Thiến lao đến nghênh tiếp...

Vô tận máu huyết ngưng tụ thành trảo nhọn kinh người, đón đỡ một búa như trời giáng kia...

“Vạn Mọc Trói Buộc” Phía sau Mộc Quy, Lý Trúc Loan điều khiển vô số dây leo tiếp cận, muốn trói chân Huyết Thiến...

“Nha đầu muốn chết!” Huyết Linh Tông Đại Thánh Tử tức giận dị thường, lao về Mộc Quy, muốn đem Lý Trúc Loan đánh hạ...

“Đối thủ của ngươi là ta, Hồ Điệp Áp Sát!” Mộc Tử Âm ung dung nói một tiếng, Tử Mộc Kiếm xuất hiện trên tay...

Thân ảnh như hồ điệp tung bay, thoát ẩn thoát hiện đã tiếp cận Lão Đại, một kiếm trảm xuống...

“Thiên Câp Pháp Khí? Làm sao có thể?” Huyết Linh Tông lão đại sợ hãi gầm lên, vội vàng thi triển Huyết Ảnh, thành công né tránh một kiếm của Mộc Tử Âm, ngưng trọng nhìn nàng...

Ngay cả mấy tên còn lại cũng kinh ngạc, bọn hắn chưa từng giao đấu với Mộc Tử Âm, không biết nàng sở hữu Tử Mộc Kiếm...

Mộc Tử Âm như một nữ anh hùng, tay cầm Tử Mộc Kiếm, tự tin vô hạn, một lần nữa mang theo thế công sắt bén, kiếm khí tung hoành, lao đến Lão Đại...

“Huyết Châu!”

Lão Đại gầm lên giận dữ, trịêu hồi ra Huyết Châu, sau thời gian dài rèn luyện và hấp thu máu huyết, Huyết Châu của tên này vậy mà đạt đến Thiên Cấp, tạm thời phòng ngự thành công thế tiến của Mộc Tử Âm...

Mà Lão Nhị thấy Lão Tam sắp bị dây leo của Lý Trúc Loan trói buộc, vội vàng muốn tiến đến ngăn cản...

Đáng tiếc, Yên Nhược Tuyết đã thản nhiên xuất hiện trước mặt hắn, không nói không rằng, Thủy Thổ Châu trong tay ném mạnh...

Thủy Thổ Châu cấp tốc biến lớn, linh lực cuồn cuộn tràn về, lấy thế thái sơn áp đỉnh đè xuống...

“Cốt Thân Giáp”

Lão Nhị sắc mặt dữ tợn thét gào...

Sau âm thanh của hắn, xương cốt toàn thân có sự biến đổi, chúng nó nhanh chống phát triển, cấp tốc lan tràn ra ngoài, đâm xuyên qua da thịt, tạo thành một thân giáp cốt...công thủ toàn diện...

“Là Cốt Tu sao?” Yên Nhược Tuyết lẩm bẩm một tiếng, vẫn không ngần ngại điều động Thủy Thổ Châu trấn áp...

Đương nhiên điều động Thủy Thổ Châu khiến linh lực của nàng đang dần tiêu hao, thầm nghĩ phải nhanh chóng chấm dứt chiến cuộc...

Thủy Thổ Châu bá đạo trấn áp lên người Lão Nhị, đem hắn nện lún xuống mặt đất, hình thành một lỗ hổng..

A

Bất quá, từ dưới mặt đất vang lên một âm thanh gầm thét dữ tợn, Lão nhị đào hầm chui lên...

Cánh tay hắn vươn ra sau lưng, rút ra thanh Xương sống của mình làm kiếm, chém mạnh về Yên Nhược Tuyết...buộc nàng phải điều động Thủy Thổ Châu phòng ngự...

“Phong Linh Chúc Phúc”

Diễm Điệp Tình hai tay kết ấn, một cơn gió nhẹ nhàng bao phủ hai bàn chân của Yên Nhược Tuyết, gia tăng tốc độ cho nàng...

Trong lúc nhất thời, Yên Nhược Tuyết và lão nhị bất phân thắng bại...

Tình cảnh này rơi vào mắt đám người Lạc Vũ, gương mặt cả đám không quá bất ngờ, bọn hắn đã thông qua Huyết Thiến biết được Thủy Thổ Châu, thầm nghĩ chỉ cần để Lão Nhị cầm cự là được...

Với thực lực hiện tại của Yên Nhược Tuyết còn chưa đủ khả năng vận dụng Thủy Thổ Châu đến cực hạn, bằng không Lão Nhị đã sớm bị trấn áp đến chết...

Mà Tô Mị và Hoa Ngọc Phượng ngạc nhiên hơn ai hết, tam muội của mình từ bao giờ lại sở hữu Thiên Cấp Pháp Bảo đây?

Tại toàn bộ Bách Hoa Tông, chỉ có Tô Nhan sở hữu Thiên Cấp mà thôi...

...

Băng Linh Nhi tay cầm Cực Băng Phủ, nện xuống đầu Huyết Thiến...

Huyết Thiến thi triển Huyết Linh Trảo muốn đón đỡ, lại bị Lý Trúc Loan điều khiển dây leo trói chân...

Trong lúc phân tâm, đành lách mình né ngang một bên...

Ầm...

Cực Băng Phủ chỉ nện trúng bả vai hắn...

Huyết Thiến phun máu, đột ngột từ nhẫn trữ vật lấy ra mười cổ thi thể, hé miệng nuốt vào trong bụng...

Có máu huyết bổ sung, thương thế cấp tốc lành lại, lao về Băng Linh Nhi...

Huyết Linh Trảo xuất hiện một lần nữa, cùng Cực Băng Phủ va đập ầm ầm trên không trung...

Băng Linh Nhi bạo lực vô cùng, không thèm dùng vũ kỹ, không thèm dùng chiêu thức, chỉ đơn giản mà mạnh mẽ, từng búa từng búa nện xuống...

Huyết Thiến bất đắc dĩ đến cực điểm, lần trước đánh cùng Yên Nhược Tuyết khiến hắn hao tổn quá nhiều, chiến lực suy giảm trên diện rộng...

Vì thế lần này chỉ có thể bị động trước sự đàn áp của Băng Linh Nhi...

...

“Yêu nữ, có dám cùng bần tăng chiến một trận?” Phàm Tùng nhìn Bạch Tố Mai thân mật kéo tay Lạc Nam quát lớn...

“Chủ nhân, thiếp muốn cắt đầu lưỡi của hắn!” Bạch Tố Mai mở miệng nói khẽ...

“Dùng toàn lực, ta khá ghét thằng trọc này!” Lạc Nam bình tĩnh nói một tiếng...

“Vâng!”

Bạch Tố Mai vuốt mái tóc trắng óng mượt, ngoan ngoãn bước ra...

Cùng lúc đó, hai thanh kiếm xuất hiện trên tay nàng, khí tức nó phát ra một lần nữa lại khiến Lạc Vũ cùng đồng bọn tái mặt...

Khác với những lần trước sử dụng Tinh Ngân Kiếm...

Lần này Bạch Tố Mai dùng vũ khí Lạc Nam tặng mình không lâu...thân kiếm một trắng một vàng uốn lượn, phủ đầy lớp vảy lấp lánh trong không gian...

Kim Ngân Song Xà Kiếm – Thiên Cấp Thượng Phẩm...

Lần đầu trình diện...

Sát khí kinh hồn...

...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv