“Cái gì thế kia?”
Một ngày này, đại địa Côn Lôn Đế Thiên Giới bỗng nhiên chìm trong bóng tối, ánh mặt trời bị thứ gì đó che phủ khiến vô số tu sĩ giật mình, nhất thời chưa hiểu tại sao.
Thế là cả đám ngẩng mặt lên nhìn trời, sau đó là từng biểu cảm vô cùng đặc sắc hiện lên trên mặt tu sĩ Côn Lôn, trợn mắt há hốc mồm, đưa tay lên dụi mắt, không dám tin cảnh tượng mình đang nhìn thấy.
Chỉ thấy ở giữa không trung, chín tôn cự long hình thể khổng lồ giương nanh múa vuốt bay lượn, bọn chúng có lân phiến như kim cương chói lọi, long giác oai hùng, ngũ trảo sắt nhọn, long uy cuồn cuộn tỏa ra bốn phương tám hướng, nói không hết sự uy nghiêm dũng mãnh.
“Long Tộc?”
Tiếng hít khí lạnh liên tục vang lên, dựa vào hình dáng bên ngoài và long uy dữ dội, không khó để nhìn ra chín tôn sinh vật khủng bố kia chính là Long Tộc.
Nhưng dù cho Đế Thiên Côn Lôn là một Thiên Đế Cấp Thế Lực, số người có kiến thức phong phú rất nhiều, vẫn không ai có thể nhìn ra chúng nó thuộc giống loài nào bên trong Long Tộc, hình thù quá mức lạ lẫm.
Chỉ biết rằng dựa vào khí thế, mỗi một tôn Long Tộc này tuyệt đối mạnh hơn Địa Đế cấp cường giả.
Nhưng đó còn chưa phải là thứ khiến bọn hắn khiếp sợ nhất.
Khiến toàn bộ tu sĩ Đế Thiên Côn Lôn không tưởng được là, những tồn tại tượng trưng cho Long Tộc hùng mạnh như vậy, trên thân lại mang theo từng sợi Xiềng Xích Hoàng Kim khổng lồ, kéo lấy một Cung Điện mà khó từ ngữ nào có thể hình dung.
Kích thước Cung Điện đủ để che đậy toàn bộ Hi Vũ Thành trong khuất dạng khỏi ánh mắt trời, toàn bộ Cung Điện lấy màu giống Hắc Kim làm chủ đạo, mỗi một ngõ ngách, mỗi một bộ phận đều là xảo đoạt thiên công, cao vút trong mây, đại môn mở rộng như thiên môn kỳ bí, chẳng biết bên trong ẩn chứa thứ gì.
Nằm trên đại môn, ba chữ lớn như rồng bay phượng múa đập thẳng vào mắt của toàn trường:
“Bá Vũ Điện!”
Cao quý, uy nghiêm, khí phách, xa hoa, tráng lệ, hùng vĩ…
Đây là những mỹ từ vô thức xuất hiện trong đầu của bất kỳ ai khi được chứng kiến tình cảnh trước mặt này.
Danh tự của nó như một đại chùy hung hăng nện vào linh hồn của từng người, khiến bọn hắn tâm linh run rẩy, cảm giác kính sợ vô thức được sinh ra.
Cửu Long kéo Cung Điện, dù là vị Tộc Trưởng đương nhiệm của Chân Long Nhất Tộc – Long Ngạo Thiên cũng chưa từng vi hành với hành cung xa hoa bậc nhất như vậy.
Ở trước mặt nó, những kiến trúc nổi danh đang tồn tại ở Côn Lôn Giới như Làng Nhất Thế, Hi Vũ Thành, Côn Lôn Hoàng Cung, Quảng Hàn Cung đều trở nên ảm đạm phai mờ.
Điều quan trọng nhất, mặc dù khổng lồ đến như vậy, mặc dù có bề ngoài bá đạo đến như vậy, nhưng khi hành tẩu nó lại không phát ra một chút tiếng động nào, vô thanh vô tức, ngay cả Không Gian cũng chẳng hề hiện dù chỉ là tia gợn sóng.
Rõ ràng, chủ nhân của hành cung không muốn giễu võ giương oai ở Côn Lôn Giới nên đã cố tình hạ đạt mệnh lệnh như vậy.
Bằng không, tất cả đều tin rằng Cửu tôn Long Tộc kia đủ sức đạp nát thiên địa của Côn Lôn.
“Rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Vô số người trong lòng nom nớp, chẳng biết đại nhân vật nào hàng lâm Côn Lôn Giới.
Mặc dù Côn Lôn Giới hiện nay rất mạnh, nhưng sức ép đến từ hành cung thật sự quá lớn, khiến bọn hắn vô thức cho rằng đây là pháp bảo của một đại nhân vật thần bí nào hùng mạnh nào đó, Côn Lôn Giới chưa chắc có thể chọc nổi.
“Yên tâm, chỉ cần có Nữ Hoàng và Thiếu Chủ, dù trời có sập xuống cũng không cần sợ!” Một đám lão tiền bối đức cao vọng trọng ở Côn Lôn trấn an đám đông nói.
“Đúng vậy, chỉ cần có Nữ Hoàng và Thiếu Chủ, Côn Lôn chúng ta có thể nghênh chiến với bất kỳ kẻ địch nào!”
Nhắc đến Nữ Hoàng và Thiếu Chủ, toàn bộ tu sĩ Côn Lôn Giới trở nên hứng phấn, hai mắt tràn đầy tự tin.
Trải qua rất nhiều chuyện để có được một Côn Lôn Giới phồn vinh như ngày hôm nay, địa vị và danh vọng của Hi Vũ và Lạc Nam đã trở thành tín ngưỡng trong lòng tất cả tu sĩ.
Chỉ cần có hai người tọa trấn, tu sĩ Côn Lôn Giới vẫn luôn sẳn sàng chiến đấu với tinh thần đại thắng.
“Nhìn kìa, Nữ Hoàng và các vị Nữ Đế ra mặt!”
Có người vui mừng kinh hô thành tiếng.
Cả đám ngước mặt nhìn lên, quả nhiên trông thấy bên trên tầng thượng của Côn Lôn Hoàng Cung, thân ảnh của một nhóm nữ nhân phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, mỗi người mỗi vẻ xuất hiện.
Côn Lôn Nữ Hoàng đi đầu, bên cạnh nàng chính là Thường Nga Nữ Đế, Lăng Ba Nữ Đế, Phượng Nghi Nữ Đế.
Phía sau không ai khác lại là Võ Tam Nương, Âu Dương Thương Lan, Độc Cô Ngạo Tuyết, Đình Manh Manh, Cơ Nhã, Cơ Băng, Thiên Diệp Dao, Thành Bích, Lệ Huân, Bảo Kiều, Địa Ngọc Huyền, Ỷ Vân, Thiên Vô Ảnh, Trì Du Điệp, Bồng Lai Ngũ Tiên, Tứ Đại Thị Nữ, Tiểu Tiểu.
Như trăm hoa khoe sắc, tình cảnh lập tức khiến vô số người thất thần, ngây ngẩn.
Chỉ sợ rằng dù là nơi nổi danh có nhiều mỹ nhân như Thiên Hồ Tộc cũng không thể sánh bằng với Côn Lôn Giới ở thời điểm hiện tại.
Thiên Hồ Tộc mặc dù có nhiều mỹ nhân, nhưng mỹ nhân thuộc dạng đỉnh cấp chỉ có hai người là Thiên Hồ Nữ Đế và Đế Nữ Hồ Ảnh mà thôi.
Nhưng Côn Lôn hiện tại chỉ riêng bốn vị Nữ Hoàng, Thường Nga, Lăng Ba và Phượng Nghi đã đủ áp đảo toàn bộ Thiên Hồ Tộc rồi.
Bất quá lúc này, trên từng khuôn mặt tuyệt mỹ của các nàng lại tràn đầy ngưng trọng và nghiêm túc.
Hiển nhiên cũng đang thắc mắc rốt cuộc là nhân vật nào, lại ngang nhiên tiến vào Côn Lôn với thanh thế to lớn đến như vậy.
Các nàng đã thử dùng Thần Thức để thăm dò, đáng tiếc bị Trận Pháp bên trên Cung Điện đẩy ngược trở lại, chẳng thể quan sát người ở bên trong.
Kẻ đến là địch là bạn, không ai biết được.
Đặc biệt là Nữ Hoàng, ngay khi hành cung bá đạo đó tiếp cận Côn Lôn thì nàng đã cảm ứng được, nhưng tốc độ của nó thật sự quá nhanh, nàng chưa kịp đích thân ngăn cản đã băng vào tận Hi Vũ Thành.
Nếu là địch, sợ rằng khó tránh khỏi một trận khổ chiến.
Ngay cả Thường Nga, Lăng Ba và Phượng Nghi là ba vị Nữ Thiên Đế cũng biểu lộ nghiêm túc, với kiến thức và tầm mắt của các nàng cũng chưa từng chứng kiến Pháp Bảo Phi Hành nào khủng bố đến như vậy.
Không…Pháp Bảo Phi Hành đã không đủ để hình dung nó.
Trong lúc chúng nữ và toàn thể tu sĩ Côn Lôn đoán già đoán non, Trận Pháp che đậy Cung Điện bay trên bầu trời rốt cuộc mở ra.
Đập vào mắt đám đông, bốn vị giai nhân như tiên tử không nhiễm bụi trần ung dung bước bên trên hành lang cung điện.
“Các nàng ấy là?”
Toàn trường giật mình, ánh mắt gắt gao nhìn vào một vị mỹ nhân toàn thân áo tím, kinh hô thành tiếng:
“Tử Yên, Đế Nữ của Phiêu Miểu Tiên Cung, nàng ấy không phải là hồng nhan tri kỷ của Thiếu Chủ chúng ta sao?”
“Có có nàng kia, hình như là Liễu Tú Quyên, chấp sự của Thiên Địa Hội?”
“Mộng Gia Đế Nữ - Mộng Chi Tiên, ta từng gặp qua nàng!”
Toàn bộ Côn Lôn Giới nghị luận ầm ĩ, lại vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì những nữ nhân này quá mức quen thuộc, chắc chắn là bằng hữu mà không phải địch nhân.
Mỹ nữ cuối cùng đi song song với Tử Yên chính là Lãnh Nguyệt Tâm, bất quá đã thông qua Phỏng Thiên Kính hóa thành Mặt Nạ Thiên Diện để đổi bộ mặt khác, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
“Tử Yên…” Chúng nữ Âu Dương Thương Lan giật mình, như nghĩ đến điều gì, nhịp tim đập lên thình thịch.
“Hì hì, các mama, chúng ta trở về!”
Có tiếng cười khúc khích ngân vang, từ bên trong vườn hoa bên ngoài Cung Điện, hai thân ảnh kiều tiểu líu lo ríu rít dắt tay chạy ra, từ trên không trung nhảy vọt xuống, lao vào lòng chúng nữ.
Võ Tam Nương cùng Âu Dương Thương Lan nở nụ cười ôn nhu, nhanh chóng lao đến ôm lấy hai tiểu nha đầu, vui đến các nàng cười khanh khách không ngừng.
Ở Côn Lôn này, các nàng chính là tiểu cô chúa được muôn ngàn sủng ái.
Còn ai khác ngoài Tiểu Hồng Nhi và Tiểu Ngân Nhi?
“Tử Yên, Chi Tiên, Tú Quyên, Hồng Nhi và Ngân Nhi trở về…chẳng lẽ là…”
Chúng nữ đứng trên sân thượng Côn Lôn Hoàng Cung mắt đẹp sáng lên, mang theo chờ mong vô hạn nhìn vào sâu trong Cung Điện.
Quả nhiên đúng như các nàng chờ đợi, khi Trận Pháp hé mở, cảm ứng đến từ Long Tiên Thánh Điển lại trở về.
Người mà các nàng vẫn luôn chờ đợi ở trong Cung Điện đó.
Nhưng vì sao hắn còn chưa ra mặt?
Chỉ là, tình cảnh tiếp theo khiến cõi lòng các nàng bỗng dưng đau đớn, thanh âm nghẹn lại, vô thức lấy tay che miệng, mắt đẹp đỏ lên.
Hi Vũ toàn thân sững sờ…
Thường Nga, Lăng Ba cùng Phượng Nghi mày liễu cau lại…
Toàn bộ Côn Lôn Giới lâm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở không thông.
Nam nhân vừa xuất hiện, toàn bộ Côn Lôn Giới không ai không biết…
Hắn là truyền kỳ của Côn Lôn…
Từ ngày đầu tiên đặt chân đến thế giới này, giải oan khuất 8000 năm đặt nặng trên vai Nữ Hoàng, hàng phục Thượng Cổ Dị Độc cứu vớt Côn Lôn, ngăn chặn âm mưu của phản đồ.
Tiếp nhận ngôi vị Thiếu Chủ, hắn mang về Mộc Linh Tộc, mang về các Hồn Tu, mang về vô số tài nguyên, quán quân Thiếu Đế Chi Chiến, giành lấy vinh quang vô hạn…
Từ ngày Côn Lôn Giới có hắn, tốc độ phát triển chưa từng có trong lịch sử, ngày càng lớn mạnh và phồn vinh.
Mỗi một tu sĩ, mỗi một sinh linh xuất thân ở Côn Lôn Giới đều lấy hắn làm vinh dự, làm kiêu ngạo.
Không thể thay thế…
Tất cả đã sớm quen với hình tượng tuấn lãng tà mị, tiêu sái phong lưu, hòa hoa phong nhã của hắn rồi.
Trong lòng vô số nữ tử ở Côn Lôn này, hắn chính là tình nhân trong mộng.
Nhưng mà hôm nay, bọn hắn chứng kiến cái gì?
Một đầu tóc bạc như tuyết tùy ý xõa tung, vẻ đào hoa lãng tử đã mất, thay vào đó là sự phong trần sương gió, ánh mắt thâm thúy chứa nét tang thương, từng đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên cứng cáp hơn, uy nghiêm hơn.
Nếu trước đây, hình tượng Lạc Nam là nam thanh niên tràn đầy sức sống, phong lưu đa tình.
Thì hiện tại lại là một nam nhân thành thục, trải qua vô số biến cố trong cuộc sống, nếm trải cay đắng ngọt bùi, rèn đúc nên một hình tượng lắng đọng, sâu lắng theo thời gian.
Không quen…cực kỳ không quen…
Mặc dù bề ngoài của hắn vẫn chẳng có điểm nào để chê, trái lại còn có sức hấp dẫn của người đàn ông từng trải…
Nhưng đã sớm quen với hình tượng ban đầu, bất kỳ ai cũng khó mà thích ứng.
Toàn bộ Côn Lôn tĩnh lặng hồi lâu, rất nhiều người có lời muốn nói nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, trong lòng chỉ đọng lại một suy nghĩ:
“Rốt cuộc, Thiếu Chủ đã phải trải qua những biến cố gì?”
Trước đó Lạc Nam từng tuyên bố bế quan, khi nào phá Đế mới xuất quan.
Hiện tại hắn lại xuất hiện với hình dáng này, người ngu cũng hiểu tuyên bố bế quan chỉ là giả, thực chất Thiếu Chủ đã rời khỏi Côn Lôn để làm việc gì đó.
Cuối cùng trở về với hình dạng vượt qua tưởng tượng của bọn hắn.
Đây không đơn thuần chỉ là phản phệ khi thi triển Thần Thông hoặc Bí Thuật.
Bởi vì dù bị phản phệ như Mộ Sắc Vy khiến mái đầu bạc trắng, thì khí chất và sự tang thương lắng đọng theo năm tháng không phải những thứ mà phản phệ có thể mang lại.
Đau lòng…từ những nữ nhân cho đến thành viên của Côn Lôn, tất cả đều thay nam nhân kia cảm thấy đau lòng.
“Haizz, tâm bệnh a…” Côn Lôn Lão Nhân trong lòng thở dài:
“Tiên đan diệu dược, thần vật kỳ hoa đều không thể chữa trị!”
Lão nhận ra sở dĩ Lạc Nam mang theo bề ngoài như vậy không phải vì hắn không thể khôi phục dụng mạo trước đây.
Chẳng qua là lòng vẫn còn đau, một khi cơn đau chưa lành…dù khôi phục vẻ hòa hoa phong nhã cũng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Thấy không khí im lặng và ngột ngạc, Lạc Nam phất tay thu hồi Bá Vũ Điện.
Bá Vũ Điện là danh tự mà hắn đặt cho Ngũ Long Đế Cung sau khi thăng cấp.
Chỉ có ba chữ, lại thể hiện rõ nét khí phách vô song.
Lạc Nam hạ người rơi xuống trước mặt chúng nữ, hướng Côn Lôn Nữ Hoàng thi lễ:
“Sư phụ, ta thành công!”
Hi Vũ hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc trong lòng, ân cần nói vài chữ:
“Trở về là tốt rồi…”
Lạc Nam gật gật đầu, đảo mắt nhìn qua từng dung nhan quen thuộc…
“Thế nào? không ai chào đón ta?”
Hắn cất tiếng cười lớn, cố gắng ra vẻ bình thản nhất có thể để đối mặt với chúng nữ.
Chúng nữ cắn cắn khóe môi, lòng đau như cắt, hận không thể lập tức lao đến ôm lấy nam nhân vào trong lòng, lắng nghe tất cả tâm sự, nỗi niềm và biến cố mà hắn phải trải qua.
Chẳng biết vì sao, các nàng cảm giác được khi nam nhân này nhìn về phía các nàng, trong mắt hắn xuất hiện một tia tự trách, một tia thống khổ, một tia áy náy và càng nhiều là nhu tình.
Chuyện gì đã xảy đến với hắn?
Hiển nhiên, những chuyện xảy ra ở kiếp luân hồi cuối cùng vẫn còn ám ảnh tâm trí của Lạc Nam…
Hắn đã cố gắng áp chế rất khá, nhưng chúng nữ quá hiểu rõ nội tâm của hắn, sự phức tạp trong ánh mắt hắn không thể che giấu được các nàng.
Đương nhiên, chẳng phải nữ nhân nào cũng tâm lý, có thể cảm nhận được tâm tình của hắn.
Có một thân ảnh không tim không phổi bất chấp tất cả xung quanh nhào vào lòng Lạc Nam.
“Nhớ chết Manh Manh, có quà cho ta không? Kẹo ngọt cũng tạm được!”
Đình Manh Manh tâm hồn trẻ thơ, nàng chẳng cần biết Lạc Nam đã trải qua những thứ gì, đau đớn ra sao, nàng chỉ cần biết hắn đã bình an trở về, xuất hiện ở trước mặt nàng, để nàng có thể ôm chầm lấy hắn mà làm nũng.
Điều này vô tình như một dòng nước ấm xoa dịu tâm linh của hắn, vô cùng dễ chịu.
Bốp…
Lạc Nam bàn tay hung hăng vỗ mông tròn của nàng, cười mắng nói:
“Lớn rồi, không có quà đâu!”
“Hừ! ai nói Manh Manh lớn?” Trong đôi mắt nghịch ngợm của nàng xuất hiện tia giảo hoạt, ý niệm vừa động.
Bùm!
Có tiếng nổ vang lên, chỉ thấy từ một thiếu nữ thanh xuân, Đình Manh Manh biến lại trở thành tiểu cô nương chỉ mới vài tuổi, như một con gấu túi bám chặt trên người hắn, xòe bàn tay trắng như phấn ra:
“Manh Manh còn nhỏ, quà đâu?”
Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm, nha đầu này còn có thể chơi như vậy?
Phốc!
Chứng kiến hai người đùa nghịch, chúng nữ rốt cuộc nín khóc mỉm cười, tâm tình ảm đạm xua tan không ít.
Các nàng liếc mắt nhìn nhau, từng đôi môi kiều diễm nở nụ cười tỏa nắng.
Đúng vậy, vì sao cần phải suy nghĩ nhiều? vì sao cần tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân?
Chỉ cần hắn bình an trở về, chỉ cần hắn vẫn là Lạc Nam của các nàng, mọi thứ đã tốt lắm rồi không phải sao?
Thời gian có thể để lại vô số vết thương lòng, nhưng thời gian cũng có thể bù đắp tất cả.
Vừa lúc, các nàng và nam nhân này sống cùng nhau cả đời.
Thứ không thiếu nhất chính là thời gian!