“Ừm…lời này của tiên sinh nếu để người ngoài nghe được thật không hay a…” Lạc Nam chân mày giươn lên nhìn Sơn Dương Đế nói.
Bởi vì dù là ở thực tại, Nghịch Long Đế dù hoành hành bá đạo cũng chưa từng mạnh miệng tuyên bố dã tâm ở phạm vi vũ trụ, trái lại chỉ thể hiện ra ngoài mong muốn nhất thống Tiên Giới mà thôi.
Còn phạm vi cấp vũ trụ, bao gồm cả Tiên giới và Ma giới, thậm chí là Tây Phương Giáo đứng ở thế trung lập cũng sẽ bị cuốn vào.
Có thể thấy, Nghịch Long Đế vẫn biết lượng sức mình, nếu hắn đem dã tâm phạm vi vũ trụ trắng trợn công khai, chỉ sợ liên quân Nghịch Long của hắn còn bị diệt nhanh hơn.
Dù sao một mình Tiên giới và toàn thể vũ trụ là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Còn ở kiếp này, Lạc Nam thậm chí chưa từng thể hiện dã tâm thống nhất Tiên giới, người ngoài nhìn vào hành vi của hắn lúc này chỉ cho rằng hắn đang muốn củng cố căn cơ ở Long Tộc của mình mà thôi.
Ấy thế mà, Sơn Dương Đế dám trực tiếp nói ra mục tiêu cuối cùng của hắn một cách chắc nịch như vậy, rõ ràng là có tự tin rất lớn.
“Quả thật có những lời không thích hợp nói với người ngoài!” Sơn Dương Đế vuốt hàm râu dê cười cười:
“Nhưng chẳng phải tại đây không có người ngoài hay sao?”
Sơn Dương Đế ngoài mặt bình thản, trong lòng lại âm thầm cảm động.
Câu nói vừa rồi của Lạc Nam mặc dù có ý trách cứ, nhưng lại ám chỉ không xem Sơn Dương Đế hắn là người ngoài.
“Nói tiếp!” Lạc Nam gật đầu, ra hiệu cho Sơn Dương Đế tiếp tục.
Sơn Dương Đế chỉ vào ngôi Tử Vi, chậm rãi nói ra:
“Ánh sáng màu tím của ngôi Tử Vi vẫn còn rất nhạt, chứng tỏ vận mệnh Đế Hoàng của chủ công vẫn còn chưa thịnh, đang trong giai đoạn phát triển, căn cơ chưa vững vàng như đèn dầu trong gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể dập tắt!”
Lại đưa tay chỉ vào những ngôi sao khác đang từ bốn phương tám hướng hội tụ về ngôi Tử Vi, diễn giải:
“Đây là những cổ thế lực và cá nhân có xu hướng gia nhập dưới trướng của chủ công, chỉ cần thể hiện thành ý, mời chào bọn hắn không hề khó…”
Nói xong, sắc mặt trở nên ngưng trọng, chỉ vào vô số ngôi sao có màu đỏ khác, trịnh trọng nói:
“Còn đây là tượng trưng cho những thế lực kiên quyết phản đối ngươi có mưu đồ nhất thống Tiên Giới, đa số là các Thần Thú Tộc!”
“Nói không tệ, các Tộc Thần Thú vẫn luôn kiêng dè Long Tộc, nếu biết chủ công có ý đồ dẫn dắt Long Tộc thống nhất Tiên giới, bọn hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ…” Hắc Trư và Tôn Hầu Tử gật đầu tán thành.
Lạc Nam tán thưởng nhìn Sơn Dương Đế, quả nhiên không hổ là nhân vật thành thục chiêm tinh, lão luyện biến số, chỉ một chút diễn giải đã nói lên phần lớn thế cục hiện tại của Long Tộc.
Hắn vuốt cằm, ánh mắt hướng về một ngôi sao nằm ở hướng Bắc, cách Long Tộc không xa.
Đó là ngôi sao màu đỏ nhạt, so với các ngôi sao tượng trưng cho Thần Thú Tộc nhạt màu hơn rất nhiều.
“Màu sắc này là?” Lạc Nam hứng thú hỏi.
“Đó cũng là Thế Lực có xu hướng chống lại chủ công, tuy nhiên vẫn chỉ là thế lực đang trên đà phát triển, so ra kém hơn các tộc Thần Thú rất nhiều, không đáng giá để lưu ý!” Sơn Dương Đế giải thích nói.
“Trên đà phát triển sao…” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, trầm giọng nói:
“Có thể biết cụ thể nó đại diện cho Thế Lực nào không?”
“Được!”
Sơn Dương Đế nghiêm túc gật đầu.
Chợt lấy ra một cái La Bàn hình Bát Quái, bên trong có ánh sáng lấp lóe.
Hắn cầm La Bàn chiếu vào ngôi sao Lạc Nam mong muốn, bắt đầu nhắm mắt lại và niệm khẩu quyết huyền ảo.
Phốc…
Không lâu sau, Sơn Dương Đế kinh hãi phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt xám trắng thốt lên:
“Không nghĩ tới, Thế Lực kia được thành lập bởi người có khí vận che chở, vậy mà phản phệ ta!”
“Khí vận? là khí vận chi tử sao?” Tôn Hầu Tử ngứa ngáy toàn thân hỏi.
“Không!” Sơn Dương Đế lắc đầu: “Hắn chỉ là kẻ có khí vận cao hơn người thường, nhưng còn chưa đạt đến mức Khí Vận Chi Tử, bằng không ta còn bị phản phệ nặng hơn!”
“Vậy rốt cuộc biết lai lịch của nó chưa?” Hắc Trư cũng không nhịn được chen miệng vào.
Nó biết xét về chiêm tinh bói toán, mình kém hơn Sơn Dương Đế rất nhiều.
Sơn Dương Đế gật đầu nói: “Không để chủ công thất vọng, ngôi sao màu đỏ nhạt đang trên đà phát triển kia tượng trưng cho một thế lực vừa thành lập chưa đến ngàn năm, nhưng tốc độ thăng tiến vượt bậc!”
“Là thế lực nào?” Tôn Hầu Tử vội vàng hỏi.
“Thiên Đình!” Lạc Nam nhếch miệng.
Sơn Dương Đế cả kinh nhìn lấy hắn, hít một hơi khí lạnh chắp tay váy lạy:
“Chủ công thần cơ diệu toán, tại hạ bái phục, quả thật là Thiên Đình!”
“À, Trư gia nhớ ra rồi…” Hắc Trư chép miệng: “Thiên Đình là một thế lực do tên tán tu Du Thiên Nhai thành lập khi vừa thành Đế, hiện tại đã mạnh hơn đa số Địa Cấp Thế Lực thông thường!”
“Một tiểu thế lực mà thôi, không đáng lưu ý…” Tôn Hầu Tử xem thường.
So với nội tình của Long Tộc, mao đầu tiểu tử như Thiên Đình chẳng đáng để nó chú ý.
Lạc Nam âm thầm lắc đầu.
Xem ra trong quá khứ, Nghịch Long Đế thật sự đã không để tâm đến Thiên Đình, dẫn đến Thiên Đế thành công trưởng thành, cùng Thiên Đình trở thành một chướng ngại vật lớn trong công cuộc thống nhất Tiên giới của hắn.
Cũng phải thôi, với nội tâm cao ngạo của Nghịch Long Đế và nội tình khủng bố của Long Tộc, một tân thế lực như Thiên Đình sẽ bị xem nhẹ là điều dễ hiểu.
Nhưng Nghịch Long Đế thời điểm đó không hề biết rằng, Thiên Đình có được Bàn Đào Thụ.
Nhờ một trong Thất Đại Thần Thụ, Thiên Đình phát triển với tốc độ chóng mặt, vượt qua tầm kiểm soát của Nghịch Long Đế.
Hiện tại Thiên Đế vẫn đang ẩn giấu việc Thiên Đình sở hữu Bàn Đào Thụ, ngấm ngầm phát triển.
Đợi đến khi Bàn Đào Thụ được rộng rãi công khai, Thiên Đình đã trở thành một quái vật khổng lồ, kết giao bốn phía, đủ sức chống lại đa số thế lực ngấp nghé.
“Thiên Đình này, bằng mọi giá phải diệt!” Lạc Nam giọng điệu quyết liệt.
Hắc Trư với Tôn Hầu Tử kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu vì sao lại để bụng một Tân Thế Lực đến như vậy.
Sơn Dương Đế cũng chưa rõ vì sao Lạc Nam cố chấp diệt Thiên Đình đến như vậy, chẳng phải lúc này nên nghĩ cách đối phó với những Thần Thú Tộc trước hay sao?
“Cứ làm theo lời ta, Thiên Đình có thứ chúng ta cần!” Lạc Nam chắc nịch khẳng định.
“Được, Thiên Đình phải diệt!” Hắc Trư cùng Tôn Hầu Tử tin tưởng gật đầu.
Sơn Dương Đế vuốt râu, phân tích nói:
“Thiên Đình hiện tại chỉ xem như một Địa Đế Cấp Thế Lực, Chủ Công muốn diệt không hề khó, nhưng phải cần cái cớ hợp tình hợp lý để ra tay, tránh người trong thiên hạ cho rằng chủ công là kẻ tàn bạo, bất chấp lý lẽ!”
“Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh, các hiền tài trong thiên hạ khó lòng tin tưởng gia nhập dưới trướng của ngài!”
“Tiên sinh nói rất phải!” Lạc Nam tán đồng cách nói của Sơn Dương Đế, đưa mắt sang Hắc Trư, con heo này đầy bụng ý nghĩ xấu, tin chắc nó sẽ có thể hiến kế.
“Muốn hãm hại địch nhân một cách triệt để, trước tiên phải có tình báo rõ ràng của kẻ địch!” Hắc Trư cười xấu xa nói.
Vừa rồi Sơn Dương Đế thăm dò Thiên Đình đã bị phản phệ, nó không dám tự tiện dò xét nữa.
“Tình báo sao?” Lạc Nam nghĩ nghĩ, chậm rãi đọc ra một cái tên:
“U Linh Đệ Nhất!”
“Có thuộc hạ!” Bên trong không gian, một cái bóng mơ hồ không rõ hình dạng hiện ra, quỳ một chân trước mặt Lạc Nam.
Sơn Dương Đế thấy cảnh này rùng mình, nội tình của Long Tộc quả thật đáng sợ, kẻ bí ẩn vừa hiện thân này có tu vi vượt qua cả nó, hơn nữa thủ đoạn còn vô thanh vô tức như vậy.
“Ta muốn có tất cả tình báo liên quan đến Thiên Đình trong nửa canh giờ!” Lạc Nam nhàn nhạt phân phó.
“Tuân mệnh!” Bóng mờ cung kính dập đầu, thân thể chậm rãi tan biến.
“Uống đi!”
Trong thời gian chờ đợi, Lạc Nam cùng ba thú nâng chén.
…
Nửa canh giờ chưa đến, bóng mờ đã một lần nữa xuất hiện, hướng Lạc Nam dâng lên một khối Ngọc Bội.
Lạc Nam đem ý niệm truyền vào, rất nhiều tin tức quan trọng của Thiên Đình đã tuồn vào trong não.
Ví dụ như người sáng lập Thiên Đình, Du Thiên Nhai đã thành công hoàn thiện Thiên Đế Biến, tự xưng bản thân là Thiên Đế mặc dù tu vi chỉ còn là Địa Đế.
Ví dụ như tốc độ đột phá tu vi của Du Thiên Nhai cực kỳ đáng sợ nhưng chưa rõ nguyên do.
Lại ví dụ như Du Thiên Nhai đang ra sức chiêu mộ thiên tài, thao luyện binh mã, sáng lập và huấn luyện Thiên Binh Thiên Tướng.
Còn có một bảng danh sách những thế lực đã giao hảo với Thiên Đình, những kẻ đã đầu nhập vào Thiên Đình.
Tất tần tật, vô cùng rõ ràng.
Nhưng lại thiếu mất một tin tức mà Lạc Nam cho là cực kỳ quan trọng, chính là Bàn Đào Thụ.
Xem ra ngay cả tổ chức tình báo bậc nhất Long Tộc là U Linh Long cũng chưa điều tra được tin tức liên quan đến Bàn Đào Thụ, có thể thấy Du Thiên Nhai che đậy cẩn thận đến mức nào.
“Xem đi rồi hiến kế!” Lạc Nam đem Ngọc Bội ném cho Hắc Trư.
Hắc Trư tiếp nhận, một lần nữa nắm bắt tình báo U Linh Đệ Nhất đưa đến.
Rất nhanh, đôi mắt của nó sáng lên, ý niệm xảo quyệt đầy đầu.
“Có cách?” Tôn Hầu Tử giật mình, không thể không công nhận con heo này thông minh lanh lợi hơn chính mình.
Lạc Nam cũng hứng thú nhìn lấy nó.
“Dựa theo tình báo, Thiên Đế vì muốn tạo căn cơ vững chắc cho Thiên Đình nên đã kết minh với không ít Thế Lực khác!” Hắc Trư vuốt cằm ra vẻ trải đời:
“Mà phương thức kết minh chính là quan hệ thông gia, những Thế Lực kết minh cùng Thiên Đình sẽ đem nữ đệ tử của mình gả cho Thiên Đế, trở thành phi tần của hắn!”
“Gần đây nhất, Thiên Đế đang xúc tiến việc kết giao với Châu Gia – một Gia Tộc khá tiếng tăm, có đến 8 vị Địa Đế tọa trấn!”
“Châu Gia Đế Nữ - Châu Miên Mạn là một viên ngọc quý của Châu Gia, thiên phú và dung mạo đều là tuyệt hảo, nếu Thiên Đình và Châu Gia kết minh thành công, điều kiện của Châu Gia là Thiên Đế phải phong Châu Miên Mạn làm Thiên Hậu, đứng đầu Hậu Cung của hắn!”
“Vậy thì sao? liên quan gì đến chúng ta?” Tôn Hầu Tử có phần khờ khạo hỏi.
Nhắc đến chuyện nam nữ, hắn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, khó chịu hơn đại chiến ba trăm hiệp.
Hắc Trư khinh bỉ nhìn con khỉ, không thèm đáp, chỉ chăm chú nhìn Lạc Nam cười bí hiểm:
“Thử nghĩ mà xem, nếu như Châu Miên Mạn và Chủ Công của chúng ta tình căn ý chủng, lại bị Thiên Đình và Châu Gia cưỡng ép kết hôn, đây chẳng phải là cái cớ rất hay để động thủ với Thiên Đình sao?”
Sơn Dương Đế cổ quái nhìn lấy Hắc Trư, âm thầm mắng chửi con heo này âm hiểm.
Bất quá không thể không nói, kế sách mà nó đưa ra cực kỳ có hiệu quả.
“Ngươi muốn ta dùng nam nhân kế?” Lạc Nam trừng mắt nhìn.
“Khà khà, gu nữ nhân của chủ công Tiểu Tiên đã nói cho ta biết, đây là chuyện tốt của ngươi chứ sao?” Hắc Trư nháy mắt nói:
“Hiện tại Châu Gia và Thiên Đình đang trong giai đoạn đàm phán, ngươi nhân cơ hội hớt tay trên Châu Gia Đế Nữ, lại có cớ ra tay với Thiên Đình, thập toàn kỳ mỹ a!”
“Gu nữ nhân của ta?” Lạc Nam nhíu mày khó hiểu.
Rất nhanh, hắn mới dựa vào ký ức của Long Nghịch, biết được một chuyện.
Thì ra, Nghịch Long quả thật là giống loài có chiếm hữu rất mạnh, nhất là đối với nữ nhân ở bên cạnh mình.
Nhưng mà, khẩu vị thưởng thức nữ nhân của Long Nghịch chỉ gồm hai loại: nữ nhân Long Tộc và nữ nhân loại.
Ngoài ra, bất kỳ chủng tộc nào khác dù xinh đẹp đến mức nào, Long Nghịch cũng không cảm thấy hứng thú.
Nguyên nhân có lẽ là do phụ thân của Long Nghịch là Long Tộc, còn mẫu thân lại là nhân loại.
“Chẳng trách con khỉ từng nói Long Nghịch và Cửu Thánh Chủ chỉ xem nhau như huynh muội…” Lạc Nam bừng tỉnh.
Nói tóm lại, đó là khẩu vị của Long Nghịch, cũng không phải khẩu vị của Lạc Nam.
Chỉ cần là mỹ nhân và có tình cảm, dù là tộc nào thì Lạc Nam cũng tiến tới được.
Châu Miên Mạn là nữ nhân loại, quả thật hợp khẩu vị thường thức của Long Nghịch.
“Được rồi, vì đại sự…ta hy sinh một lần thì có sao?”
Lạc Nam cười tà, chậm rãi nói:
“Các ngươi an bài cho tốt, ta sẽ tiếp cận Châu Miên Mạn!”
Vì là ở trong Luân Hồi, Lạc Nam không ngại quậy cho thoải mái.
Nghĩ đến nàng này có thể là Thiên Hậu ở hiện thực, Thiên Đế lại là kẻ thù không đội trời chung của mình, Lạc Nam càng thêm khoái trá.
Tương đối kích thích…