Con Đường Bá Chủ

Chương 1240: Hồn Hậu trở về



Nhìn vật mà Tuế Nguyệt Nữ Đế lấy ra, Linh Hồn của Lạc Nam bỗng nhiên chấn động, ánh mắt gắt gao mở lớn…

Chỉ thấy vật mà Tuế Nguyệt Nữ Đế cầm trên tay là một kiện Hồn Bảo có hình hạt châu, bên trong ẩn chứa nguồn Hồn Lực tinh thuần đến cực hạn.

Hiển nhiên đây là một kiện Đế Cấp Hồn Bảo có khả năng uân dưỡng và giữ gìn Linh Hồn.

Nhưng đó không phải điều khiến Lạc Nam phải rung động.

“Bệ hạ…”

Theo một thanh âm ôn nhu mềm mại như nước làm lòng người xao xuyến vang lên, từ bên trong Hạt Châu, một thân ảnh nữ nhân kiêu sa, cao quý hiện hữu mà lên, đôi mắt đẹp ngân ngấn lệ châu mang theo nhu tình không nói thành lời khóa chặt khuôn mặt của Lạc Nam.

Mà Lạc Nam cũng đang mê mẩn nhìn lấy nàng, nhu hòa khẽ gọi: “Nguyệt Ánh…”

Trong toàn bộ nữ nhân của mình, người duy nhất gọi Lạc Nam hai tiếng “Bệ hạ” chỉ có một…

Nàng là Hồn Hậu của hắn – Hồn Nguyệt Ánh.

Lạc Nam là truyền nhân của Hồn Tộc ở Việt Long Tinh, tu luyện Đế Hồn Kinh, danh xưng Hồn Đế.

Hồn Nguyệt Ánh vốn là công chúa của Hồn Tộc, cuộc đời và sứ mệnh đã định trước chỉ thuộc về một người duy nhất là Hồn Đế, trở thành Hồn Hậu của hắn.

Năm đó, vì Hồn Nguyệt Ánh là chủng tộc đỉnh cấp phụ trợ trong việc tu luyện Linh Hồn, Tuế Nguyệt Nữ Đế lo lắng nếu nàng theo Lạc Nam phi thăng sẽ trở thành miếng mồi ngon hấp dẫn vô số Hồn Tu cường đại, dù là Hồn Đế cũng sẽ thèm muốn và ra sức cướp đoạt Hồn Nguyệt Ánh…

Chính vì lẽ đó, Hồn Nguyệt Ánh cũng đành tạm thời gác lại sứ mệnh phụ trợ Hồn Đế, rời xa Lạc Nam…theo Tuế Nguyệt Nữ Đế trở về Tuế Nguyệt Cung.

“Hiện tại với thân phận và địa vị của ngươi, mang theo Nguyệt Ánh không còn là vấn đề mạo hiểm, trái lại Nguyệt Ánh sẽ giúp ngươi luyện Hồn, gia tăng sức mạnh…” Tuế Nguyệt Nữ Đế lạnh nhạt nói.

Nàng nhận ra, Lạc Nam hiện tại Thể Tu và Tiên Tu đều tiến bộ vượt bậc, chỉ có Hồn Tu là bị bỏ lại khá xa.

Điều này sẽ trở thành nhược điểm của hắn khi gặp phải Hồn Đế cường đại đánh lén.

Nhưng có Hồn Nguyệt Ánh đi theo thì lại khác.

Dưới sự bồi dưỡng của Tuế Nguyệt Cung và sự nỗ lực không ngừng của mình, Hồn Nguyệt Ánh hiện tại đã là Hồn Đế Sơ Kỳ, đủ bổ khuyết cho Lạc Nam sự hạn chế về mặt tu Hồn, giúp tu vi Hồn Tu của hắn nhanh chóng đuổi kịp Tiên Tu và Thể Tu.

Về phần lo lắng sẽ có Hồn Đế tham lam Hồn Nguyệt Ánh và gây phiền phức cho Lạc Nam?

Hiện tại Lạc Nam còn thiếu phiền phức sao?

Ngay cả Siêu Việt Đế Cấp Vũ Kỹ hắn cũng mang ra sử dụng rồi, còn sợ cái rắm a, chi bằng để Hồn Đế và Hồn Hậu đoàn tụ, gia tăng sức mạnh để chống chọi những phiền phức sắp tới.

“Đa tạ nàng…” Lạc Nam nói với Tuế Nguyệt, nhưng ánh mắt vẫn không rời Hồn Hậu của mình.

Nhiều năm trôi qua, dung nhan của nàng vẫn một chút cũng không thay đổi.

Một đầu tóc dài như thác chảy xuống tận eo thon, chân mày lá liễu, mũ quỳnh ngát hương, đỉnh đầu đội lấy Vương Miện như một Nữ Hoàng, ánh mắt sắt sảo pha lẫn ôn nhu khi nhìn hắn, đôi môi đỏ thẳm như hồng bảo thạch gợi cảm…

Một thân khoác lấy Cửu Sắc Hồn Y ôm lấy thân thể hoàn mỹ không chút tỳ vết, thân cao nổi bật, tay chân tinh xảo như được thiên nhiên ưu ái khắt gọt, bộ ngực bạo mãn e ấp sau lớp áo mềm, tấm lưng trơn trượt kết hợp vòng eo tạo thành đường cong nổi bật tô điểm cho bờ mông ngạo kiều đầy đặn…

Cao quý, thành thục, trang nhã, ôn nhu…

Nàng vẫn là Hồn Hậu của hắn như những ngày đầu, sự rung động về mặt Linh Hồn khi nàng xuất hiện khiến Lạc Nam cảm giác như nhiều năm qua Linh Hồn của mình thật sự quá mức trống vắng.

Một điều khác biệt duy nhất có lẽ là tu vi của Hồn Nguyệt Ánh tăng cao quá nhiều, dẫn đến khí chất của nàng có sự thay đổi, càng thêm vượt trội thêm mà thôi.

Lạc Nam không nhịn được nỗi nhớ nhung tiến lên một bước, Hồn Lực tiến ra bao trùm thân thể, ôm lấy Hồn Nguyệt Ánh vào trong ngực.

Hồn Nguyệt Ánh bờ vai khẽ run, nhào vào lòng nam nhân, hai mắt lấp lánh lệ quang, bờ môi lại nở nụ cười thỏa mãn.

“Thiếp chờ ngày này đã quá lâu rồi…” Hồn Nguyệt Ánh ôn nhu lẩm bẩm.

Sứ mệnh của Hồn Hậu, sự tồn tại của Hồn Hậu đều thuộc về một mình Hồn Đế.

Sở trường của nàng là gia tăng uy lực của Hồn Kỹ, Hồn Công, Hồn Thuật…

Nàng có thể chiến đấu như một Hồn Tu bình thường, nhưng không hề mạnh mẽ.

Không có Lạc Nam, Hồn Nguyệt Ánh cảm giác bản thân mình thật vô dụng.

Nàng không có Thể Chất đặc biệt, không có Huyết Mạch gia tăng thực lực như chúng nữ.

Nhưng nàng có thiên phú Tu Hồn siêu quần bẩm sinh của Hồn Tộc, những năm qua nàng cố gắng nâng cao tu vi, mục đích cuối cùng chính là tiếp tục phò trợ cho nam nhân của mình.

Hiện tại mơ ước đã thành, Hồn Nguyệt Ánh làm sao có thể không mãn nguyện?

Vì Hồn Nguyệt Ánh chỉ có Linh Hồn mà không có thân thể, Lạc Nam muốn chạm vào nàng phải dùng đến Hồn Lực bao phủ toàn thân.

Bất quá, hai người cảm thấy ôm nhau có lẽ là không đủ…

“Khế Ước Linh Hồn!” Hai người cùng lúc thành tâm niệm: “Hợp Hồn!”

Tìm lại cảm giác quen thuộc đã mất từ lâu, Hồn Nguyệt Ánh hóa thành vô tận Hồn Lực tiến vào cơ thể Lạc Nam.

Trong khoảnh khắc, Đế Hồn Kinh của hắn và Hậu Hồn Kinh của nàng cùng lúc vận chuyển.

Linh Hồn hai người triệt để hợp nhất vào nhau.

“Ưm…” Lạc Nam và Hồn Nguyệt Ánh không nhịn được rên rỉ một tiếng đầy sung sướng.

Linh Hồn của đôi nam nữ chính thức được thăng hoa, đạt đến trạng thái toàn thịnh nhất, toàn thân thư thái, sung sướng đến từng lỗ chân lông.

Lạc Nam cảm giác có Hồn Nguyệt Ánh gia nhập, Hồn Lực của mình mạnh lên như chưa từng có.

Lúc này, dù chỉ bằng vào tu vi Hồn Tôn chiến với Hồn Đại Đế, hắn cũng không sợ.

Tuế Nguyệt Nữ Đế cảm nhận được khí tức của Lạc Nam trở nên mạnh mẽ, âm thầm gật đầu.

Hồn Nguyệt Ánh trở về là một quyết định sáng suốt.

ONG ONG ONG ONG…

Bất quá ngay lúc này, dị biến nảy sinh.

Chỉ thấy Hồn Đỉnh vốn yên tĩnh của Lạc Nam đột nhiên trở nên náo loạn.

Nó tuôn ra hấp lực cực kỳ tham lam, muốn hấp thụ toàn bộ Hồn Nguyệt Ánh và Luyện Hóa nàng.

“Không được!” Lạc Nam sắc mặt đại biến, vội vàng điều khiển các tôn Đại Đỉnh khác ra sức áp chế Hồn Đỉnh, không để nó làm liều.

Hắn xém chút nữa thì quên, từ khi Bất Hủ Diễn Sinh Kinh đạt đến tầng 3, Hồn Đỉnh cũng đã hình thành.

Hồn Đỉnh không thể hấp thu và luyện hóa Dị Vật hay Ma Vật như các loại Đại Đỉnh khác, nhưng nó có thể thèm muốn những tài nguyên tu luyện Linh Hồn cấp cao.

Mà Hồn Nguyệt Ánh chính là một thực thể Linh Hồn tinh khiết đến cực hạn, năng lượng Linh Hồn của nàng mang lại thậm chí không kém bất kỳ tài nguyên tu Hồn đỉnh cấp nào khác trong vũ trụ này.

Trước tình cảnh đó, Hồn Đỉnh nảy sinh tham lam, muốn hấp thu Hồn Nguyệt Ánh là điều đương nhiên.

Cũng giống như các Đại Đỉnh khác thèm muốn Dị Thuộc Tính đã hóa hình nhân loại vậy.

Nguyên lý không có gì khác biệt.

“Phu quân…thân thể chàng có sự thay đổi? nó là gì?”

Mà lúc này, Hồn Nguyệt Ánh cũng nhìn thấy hiện trạng bên trong Đan Điền của Lạc Nam, nàng tò mò quan sát lấy Hồn Đỉnh, đôi mắt đẹp lấp lóe ánh sáng.

“Nó là Hồn Đỉnh…” Lạc Nam thông qua ý niệm đem mọi chuyện giải thích cho nàng.

“Tốt quá rồi…” Hồn Nguyệt Ánh đột nhiên mừng rỡ không nói thành lời, hô hấp bỗng chốc dồn dập lên:

“Phu quân, mau luyện hóa thiếp, luyện hóa Hồn Hậu của chàng!”

“Đừng làm rộn!” Lạc Nam trừng mắt mắng: “Nàng là thê tử bảo bối của ta, không phải tài nguyên để tu luyện!”

“Vậy các tỷ muội khác không phải thê tử chàng sao?” Hồn Nguyệt Ánh chỉ vào chúng nữ bên trong đan điền nói.

Thân ảnh của Hỏa Nhi, Quang Nhi, Độc Nhi cùng lúc hiện lên, trừng mắt nhìn Lạc Nam.

Ám Nhi và Phong Nhi vẫn còn không quen nên trốn bên trong Đỉnh.

“Đừng hiểu lầm a…ý của phu quân không phải như vậy, các nàng đều là bảo bối a…” Lạc Nam lúng túng vuốt vuốt mũi, vội vàng an ủi các nữ nhân.

“Khanh khách!” Hỏa Nhi che miệng cười khúc khích, oán trách nói: “Chàng sao lại khờ như vậy? ý của Nguyệt Ánh là muốn giống như bọn thiếp, trở thành một phần của chàng!”

“Không sai, Nguyệt Ánh muốn trở thành Hồn Linh của Hồn Đỉnh, vĩnh viễn dung hợp cùng với chàng!” Quang Nhi vui vẻ nói ra, cảm thấy vô cùng tốt a.

Các nàng và Hồn Nguyệt Ánh đã quen biết từ lâu, sau thời gian dài xa cách, nếu có Nguyệt Ánh bồi bạn tám chuyện ở trong đan điền của phu quân cũng là kết cục viên mãn.

“Ý nghĩ này không tệ, khi đó nói không chừng Nguyệt Ánh có thể dùng trạng thái hóa hình nhân loại xuất hiện, cùng chàng ấy ấy ấy như bọn thiếp vậy!” Độc Nhi liếm đôi môi đầy khiêu khích.

Hồn Nguyệt Ánh nhẹ phi một ngụm, thầm mắng vị tỷ muội mới này sao lại vạch trần tim đen của mình ra như vậy?

Không sai, nàng từ lâu đã ngưỡng mộ Quang Nhi và Hỏa Nhi có thể luôn luôn đồng hành bên cạnh phu quân, khi nào thích có thể ra ngoài vui chơi, ân ái cùng với hắn.

Nếu trước đây nàng cũng có thể như vậy thì đâu cần phải chia xa hắn thời gian dài?

Đáng tiếc khi đó Phu Quân không có Hồn Đỉnh, nàng chỉ có thể âm thầm ao ước được như Quang Nhi và Hỏa Nhi.

Hiện tại Hồn Đỉnh đã có, Hồn Nguyệt Ánh cảm giác ước mơ của mình đã thành hiện thực.

“Cái này…Kim Nhi ơi, có được không?” Lạc Nam chuyển hướng sang hỏi thăm Kim Nhi.

Nếu như có thể, hắn cảm thấy suy nghĩ của chúng nữ có tính khả thi rất cao.

Hồn Nguyệt Ánh nếu trở thành Hồn Linh của Hồn Đỉnh, vậy nàng xem như vĩnh viễn cũng không phải xa rời hắn.

Trái lại, sức mạnh Linh Hồn của Lạc Nam hiện tại đều tập trung vào Hồn Đỉnh, nếu Hồn Nguyệt Ánh dung nhập vào, vai trò Hồn Hậu của nàng thậm chí còn được phát huy triệt để hơn, hoàn hảo hơn, dễ dàng phụ trợ hắn hơn trong mọi tình huống sử dụng Linh Hồn.

“Có gì mà không được?” Kim Nhi nhí nhảnh phân tích nói:

“Lấy ví dụ, Dị Hỏa là sự hình thành của vô số Hỏa Lực tinh khiết, mang theo công dụng đặc biệt của từng loại!”

“Mà Hồn Tộc cũng là sinh mệnh hình thành từ vô số Hồn Lực tinh khiết, công dụng chính là phụ trợ cho Hồn Tu sử dụng!”

“Xét về bản chất, Hồn Tộc là một Chủng Tộc nhưng cũng có thể được xem là một loại Dị Hồn có được linh trí…”

“Hồn Đỉnh hấp thu Dị Hồn, biến Hồn Nguyệt Ánh thành Hồn Linh của Hồn Đỉnh, vô cùng hoàn mỹ…”

Kim Nhi vỗ tay, cho ra kiến nghị: “Nói tóm lại, công tử luyện hóa Hồn Nguyệt Ánh là chuyện trăm lợi vô hại, không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì…”

Có Kim Nhi xác nhận, Lạc Nam xem như an tâm…

Tiểu nha đầu này ngày thường mặc dù rất ít tiết lộ bí mật, nhưng trong chuyện tư vấn cho hắn tu luyện vẫn luôn hết lòng, Lạc Nam lúc nào cũng tin tưởng tuyệt đối vào nàng.

“Nguyệt Ánh, nàng tạm thời nhẫn nại chờ thêm một chút…” Lạc Nam nói.

Phải theo Bụt về Cổ Việt Tộc, lúc này không phải thời điểm để Hồn Đỉnh mạnh lên.

“Chàng đồng ý rồi sao? Thiếp hiểu rồi!” Hồn Nguyệt Ánh tràn đầy vui sướng, ngoan ngoãn ở trong cơ thể Lạc Nam chờ đợi.

“Tuế Nguyệt, thứ này cho ta mượn nhé!” Lạc Nam nhìn Tuế Nguyệt Nữ Đế mỉm cười, mặt dày đòi mượn luôn kiện Đế Cấp Hồn Bảo có dạng Hạt Châu của nàng.

“Ngươi dùng làm gì?” Tuế Nguyệt Nữ Đế nhíu mày.

“Hàm Ngọc…” Lạc Nam lấy ra Dưỡng Hồn Châu, ra hiệu cho Bắc Cung Hàm Ngọc tiến vào trong Hồn Bảo của Tuế Nguyệt Nữ Đế.

Dưỡng Hồn Châu mà hắn Luyện Chế ra chỉ là hàng cùi bắp tạm bợ, làm sao sánh bằng Hồn Bảo Đế Cấp của Tuế Nguyệt?

Để Bắc Cung Hàm Ngọc tịnh dưỡng bên trong Hồn Bảo, chắc chắn sẽ dễ chịu và thoải mái hơn, tàn hồn cũng có thể tịnh dưỡng tốt hơn.

“Tàn hồn Nữ Thiên Đế?” Cảm ứng được Bắc Cung Hàm Ngọc, Tuế Nguyệt Nữ Đế ý vị thâm trường nhìn lấy Lạc Nam.

Bất quá cũng không lên tiếng đòi lại Hồn Bảo.

Nào ngờ Bắc Cung Hàm Ngọc bất chợt lên tiếng từ chối: “Không cần phiền phức đến Tuế Nguyệt Nữ Đế, ta cảm thấy ở trong Dưỡng Hồn Châu mà ngươi luyện chế đã rất thoải mái!”

Nàng cố ý nhấn mạnh mấy chữ “ngươi luyện chế”…

“Ta cảm thấy Hồn Bảo sẽ tốt hơn cho nàng!” Lạc Nam khuyên nhủ.

“Đây là nơi thoải mái nhất của ta, cả đời sống trong này cũng được!” Bắc Cung Hàm Ngọc ung dung đáp.

“Cái này…” Lạc Nam bất đắc dĩ.

Bắc Cung Hàm Ngọc trân quý Dưỡng Hồn Châu của hắn luyện chế cho nàng, đồng thời cũng không muốn thiếu nợ ân tình của Tuế Nguyệt Nữ Đế.

“Bổn Đế cũng không nói sẽ cho!” Tuế Nguyệt Nữ Đế hừ lạnh một tiếng nhìn lấy Lạc Nam:

“Ta còn cần dùng nó vào việc khác!”

Nói xong phất tay muốn thu hồi Hồn Bảo, nào ngờ Lạc Nam giở trò mặt dày:

“Haha, vật đã vào tay sao có thể trả lại? ta sẽ lưu giữ nó làm kỷ niệm!”

Hắn ra vẻ cực kỳ trân trọng và cẩn thận, từng li từng tí đem Hồn Bảo nhét vào lòng ngực.

Tuế Nguyệt Nữ Đế nhíu mày, không thèm nói thêm gì nữa, phất tay áo bỏ đi.

Thường Nga Nữ Đế cùng Lăng Ba Nữ Đế ở một bên nhìn thấy tình cảnh này, đồng loạt dùng ánh mắt cổ quái nhìn lấy Lạc Nam.

Chẳng biết vì sao, các nàng cảm giác Tuế Nguyệt có gì đó là lạ…mà tất cả nguyên nhân là do tên tiểu tử kia.

Không muốn suy nghĩ nhiều, hai nàng vội vàng đuổi theo Tuế Nguyệt.

“Baba thối, ngươi làm sư phụ không vui!” Tiểu Kỳ Nam đấm ngực giậm chân nhìn lấy Lạc Nam thở phì phò.

“Con nít thì biết cái gì?” Lạc Nam trừng nàng bĩu môi, trong lòng lẩm bẩm:

“Nết ta trả lại Hồn Bảo mới khiến nàng tức giận đấy!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv