“Muốn trở thành đệ tử của trẫm?”
Đến lượt Côn Lôn Nữ Hoàng cảm thấy ngoài ý muốn…
Lúc này, nàng mới cẩn thận đánh giá Lạc Nam…
Phát hiện tiểu tử này quả thật còn rất trẻ, tu vi cũng không cao, ưu điểm chính là dung mạo đặc biệt, kiến giải và nhận thức siêu phàm, cũng là người dám nghĩ dám làm.
“Trẫm xem trọng cách nhìn toàn cục của ngươi nên muốn tuyển làm Quốc Sư, về phần muốn làm đệ tử của trẫm, còn phải suy xét rất nhiều mặt…” Côn Lôn Nữ Hoàng trong trẻo đề nghị:
“Làm Quốc Sư, địa vị của ngươi lập tức sánh ngang tứ đại Địa Đế, bổng lộc và tài nguyên tu luyện nhận được hàng năm không kém bọn hắn, suy nghĩ kỹ đi!”
“Nhưng không thể tham gia Thiếu Đế Chi Chiến a…” Lạc Nam trong lòng cười khổ, ngoài mặt lại hết sức cương quyết:
“Tại hạ vẫn hứng thú với Côn Lôn Thiếu Chủ hơn!”
Hắn mới không ngốc, làm Quốc Sư của Đế Thiên Côn Lôn nghe qua thì oai hùng, thực chất chỉ là một kẻ làm thuê của Nữ Hoàng, khi hết giá trị nàng có thể vô tình vứt bỏ.
Nhưng làm Côn Lôn Thiếu Chủ thì khác, đây chính là đệ tử thân truyền của Nữ Hoàng, được tu luyện các loại công pháp, vũ kỹ, thủ đoạn cao cấp ở Côn Lôn Giới, sau lưng có một vị Thiên Đế sư phụ chống lưng.
Quan trọng nhất là quốc sư sẽ không thể tham gia Thiếu Đế Chi Chiến, mà Đế Tử thì sẽ được…
Bên nặng bên nhẹ, chỉ cần không phải đầu óc có vấn đề là sẽ biết lựa chọn.
Thấy Lạc Nam có vẻ cương quyết, Côn Lôn Nữ Hoàng cũng không tiếp tục mời chào, chỉ bình tĩnh nói:
“Một Tiên Vương như ngươi muốn cạnh tranh Côn Lôn Thiếu Chủ cũng không dễ, bất quá nếu thất bại quay về làm quốc sư cũng được!”
“Sẽ không để Nữ Hoàng thất vọng!” Lạc Nam ung dung mỉm cười.
“Lui ra đi!” Côn Lôn Nữ Hoàng lười biếng nói.
Không đợi Lạc Nam trả lời, nàng nhẹ nhàng phất tay, một cổ lực lượng đã giam cầm lấy hắn, ném Lạc Nam rời khỏi Hoàng Cung.
“Vốn muốn chọn một nữ đệ tử, nhưng nếu ngươi biểu hiện tốt…trẫm cũng không ngại phá lệ một lần…”
Thanh âm lẩm bẩm chỉ một mình nàng nghe được phiêu tán trong không khí.
…
“Thiên Đế…thật sự quá khủng bố!” Lạc Nam xuất hiện bên ngoài Hoàng Cung, trong lòng âm thầm cười khổ.
Trước khí thế khóa chặt của Nữ Hoàng, hắn phát hiện ở trạng thái bình thường mình không thể chống cự dù chỉ một chút.
Lạc Nam âm thầm ước tính, trừ khi mình cùng lúc thi triển Chấp Chưởng Càn Khôn, Nghịch Long Chiến Thân, Long Hồn Hộ Thể, Kiếm Vực…mới có thể thoát khỏi khí thế khóa chặt của Nữ Hoàng.
Ở trong hàng ngũ Thiên Đế, tin chắc Côn Lôn Nữ Hoàng cũng là nhân vật mạnh mẽ.
Chỉ là không biết thủ đoạn của nàng là gì…
Lạc Nam trong lòng có chút cồn cào, hắn vẫn chưa giải đáp được ẩn tình mà Côn Lôn Lão Nhân lập nên Côn Lôn Bia, cũng không đoán được nguyên nhân Nữ Hoàng để Thanh Gia, Kiếm Gia các loại nhảy nhót ở trước mặt nàng thời gian dài như vậy.
Bất quá, Nữ Hoàng đương nhiên không có nghĩa vụ giải thích cho một tiểu Địa Vương như hắn.
Thông thường, một Địa Vương chỉ sợ tư cách diện kiến Đế giả còn không có, càng đừng nói được đích thân Thiên Đế như Nữ Hoàng bắt vào đàm luận.
Người khác nếu được như Lạc Nam, chắc chắn sẽ tự hào vô hạn, cảm thấy vinh dự lớn lao.
Nhưng bản thân hắn thì cảm thấy chưa hài lòng lắm, ngay cả diện mạo của Nữ Hoàng cũng chưa nhìn thấy, chán nãn vô cùng.
“Không sao chứ?” Bên tai vang lên thanh âm trong trẻo, Độc Cô Ngạo Tuyết một thân bạch y trang nhã, tay cầm Trúc Kiếm chưa ra khỏi vỏ xuất hiện bên cạnh.
Lạc Nam mỉm cười ấm áp, nắm lấy bàn tay ngọc ngà mát lạnh của nàng lắc đầu.
“Chúng ta tìm nơi nghỉ chân, mấy tháng nay theo ta nàng cũng mệt rồi!”
“Ừm!” Độc Cô Ngạo Tuyết nhẹ ừ một tiếng, thuật theo mọi quyết định của hắn.
…
“Công tử, tiểu thư…muốn mấy phòng đây?”
Bên trong một khách sạn xa hoa bậc nhất Hi Vũ Thành, lễ tân ôn nhu lịch sự nhìn hai người.
Lễ tân cũng là một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp, nhưng nếu so sánh với một Tuyệt Tình Kiếm Tôn như tiên tử không nhiễm chút bụi trần thì còn kém xa lắm.
Ánh mắt ngưỡng mộ của nàng khi nhìn về Độc Cô Ngạo Tuyết là đủ hiểu.
Lạc Nam không chút ngần ngại đáp: “Một phòng, chọn loại tốt nhất!”
Độc Cô Ngạo Tuyết nghe vậy có chút chau mày, bất quá bên tai đã truyền đến âm thanh ôn hòa của Lạc Nam:
“Chọn một phòng để còn chiếu cố lẫn nhau!”
Độc Cô Ngạo Tuyết hơi suy nghĩ, cuối cùng không mở miệng, tùy ý Lạc Nam quyết định.
Hắn nói cũng đúng, các loại khách sạn cao cấp như thế này thường được bố trí Trận Pháp tách biệt từng phòng, nếu hai người ở khác phòng, rất khó cảm ứng được động tĩnh của đối phương.
Nhiệm vụ đại tỷ giao cho nàng là chiếu cố Lạc Nam, không thể rời khỏi hắn quá xa được.
“Hai vị thật may mắn, vì gần đây có vô số thiên kiêu tiến về Hy Vũ Thành chuẩn bị tham dự tuyển chọn Côn Lôn Thiếu Chủ, nên các khách sạn phần lớn đều đã đầy phòng!” Nữ lễ tân cười khả ái nói:
“Vừa may Phúc Gia Khách Sạn chúng tôi cùng đúng một phòng đặc biệt!”
“Vậy thì đa tạ!” Lạc Nam gật đầu.
Nữ lễ tân gật đầu, ra hiệu tiểu nhị đến hướng dẫn Lạc Nam hai người đi nhận phòng.
“Khoan đã, phòng này chúng ta muốn!” Đúng lúc này, một giọng điệu trầm thấp vang lên, chỉ thấy bên ngoài khách sạn đi vào hai thân ảnh.
Đi đầu là một thanh niên thân mặc Tử Bào cao quý, đỉnh đầu có một cặp Giác lồi lên, tóc dài tung bay, anh tuấn bất phàm.
Mà sau lưng hắn đi theo một nam tử trung niên diện mạo nghiêm nghị, hai mắt như điện, thân khoác chiến giáp, bên hông còn mang theo Đại Đao, trên đầu cũng có một đôi sừng.
Hiển nhiên hai người này đều là Yêu Tộc, đi cùng với nhau.
Mà người vừa lên tiếng đòi phòng chính là nam tử trung niên này.
“Thật có lỗi, Phúc Gia Khách Sạn chúng tôi chỉ còn lại phòng bình dân!” Nữ lễ tân nhìn hai người lịch sự nói.
“Chẳng phải còn một phòng đặc biệt sao?” Nam tử trung niên thản nhiên nói.
“Đã có khách nhân đặt trước!” Nữ lễ tân lắc đầu nói.
“Gấp mười giá!” Thanh niên mặc tử bào hai mắt hờ hững quét đến Lạc Nam, bình thản nói ra.
Lạc Nam đối với loại não tàn này đã tập mãi thành thói quen, cũng chẳng thèm để bụng, nắm tay Độc Cô Ngạo Tuyết nhìn sang tiểu nhị nói: “Dẫn đường đi lấy phòng!”
“Vâng!” Tiểu nhị cung kính gật đầu.
Ánh sáng lóe lên, thân ảnh nam tử trung niên đã ngăn cản trước mặt mấy người.
“Ở trong Hi Vũ Thành cấm gây sự!” Nữ lễ tân trầm giọng nói:
“Dưới mắt của Nữ Hoàng, các vị nên cân nhắc…”
Ở Côn Lôn Giới, chưa từng xảy ra chuyện ỷ thế hiếp người, dù có Địa Đế đích thân đến đòi phòng…Phúc Gia Khách Sạn cũng không sợ, bởi vì Nữ Hoàng sẽ che chở cho bọn hắn.
“Chúng ta không gây sự!” Thanh niên mặc tử bào hờ hững lắc đầu, nhìn thẳng Lạc Nam, trầm giọng: “Ta cho gấp 100 lần giá cả, ngươi có thể cút!”
Thái độ của hắn cao cao tại thượng, như đang ban ơn cho Lạc Nam vậy.
“Hừ!” Độc Cô Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng, muốn bước lên rút kiếm.
“Không cần thiết!” Lạc Nam nắm lấy nàng kéo lại cười nhạt.
Hắn hài hước nhìn hai người thanh niên tử bào, bàn tay nhẹ lật một cái.
XOẢNG XOẢNG XOẢNG XOẢNG…
Trong thoáng chốc, từng cái Mỏ Tiên Thạch chất chồng như một đống núi lớn xuất hiện, chen chút đại sảnh của Phúc Gia Khách Sạn đến chật nít, không có một khe hở.
Đây chỉ là một phần tài sản Lạc Nam vơ vét trong nhẫn của Luân Kiếp Tiên Đế và U Minh Các.
Nhưng Luân Kiếp Tiên Đế là Địa Đế Cấp Cường Giả, còn U Minh Các thì kinh doanh ở Tiên Ma Vực mấy ngàn năm, số lượng tài sản của bọn hắn sẽ ít sao?
Mà khi số lượng tài sản khủng bố này xuất hiện, sắc mặt nam tử trung niên và thanh niên mặc tử bào đại biến, tròng mắt co rụt lại.
Lần này bọn hắn đến Côn Lôn Giới tham dự tuyển chọn thiếu chủ cũng mang theo rất nhiều tài sản, nhưng còn lâu mới sánh bằng số lượng khủng bố mà Lạc Nam lấy ra.
Nghĩ đến cảnh vừa rồi hai người tự biên tự diễn, bọn hắn chỉ cảm thấy da mặt của mình trở nên đau rát, như vừa bị hung hăng tát mấy bạt tai, ầm ầm vang dội.
“Ngươi…” Thanh niên mặc tử bào nghiến răng nghiến lợi nhìn Lạc Nam.
“Hành tẩu thiên hạ nên biết khiêm tốn một chút!” Lạc Nam chế giễu cười nhạt, vỗ vỗ bả vai thanh niên.
Thản nhiên thu hồi Tiên Thạch, nắm tay Độc Cô Ngạo Tuyết quay sang tên tiểu nhị cười mắng:
“Đi thôi! Ngây ngốc làm gì?”
“Vâng…vâng!” Tiểu nhị hít một ngụm khí lạnh, nhéo nhéo da mặt xác định mình không nằm mơ, lảo đảo mang theo khách quý đi nhận phòng.
Hắn thề, sống cả đời chưa từng nhìn thấy số lượng Tiên Thạch kinh khủng như vậy.
“Khốn nạn…khốn nạn…”
Nhìn theo bóng lưng Lạc Nam, thanh niên mặc tử bào sắc mặt vặn vẹo như miếng giẻ rách, trong lòng nhục nhã không thể hình dung.
Nếu ở đây có lỗ, hắn đã mang nam tử trung niên cùng nhau chui vào.
Nam tử trung niên sắc mặt cũng là âm trầm như nước, thân thể cường tráng run lên vì giận dữ.
Bọn hắn…chưa từng chịu nhục như vậy, hơn nữa còn vừa nhục vừa bất lực, không thể làm được gì.
Nữ lễ tân không thèm để ý đến hai người, ánh mắt của nàng lúc này hiện lên vô số ngôi sao nhỏ nhìn theo bóng lưng Lạc Nam, bên trong chất chứa sùng bái mê muội.
Nếu không phải vì bên cạnh Lạc Nam có Độc Cô Ngạo Tuyết lạnh như băng, chỉ sợ nàng phải lập tức tiến lên tiến cử giường chiếu, dù làm tiểu thiếp cũng được nha.
“Cho một phòng bình dân!” Nam tử lúc này trung niên hừ lạnh nói.
“Được rồi!” Nữ lễ tân lau nước miếng, phiền phức nhìn hai người, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Cho bỏ cái thói nghèo còn dám kiêu ngạo, xém chút bị vị công tử kia dùng Tiên Thạch đè chết.
“Ngươi…” Thanh niên mặc tử bào siết chặt nắm tay, phẫn nộ muốn nhấn chìm lý trí.
“Mau lấy phòng đi!” Nam tử trung niên cố gắng nhẫn nhịn, hắn cũng muốn nhanh chóng nhận phòng để ngồi thiền tịnh tâm một chút.
“Thật xin lỗi, đã hết phòng!” Một thanh âm khác bình thản đáp lại, trong đại sảnh bỗng nhiên xuất hiện một mỹ phụ diễm lệ xinh đẹp như một trái mật đào chín mọng.
“Tham kiến bà chủ!” Nữ lễ tân lập tức hướng về mỹ phụ chào hỏi.
Mỹ phụ này chính là bà chủ của Phúc Gia Khách Sạn.
Mỹ phụ ung dung gật đầu, hướng thanh niên mặc tử bào điềm nhiên nói: “Phúc Gia Khách Sạn chúng tôi hết phòng, mời hai vị rời đi!”
“Vì sao lúc nãy nói còn phòng bình dân?” Thanh niên mặc tử bào rốt cuộc không nhịn được hét ầm lên.
“Lúc nãy còn phòng, nhưng sau khi ngươi cố ra vẻ trước mặt vị công tử kia…thì đã hết phòng!” Mỹ phụ che miệng cười khẽ, ánh mắt chớp chớp:
“Không phục? lên cắn ta đi!”
“Phốc!” Thanh niên rốt cuộc không nhịn được nữa, phẫn nộ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái xanh không còn chút máu.
“Khinh người quá đáng!” Nam tử trung niên gầm lên một tiếng, muốn rút Đao, tu vi Đại Đế cuồn cuộn sôi trào.
“Ây da, thiếp thân sợ hãi, phải gọi Nữ Cấm Vệ cho bớt sợ!” Mỹ phụ la lên oai oái.
Nghe đến ba chữ Nữ Cấm Vệ, nam tử trung niên toàn thân lạnh run, khí thế đang muốn bùng phát chỉ có thể thu lại.
Với thân phận của hắn, hiểu Nữ Cấm Vệ đại diện cho cái gì…
Đây là cổ lực lượng do đích thân Côn Lôn Nữ Hoàng bồi dưỡng trong tám ngàn năm, đủ sức quét ngang một phiến Đại Tiên Giới.
Dám động thủ ở Hi Vũ Thành, Nữ Cấm Vệ chắc chắn sẽ xuất hiện.
Nam tử trung niên chỉ có thể mang theo thanh niên mặc tử bào như chó chết, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.
Thấy tình cảnh này, nữ lễ tân chuyển ánh mắt sùng bái sang bà chủ nhà mình, bất quá vẫn khó hiểu hỏi:
“Bà chủ, vị công tử và tiểu thư vừa rồi là ai?”
Mặc dù Lạc Nam rất giàu, nhưng nữ lễ tân không cho rằng chỉ với bấy nhiêu đó đã có thể khiến bà chủ của mình ra mặt vì hắn, thậm chí đem khách hàng Đại Đế đuổi đi.
Bởi vì bà chủ cũng giàu nha…
“Hắn sao?” Mỹ phụ lúng liếng hai mắt, nghiêm túc nói ra: “Hắn chính là người viết năm chữ Đương Đại Đệ Nhất Hoàng!”
“Cái gì? Là hắn?” Nữ lễ tân trợn mắt há hốc mồm.
Rốt cuộc hiểu vì sao bà chủ sẽ vì Lạc Nam ra mặt.
Đơn giản vì Nữ Hoàng là người mà bà chủ sùng bái và ngưỡng mộ, Lạc Nam xóa bỏ ô danh tám ngàn năm của Nữ Hoàng, ca tụng Nữ Hoàng là đương đại đệ nhất.
Bà chủ đương nhiên sẽ biết ơn hắn, hai nam nhân kia dám gây sự với hắn, bị bà chủ chướng mắt đuổi khỏi khách sạn là lẽ bình thường.
“Ây nha…ta bận rộn xem chừng khách sạn, không thể chứng kiến thời khắc lịch sử mà Côn Lôn Bia bị đánh nát đó, huhu!” Nữ lễ tân ra vẻ đáng thương mếu máu.
Bởi thế nên nàng mới không nhận ra diện mạo của Lạc Nam.
“Được rồi, tháng này gấp ba lương cho ngươi!” Mỹ phụ liếc xéo mắt.
“Hì hì, hoan hô bà chủ!” Nữ lễ tân chuyển khóc thành cười.
Mỹ phụ nghiêm túc dặn dò:
“Tận lực chú ý vị công tử và tiểu thư kia, bọn hắn cần gì cũng phải cố gắng phục vụ, nếu thấy khó cứ việc liên hệ với ta!”