"Dạ, lúc ấy em bị người đuổi giết trên đường, cũng may Thiệu Tư Hữu kịp thời ứng cứu, dưới tình thế cấp bách em liền chỉ cho anh ấy lái xe tớinơi này." Đối với sắc mặt chợt trầm xuống của chị, Diệp Cẩn Niên cảm thấy có chút kỳ quái, thành thực gật đầu nói. Lần bị truy sát năm năm trước cô vẫn nhớ rõ, đó là lần đầu tiên cô bị ám kích kể từ khi trở thành Niên Nhạc Nhạc, cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến Thiệu Thiên Ngạo đưa cô đến nước Anh.dienddaanleequydoon
"Quả nhiên là em." Diệp Cẩn Nhiên sáng tỏ, nói nhỏ: "Khó trách ngay lúc đó camera giám thị không có bất kỳ hình ảnh ghi chép nào lưu lại, khi nhận được tin tức truyền đến, chị liền suy đoán người này có lẽ có liên quan đến em. Dù sao bố cục của nơi này trừ cha và chị, cũng chỉ có một mình em rõ ràng, hơn nữa thủ pháp hủy diệt các cơ quan bảo vệ hoàn toàn giống với lúc em còn bé đã sử dụng để lén ra ngoài."
"Lần đó là tình huống khẩn cấp chứ sao." Diệp Cẩn Niên có chút ngượng ngùng cong cong môi, nghiêng đầu khẽ cười nói, khi còn bé các cơ quan bảo vệ của nhà họ Diệp thường cách một đoạn thời gian sẽ có một chiếc bị hủy ở trong tay cô. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ xuyên vào, chiếu lên sườn mặt xinh đẹp của cô, nổi bật lên dung nhan như ngọc.
Đột nhiên lông mày của Diệp Cẩn Nhiên nhăn lại, tay áp lên trán của Diệp Cẩn Niên, trầm mặt hỏi "Niên Niên, em bị sốt?"
"Ưmh, hình như bị cảm lạnh." Diệp Cẩn Niên chột dạ chúi đầu vào chậu hoa trước mặt, lí nhí đáp một tiếng, từ trên máy bay xuống, cô biết sẽ là kết quả này.
"Nha đầu không biết suy nghĩ, lập tức đi nghỉ ngơi." Diệp Cẩn Nhiên tức giận gõ đầu Diệp Cẩn Niên, kéo cô về phía giường ngủ, "Long Việt chuẩn bị tới, tiện thể dẫn em đi kiểm tra một lượt." die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
"Chị, sao đột nhiên lại hỏi chuyện năm năm trước." Bị cưỡng chế ấn vào trong chăn lại đút thêm hai viên thuốc hạ sốt, đầu Diệp Cẩn Niên cảm thấy có chút choáng váng, nhưng vẫn không đến mức coi thường chuyện kia, kéo Diệp CẩnNhiên đang muốn rời đi, hỏi đến cùng.
"Cũng không có gì, đều là chuyện đã qua rồi." Diệp Cẩn Nhiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi trở lại bên giường, giống như khi xưa dụ dỗ em gái đi ngủ, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cô: "Khi tin tức hệ thống an ninh của nhà tổ bị phá hư truyền đến, đúng lúc chị không có mặt ở đây, vì bảo đảm an toàn cho nhà tổ, đề phòng vạn nhất, bọn họ đã sửa lại trình tự hệ thống phòng ngự khi chưa được sự cho phép của chị. Vừa rồi thấy những chậu hoa, chị mới nhớ tới, chỉ là em hoàn hảo không có việc gì, chị cũng an tâm. . ."
"Sửa đổi trình tự?" Bộ dạng mệt mỏi của Diệp Cẩn Niên trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, không tự chủ nắm tay Diệp Cẩn Nhiên càng thêm chặt, hỏi tới: "Sửa như thế nào?" die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
"Trình tự hệ thống an ninh trước sau thay đổi toàn bộ, bao gồm sung Laze, cửa trước, nội thất cùng vườn hoa phía sau." Diệp Cẩn Nhiên thấy vậy, cũng cảm thấy cảm xúc của Diệp Cẩn Niên có điều không đúng, thành thật trả lời: "Theo tin tức truyền tới sau đó, lúc rạng sáng ngày thứ hai, còn có người khác đã tiến vào nhà tổ, chính là đi theo đường tắt phía sau núi, khi tiến vào vườn hoa đã bị thương không nhẹ, kỳ quái là, người kia chỉ muốn tiếp cận vườn hoa. . ."
Bị thương không nhẹ!
Diệp Cẩn Nhiên nói một hồi, trong đầu Diệp Cẩn Niên cũng chỉ lưu lại mấy chữ này.
Năm năm trước, nhà tổ Diệp gia, ở vườn hoa thược dược, trước khi lên máy bay Thiệu Tư Hữu đã thành công lấy được hai bồn hoa kia. . .
Liên hệ toàn bộ sự việc với nhau, Diệp Cẩn Niên từ trên giường chợt đứng dậy, vén chăn trên người ra, đôi mắt khẽ ửng hồng: "Chị, em muốn đi tìm anh ấy."
"Niên Niên. . ." Bị hành động của Diệp Cẩn Niên làm cho sợ hết hồn, ngay sau đó tái mặt lại có chút hơi cáu: "Nằm xuống, em chớ tùy hứng. Bệnh của em không nhẹ đâu."
"Chị, em muốn gặp anh ấy, rất muốn rất muốn." Trong giọng nói của Diệp Cẩn Niên có hơn mấy phần nghẹn ngào.
Hai ngày ngắn ngủi, cô cố khống chế chính mình không cần nghĩ đến, nhưng thói quen thật là đáng sợ, trong thời gian dài như vậy, cô đã quen với việc mỗi sớm thức dậy sẽ thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp của anh, thói quen trước khi ngủ có người vì mình điều chỉnh nhiệt độ.
Có lẽ con người khi ngã bệnh là lúc yếu ớt nhất, hiện tại cô chỉ có một ý nghĩ, đi tìm anh, nghe giọng nói của anh, nhìn thấy anh cười, rất muốn rất muốn.
Cái đồ ngốc kia tại sao cái gì cũng không nói?
Rõ ràng ngày cô rời khỏi Kỳ Lâm năm năm trước, anh bị thương nặng năm trong bệnh viện như vậy, vẫn còn muốn mặc cho cô hiểu ầm anh, cho là anh chột dạ không dám tới tiễn cô. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn <---
Năm năm, từ trong miệng của chị cô mới biết được, hai bồn hoa thược dược bị Thành Y chê là khó coi là anh dùng giá cao như thế nào để đổi lấy.
Ngốc quá.
"Chị, em muốn đi gặp Thiệu Tư Hữu." Lặp lại một lần nữa, Diệp Cẩn Niên nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Nhiên nói.
Diệp Cẩn Nhiên từ từ thu tay lại, vẻ mặt phức tạp nhìn lại Diệp Cẩn Niên.
Cô còn nhớ rõ một năm kia, khi cha cường thế phản đối , bị giam lỏng ở nhà em gái cũng lôi kéo tay của mình nói, chị, em nhất định phải cùng Nam Cung Minh Húc ở chung với nhau.
Khi đó, cô thấy rõ ràng sự cố chấp trong mắt của em gái.
Vật đổi sao dời, cô hết lòng cưng chiều em gái bị ruồng bỏ mà mất hết nhuệ khí cùng tài năng, đã trải qua một lần tổn thương lại một lần nữa lôi kéo tay của mình, kiên định nói ra tên của một người khác. diễẽndaa@ nlequ yddon
Thiệu Tư Hữu.
Bất đồng là, ngoài sự kiên định trong đôi mắt cố chấp kia, còn có rõ ràng sự khẩn cầu, khẩn cầu người thân như cô hiểu và ủng hộ.
Không phải là câu nói ‘ không coi trọng bọn họ ’ của mình dọa đến Diệp Cẩn Niên chứ. Diệp Cẩn Nhiên nghĩ.
Kéo lại bộ dạng vội vã chạy đi của Diệp Cẩn Niên, Diệp Cẩn Nhiên rốt cuộc bất đắc dĩ thở dài, thỏa hiệp: "Chị đưa em đi."
Khách sạn Kim Triều, các nhân vật nổi tiếng vẫn đang tụ tập uống rượu, hai chị em nhà họ Diệp vừa vào khách sạn lập tức có phục vụ chào đón, dẫn hai người đi về phía hội trường.
"Cẩn Nhiên?" Giọng nói từ tính thuần hậu từ cầu thang bên kia truyền đến, trong giọng nói có chút không xác định.
Diệp Cẩn Niên rõ ràng cảm thấy thân thể Diệp Cẩn Nhiên bên cạnh trong nháy mắt cứng ngắc, vì vậy cũng dừng bước hướng phía giọng nói phát ra nhìn lại.
Người đàn ông chừng ba mươi, tóc ngắn màu nâu, vóc người thon dài, anh tuấn tà mị, con ngươi đenmơ hồ lưu chuyển một tầng thâm thúy, nhìn về phía Diệp Cẩn Nhiên, môi mỏng khẽ nâng lên. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Gương mặt đó rất xa lạ, lại như là phóng đại của Diệp Dương.
Diệp Cẩn Niên liếc nhìn Diệp Cẩn Nhiên đang giật mình bất động, giờ phút này phản ứng của chị rõ ràng như vậy, đã xác nhận suy đoán của cô.
"Chị, vậy em đi vào trước." Nhỏ giọng ở bên tai của Diệp Cẩn Nhiên, thấy Diệp Cẩn Nhiên không có phản đối, Diệp Cẩn Niên liếc nhìn người kia, xoay người đi vào hội trường.
Đối với việc Diệp Cẩn Niên quần áo không phù hợp đột nhiên xông vào, hội trường trong nháy mắt an tĩnh, dù sao trong trường hợp như vậy, Diệp Cẩn Niên ăn mặc như vậy thực sự rất không hợp, muốn người khác không chú ý cũng khó.
Nhưng rất nhanh, đã có người nhận ra thân phận của Diệp CẩnNiên, một trong số những người thừa kế của gia tộc Bố Tư Nặc, vợ chưa cưới của tổng giám đốc Thiệu thị Thiệu Tư Hữu, Niên Nhạc Nhạc.Dieenndkdan/leeequhydonnn
Có bối cảnh như vậy chống lưng, dù quần áo của Diệp Cẩn Niên có giống ăn xin đi nữa, chỉ sợ cũng không có ai dám coi thường.
"Niên Niên, sao con lại tới đây?" Diệp Sóc ngồi xe lăn được bác sĩ đẩy tới, nhỏ giọng hỏi, trong mắt nhàn nhạt không vui.
"Cha, cha có nhìn thấy Thiệu Tư Hữu hay không?" Diệp Cẩn Niên nhìn quanh một lượt, cũng không có nhìn thấy Thiệu Tư Hữu cùng Lâm Vũ Phỉ, vì vậy cũng nhỏ giọng hỏi.
"Hẳn là vừa mới đi rồi, con không gặp được sao." Diệp Sóc nhìn quanh một vòng rồi trả lời, đối với đứa con gái cứng đầu này không nhịn được nghĩ muốn trách cứ mấy câu, kết quả Diệp Cẩn Niên cũng không cho ông cơ hội, nghe được câu trả lời của ông chỉ nói một câu ‘ vậy con đuổi theo ’, liền nhanh chóng rời khỏi.
Thiên kim tiểu thư Niên thị đột nhiên rời đi, cũng không thu hút quá nhiều chú ý, ngoại trừ Diệp Sóc có chút bất đắc dĩ nhì bóng lưng của con gái bật cười, Diệp Cẩn Niên cũng không có phát giác, còn có một ánh mắt khác dõi theo bóng dáng của cô, thâm trầm cùng mờ mịt. Dieenndkdan/leeequhydonnn
Từ hội trường đến bãi đậu xe, Diệp Cẩn Niên một mạch chạy tới, vừa vặn thấy chiếc xe Bentley màu đen quen thuộc biến mất.
Diệp Cẩn Niên tức giận, đột nhiên tỉnh táo dùng sức vỗ xuống đầu, bắt đầu tìm kiếm điện thoại di động trong túi, nhanh chóng bấm số điện thoại của Thiệu Tư Hữu.
Điện thoại kết nối, một hồi chuông điện thoại di động quen thuộc vọng về trong bãi đỗ xe vắng vẻ, khiến Diệp Cẩn Niên kinh ngạc.
Ngẩng đầu nhìn lại, thì ra chiếc xe Bentley kia chẳng biết lúc nào đã dừng ở lối vào bãi đậu xe cách cô không xa, người mà cô muốn gặp đang hàm chứa nụ cười ưu nhã đứng ở nơi đó, ánh mắt thanh nhuận ôn hòa, giống như tia nắng tháng ba ấm áp.
Bãi đỗ xe vắng vẻ hết sức yên tĩnh, dường như trời đất lúc này chỉ tồn tại hai người đang nhìn nhau.
Diệp Cẩn Niên nở nụ cười, từng bước tiêu sái đi về phía Thiệu Tư Hữu.
"Niên Niên, mau rời khỏi nơi đó!" Sau lưng, tiếng gào lo lắng của Diệp Cẩn Nhiên bỗng dưng vang lên.
Diệp Cẩn Niên bỗng nhiên dừng lại bước chân, mơ hồ như đã từng nghe được trong đợt tập huấn của gia tộc, sắc mặt chợt biến.
"Oanh ——"
Ầm ầm nổ vang, đất rung núi chuyển.
Vụ nổ rất mạnh không được dự liệu, luồng khí nóng va đập vào thân thể Diệp Cẩn Niên, tường gạch nát vụn bốn phía đột nhiên rơi xuống, ngay tại lúc đó, một bóng dáng quen thuộc nhào tới. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Diệp Cẩn nhiên vội vàng chạy tới, thân thể đột nhiên bị một bàn tay phía sau hung hăng áp chế, bên tai sóng nhiệt cuồn cuộn nóng bỏng áp bức, không khí bụi mù khiến cô hít thở không thông, kịch liệt giãy dụa, Diệp Cẩn Nhiên tuyệt vọng.
Niên Niên của cô vẫn còn ở bên trong. . .
Giãy dụa dừng lại, cánh tay mạnh mẽ kia rốt cuộc buông ra, Diệp Cẩn Nhiên nhanh chóng chạy vào bên trong bãi đỗ xe, vàì phút trước còn sạch sẽ im ắng giờ đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Hiện ra ở trước mắt , là một khoảng gạch vụn đổ nát.